Chủ nhật.
Khả Vi lười biếng ngủ đến chín giờ mới dậy. Cô sang nhà Tịnh Phương chơi, thì mới hay cô bạn bị Hy An rủ rê đi xem anh quay quảng cáo. Được! Hai người đánh lẻ không thèm nói cô một tiếng. Đợi khi anh về, xem cô xử tội anh thế nào.
Khả Vi về nhà, lấy một tô trái cây đã cắt sẵn bưng ra ngoài vườn. Cô chui vào căn nhà gỗ nhỏ của mình, vừa ăn vừa đọc sách. Hôm nay trời nắng, căn nhà nhỏ đặt dưới tán cây lớn không bị ảnh hưởng, thậm chí còn rất mát mẻ, gió thổi nhè nhẹ. Khả Vi thuận theo thiên thời địa lợi, từ từ chìm vào giấc ngủ.
......
Khải Dương ngày nghỉ không được tụ tập chơi bời cùng bạn bè, bị mẹ xách cổ đi “công chuyện”. Cái gì mà đi thăm người quen, mẹ đi thì tự mà đi, còn dắt theo cậu như dắt theo “chó” thế này làm gì? Lỡ hẹn với đồng bọn, thất hứa với cô bạn gái mới tán được, Khải Dương mặt mày không vui, suốt chặng đường không cười nổi.
Nhà người quen xem ra cũng không đến nỗi nào, căn biệt thự sang trọng nằm trong khu cao cấp.
Mẹ vừa nhìn thấy cái cô xinh đẹp kia, tay bắt mặt mừng, rối rít “chị chị em em”. Khải Dương ngồi nghe chuyện của họ chán muốn chết. Cậu đứng dậy, tự ý đi ra ngoài vườn, gọi một cuộc điện thoại cho bạn gái. Nội dung chủ yếu chỉ là giải thích chuyện mình lỡ buổi hẹn hôm nay.
- Anh đâu có muốn đi, tại mẹ bắt đi cùng chứ. Ngoan ngoan, đừng giận nha!
Những lời đường mật không ngừng vang lên, làm ai đó đang ngủ ngon giấc trong căn nhà nhỏ bị đánh thức, khó chịu cau mày. Gần mười phút trôi qua, cái giọng của tên chết tiệt ngoài kia vẫn vang lên đều đều, ai đó ló cái đầu ra từ căn nhà nhỏ, đi kèm là một giọng nói uể oải.
- Ồn ào quá đi!
Vừa thấy cái đầu ló ra, Khải Dương bị dọa cho giật mình, lùi khỏi “chuồng chó” mấy bước, theo phản xạ hét lên.
- Aaaaaaa!
Cái đầu với tóc tai bù xù đưa cặp mắt ngái ngủ nhìn Khải Dương. Khải Dương sau mấy giây hoảng loạn, mới đưa mắt nhìn cái đầu kia, nghi hoặc thốt lên.
- Là người hay là chó vậy trời!
- Bị mù hả! Nhóc thấy cái gì đây không? – Khả Vi chỉ lên bảng tên trước “chuồng chó”.
“Vi Vi’s House”, nhà của Vi Vi.
- Vi Vi? Vi Vi là tên con chó hả? Tên chó giống tên người quá ta! – Khải Dương ngây ngô hỏi lại.
Khải Dương quả thực không biết căn nhà nhỏ này là nơi Khả Vi học bài và ngủ trưa. Nhìn căn nhà bé tí này người khác nhìn vào quả thật sẽ nghĩ là nhà của chó.
Khả Vi đang mơ ngủ bị tên khốn này chọc cho phát hỏa. Phá giấc ngủ của cô còn chưa nói, bây giờ còn nói tên cô là tên chó. Khốn nạn! Thù này không báo không phải là Khang Vĩnh Khả Vi!
Khả Vi bò ra khỏi căn nhà, hùng hổ bước đến trước mặt Khải Dương, lớn tiếng quát tháo.
- Thằng nhóc kia! Nhà này là nhà của chị, Vi Vi là tên của chị đấy! Biết không hả? Con mắt nào của nhóc thấy nhà này giống nhà của chó?
Khải Dương nhìn lại cái căn nhà gỗ nhỏ bé kia lần nữa. Cậu thầm nghĩ trong đầu “Căn nhà này có chỗ nào không giống nhà của chó chứ?”. Cậu lại đưa ánh mắt nhìn đứa con gái trước mặt. Tóc mây ngàn năm chưa chải, trên người mặc một cái đầm thun phông rộng dài đến đầu gối, vai áo một bên bị trễ xuống để lộ cả dây áo trong. Cái thể loại con gái độc - lạ này, cậu chưa từng thấy qua bao giờ.
