Nếu hỏi vật báu quý giá nhất thanh lâu là ai, đáp án không ai khác ngoài Vưu Mộng Tiên.

Nàng lớn lên ở thanh lâu từ bé, năm mười bốn tuổi thanh danh đã lan truyền rộng, trở thành kỹ nữ đệ nhất Giang Nam, chỗ ở của nàng – Nghênh Xuân Lâu luôn nhộn nhịp khách phương xa tìm đến.

Năm Vưu Mộng Tiên mười sáu tuổi, Giang Nam cự phú Uông Đại Hải dùng mười vạn lượng mua đêm đầu tiên của nàng. Sau này người may mắn trở thành khách quen, nếu không phải bá chủ một phương cũng là vương công đại thần, cũng bởi vì phàm phu tục tử dù có tiền cũng khó mua được cho nên giá trị của Vưu Mộng Tiên đến giờ không đổi, vẫn ngồi vững trên chiếc ghế hoa khôi Giang Nam, được đông dảo khách quen xưng tụng là trân bảo trong tay.

Lăn lộn trong chốn phong trần nhiều năm, Vưu Mộng Tiên hôm nay đã sớm am hiểu chuyện nam nữ, lại càng am hiểu về việc làm nũng, nàng dùng điểm này để khiến cho Lý Duy Hiếu si mê nàng.

”Lý công tử,” Vưu Mộng Tiên nâng chén rượu, cơ thể mảnh mai tiến sát vào lồng ngực của Lý Duy Hiếu,”chân mày người sâu quá, có phải là có tâm sự khó giải quyết hay không? Nếu là như vậy, Mộng Tiên nguyện vì công tử chia sẻ một phần.”

Mặc dù là dùng giọng điệu nhõng nhẽo quen thuộc, nhưng lời nói này cũng xuất phát từ tâm của nàng. Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì nàng thật lòng với hắn.

Thật ra thì, có khối người tốt với nàng hơn hắn, nhưng không biết vì sao, nàng chỉ thật lòng với một mình hắn. Hắn không chỉ có khuôn mặt anh tuấn phi phàm, mà toàn thân còn tản ra sự quyến rũ, phảng phất như khiến nữ nhân đều say vì hắn. Một lời nói, một tiếng cười, giơ tay, nhấc chân, tất cả đều khiến ánh mắt nàng chú ý, từ khoảnh khắc mới gặp gỡ, lòng của nàng đã bị hắn trộm mất.

Vậy mà hắn biết sao?

Hắn sẽ quý trọng nó sao?

Chỉ cần một câu nói của hắn, nàng có thể bỏ ngay lập tức danh hiệu hoa khôi Giang nam này, không để ý tới những người nguyện ý là phồng núi vàng núi bạc hay quan to cao quý, theo hắn rời khỏi nơi này.

Nàng không muốn danh cũng không muốn lợi, chỉ cần có thể làm bạn bên cạnh hắn cả đời, đã hài lòng rồi.

Lý Duy Hiếu trưng ra một nụ cười làm người ta mất hồn, trấn an bàn tay nhỏ bé của Vưu Mộng Tiên:”Vưu cô nương không cần lo lắng. Lý mỗ có mỹ nữ trong lòng, còn có thể nghĩ gì đây?”

Miệng hắn nói như vậy, nhưng thật ra đúng là có chuyện.

Hành vi phóng đãng như thế này, có phải là nên kết thúc không?

Bởi vì việc suy tư cái vấn đề này, hắn mới có thể dừng lại ở chỗ này hai tháng, người ngoài cho là vì bị Vưu Mộng Tiên mê hoặc. Vưu Mộng Tiên thân là hoa khôi Giang Nam, dung mạo cùng tài tình quả thật không phải là cô gái có thể so sánh được , nhưng là hắn là Ngũ hoàng tử, cái dạng gì mỹ nữ chưa từng thấy? Cho dù là cô gái xinh đẹp hơn nữa, Lý Duy Hiếu hắn cũng có thể nói ném liền ném, bởi vì tâm hắn chưa bao giờ động tới.

Nói thật ra, hắn cũng không hiểu mình muốn là cái gì. Nhiều năm qua lưu luyến buội hoa, hoa thơm cỏ lạ, lại chỉ đổi được tâm cảnh càng ngày càng tịch mịch.

Có một tình cảm chân chính thật đúng là khó khăn như thế sao?

