“Cô nương, nhớ kỹ lời lão tăng, hàng ngàn, hàng vạn tính mạng đều phụ thuộc và một suy nghĩ của cô.”

...

Khóe miệng Trữ Hạ nhếch lên.

Nếu nàng thật sự có khả năng đó thì sao lại rơi vào kết cục thế này chứ?

Nếu như... Chỉ là nếu như... nếu lão hòa thượng kia nói thật, nàng thật có thể đem tới tinh phong huyết vũ thì đã sao? Dù có khiến hàng ngàn, hàng vạn người hy sinh thì đã thế nào? Tràng cung biến nửa năm trước đã làm nàng khắc sâu trong tâm tưởng một điều, chỉ có kẻ mạnh mới có thể nắm chắc được vận mệnh của mình, người yếu, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi mà thôi.

Nếu như phải có giết chóc thì nàng cũng không ngần ngại.

Sau đó cùng với Tiểu Thông đi dạo khắp nơi nên nàng cũng không để tâm tới chuyện này nữa.

Trở lại Long Lâm sơn trang, hết thảy lại như cũ. Nhưng Tiếu Lăng thì càng lúc càng tỏ ra bí ẩn, cứ đến nửa đêm lại ra ngoài hành động gì đó.

Ba ngày ở đây, Trữ Hạ không nhìn ra bất kỳ đầu mối gì cả.

Đến ngày thứ ba, Long Lâm sơn trang vốn yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều. Hôm nay cũng là ngày mà Tiếu Lăng nói con ngựa kia sẽ xuất hiện. Cho dù Ngưng Hương Lầu ở khá xa trung tâm nhưng vẫn có không ít người qua lại. Nàng hỏi Tiểu Thông thì biết nghe nói hôm nay có khách quý đến.

Thời gian này hàng năm có rất nhiều quý nhân ghé nơi này, cho nên với người sống tại sơn trang thì không có gì đáng ngạc nhiên lắm.

Có thể được Long Lâm sơn trang liệt vào hàng khách quý thì nhất định không phải thương nhân bình thường, có thể là đại quan triều đình, cũng có thể là đại thương nhân phú khả địch quốc.

Nhưng một ngày trôi qua, Trữ Hạ cũng chẳng thấy khách quý đâu, mà Tiếu Lăng thì cả ngày cũng mất dạng.

Mặt trời ngả dần về đằng Tây, bầu trời bị nhuộm thành một màu đỏ như máu, ráng chiều nhuộm hồ sen trắng cũng thành một màu đỏ.

Vô cùng đẹp, nhưng cũng vô cùng đáng sợ.

Trữ Hạ càng ngày càng ghét màu đỏ.

Ngồi chán, Trữ Hạ cởi giày, ngồi trên bậc thang bạch ngọc, chân trần thả vào trong hồ sen.

Khi nàng còn bé, ở trong cung cũng có một hồ sen thế này, mỗi mùa hè nào nàng cũng đều ngồi ngâm chân trong đó một cách vui vẻ. Nhưng mỗi lần như thế, nàng đều bị mẫu thân sai cung nữ kéo lên, nói là công chúa thì không được hành động thất thố như thế.

Nhưng mẫu thân có dạy thế nào thì cũng không thành, cái tật xấu này nàng vĩnh viễn không từ bỏ được, thậm chí còn lây bệnh cho cả đệ đệ. Hè vừa đến là hai tỷ đệ lặng lẽ trốn mẫu thân ra hồ sen chơi đùa, nhìn trời xanh mây trắng, gió thổi vi vu, sóng nước xanh mát, trong ánh chiều tà hồng rực, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc tràn đầy rồi.

Bỗng nhiên, từ sau lưng Trữ Hạ truyền tới giọng nói.

Đối lưng với chỗ nàng ngồi, sau bụi hoa là một đình đài. Do cỏ cây ngăn cản tầm mắt nên người ngồi sau lưng không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Có ba người, nói tiếng Khế Sa, dù lúc nhỏ Trữ Hạ có học qua, dù không học giỏi nhưng đại khái vẫn có thể nghe hiểu được. Nàng nhìn qua khe hở của đám hoa cỏ, chỉ thấy có một người đang ngồi đưa lưng về phía nàng, hai người còn lại cung kính đứng ở một bên, giống như là người hầu. Một trong hai người đó ăn mặc nhã nhặn như thư sinh, một người khác thì sắc mặt dữ tợn, thân hình cao to, trên má trái có một vết sẹo rất đáng sợ.

“Công tử, bọn người Hán Thống kia thật sự đáng tin sao?” Gã to con hỏi.

“Dù thế nào, ở đây là địa bàn của chúng ta, cũng không sợ bị tổn thất cái gì cả.” Người ngồi ở giữa không nói gì mà thư sinh đứng bên kia lại đáp.

“Công tử, cần gì phải tới đây, chẳng phải là quá cấp mặt mũi cho bọn chúng rồi?” Tên to con dường như vẫn không nguôi ấm ức nhưng không dám phát ra ở trước mặt người kia.

Người ở giữa vẫn không nói chuyện. Trữ Hạ xoay người đổi tư thế cho thoải mái, nhưng lại đụng phải chiếc giầy làm nó rơi vào trong hồ. Một tiếng “tõm” vang lên.

“Kẻ nào ở đó?” Tên to con gầm lên như sư tử rống làm cho da đầu Trữ Hạ tê dại đi.

Không đợi nàng đứng dậy, tên to con đã tiến tới, vạt đám cỏ hoa ra, định tóm lấy nàng, nhưng vừa mới vươn tay ra đã lại ngây ngẩn cả người.

Trữ Hạ nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó đứng dậy, lúc này mới phát hiện gã to con này phải nói là khổng lồ mới đúng, cứ như một ngọn núi sừng sững đứng trước mặt nàng.

Trong lòng Trữ Hạ cười thầm, thì ra mặc nữ trang cũng có chỗ tốt.

Không đợi nàng cười xong, gã to con đã kịp phản ứng, trên mặt hơi đỏ lên, rồi hướng về phía nàng quát:

“Ngươi ở đây nghe trộm chúng ta nói chuyện sao?”

Trữ Hạ vội vàng bít lỗ tai lại.

Thư sinh kia đi tới, vẻ mặt đầy nghiêm túc đánh giá Trữ Hạ từ đầu tới chân rồi lại từ chân tới đầu.

Nam tử đưa lưng về phía nàng từ đầu tới cuối không nói chuyện, lúc này rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi:

“Chuyện gì xảy ra?”

Thật là có tác phong của lão đại!

Nghe hắn hỏi, lại thấy hắn đi tới, lúc này Trữ Hạ mới nhìn rõ mặt của hắn.

Hàm uy không lộ, khí vũ hiên ngang, thần thái chói mắt! Quan trọng nhất là hai hàng lông mày kiếm của hắn tản mát ra khí thái sắc bén làm người ta sợ hãi, chỉ cần một cái quét mắt nhẹ của hắn cũng đủ cho người ta cảm thấy áp lực vô hình cường đại tới mức nào.

Rất có dáng dấp của vương giả.

Trữ Hạ hé miệng cười vô cùng quyến rũ, dùng tới thanh âm nhẹ nhàng nhất, nói:

“Mọi việc đều có thứ tự trước sau, đây là chốn công cộng, ta tới đây ngắm hoa sen. Các người tới quấy rầy nhã hứng của ta, ta đã không nói, lại còn trách ta nghe lén. Xin hỏi trên đời này có cái đạo lý nào như thế không?”

Người ở giữa kia không nói gì, cũng đưa ánh mắt đánh giá nàng một lần. Trữ Hạ nhìn chằm chằm vào ánh mắt màu bích lục của hắn.

Cặp mắt kia quả thật giống với mắt của loài sói trên thảo nguyên.

Trữ Hạ đứng thẳng người, cái đầu ngẩng cao kiêu hãnh. Nàng nhìn thẳng vào hắn, nụ cười xinh đẹp như gió xuân ấm áp vẫn không tắt trên môi.

Phụ thân từng dạy nàng, đối mặt với địch nhân, thay vì lấy vẻ mặt hung thần ác sát thì cứ để lộ vẻ mặt tươi cười, tự nhiên. Mỉm cười là vũ khí tốt nhất, đây chính là sự coi thường, một loại tuyên chiến dành cho địch nhân, cũng chính là một dấu hiệu thắng lợi!

Trong lòng A Mộc Đồ rung động!

Có rất ít kẻ dám ở trước mặt hắn mà không cúi đầu, huống chi lại là nữ nhân!

Hơn nữa còn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Trời chiều khoác lên người nàng một tầng kim quang, làm cho nàng càng thêm quyến rũ động lòng, nhưng trong mắt lại bừng cháy ngạo khí.

Loại ngạo khí này, dù là nam tử cũng rất ít kẻ có thể so sánh được.