- Dương! Có chuyện gì vậy? – Hạ Du vừa lúc nghe tiếng hét của con trai vội chạy ra ngoài.
Khải Dương ngay lập tức đi về phía mẹ, tránh bị ánh mắt sát khí của ai kia làm cho nghẹt thở.
- Cháu chào cô! – Khả Vi nhanh chóng mở miệng, thái độ thay đổi 180 độ, từ hung hăng sang niềm nở nhìn mẹ Dương. Áo với tóc không biết đã nhanh chóng chỉnh lại từ lúc nào.
- Vi Vi! Cháu lớn thế này rồi à? Càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ quá ta!
“Xinh hả? Xinh chỗ nào chứ?”, Khải Dương nghĩ thầm.
- Không chỉ xinh đẹp, mà còn rất thông minh – Diệu Anh cũng đứng bên phụ họa thêm – Vi Vi năm nay đã học lớp mười rồi đó nha!
- Thật sao! – Hạ Du thốt lên kinh ngạc, nhìn Khả Vi rất cưng chiều, lại nhìn thằng con của mình, thở dài – Khải Dương con xem, người ta sinh cùng năm với con, mà đã học lớp mười rồi! Con nhìn mà học hỏi đi.
Sinh cùng năm? Không phải là bằng tuổi sao? Vậy mà lúc nãy còn lớn tiếng kêu cậu là “Thằng nhóc”, còn xưng “chị” như đúng rồi. Khải Dương nhíu nhíu mày, nhìn thấy gương mặt của nhỏ kìa, không thể nhìn nổi. Huỳnh Khải Dương, có ngày một thằng hào hoa như mày cũng bị một con nhóc xỏ mũi!
Hai bà mẹ lại đi vào trong nói chuyện. Khải Dương đi theo mẹ vào trong, ở ngoài này thêm nữa, chắc chắn bị “chó” tên Vi Vi cắn.
Khả Vi sau khi biết thằng nhóc kia bằng tuổi mình, vẫn ánh mắt không đổi. Bằng tuổi thì sao? Có học giỏi như cô không? Nếu không chị đây cứ gọi là nhóc đấy, làm gì được chị nào?
Đêm đó sau khi về nhà, Khải Dương lần đầu tiên có một giấc mơ rất kỳ lạ. Cậu mơ thấy con nhỏ lúc sáng, nhỏ dùng nụ cười kiêu ngạo với cái bộ dáng lôi thôi, nhìn cậu. Cậu đứng đó, muốn bóp chết cái hình ảnh trước mặt, nhưng làm cách nào cũng không chạm tới được. Nửa đêm tỉnh giấc, cậu phát hiện dưới quần có một mảng dính ướt, cậu hoang mang chẳng biết chuyện này là gì.
Hôm sau và hôm sau nữa, sự việc cứ lặp đi lặp lại, cậu lại không dám đi hỏi ai, sợ bị chê cười nên tự mình lên mạng tìm hiểu.
Sau khi biết rõ nguyên nhân, Khải Dương lại càng hoang mang tột độ. Ai nói cậu biết tại sao, tại sao giấc mơ về “chuyện đó” lại là con nhỏ ở trong chuồng chó? Chẳng lẽ từ sâu trong não cậu đã thầm cảm mếm nhỏ đó ngay từ lần đầu gặp mặt?Không đúng. Không đúng. Cậu có biết bao nhiêu bạn gái, người nào cũng xinh đẹp hơn con nhỏ đó. Loại chuyện “thầm cảm mếm” này 0,1% cũng không thể xảy ra.
Nhưng mà...
Từ sau ngày hôm đó, không thể phủ nhận, tâm trí Khải Dương có chút vấn đề. Hễ nhìn thấy con nhỏ nào ăn mặc hơi lôi thôi hay tóc tai hơi rối, thì hình ảnh con nhỏ Vi Vi đó lại hiện ra trước mắt. Không chỉ vậy, hễ nghe đến cái tên “Vi”, ngay lập tức cậu sẽ vô thức chú ý.
Con nhỏ trong chuồng chó, tóc rối, quần áo lôi thôi, “Vi Vi”. Mấy thứ này đến bao giờ mới thôi ám cậu đây?
Tiếp...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT