Giang Nam rực rỡ, nhiều loại hoa nở rộ, sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mọi người.
Trong biển hoa hồng màu tím, một đôi vợ chồng trung niên mặc hoa phục, khí chất cao quý ngồi xuống đất nghỉ ngơi, cử chỉ vô cùng âu yếm.
Ở chung quanh hai người tuy có rất nhiều dân chúng bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát, là có thể phát hiện được tất cả những người này đều là cải trang, mà mục đích bọn họ chính là bảo vệ đôi vợ chồng này.
Thì ra đôi vợ chồng này không phải ai khác, chính là đương kim hoàng thượng cùng hoàng hậu; mà cách chỗ bọn họ ngồi một chút xíu, năm vị tiểu hoàng tử đang chơi đùa vui vẻ.
Bất chợt, phương xa truyền đến một giọng cười nói trong trẻo, giống như rót không gian vào một hơi thở dịu dàng.
Năm vị tiểu hoàng tử dừng động tác đá cầu lại, đối với cô gái nhỏ vừa chạy vừa cười rất hứng thú, không chớp mắt chăm chú nhìn đôi lúm đồng tiên hiện ra khi cười của nàng.
Bên cạnh Tô Ngữ Nhu có một con chó khổng lồ bám sát theo, đây là lần đầu tiên nàng được cha mẹ chấp thuận cho nuôi sủng vật, mặc dù thời gian nuôi chỉ mới được hơn một tháng, nhưng một người một thú lại rất ăn ý.
“Cẩu Nhi. . . . . . Cẩu Nhi, chờ một chút! Ta chạy hết nổi rồi!” Dù sao Tô Ngữ Nhu vẫn là một cô gái nhỏ, sau khi chơi đùa không ngừng một sức đều không còn, nàng mệt mỏi phải ngồi xuống đất, hai mắt ngẩng lên khẩn cầu, muốn Cẩu Nhi nghỉ ngơi chốc lát.
Con Cẩu Nhi kia tuy tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng thuộc loại chó lớn, nó quay đầu lại, dường như oán giận tiểu chủ nhân sao lại vô dụng như thế, mới chạy một đoạn đường mà mệt!
Chỉ tiếc Cẩu Nhi không cam lòng nhìn vẻ mặt thở hỗn hển của Tô Ngũ Nhu, cho nên nó không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn trở lại ngồi bên cạnh tiểu chủ nhân, chờ tiểu chủ nhân khôi phục thể lực.
Năm vị hoàng tử nhìn một màn trước mắt, nhất thời bị tiểu cô nương cùng tiểu cẩu này làm cho mê hoặc. Ngũ hoàng tử dẫn đầu bước ra đi từng bước tới sờ tiểu Cẩu, “Thật là một con chó đáng yêu .”
“Làm gì đấy? Đây là Cẩu Nhi của ta!” Tô Ngữ Nhu bị sự xuất hiện đột ngột của năm người xa lạ dọa cho sợ, chỉ sợ bọn họ cướp đi sủng vật của nàng, vội vàng ôm chặt lấy Cẩu Nhi trong tích tắc.
Thẳng thắn mà nói, vóc người của nàng nhỏ, Cẩu Nhi thì lại to lớn, căn bản là nàng ôm không được nó, nhưng mà Cẩu Nhi vẫn theo ý của nàng không giãy giụa, nó đảo cặp mắt, vô tội nhìn tiểu chủ nhân đang canh chừng tiểu nam tử kia.
“Có thể cho chúng ta mượn vui đùa được không?” Ngũ hoàng tử cảm thấy hứng thú hỏi. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cẩu Nhi đáng yêu như vậy, thật sự là thích ngay.
“Không muốn! Ta không cho ngươi mượn chơi, Cẩu Nhi là người của ta .” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy nhanh chóng đề phòng, chỉ sợ những người xa lạ này thừa dịp nàng không chú ý len lén cướp tiểu bảo bối của nàng đi.