Nàng đứng trên bậc thang với hai chân trần, làn váy màu vàng nhạt ướt nhem nước hồ, đầu tóc được vén lên tùy ý, vài lọn tóc còn rủ xuống bên vai, vì bị nước hồ bắn lên mà bết lại trên má. Đáng lẽ phải chật vật trong hoàn cảnh này thì nàng lại mang một nét đẹp vô cùng lạ. Bền bỉ, cao ngạo, tự nhiên, lại vô cùng gợi cảm.

Nàng đang mỉm cười. Một cô gái khác bình thường khi thấy Tạp Chiến sẽ sợ run lên, nhưng nàng lại không thèm nhìn tới Tạp Chiến, hơn nữa còn dám nhìn thẳng vào A Mộc Đồ hắn.

Mà cái nhìn này rõ ràng không phải là nhận thua.

Cô gái này rất có khí phách!

A Mộc Đồ tiến tới gần nàng, độ cao chênh lệch giữa hai người làm cho Trữ Hạ có cảm giác như bị bao vây. Nàng cau mày, lui xuống bậc thanh bạch ngọc hai bước, thuận tiện kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Lại tiếp tục mắt đối mắt với hắn.

A Mộc Đồ bật cười. Cô gái này thật quá đáng yêu, không thắng không chịu được hay sao?

Trữ Hạ ngây ngốc cả người, cảm thấy không hiểu nổi.

A Mộc Đồ bỗng bắt lấy cánh tay của nàng, đem nàng kéo tới gần, mắt nhìn xuống, hỏi:

“Nàng tên là gì?”

Trữ Hạ dù có cảm giác bị áp bách nhưng vẫn ưỡn ngực, hiển hiện nụ cười.

Nàng đi tập tễnh, ghé vào lỗ tai hắn, nói mấy chữ nhẹ như gió thoảng:

“Không nói cho ngươi.”

A Mộc Đồ còn đang sững sờ thì Trữ Hạ đã thoát khỏi cánh tay của hắn, quay đầu thản nhiên cười, bước đi một cách vô cùng phong tình, quyến rũ.

Thân ảnh của nàng biến mất ở cuối hành lang, chỉ để lại trên mặt đất một loại vết chân ướt sũng.

A Mộc Đồ cười khẽ, nói với thư sinh đứng bên cạnh mình:

“Bình Xuyên, đi thăm dò xem nàng là ai?”

“Công tử thích nàng?” Lạc Bình Xuyên cố tình kinh ngạc, trong mắt lại mang theo vẻ hài hước.

A Mộc Đồ trừng mắt nhìn hắn rồi vẫy vẫy tay áo rời đi.

Trở lại Ngưng Hương lầu, Trữ Hạ vẫn không thấy Tiếu Lăng. Hôm nay hắn đã biến mất cả ngày rồi.

Mãi cho tới nửa đêm, Tiếu Lăng mới trở về và đánh thức nàng dậy. Hô hấp của hắn trầm trọng, hỗn loạn.

Ánh trăng rất sáng, dưới ánh trăng, Trữ Hạ có thể thấy sắc mặt Tiếu Lăng tái nhợt, tay phải ôm chặt lấy vai trái ngồi ở mép giường.

Trữ Hạ lập tức bật dậy, đỡ lấy hắn, tay chạm vào vai hắn, dù áo đen nên nhìn không rõ nhưng ngón tay nàng lại có cảm giác chạm vào một thứ chất lỏng sền sệt, nóng ấm.

Là máu!

“Giúp ta băng bó lại, thay y phục, mau lên!” Tiếu Lăng thở không ra hơi, hổn hển nói.

Trữ Hạ cởi áo đen của hắn ra, nhìn thấy trên vai có một vết đao dài bằng một ngón trỏ. Vết đâm không dài nhưng rất sâu, chỉ nhích xuống một chút là vào tim.

Nàng lấy hòm thuốc ở trong ngăn kéo ra, lấy ra thuốc bột và vải, rồi đi xuống dưới lầu lấy nước. May mà lúc này Tiểu Thông đã ngủ nên cũng không gặp ai cả.

Sau khi lau và sát trùng vết thương, lấy băng vải băng bó kỹ, đúng lúc này phía dưới lầu có tiếng người nói xôn xao.

Trữ Hạ và Tiếu Lăng liếc nhìn nhau một cái, nàng vội giúp hắn mặc áo trong lại, đem quần áo dính máu nhét xuống đáy giường. May mà y phục dạ hành của hắn là đồ đặc chế, hút mồ hôi mạnh nên cũng không làm máu rơi xuống sàn nhà, chỉ có chút máu vấy lên chiếc chăn đơn màu trắng mà thôi.