Giai nhân của hắn đến tột cùng là ở phương nào, vì sao hắn càng tìm càng không thể thấy?

“Xin hỏi khi nào Lý công tử muốn trở lại kinh thành?” Vưu Mộng Tiên nũng nịu hỏi thăm. Nàng biết Lý Duy Hiếu dừng lại nơi này đã hai tháng rồi, trở lại kinh thành là chuyện sớm hay muộn thôi, vậy mà đến nay hắn chưa có bất kỳ ám hiệu nào chúng tỏ muốn dẫn nàng đi cùng, cho nên nàng chỉ có thể đi trước mở miệng, thăm dò một chút tâm ý của hắn.

Lý Duy Hiếu sớm biết tính toán trong lòng Vưu Mộng Tiên, lại cố làm không biết nhướng mày cười nói: ” Nếu Lý mỗ quyết định phải về nhà, chắc chắn sẽ thông báo trước cho tiểu mỹ nhân nàng.”

“Hai tháng qua sớm chiều chung sống, chẳng lẽ công tử chưa từng nghĩ tới mang Mộng Tiên cùng nhau rời đi sao?” Ám hiệu không được , Vưu Mộng Tiên không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn nói. Nàng sớm biết nơi bướm hoa này không thích hợp ở lâu, chỉ có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, tìm cách thích hợp để hoàn lương, mới là thượng sách.

Hai tháng nay, Lý Duy Hiếu ra tay hào phóng, cho dù vung tiền như rác mặt cũng không đổi sắc, mặc dù hắn nói mình chẳng qua là thương nhân đến từ kinh thành , nhưng với người có vô số kinh nghiệm như nàng, sớm nhìn ra hắn tuyệt không phải là hạng người hời hợt. Nếu có thể theo hắn đi, đời này của nàng tuyệt đối hưởng thụ vô tận.

Hãy nói. . . . . . Lòng của nàng đã cho hắn, cho dù hắn chẳng qua chỉ là thương nhân, nàng cũng nguyện cùng theo một đời!

Lý Duy Hiếu mặt không đổi sắc đẩy thân thể mềm mại dán chặt mình ra, đứng dậy đi ra khoang thuyền bố trí hoa lệ, bày tỏ thái độ không muốn thảo luận cái đề tài này.

Hắn nhẹ lay động quạt giấy, đưa mắt nhìn ra xa nơi xa.

Trong lúc bất chợt, một trận tiếng đàn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Ở nơi gió trăng này, nghe tiếng đàn là chuyện bình thường, chẳng qua là tiếng đàn người này đánh rất ưu mỹ cao nhã, khúc điệu thanh bình, hoàn toàn khác với tà âm hắn nghe thường ngày ở thanh lâu.

Tiếng đàn thoát tục như vậy, sao lại xuất hiện ở nơi đây?

Ánh mắt sắc bén Lý Duy Hiếu lướt qua các thuyền bè gần đó, cố gắng tìm ra nguồn gốc tiếng đàn . Khi hắn xác định tiếng đàn là từ chiếc thuyền nhỏ màu trắng phía trước cách đó không xa thì không khỏi than thở ở trong lòng một tiếng. Tiếng nhạc tuyệt vời như vậy, thuyền bè trang nhã như vậy, đủ thấy nhân phẩm người đánh đàn là bất phàm.

Hắn đột nhiên hết sức khát vọng muốn gặp mặt một lần người trong thuyền nhỏ.

Vưu Mộng Tiên nhẹ nhàng bước ra, tiêu sái bước đến bên cạnh Lý Duy Hiếu, dựa vào thân thể hắn.”Lý công tử, người cảm thấy tò mò với tiếng đàn vô danh tiểu tốt khảy đàn đó sao? Chẳng lẽ là cho rằng tài đánh đàn của Mộng Tiên chưa đủ tốt?”

“Vưu cô nương nói quá lời, Lý mỗ chỉ là thấy chiếc thuyền nhỏ màu trắng này rất khác biệt, muốn biết lai lịch của nó thôi.” Lý Duy Hiếu hời hợt đáp, đồng thời dò xét lai lịch.thuyền nhỏ

Chiếc này thuyền nhỏ màu trắng đã làm dậy lên lòng hiếu kỳ, trong hắn làm hắn không tự chủ được muốn dọ thám biết hết thảy mọi chuyện bên trong thuyền . Thật ra thì chung quanh có thể nghe tiếng đàn, mà tài đánh đàn của Vưu Mộng Tiên càng thêm siêu quần, vậy mà tài đánh đàn của nàng không cách nào khiến cho hắn cảm nhận được sự rung động.