“Một chút thôi mà.” Ngũ hoàng tử dụ dỗ nàng, đôi mắt nhanh chóng chứa đầy sự chân thành. Trong lòng hắn âm thầm nghĩ ngợi , chỉ dựa vào công phu hắn lừa gạt các thiên kim tiểu thư cùng cung nữ lớn nhỏ trong cung: hắn cũng không tin tiểu cô nương trước mắt sẽ không ngoan ngoãn đem Cẩu Nhi dâng lên.
“Không muốn! Ta không biết các ngươi, nếu như các ngươi cướp chó của ta thì phải làm sao bây giờ?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Ngữ Nhu vẫn tràn ngập sự phòng bị như cũ. Cẩu Nhi là thứ đầu tiên hoàn toàn thuộc về nàng, nàng xem nó là bảo bối; mặc dù lời nói của tiểu ca ca trước mắt, khiến cho nàng hơi mơ mơ màng màng , muốn thuận theo cảm giác của hắn, nhưng trong cái đầu nho nhỏ của nàng còn nhớ là phải bảo vệ tiểu bảo bối của mình .
Ngũ hoàng tử kinh ngạc nhìn tiểu cô nương trước mắt, không tin nàng lại có thể đứng trước mặt của hắn, nhìn thẳng ánh mắt chân thành tha thiết của hắn, sau đó không do dự chút nào từ chối thỉnh cầu của hắn! Chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra với hắn được?
Từ khi chui ra từ trong bụng mẹ, hắn đã có sẵn mị hoặc với phái nữ, bất luận là tiểu nữ oa nhi hoặc là lão phụ nhân, chỉ cần vừa thấy hắn sẽ nói gì nghe nấy, tìm mọi cách lấy lòng; cho nên chỉ cần hắn muốn lấy được gì đó, nhất định phái nữ sẽ ủng hộ nhiệt liệt, tranh nhau đưa cho hắn trước, chỉ muốn có một nụ cười của hắn.
Tại sao nàng lại là ngoại lệ?
Không được! Hắn tuyệt đối không thể để cho sự nghiệp to lớn có một nét bút hỏng. Ngũ hoàng tử tăng gấp đôi sự dịu dàng nói: “Sẽ không ,chúng ta chỉ muốn cùng nó chơi một lát mà thôi.”
“Tại sao ta phải đồng ý chứ?” Nàng cãi lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Ngũ hoàng tử ngây ngẩn cả người. Nàng lại nói không lần nữa!
Sau lưng vang lên một trận cười kinh thiên động địa, dĩ nhiên Ngũ hoàng tử hiểu đó là do các huynh trưởng đang chọc hắn. Uổng công hắn được gọi là sát thủ của phái nữ, lại bị té nhào trên tay tiểu cô nương này lần nữa, hôm nay nếu không dạy dỗ nàng đến nơi đến chốn, thanh danh một đời của hắn chẳng phải sẽ bị hủy hết sao? Vì vậy lần đầu tiên trong đời, hắn không hề dựa vào mị lực đi lừa gạt tiểu oa nhi trước mắt, mà là lợi dụng những thứ đồ khác tiến hành dụ dỗ.
“Nếu không thì như vậy đi, năm huynh đệ chúng ta đang chơi bóng, ngươi chỉ cần đem Cẩu Nhi cho chúng ta mượn chơi một lát, chúng ta sẽ để cho ngươi cùng chơi bóng, thế nào?” Hắn chỉ chỉ bốn vị huynh trưởng sau lưng, nói lên điều kiện trao đổi. Lần này mà không được nữa, hắn thật sự sẽ phải trở về cung tu luyện lần nữa, kiểm điểm thật tốt lý do tại sao mình lại thất bại, thua trên tay một tiểu nữ oa.
“Bóng?” Hai mắt Tô Ngữ Nhu sáng quắc nhìn về món đồ chơi xa lạ đó.
“Thế nào?” Ngũ hoàng tử nhìn thấy nàng tương đối có hứng thú, liền mở miệng.
“Ta sẽ không chơi bóng!” Nàng có chút tiếc nuối từ chối lần nữa.
Ngũ hoàng tử nghe vậy chỉ cảm thấy tê liệt, thiếu chút nữa muốn tìm cái vực sâu nào đó nhảy xuống ngã chết đi. Hắn tung hoành mười hai năm trời, chưa bao giờ có bất kỳ thất bại nào, không ngờ hôm nay lại thua trên tay một tiểu quỷ chưa dứt sữa, làm sao mà hắn cam tâm được?
Cố nén sự tức giận trong lòng, hắn chỉ bốn vị hoàng huynh ở một bên cười đến ngã trái ngã phải lần nữa nói: “Chúng ta sẽ dạy ngươi.”
“Chơi như thế nào nha?” Khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Ngữ Nhu tràn đầy khát vọng.
“Chính là đá tới đá lui quả bóng, ngươi chỉ cần đá bóng đi, hoặc là dùng chân cướp bóng là được rồi.”
Nàng có chút chần chờ nhìn năm nam hài.”Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà các ngươi ai cũng cao như vậy, ta. . . . . .”
“Chúng ta sẽ giúp ngươi.” Bọn họ trăm miệng một lời nói, biểu hiện rất có phong độ.
“Ta biết! Ta có thể muốn Cẩu Nhi giúp ta, Cẩu Nhi giúp ta giành bóng, sau đó ta đá bóng.” Nàng cao hứng nhảy dựng lên, nhưng là ngay sau đó lại có chút khốn khổ nói: “Nhưng ta chỉ có Cẩu Nhi, các ngươi có nhiều người như vậy. . . . . .”
” Năm người chúng ta để cho ngươi chọn hai người, chia làm hai đội tranh tài, ngươi nghĩ xem được hay không?” Ngũ hoàng tử cười rất đắc ý. Hắn cũng không tin trong năm vị hoàng tử, tiểu nha đầu sẽ không chọn hắn, hắn là một trong năm vị hoàng tử có duyên với phái nữ nhất, chỉ bằng gương mặt tuấn tú của hắn, cộng thêm quan hệ vừa mới thiết lập với nàng, hắn không tin tiểu nha đầu không để ý đến hắn.
“Chọn hai ca ca. . . . . .” Khuôn mặt của nàng hiện đầy sự mê hoặc.
“Đúng nha, chọn hai ngươi cho là ca ca tốt nhất, giốngnhư ta như vậy ——” Ngũ hoàng tử vội vàng chỉ mình.
“Ta muốn ca ca đẹp trai đó!”
Hắn theo bản năng mỉm cười, đang muốn khen ngợi tiểu oa nhi có tốt ánh mắt, chọn trúng Ngũ hoàng tử anh tuấn tiêu sái là hắn thì không ngờ phát hiện ngón tay nho nhỏ kia lại chỉ Tam hoàng huynh! Không để ý tới hoàng huynh cửa càn rỡ cười to, hắn cố nén hộc máu xung động lần nữa xác nhận: ” Ca ca đẹp trai đó không phải là ta?”
Nàng thành thật trả lời: “Ca ca đó tương đối đẹp trai!”
Nhịn! Phải nhịn, hắn còn có biện pháp gì sao? Ngũ hoàng tử ôm hi vọng, cẩn thận hỏi: “Ngươi còn muốn ca ca nào nữa?” Ông trời phù hộ, đây chính là cơ hội cuối cùng để hắn rửa sạch sỉ nhục !
“Ta muốn ca ca thong minh đó.”
Nhìn! Ngón tay của nàng không có chỉ hướng ba hoàng huynh khác, như vậy chắc chắn là hắn rồi! Ngũ hoàng tử đang chuẩn bị lớn tiếng hoan hô, lại thấy đầu ngón tay chậm rãi di động. . . . . . Hắn không dám tin nhìn đầu ngón tay dừng lại ở đại hoàng huynh, thiếu chút nữa tuyệt khí bỏ mình.
Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử đồng tình nhìn đệ đệ một cái, sau đó cũng rất không có nghĩa khí kéo Tô Ngữ Nhu đến một bên tiến hành đặc huấn, để lại Ngũ hoàng tử đang đứng hình tại chỗ.
Đặc huấn đã xong, năm bé trai cùng một bé gái, cộng thêm một con chó, cùng nhau chơi đùa. Bọn họ chơi rất vui vẻ, quả nhiên là Cẩu Nhi rất cố gắng thay tiểu chủ nhân giành bóng, nhưng tiểu chủ nhân của nó dường như không có thiên phú đối với đá bóng, ba trên năm lần đều trật, ngã nhào trên đất.