“Lên giường đi, thứ khác cứ nhét dưới giường.” Tiếu Lăng nói.

Trữ Hạ nhìn hắn đầy nghi ngờ. Hắn nằm xuống, cười chỉ vào cái gối.

Vẻ mặt của Trữ Hạ hằm hằm, đem mọi thứ nhét xuống phía dưới gối của hắn.

Thu xếp xong, Trữ Hạ mở hộp phấn ra, đem bột nước vẩy vào mấy chỗ dính máu để át đi vị tanh. Làm xong những thứ này thì ở phía dưới lầu có tiếng gõ cửa.

Trữ Hạ cắn răng bò lên giường, dùng thân thể che đi chỗ vết máu dính trên chăn, một nửa khác đắp lên người. Nàng nới lỏng y phục, dùng một bộ dáng mập mờ nằm gục trên người Tiếu Lăng, lại thấy hắn cười đầy ẩn ý.

“Ngươi muốn chết phải không?” Trữ Hạ nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Thơm quá...” Tiếu Lăng nằm im, một tay siết chặt lấy hông nàng, còn một tay xoa tới xoa lui trên lưng nàng.

Trữ Hạ vừa định phản ứng thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Tiếu gia, phu nhân, quấy rầy một chút.” Thanh âm của Tiểu Thông vang lên ngoài cửa, còn có thể nghe thấy những tiếng bước chân khác.

“Vào đi.”

Tiếu Lăng vừa nói vừa kéo một vạt áo của Trữ Hạ xuống, làm lộ ra một bên vai trên. Tóc nàng buông lõa xõa, rối tung, môi đỏ mọng, da trắng như tuyết.

Tiểu Thông thấy cảnh này thì mặt đỏ bừng lên.

“A... Thật xin lỗi...” Tiểu Thông còn chưa nói dứt câu thì phía sau đã truyền tới tiếng huyên náo.

Mấy tên lính xông vào, chủ quán vội vàng đi trước ngăn trở nhưng mình hắn thì ngăn được cái gì.

Tiếu Lăng thấy thấy thế thì nhanh chóng kéo y phục của Trữ Hạ lên ngay ngắn.

Đám người xông vào đều là lính của Khế Sa. Mấy tên lính tuổi còn trẻ, thấy cảnh này thì đều ngơ ngẩn cả người.

Tiếu Lăng lấy chăn trùm lên người Trữ Hạ, nhướng mày lạnh lùng hỏi:

“Đây là cách đối đãi với khách nhân của Long Lâm sơn trang hay sao?”

Một tên tráng binh tiến lên, khách khí nói:

“Chúng ta đang tìm thích khách, xin phép quấy rầy!”

“Thích khách? Ngươi cho rằng nơi này là hoàng cung sao?” Tiếu Lăng lạnh lùng hỏi.

Tên lính kia thành khẩn đáp:

“Hôm nay Vương vào nghỉ trong Long Lâm sơn trang, vốn là không truyền bá ra ngoài. Không ngờ lại có kẻ hành thích, bọn ta được lệnh lục soát Long Lâm sơn trang, mong được hỗ trợ!”

Khách nhân của Long Lâm sơn trang không giàu thì cũng quyền quý, xem ra tên lính này rất biết điều.

“Các ngươi có lệnh lục soát?” Tiếu Lăng cũng hỏi đầy khách khí.

“Vâng!” Tên lính kia trả lời một cách kiên định.

“Được rồi!” Tiếu Lăng cố tình thở dài, kéo chăn trùm lấy Trữ Hạ và ôm lấy nàng.

Binh lính cũng rất khách khí, tìm tòi xung quanh một hồi, không thấy bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, đang định rời đi thì lại có một người đi vào.

Lạc Bình Xuyên cầm cây quạt đi tới, đột nhiên đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Tiếu Lăng.

Tiếu Lăng cũng cả kinh nhưng vẫn khẽ cười, cúi xuống nhìn Trữ Hạ đang ở trong lòng mình. Trữ Hạ vươn cánh tay ra, ôm lấy Tiếu Lăng, đầu dựa vào ngực hắn, tóc đen buông xõa, ánh mắt quét về phía Lạc Bình Xuyên, cười thản nhiên.

Lạc Bình Xuyên cũng là cố ý chạy tới lầu Ngưng Hương này. Hắn điều tra được Trữ Hạ là thương nhân tới từ Bang Thập, đi cùng chồng nên rất tò mò, do đó thừa dịp này chạy tới xem xét.

Khó trách Vương vừa gặp đã thích nàng, đúng là một vưu vật. Đáng tiếc, đáng tiếc lại là phụ nữ đã có chồng.

Lúc này trong lòng Trữ Hạ lo lắng muốn chết. Nàng cố ý dời sự chú ý của Lạc Bình Xuyên lên người mình để che dấu đi vết máu đang rỉ ra trên vai áo Tiếu Lăng. Nàng vươn cánh tay ôm lấy hắn cốt để che đi vết máu, càng cảm nhận rõ vẻ ướt át truyền tới. Mặc dù Tiếu Lăng ra vẻ thản nhiên, nhưng sắc mặt đã trắng bệch thành một mảng, nếu bọn chúng còn không đi thì nhất định họ sẽ bị phát hiện.

“Nhìn đủ chưa? Ngươi thật vô lễ giống chủ tử của ngươi!”

Trữ Hạ gắt lên, thanh âm vô cùng giận dữ.

“Là chuyện bất đắc dĩ, kính xin phu nhân thứ lỗi.” Lạc Bình Xuyên khóe miệng mỉm cười, lại hỏi: “Xin hỏi hai vị, từ tối tới giờ đều ở nơi này sao?”

“Không ở đây thì còn ở đâu?” Tiếu Lăng hỏi khẽ, một tay lại khẽ vuốt trượt xuống hông của Trữ Hạ làm nàng bật ra một tràng âm thanh yếu ớt.

Hành động này làm cho mọi người tự nhiên có cảm giác như người thừa. Lạc Bình Xuyên lúng túng ho khẽ một tiếng rồi lại mang binh lính ra khỏi phòng.

Cho đến khi tiếng bước chân đã đi xa, Trữ Hạ mới ân cần xem xét vết thương của Tiếu Lăng, lo lắng hỏi:

“Thế nào?”

“Nàng... Nặng quá... Có thể ngồi xuống hay không?” Tiếu Lăng thở phều phào, trong ánh mắt lại mang theo vẻ cân nhắc.

Trữ Hạ đỏ mặt, vội vàng đứng lên, sửa lại y phục, sau đó mới lại băng lại vết thương cho hắn.

“Tại sao lại giả trang nam nhân đi vào Khế Sa?”

Tiếu Lăng nằm trên giường để mặc nàng băng bó vết thương, tay phải lướt theo sợi tóc rủ xuống trên trán nàng.

Trữ hạ ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn:

“Còn ngươi? Vì sao lại đi ám sát A Mộc Đồ?”

Tiếu Lăng ngẩn người, bỗng nhiên cười:

“Nàng cũng biết sao?”

Trong đầu Trữ Hạ hiện lên một người, hỏi tiếp:

“A Mộc Đồ có phải là kẻ có đôi mắt xanh lục sẫm như sói?”

“Nàng gặp hắn rồi?” Hắn kinh ngạc.

Trữ Hạ gật đầu:

“Mấy canh giờ trước có gặp qua, nhưng không biết là hắn.”

Tiếu Lăng dường như đang suy nghĩ nên chỉ khẽ gật đầu không nói.

Chợt lại nghe nàng than thở.

“Chuyện gì?” Sau khi để nàng băng bó kỹ lại vết thương, hắn kéo nàng ngồi xuống cạnh mình.

“Xong, hắn chắc là đã hiểu lầm ta là lão bà của ngươi rồi!” Trên mặt nàng không che dấu được vẻ tiếc nuối.

Tiếu Lăng véo nhẹ lên mặt của nàng, vừa bực vừa buồn cười hỏi:

“Nếu không thì nàng định làm gì?”

“Đương nhiên là câu dẫn hắn!” Trữ Hạ hùng hồn đáp, nhưng một chút lại nhụt chí: “Không còn cơ hội nữa! Ôi...”

Tiếu Lăng bật cười, thân thể run lên làm vết thương lại phát đau. Hắn hừ khẽ một tiếng:

“Nàng muốn làm Vương Phi lắm à?”

“Cũng không tệ!” Trữ Hạ đáp một cách chân thành.

Nụ cười của Tiếu Lăng cứng lại, chợt phát hiện bọn họ hoàn toàn không giống nhau. Lúc này, cả hai vẫn còn che giấu quá nhiều với nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play