“Chiếc thuyền kia xuất từ Mai viện.” Vưu Mộng Tiên nói ra đáp án như hắn mong muốn. Quen biết bao người, nàng đã nhìn ra được tâm Lý Duy Hiếu đang dần dần cách xa, nếu vào thời khắc này đổ bình dấm chua, sẽ chỉ làm hắn đi nhanh hơn.

“Mai viện?”

“Một tiểu tửu lâu không xuất sắc thôi.”

“Vậy sao?” Lý Duy Hiếu có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ rằng người trong chiếc thuyền màu trắng cũng là cô gái thanh lâu, nhưng là dạng cô gái thanh lâu gì mà có thể làm rung động tim của hắn như thế, để cho hắn ngơ ngẩn, đã bị nàng hấp dẫn rất mạnh?

Hắn phải tìm cơ hội đi gặp vị cô nương này.

Đang lúc hắn trầm ngâm, tiếng đàn đã ngừng, Vưu Mộng Tiên thừa cơ đề nghị: “Lý công tử vừa có nhã hứng nghe cầm, không bằng vào khoang thuyền đi, để cho Mộng Tiên vì công tử rót rượu, gảy hồ cầm.”

“Cũng tốt.” Hắn mỉm cười đáp ứng, thầm nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng cùng nàng như thế này.

Vưu Mộng Tiên đắc ý mời hắn tiến vào khoang thuyền.

***************

Thuyền vừa cập bờ, thuyền nhỏ màu trắng đến trước, vậy mà Vưu Mộng Tiên đến sau lại dám bắt thuyền trắng nhường đường, cho thuyền của nàng cập bờ trước.

Vốn là không hứng thú về việc người nào trước người nào sau, chẳng qua là Vưu Mộng Tiên đối với chuyện Lý Duy Hiếu hứng thú với thuyền nhỏ màu trắng nên ghi hận trong lòng, cộng thêm nàng ỷ mình là Giang Nam hoa khôi, người trong thanh lâu ai cũng phải nhường nàng ba phần, cho nên mới mượn đề tài để nói chuyện của mình, thừa cơ trả thù.

Nha hoàn trên thuyền thấy thế thở phì phò bẩm báo với chủ nhân trong khoang thuyền : “Tiểu thư, cái cô nương họ Vưu thật là quá đáng! Rõ ràng chính là thuyền chúng ta đi ở phía trước, cho nên để cho ta lên trước, tại sao nàng ta lại cứng rắn muốn chúng ta nhường đường!”

Nàng lời vừa mới dứt, trong khoang thuyền liền truyền ra một thanh âm ôn nhu.”Thải nhi, xin người chèo thuyền nhường đường, để cho Vưu cô nương đi trước.”

“Tiểu thư, ngươi tại sao có thể dung túng nàng như vậy ? Nói thế nào đi nữa, tiểu thư cũng là ——” Thải nhi thấy tiểu thư nhà mình bị Vưu Mộng Tiên lấn áp, suýt nữa đã phải tiết lộ thân phận của nàng.

Tô Ngữ Nhu kịp thời chặn lại lời của nàng, “Không cần nói nhiều, nghe lời ta phân phó đi.” Thân phận của nàng không thể bị người ngoài biết, hơn nữa nàng cũng không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ này cùng Vưu Mộng Tiên không chấp nhặt.

“Vâng!” Thải nhi cung kính lên tiếng. Nàng ném cho Vưu Mộng Tiên một ánh mắt khinh thường, sau đó giao phó người chèo thuyền đem thuyền dời đi.

Vưu Mộng Tiên cắn răng mắng: ” Nha hoàn Mai viện không hiểu quy củ, ta không phải cho nàng chút bài học là không thể được mà.”

Lý Duy Hiếu phẩy nhẹ quạt trắng, thần thái tiêu sái nhìn thuyền trắng phía trước .Từ biết người đánh đàn là một vị cô nương, hắn đã sớm ở ảo tưởng nàng chính là thiên tư quốc sắc, hôm nay lại nghe thấy giọng nói ấm áp của nàng, làm khao khát trong lòng hắn lại tăng thêm mấy phần.