Nhưng mỗi một lần nàng ngã nhào thì không đợi Cẩu Nhi chạy tới bên cạnh người nàng, Ngũ hoàng tử đã cười đỡ nàng dậy, khắp người dính đầy cỏ xanh .
Tiếng cười vui cứ vang vọng như khắp vùng quê.
***************
“Xem ra, năm hoàng nhi của chúng ta dường như thích con chó kia.” Hoàng hậu nhìn năm con trai bảo bối, thấy bọn họ chơi như vậy, nàng cũng không khỏi khoái trá đứng lên.
“Đúng nha, rất khó được lúc thấy năm hoàng nhi cùng thích một cô bé.” Hoàng thượng nói.
“Thích cô gái nhỏ đó? ! Không thể nào!” Hoàng hậu không tin được.
“Hoàng hậu, nàng đã thấy bao nhiêu tiểu thư thiên kim nhà các đại thần hay bọn cung nữ nhỏ trong cung hợp với năm đứa nó rồi ?”
“Nhưng nàng còn nhỏ như vậy. . . . . .”
“Nhưng rất ngây thơ lãng mạn khiến người ta yêu mến, không phải sao?” Hoàng thượng cười hỏi.
“Hoàng thượng nói phải.” Hoàng hậu không nói thêm lời, âu yếm rúc vào lòng hoàng thượng. Kiếp này nàng may mắn gả cho hoàng thượng, có được sủng ái của hoàng thượng, chỉ hy vọng năm nhi tử của mình cũng có thể có hạnh phúc như vậy, vui vẻ cả đời.
Cảm nhận được ý nghĩ trong lòng ái thê, hoàng thượng dịu dàng nói: “Sẽ, bọn hắn sẽ có .” Hắn nhìn cô bé kia lần nữa.
Cách đó không xa, Ngũ hoàng tử lại đỡ Tô Ngữ Nhu dậy lần nữa, trìu mến lau đi nước bùn trên mặt nàng. Ánh sáng mặt trời chiếu vào cặp đôi nhỏ bé này, rất hợp đôi.
Đôi nhỏ này sẽ thành sao? Hoàng thượng vê nhẹ râu, âm thầm tự đánh giá.
***************
Chín năm sau, hoàng cung, ngự thư phòng.
Hoàng hậu kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng, vì sao gả đứa thứ 5 đi vậy? Bốn vị hoàng tử trước đều chưa có hôn phối, nếu phải theo thứ tự, sắp xếp như vậy không ổn cho lắm.”
Hoàng thượng nghe vậy khẽ mỉm cười.”Hoàng hậu, ngươi cũng biết năm hoàng nhi đều là mầm móng phong lưu, nếu không thừa dịp gả bọn hắn, đợi đến thêm mấy năm nữa hắn càng thêm phóng đãng không kềm chế được thì ngay cả trẫm cùng nàng cũng sẽ không thể làm gì đâu! Trẫm suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ chỉ còn cách này thôi.”
Gần hai năm qua, cá tính Ngũ hoàng tử càng ngày càng cuồng, đối với nữ nhân càng thêm rõ rang, ai đến cũng không – từ chối, khiến cho ngay cả hoàng thượng cũng không nhịn được nữa, lo lắng rằng con trai bảo bối sẽ bỏ lỡ hạnh phúc chung thân của mình.
Ai, cũng phải trách trời sanh tên tiểu tử này luôn có cách dụ dỗ nữ nhân bám quanh nó, cung trong từ Hoàng thái hậu, cho tới cung nữ, ai lại không biết Ngũ hoàng tử nổi danh là sát thủ phái nữ? Chỉ cần Ngũ hoàng tử muốn một nữ nhân hoặc là hi vọng nữ nhân làm cho hắn cái gì, thường thì chỉ cần mỉm cười một cái là xong rồi. Đã từng có người nói đùa, nếu quốc gia đối địch do nữ nhân nắm quyền, chỉ cần phái Ngũ hoàng tử ra tay, không cần làm gì cũng có thể làm đối phương vui lòng phục tùng phục thủ xưng thần.
Cũng không biết đây là may mắn, hay là bất hạnh nữa!
Nghĩ tới đây, hoàng thượng cũng phải nhức đầu. Năm hoàng tử của hắn thông minh hơn người, trí dũng song toàn, nhưng cả năm đứa đều không có chung một vấn đề, thật khiến hắn chịu không nổi mà.
Tam hoàng tử chỉ nhớ nhung tiểu nữ oa chỉ thấy mặt một lần, nhiều năm qua ngoại trừ chánh sự, toàn bộ sức lực dung váo việc tìm tung tích bé gái đó —— thật si tình!
Thái tử cùng Nhị hoàng tử cả ngày chỉ biết sửa văn tập võ, đối với tình cảm và duyên phận thì toàn bàn lùi, cho nên đến nay một cái cọc nhân duyên cũng chưa từng có —— thật là đáng buồn cho tuổi thanh xuân.
Về phần Tứ hoàng tử còn lại thì mắt cao hơn đầu, một lòng muốn tìm tuyệt sắc giai nhân cùng hắn xứng đôi.
Bốn hoàng tử này có cuồng dại, có lạnh nhạt, nhưng cũng còn an phận thủ thường. Tại sao Ngũ hoàng tử lại khác hoàn toàn vậy? Năm nay hắn đã hai mươi mốt tuổi nhưng vẫn dạo chơi nhân gian, hành vi phóng đãng, mấy năm tới thì sẽ thế nào nữa!
Thật may là hắn còn nhớ lại chuyện cũ chín năm trước. Cô bé nhỏ năm đó đã bị song thân mang về nhà, hắn từng phái thuộc hạ âm thầm điều tra nghe ngóng, biết được nàng là hòn ngọc quý trên tay Tô gia; Tô gia tuy không phải quan trong triều, nhưng cũng phú giáp một phương, vừa là Giang Nam vọng tộc, làm thông gia với hoàng gia cũng coi như xứng đôi vừa lứa.
Quan trọng nhất là, trong lòng hắn vẫn nhớ khi đó Ngũ hoàng tử cùng Tô Ngữ Nhu có một cảm giác đặc thù, hắn biết hôn sự này tuyệt đối không sai.
“Ngũ hoàng nhi chịu thuận phục sao? Nhất là khi các huynh trưởng của hắn không có hôn ước.” Hoàng hậu nhíu mày lại, trong lòng khó xử. Nàng tuy là mẫu thân của Ngũ hoàng tử, nhưng cũng chạy không thoát mị lực của con trai bảo bối, không thể nào để cho hắn bị tí xíu ủy khuất nào.
Huống chi chuyện cách chín năm, Ngũ hoàng tử còn có thể nhớ cô bé đó sao?
Năm đó hắn cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi mà!
“Thánh chỉ đã hạ, hắn không phục cũng phải chịu. Hơn nữa Tô cô nương tuổi còn nhỏ quá, gả cho đám hoàng tử còn lại không thích hợp, chỉ có Ngũ hoàng nhi hơn nàng bảy tuổi là thí sinh tốt nhất.” Hoàng thượng nhìn thấu ý định của hoàng hậu, cười tiếp tục nói: “Năm hoàng nhi là ruột thịt của hoàng hậu, nàng là mẫu thân sao có thể bỏ con giữa chợ? Huống chi thê lấy phu là trời, hoàng hậu không nên lấy mọi chuyện của năm hoàng nhi làm trọng, mà phải nghe lời trẫm mới đúng chứ!”
“Hoàng thượng, rốt cuộc là người muốn nói gì?” Bị nhìn thấu ý định, khuôn mặt hoàng hậu hơi đỏ lên.
