"Tiểu Yêu Quái!!!!!!!!"

Ngày hôm sau, Cố Nhạc Luân về nhà đã thấy trên bàn phòng mình có một chiếc áo choàng mới tinh, việc đầu tiên đương nhiên là tức khắc ôm hiện vật chạy qua phòng Bạch Khả thẩm vấn!

"Là em mua cho anh đúng không?" - Cố đại thiếu gia quơ quơ chiếc túi quà trước mặt em trai.

Bạch Khả không nói gì, chỉ tiếp tục nghe nhạc.

"Anh đang nói chuyện với em đó." - Cố Nhạc Luân kéo tai nghe ra, kề sát vào lỗ tai Bạch Khải nói nhỏ.

"Anh la lớn tiếng như vậy ai mà không nghe?" - Bạch Khả chán ghét nhìn anh trai mình.

Cố Nhạc Luân thuận thế tiến tới: "Cái này là quà Giáng Sinh của anh đúng không?"

"Ừ"

Lời thừa nhận vừa nói ra lập tức người liền bị ôm trụ, Cố Nhạc Luân y hệt tiểu bạch tuột, hai tay hai chân đều bám dính trên người em trai mình: "Anh cứ tưởng em sẽ quên, huhu" - mừng đến nỗi bật khóc - "Anh cũng có quà cho em, anh để nó ở phòng mình. Đợi anh một chút"

Cố đại thiếu gia nhanh nhẹn chạy ùa về phòng, vất vả lôi qua một chiếc túi lớn, bên trong chứa thật nhiều đĩa CD.

"Cái đống này là gì? - Bạch Khả tiến đến nhìn vào trong túi.

"CD đó! Đều là những CD em thích nghe. Anh cố tình săn tìm 3 tháng nay rồi." - vẻ mặt Cố đại thiếu gia cực kì thành tựu.

Bạch Khả cúi xuống nhặt lên một chiếc, xem xét kĩ lưỡng rồi hỏi: "Anh mua cái này hết bao nhiêu?"

"Chuyện này..." - Cố Nhạc Luân chau mày suy nghĩ - "Bọn họ nói tất cả đều là hàng hiếm nên bán 500 đồng 1 chiếc."

Bạch Khả nhìn trời. Loại đĩa chép này mà mua 500 đồng? Anh đúng là điên tiền. Không những điên mà còn ngốc! Không lẽ bây giờ mắng thẳng vào mặt anh như vậy thì anh mới khôn ra? Mà cũng chẳng biết có khôn ra được hay không! Anh rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi???

Bức xúc đến nóng mặt, Bạch Khả khó khăn kiềm chế xuống, kết quả chỉ nói được một câu: "Rất tốt. Giá cả hợp lý"

"Haha anh biết là anh mua đúng hàng mà. Anh sẽ lấy một cái mở thử" - nói rồi liền vơ lấy chiếc CD.

"Khoan đã" - Bạch Khả túm áo kéo lại - "Ai lại tặng quà rồi mở quà của người khác ra xài luôn như anh? Để yên đó!"

Cố Nhạc Luân cười hì hì, bắt đầu moi áo choàng ra ướm thử. Đại công tử nhìn mình trước gương mà xuýt xoa: "Em xem anh mặc cái này phải nói là siêu đẹp!"

Bạch Khả không nói gì!

Nhưng bên ngoài tập thể cận vệ đang gật đầu lia lịa! Rất đẹp! Cực kì đẹp! Nói không chừng còn đẹp hơn cả người mẫu quảng cáo! Cậu Khả đúng là máu lạnh! Cậu Luân đã nói như thế còn không thèm khen cho một câu! Không biết có phải anh em ruột không nữa!

Bạch Khả trong lòng thở phào. Nếu để Cố Nhạc Luân thử đĩa chắc chắn sẽ phát hiện mớ CD này hoàn toàn không xài được, lúc đó sẽ càng phiền phức hơn!

Anh hai rất ngốc. Nhưng anh hai chưa từng biết điều đó! Và hơn hết, Bạch Khả cũng không muốn Cố Nhạc Luân hiểu ra điều chết tiệt đó!————————

Sau kỳ nghỉ đông, Cố Nhạc Luân và Bạch Khả tiếp tục cắp sách đến trường.

"Sai!" - cận vệ giơ tay bổ sung - "Cậu Luân thì cắp sách, còn cậu Khả thì cắp...thân!"

Không khí rất tốt, các bạn học thi nhau kể lể về kỳ nghỉ của mình.

"Lúc nghỉ đông tôi đã đến sa mạc"

"Nghỉ đông mà lại đi sa mạc! Thần kinh!"

"Đúng đó. Chúng tôi đã đến khu trượt tuyết phía Bắc. Cả một thiên đường tuyết luôn. Ra sa mạc bơi cát à? Đầu có bệnh!"

"Còn tôi thì đi tránh rét ở Singapore"

Cố Nhạc Luân đương nhiên cũng không bỏ lỡ dịp bà tám: "Còn tôi đã cùng gia đình đi Macau. Nơi đó là xứ ăn chơi, sòng bạc trải khắp thành phố. Đêm đến phải nói là cực kì tráng lệ!"

Tiếng cười đùa râm ran khắp nơi, con chim xanh mùa xuân cũng không hẹp hòi mà cất giọng khoe tiếng hót ríu rít. Cảnh sắc hài hoà khiến tâm tình con người ta cũng trở nên thoải mái hơn.

Thời tiết thế này cực kỳ thích hợp để..... trốn tiết đi ngủ!

"Xin chào" - một gương mặt trông quen quen bỗng từ đâu xuất hiện che mất ánh nắng mặt trời ấm áp.

Bạch Khả khó khăn hí đôi mắt phượng ra nhìn. Thật muốn ăn đòn! Người ta đang nằm phơi nắng có biết điều hay không?

Bạch nhị thiếu gia mang bộ mặt lạnh tanh ngồi dậy: "Có việc gì?"

"Tôi là học sinh mới chuyển đến, nghe nói cậu là người giỏi nhất khối, tôi muốn kết bạn" - đối phương thoải mái chìa bàn tay về phía Bạch Khả, ngụ ý muốn bắt tay làm quen.

Kết quả nhận lại một sự phớt lờ quen thuộc.

"Tôi không thường xuyên kết bạn" - Bạch Khả phủi cỏ trên thân mình, định bụng chuyển sang tán cây khác phơi tiếp, không quên đuổi người - "Cậu đang làm phiền tôi"

Động tác đứng lên của người đẹp cũng rất thanh thoát, nhẹ nhàng dùng lực chân và hông nâng người dần hướng về phía trước, không biết vô tình hay cố ý mà vị đồng học kia đột nhiên rút ngắn khoảng cách, khiến đầu của Bạch Khả lướt nhẹ qua lồng ngực của y.

Bạch nhị thiếu gia lập tức trợn to mắt!

"Cậu là người hôm đó?" - không bao giờ Bạch Khả quên mùi hương này.

"Cậu nói hôm nào?" - đồng học đưa tay chỉnh lại mắt kính.

Bạch Khả một lượt quan sát từ trên xuống dưới đối phương. Đúng vậy, ngoài chiếc kính cận kia, đầu tóc gọn gàng hẳn ra thì hai người giống nhau như đúc: "Giáng sinh tôi đã gặp cậu ở tiệm cafe"

"A thì ra là cậu" - đồng học biểu tình vỡ oà - "Chúng ta thật có duyên. Vậy có thể cho tôi kết bạn được không?"

Trong mắt Bạch Khả dấy lên một tia chần chừ, rốt cuộc vẫn là xoay lưng bỏ đi.

Đồng học không đuổi theo. Chỉ là dùng ánh mắt khó hiểu, đưa tay lên gãi gãi đầu nhìn về hướng người kia. Muốn kết bạn cũng thật khó khăn quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play