Hắn liếc Vưu Mộng Tiên đang căm giận bất bình một cái, lại nghĩ tới ngữ điệu dịu dàng mới vừa rồi, không khỏi nhíu mày.”Người ta đã nhường đường , ngươi còn không hài lòng.”

Vưu Mộng Tiên nghe được khẩu khí hắn hơi chỉ trích, không khỏi hơi bị nổi khùng, nàng tức giận hừ một tiếng, sau khi từ biệt không thèm nhìn Lý Duy Hiếu. Từ trước đến nay được đông đảo các vị lão gia, công tử nâng niu nàng trong lòng bàn tay, chưa bao giờ bị như vậy? Coi như là trái tim thầm cho phép, khẩu khí này nói gì nàng cũng nuốt không trôi , chờ thuyền cập bờ nàng liền lập tức trở về Nghênh Xuân lâu, để cho hắn cũng nếm thử một chút tư vị bị người coi thường.

Hừ! Cư nhiên ra vẻ hứng thú đối với những cô gái khác trước mặt nàng! Nàng cũng không tin nữ nhân của Mai viện không có danh tiếng gì sẽ thắng được Vưu Mộng Tiên nàng. Nàng chờ nhìn vẻ mặt thất vọng của Lý Duy Hiếu sau khi thấy vị cô nương kia, chờ thời điểm hắn quay đầu lại tìm nàng, nàng sẽ làm bộ làm tịch không thể!

Lý Duy Hiếu nhìn ánh mắt của nàng cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn nhẹ nhõm phẩy phẩy cây quạt, lười để ý tới nữ nhân này. Bằng điểm này của nàng mà cũng muốn cùng hắn bên nhau trọn đời? Mơ sớm đây!

Thuyền cập bờ, Vưu Mộng Tiên lập tức đi về phía thường ngày đỗ kiệu của mình, khi nàng phát hiện kiệu còn chưa tới thì mặt đẹp không khỏi bao phủ một tầng sương lạnh.

Lý Duy Hiếu biết rõ Vưu Mộng Tiên đã tức điên, định trấn an mỹ nhân, chẳng qua là ánh mắt khinh bạc của nàng ta lại nhìn thuyền nhỏ màu trắng đang chậm rãi cập bờ. Dù sao nhiệt tình của hắn đối với Vưu Mộng Tiên đã biến mất, nàng càng tức giận càng tốt, hắn đỡ phải phí tâm tìm lý do rời nàng ta.

Đang lúc hắn tính toán, thuyền nhỏ màu trắng cũng đã cập bến .

Trong thuyền, người lục tục lên bờ, đi phía sau bốn gã khôi ngô cao lớn, là một nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng đỡ bạch y nữ tử đi ra khỏi khoang thuyền.

Khoảnh khắc Lý Duy Hiếu nhìn thấy nàng liền trở nên ngu ngốc. Ánh mắt của hắn từ khinh bạc chuyển thành không tin được, tiếp theo lại biến thành sự ái mộ.

Cô gái trước mắt tựa như một đóa Bạch Liên (sen trắng) thanh thuần nhu mỹ, chạm tới tận đáy tâm hắn. Lý Duy Hiếu nhìn dung nhan lặng như nước kia, không thể tin được chuyện vừa thấy đã yêu sẽ xảy ra ở trên người mình.

Thẳng thắn mà nói, nàng không hơn một mỹ nữ tuyệt sắc, dung mạo thậm chí còn phải nhường Vưu Mộng Tiên ba phần, nhưng mà nàng có một phong tư ý vị, là thứ mà Vưu Mộng Tiên không cách nào bằng được .

Hai tháng chung sống, Vưu Mộng Tiên xinh đẹp không có cách nào làm hắn động tâm, mà nàng. . . . . . Cũng chỉ mới gặp gỡ lần đầu tiên đã dễ dàng làm được .

Tô Ngữ Nhu nhìn tấm ván trước mắt, trong lòng hốt hoảng khó có thể hình dung. Từ nhỏ nàng đả sợ độ cao, muốn nàng đi qua tấm ván gỗ vừa nhỏ vừa cao như vậy thì thật, thật sự là. . . . . . Nàng lấy hết dũng khí, sợ hãi bước hai bước, không nghĩ tới bước chân mất thăng bằng ngã xuống……

Sự việc phát sinh quá đột ngột, Thải nhi sợ hãi kêu to, hộ vệ trên bờ không kịp cứu, Lý Duy Hiếu thấy thế vội vươn người ra, kịp thời ôm thân thể mềm mại của Tô Ngữ Nhu, thi triển khinh công trở về trên bờ.

Đúng lúc hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, được mọi người nhiệt liệt vỗ tay.

Lý Duy Hiếu lặng nhìn chăm chú giai nhân trong ngực, cảm giác được nàng nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt không khỏi lộ ra sự thương tiếc.

Tô Ngữ Nhu nhắm chặt mắt không dám mở ra. Ngay từ lúc bị rơi khỏi tấm ván gỗ, nàng liền bị dọa cho sợ đến mức hồn phi phách tán, vốn nghĩ nghênh đón mình sẽ là nước sông lạnh như băng, không nghĩ tới lại lạc vào một vòng tay ấm áp.

Nàng được cứu sao?

“Tiểu thư!” Thải nhi vội vàng chạy vội tới, “Đa tạ công tử cứu tiểu thư nhà ta! Đa tạ ân cứu mạng!” Nàng cảm kích khôn cùng quỳ xuống liều mạng dập đầu.

“Việc rất nhỏ, không đáng nhắc đến. Chẳng qua là dường như tiểu thư nhà ngươi bị sợ hãi.” Lý Duy Hiếu đưa mắt nhìn Tô Ngữ Nhu không dám mở mắt, cười nói.

“Tiểu thư, tiểu thư! Ta là Thải nhi nha! Không sao, không sao.” Thải nhi đứng dậy khẽ kéo tay của Tô Ngữ Nhu, âm thầm cảm tạ trời xanh đã cho nàng bình an vô sự.

“Thải. . . . . . nhi. . . . . .” Tô Ngữ Nhu nhẹ nhàng chớp mi mắt, không phải là nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lo lắng cảu Thải nhi, mà là ánh mắt nóng rực của một nam tử xa lạ, sự quan tâm không che đậy trong mắt hắn khiến cho nàng từ tự chủ trở nên hoảng hốt. . . . . .

Khi đón nhận ánh mắt đó, Lý Duy Hiếu cảm giác hồn phách mình giống như bị lấy mất. Hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt trong suốt như vậy, ánh mắt trắng đen rõ rang như vậy. . . . .

“Tiểu thư, ngươi không có sao là tốt.” Giọng nói của Thải nhi đột nhiên phá vỡ ma lực giữa hai người .

Tô Ngữ Nhu thẹn thùng tránh ánh mắt của Lý Duy Hiếu. Khi nàng phát hiện mình vẫn bị hắn ôm ở trước ngực thì trên mặt không khỏi ửng đỏ.”Đa tạ ân cứu mạng, xin phiền công tử đem ta đặt xuống.”

Thải nhi nghe vậy mới ý thức được rằng tiểu thư còn nằm ở trong ngực công tử xa lạ, vội vàng nói: “Công tử, làm ơn đem tiểu thư nhà ta đặt xuống.”

“Với tình huống của trước mắt tiểu thư nhà ngươi, đại khái đứng cũng đứng không vững, không bằng từ ta ôm nàng còn an toàn hơn.” Lý Duy Hiếu cảm thấy cảm giác ôm của nàng thật sự quá tốt, hắn không muốn kết thúc sự tiếp xúc giữa hai người nhanh như vậy.

Trên mặt Tô Ngữ Nhu ửng đỏ hơn.”Công tử, như vậy không hợp với lễ, xin công tử ……” Khi nhìn thấy trong mắt hắn sự không thỏa hiệp cùng khinh cuồng, nàng sửa lời nói: “Xin công tử đem ta đặt ở bên kiệu đi.” Nàng chưa từng thấy qua nam tử nào giống như hắn vậy, nhìn như ôn hòa lại có ý chí kiên cường, tựa như là khẳng định, cũng không cho bất luận kẻ nào cự tuyệt.

“Không, ta muốn tự mình đưa cô nương trở về. Xin hỏi cô nương ở nơi nào?”

“Tiểu thư?” Thải nhi cũng cảm giác được rằng ẩn dưới vẻ bề ngoài ôn văn của Lý Duy Hiếu là sự cường ngạnh, không khỏi lo lắng.

Tô Ngữ Nhu gửi cho nàng một ánh mắt trấn an, ngay sau đó lại nhìn thẳng Lý Duy Hiếu nói: “Công tử, thật không cần.”

“Ta kiên trì.” Hắn mỉm cười, trong giọng nói mang khí thế không chấp nhận sự từ chối.

Tô Ngữ Nhu lấy hết dũng khí, từ chối lần nữa.”Ta cũng rất kiên trì.” Mặc dù nàng cảm tạ vị công tử này là ân cứu mạng, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi. . . . . . Nàng đã có hôn ước trong người, cho dù Ngũ hoàng tử bạc tình thế nào đi nữa, nàng cũng không thể làm trái lễ nghĩa luân thường.

“Nga?” Hắn mỉm cười ứng tiếng, nhưng không có bất kỳ động tác.

“Người đâu!” Tô Ngữ Nhu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kêu bốn gã cận vệ tiến lên.

“Tiểu thư!” Bốn người theo tiếng mà đến, đứng ở bên cạnh Tô Ngữ Nhu chờ ra lệnh.

“Công tử, xin tự trọng một chút.” Bây giờ nàng không muốn cùng ân nhân cứu mạng xung đột trực tiếp.

“Cô nương quên là ta cứu nàng một mạng sao? Hơn nữa, ta không yên lòng, muốn tự mình hộ tống cô nương trở về phủ, chẳng lẽ sai lầm rồi sao?”

“Công tử là ân cứu mạng, tiểu nữ ngày sau nhất định báo đáp, về chuyện trở về phủ, ta tự sẽ xử lý.”

Lý Duy Hiếu cố ý trêu chọc nàng, giọng nói tràn đầy sự khinh bạc hỏi: “Nếu ta muốn nàng ở lại đây hôm nay?”

“Không!” hai gò má Tô Ngữ Nhu ửng hồng thở nhẹ. Cho tới bây giờ nàng không nghĩ mình sẽ người ta đùa giỡn ngoài đường phố, ghê tởm hơn chính là, nàng lại vì sẽ bởi vì lời khinh bạc của hắn mà trong lòng xao xuyến!

Nhìn thấy bộ dáng tiểu thư vừa lúng túng lại xấu hổ, một gã hộ vệ lấy hết dũng khí mở miệng: “Công tử, xin buông cô nương ấy đi, cỗ kiệu của Vưu cô nương đã đi, công tử không đuổi theo sao?”

Lý Duy Hiếu liếc hắn một cái, cười nói: “Nàng đi vừa đúng lúc.”

Trong lòng Tô Ngữ Nhu tràn đầy sự không hiểu nhìn bốn gã hộ vệ. Bọn họ từ trước đến nay tận trung cương vị công tác, hôm nay như thế nào lại để mặc cho một gã nam tử khinh bạc nàng mà không dám hành động?

Khoan đã ! Mới vừa rồi tên hộ vệ kia nhắc tới Vưu cô nương, mà hai tháng qua ở bên cạnh Vưu Mộng Tiên chỉ có. . . . . .

Tô Ngữ Nhu nhìn Lý Duy Hiếu có chút sợ hãi.

Hắn nhìn như thư sinh hào hoa phong nhã, cũng cócử chỉ toát ra sự thành thục, nam tử xuất sắc như vậy, sẽ là vị hôn phu làm nàng vừa oán vừa hận sao?

Tô Ngữ Nhu dùng ánh mắt hỏi thăm hộ vệ đứng trước một tiếng, khi nhận được ánh mắt xác nhận của hắn, long nàng chùng xuống.

Trong quá khứ, nàng chưa bao giờ đem lời tán dương của người bên cạnh về nhân phẩm xuất chúng, phong lưu phóng khoáng của Ngũ hoàng tử đặt ở trong tâm khảm, chẳng qua là toàn tâm toàn ý oán hận hắn vô tình, cũng ở trong lòng không ngừng nói xấu hình tượng của hắn.

Không nghĩ rằng hôm nay lại thấy, nàng cũng đang không có chút chuẩn bị nào dưới tình huống động tâm đối với hắn. . . . . .

Không! Không được!

Nàng không thể như vậy, nàng không thể yêu Ngũ hoàng tử, hắn chỉ biết mang cho nàng nhục nhã vô cùng tận, không thể nào cho nàng đầy đủ yêu thương cùng cam kết cả đời, nhất định nàng phải nhận rõ sự thật này!

Hắn không thể nào. . . . . .

Tô Ngữ Nhu thương tâm khép hai mắt lại, mặc cho Lý Duy Hiếu ôm nàng trở về Mai viện. Nàng nhắc nhở mình lần nữa ở trong lòng, phải nhớ là vì sao mình đến, vì sao mà đến nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play