“Trẫm nghĩ rằng Ngũ hoàng nhi cùng Tô gia cô nương là do ông trời tác hợp, nếu trẫm không liều một phen, chỉ sợ Ngũ hoàng nhi sẽ làm mối trời lương duyên ban bị lỡ hẹn mất.” Hoàng thượng dừng lại một chút, lại trêu ghẹo nói: “Hoàng hậu cũng còn nhớ rõ, Ngũ hoàng nhi vốn trăm trận trăm thắng, nhưng lại bị Tô gia cô nương đánh bại kỷ lục, cho nên trẫm nghĩ người đặc biệt của Ngũ hoàng nhi sẽ là Tô gia cô nương. “
Hoàng hậu nghe vậy cũng mỉm cười.”Hoàng thượng nói phải. Mấy năm qua chưa từng thấy Ngũ hoàng nhi có chú ý đặc biệt tới cô nương nhà nào, chỉ có Tô cô nương thôi. Nhưng mà năm nay nàng vừa mới mười bốn, sợ rằng qua hai, ba năm nữa vào cửa; như vậy cũng tốt, có thể cho Ngũ hoàng nhi một ít thời gian để thích nghi.” Nếu hoàng thượng đã muốn nàng không nhúng tay vào,vậy nàng đành nói lời xin lỗi với hoàng nhi thân yêu.
“Hai, ba năm?” Hoàng thượng dương dương tự đắc nói.
“Có vấn đề sao? Cô gái mười sáu xuất giá là bình thường, nhiều lắm là kéo dài tới mười tám, qua mười chín chỉ sợ không ai thèm lấy. Chẳng lẽ hoàng thượng quên thiếp thân vào cung lúc còn chưa tròn mười bảy sao?”
“Trẫm biết, dĩ nhiên là trẫm phải nhớ rõ ràng.” Hoàng thượng thâm tình đưa mắt nhìn ái thê, trong đầu hiện lên nàng năm đó thẹn thùng nhưng lại, sắc bén tròng mắt không khỏi thêm thượng mấy phần ôn nhu.”Ý của trẫm là hoàng hậu xác định năm hoàng nhi sẽ ở hai, ba năm sau lấy vợ sao?”
“Chẳng lẽ không nên như thế?” Hoàng hậu hỏi ngược lại.
“Với tính tình phong lưu của Ngũ hoàng nhi, muốn hai năm sau hắn cưới vợ, chỉ sợ là mơ mộng quá rồi.” Đối với cá tính của ái tử nắm chắc mười phần, Ngũ hoàng tử không thể lấy vợ trong vòng hai năm.
“Kia. . . . . .”
“Hoàng hậu ở trong cung cũng có chút buồn chán, không bằng cùng trẫm đánh cược đi.”
“Hoàng thượng muốn đánh cuợc gì?”
“Đánh cuộc khi nào Ngũ hoàng nhi của chúng ta sẽ đào hôn!” Hoàng thượng cười ranh mãnh, giống như đã nhìn thấy quá trình đào hôn tương lai của Ngũ hoàng tử.
Hoàng hậu nghe vậy giật mình.”Chuyện đại sự này, Ngũ hoàng nhi có lá gan làm sao?
“Ngũ hoàng nhi có chuyện gì không dám làm? Hoàng hậu đừng quên, lá gan của hắn là do nàng cùng Hoàng thái hậu cưng chìêu mà ra. Tóm lại, trẫm đánh cuộc hắn sẽ không ngoan ngoãn chịu thành thân sau hai năm, nhưng chậm nhất cũng không vượt quá sáu năm, hắn chắc chắn sẽ cùng Tô gia cô nương bái đường thành hôn.” Trong mắt Hoàng thượng lóe lên một tia giảo hoạt.
” Vì sao Hoàng thượng lại chắc chắn như vậy?” Hoàng hậu nhướn đôi mi thanh tú, trừng người đã kết hôn hơn hai mươi năm bên gối.
Hoàng thượng không đáp hỏi ngược lại: “Hoàng hậu dám đánh cược không?”
“Xin hỏi hoàng thượng tiền đánh cược là cái gì?”
“Nếu như trẫm nói, sau khi Ngũ hoàng nhi thành thân, nàng phải theo trẫm vi phục xuất tuần, xuống Giang Nam đi.”
“Nếu thiếp thân thắng thì sao?”
“Trẫm cùng nàng hồi hương.” Nói tóm lại, bất luận thắng thua như thế nào, bọn họ cũng ra khỏi cung đi chơi!
“Hoàng thượng nắm chắc như vậy?”
“Nếu nàng không tin, có thể thử một chút.”
“Hảo, một lời đã định.”
***************
Năm năm sau Tô gia
“Tiểu thư.” Nha hoàn Thải Nhi cung kính dâng lên trà sâm.
Tô Ngữ Nhu khẽ gật đầu, cặp mắt vẫn chuyên chú nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Tiểu thư, bộ Phúc Sơn Thủy này, làm người ta cảm nhận được núi non dòng song thật đẹp và hài hòa. Thải Nhi tuy là nha hoàn nhưng ở bên cạnh Tô Ngữ Nhu đã lâu, đối với cầm kỳ thư họa cũng hiểu sơ một phần.
“Phải không? Ta vẫn cảm thấy có cái gì không đúng, ngươi giúp ta nhìn một chút, xem nơi nào phải bổ sung.” Nàng đã nhìn thật lâu, vẫn cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng lại không tìm ra là nơi nào. Lời của Thải Nhi tuy ngọt, nhưng vẫn không thay đổi được cách nhìn của nàng.
Đây là không phải là “Người trong cuộc thường mơ hồ” sao?
Đột nhiên sự buồn rầu xâm chiếm trái tim nàng. Tuy không tỏ thái độ gì nhưng tâm tình vẽ tranh đã không còn.
“Người vẽ tốt rồi, tiểu thư. Người là tài nữ danh chấn Giang Nam, làm sao người có thể vẽ xấu được?” Đối với tài hoa của chủ tử, từ trước đến nay Thải Nhi luôn kính nể vạn phần.
” Cái miệng nhỏ nhắn của ngươi thật đúng là ngọt.” Tô Ngữ Nhu hơi mỉm cười nhìn Thải Nhi.
“Tiểu thư, hãy uống trà sâm lúc còn nóng.”
Tô Ngữ Nhu nhận lấy trà sâm dâng lên nàng, nhấp nhẹ một hớp.”Cha mẹ ta đâu?”
“Lão gia cùng phu nhân sáng sớm đã lên đường đi kinh thăm Đại thiếu gia , tiểu thư quên sao?” Thải Nhi nhớ ngày hôm qua phu nhân còn đặc biệt thông báo tới tiểu thư.
“Chưa, ta chỉ là muốn xác định cha mẹ đã lên đường hay chưa.” Trên mặt Tô Ngữ Nhu như có điều suy nghĩ.”Ngũ hoàng tử hôm nay đang ở phương nào?”
“Thải Nhi mới vừa đi hỏi T Mạnh, hắn nói. . . . . . Ngũ hoàng tử đã ở sông Tần Hoài một tháng, nghe nói là. . . . . .” Thải Nhi nói một nửa đã im lặng. Dầu gì tiểu thư là thê tử chưa xuất giá của Ngũ hoàng tử, bây giờ nàng không muốn để cho tiểu thư biết tin của Ngũ hoàng tử, sợ tiểu thư sẽ được cảm thấy uất ức khó chịu.
Nàng thật sự không hiểu trong lòng tiểu thư đang suy nghĩ gì, biết rất rõ ràng nghe rồi sẽ chỉ làm mình đau khổ, nhưng những năm gần đây tiểu thư vẫn còn phái người dò xét hành tung của Ngũ hoàng tử . Ai! Thật sự thì các nàng chỉ muốn đến trước mặt hắn mắng chửi hoặc cầu xin hắn bỏ thánh chỉ quách cho rồi, biết những tin tức này có ích lợi gì?
” Không phải là hắn lại si mê ca kỹ đó chứ?” Tô Ngư Nhu làm như vô tình hỏi. Nhìn thấy vẻ mặt bất an của Thải Nhi, nàng đã biết suy đoán của mình không sai.
“Tiểu thư. . . . . .” Nếu như có thể, Thải Nhi thật không muốn nói ra. Nàng cảm thấy ủy khuất thay cho tiểu thư!
“Nói đi!”
“Ngũ hoàng tử đang cùng. . . . . . hoa khôi Giang Nam Vưu Mộng Tiên ở cùng một chỗ.”
“Vưu Mộng Tiên?”
Thấy chủ tử hời hợt lên tiếng, ngược lại Thải Nhi không nén đuọc tức giận.”Tiểu thư! Người có tài, dung mạo của người có điểm nào thua những nữ tử phong trần kia, tại sao Ngũ hoàng tử có thể chẳng quan tâm tới ngươi? Thải Nhi không hiểu, qua nhiều năm như vậy tiểu thư vẫn không ngừng dò xét hành tung của Ngũ hoàng tử, tại sao hắn không tôn trọng người một chút, hay là dứt khoát xin hắn tới hỏi cưới, tiểu thư đã bị hắn làm trễ nãi hơn năm năm!” Nàng không muốn phê bình, nhưngNgũ hoàng tử không nên làm nhục tiểu thư như vậy.
Tô Ngữ Nhu than nhẹ một tiếng, “Thải Nhi, người khác không hiểu cũng không xong, vì sao ngay cả ngươi cũng không hiểu rõ ta? Từ năm mười bốn tuổi được ban hôn sự đến nay, suốt năm năm triều đình chưa từng có bất kỳ chỉ thị nào, nếu thánh ý như thế, loại người bình thường như chúng ta nào dám nói thêm câu gì? Theo tuổi, ta có thể xác định Ngũ hoàng tử tuyệt đối không phải một phu quân tốt, mà ta cũng đã sớm bỏ ý định làm hoàng tử phi. Ta hỏi tung tích của hắn, chẳng qua là để suy nghĩ xem có nên giáo huấn hắn một trận không, để báo đáp hắn những năm gần đây đã làm nhục ta.”
Nàng cũng không phải là người thù dai, nhưng năm năm rồi Ngũ hoàng tử chẳng quan tâm tới vị hôn thê là nàng, để cho thân hữu Tô gia lúc ban đầu nịnh nọt chuyển thành chê cười, khiến cho nàng bực mình không dứt.
Chẳng lẽ trong cảm nhận của Ngũ hoàng tử, một chút địa vị nàng cũng không có sao?
Tại sao hắn muốn ngay cả ở ca thính sân khấu tình yêu cũng như vậy tuyển nhiễm?
Hắn chưa từng quan tâm đến nàng ,chưa từng quan tâm đến cảm nhận của nàng?
Chẳng lẽ đối với Ngũ hoàng tử mà nói, ngay cả kỹ nữ nàng cũng không bằng sao?
Nàng không cam lòng, thật không cam lòng!
Tại sao nàng lại phải chịu nhục?
“Ngũ hoàng tử thật là quá đáng, tiểu thư nên cho hắn bài học khó quên, để cho hắn không tiếp tục xem con gái là đồ chơi nữa.” Thải Nhi tán thành kế hoạch trả thù của tiểu thư. Nàng đã sớm hi vọng có người đánh thức Ngũ hoàng tử, để cho hắn hiểu “Đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc” ; giống như tiểu thư nhà nàng là cô gái tốt như vậy, phải được Ngũ hoàng tử quý trọng thương yêu.
“Ngươi cho là có thể được ?” Tô Ngữ Nhu hỏi, ánh mắt nhu hòa từ trước đến nay nhanh chóng trở nên kiên định. Năm năm phải đợi, nàng trả thù cũng không phải quá đáng chứ!
Đây là do bạc tình lang thiếu nàng.
“Ngũ hoàng tử thiếu tiểu thư quá nhiều, tiểu thư đi dạy dỗ hắn cũng phải. Tiểu thư, ngươi tính toán sẽ dạy dỗ Ngũ hoàng tử như thế nào đây.”
“Ngươi ghé lỗ tai vào đây.”
Nghe lời của tiểu thư, trong mắt Thải Nhi dần dần lộ ra vẻ sung bái, trên mặt cũng lộ ra vẻ đội chung kẻ thù với tiểu thư.
“Ta làm như vậy, ngươi cho là thích hợp sao?” Tô Ngữ Nhu hỏi ý Thải Nhi. Nàng đã tính kế hoạch toán hảo này ở trong lòng đầu một thời gian, nhưng vẫn do dự có nên tiến hành hay không.
Thải Nhi liên tục gật đầu.” Chiêu này của tiểu thư thật là cao minh! Không bằng thừa dịp lão gia cùng phu nhân không có trong phủ, chúng ta lập tức lên đường đi cho Ngũ hoàng tử một bài học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT