Trữ Hạ tắm rửa sạch sẽ, thay nữ trang mà Tiếu Lăng chuẩn bị cho nàng, loay hoay thoa phấn lên má.
Nàng ngồi ngay ngắn trước gương, hoảng hốt nhìn chính mình. Đã bao lâu rồi nàng chưa từng nhìn thấy qua hình dạng của mình?
Nửa năm.
Nàng căn bản không dám soi gương.
Nàng thậm chí còn không dám tẩy những vết bùn đen trên mặt đi.
Tiếu Lăng ngồi đợi ở bên ngoài một lúc, tới khi không thể bình tĩnh được nữa, định đạp cửa xông vào, lại thấy Trữ Hạ xách nhẹ tà váy đi ra.
Sau khi tắm rửa, trên người nàng tản mát ra một mùi thơm giống như mùi thơm cây cỏ, lặng lẽ tràn ngập trong không khí.
Nước bùn vốn đầy trên mặt đã được rửa sạch và thay bằng một tầng son phấn nhàn nhạt, làn da trắng như tuyết, lông mày cong, môi cánh đào, mắt sáng, nhìn như bông mẫu đơn diễm lệ, phong tình vạn chủng.
Lập tức trong đầu Tiếu Lăng xuất hiện một từ: Nữ tử.
Nam nhân dù thế nào cũng sẽ không có vẻ quyến rũ mê hoặc thế này được.
Ánh nắng giờ Ngọ rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người nàng như hào quang chói mắt.
Tiếu Lăng không khỏi nheo mắt nhìn.
Bộ váy lụa màu vàng nhạt như hòa tan với ánh mặt trời, từ từ trở nên trong suốt, như hương rượu dần dần bốc lên làm người ta phát say.
Cho đến nhiều năm sau, Tiếu Lăng vẫn không thể quên được cảnh tượng này. Sau giờ ngọ ấy, tâm con người này đã ở rất cao, rất xa. Nếu như khi đó, hắn chịu nắm lấy nàng không buông, có phải hay không sau đó sẽ không có cảnh máu chảy thành sông?
Một khắc này, Tiếu Lăng quên cả thở.
Cho nên sau này, mỗi lần hắn thở, đều cảm nhận được nàng, đều cảm thấy đau tới thấu xương.
Trữ Hạ ho khan một tiếng kéo Tiếu Lăng trở về với thực tại. Hắn lúng túng sờ mũi, cười châm chọc:
“Thật xinh đẹp.”
“Là do y phục của ngươi mua rất đẹp và phấn cũng rất tốt.” Trữ Hạ lại nhớ tới mái tóc ngắn của mình, vội hỏi Tiếu Lăng: “Tóc thì làm sao đây? Có cô nương nào tóc ngắn như ta đâu?”
“Búi tóc.” Tiếu Lăng cũng không phải người thường, mỹ nữ như nàng cũng không phải chưa từng gặp nên sau một hồi lúng túng cũng khôi phục lại vẻ khôn khéo của thương nhân.
Hắn ấn Trữ Hạ ngồi xuống ghế, đứng ở sau lưng nàng giúp nàng chỉnh sửa lại mái tóc:
“Ngươi là Tiếu phu nhân, không phải là Chung cô nương, dĩ nhiên là phải búi tóc rồi.”
Trữ Hạ ngẩn người, quả thật là nàng vẫn mang thói quen thả tóc của cô nương chưa chồng.
Đầu tóc vấn lên cũng không làm người ta thấy ngắn nữa.
Ngoài ý muốn nhất là việc nàng phát hiện kỹ thuật vấn tóc của Tiếu Lăng thật tốt.
Long Lâm Sơn trang ở phía tây thành Lạc Bách, là khách sạn hào hoa bậc nhất ở nơi này. Khách nhân ở đây không giàu thì cũng phải cao quý. Giá tiền ở một buổi có thể đủ cho dân chúng bình thường sống trong một năm.
Cùng tới với bọn họ còn có hai người nữa giả làm tôi tớ. Một người là nam tử mà Trữ Hạ đã thấy ở tiệm mì hoành thánh, một người nữa là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Lúc Trữ Hạ kéo tay Tiếu Lăng đi vào sơn trang này, nàng không khỏi sợ hãi thầm than.
Sơn trang được xây dựng bên hồ, nói phong cảnh đẹp như tranh vẽ cũng không có chút khoa trương nào. Nơi này dùng để làm khách sạn đúng là quá xa xỉ, nhìn có khác gì cung đình, biệt viện đâu.
Đi xuyên qua tiền viện, qua một dãy hành lang gấp khúc, cứ năm bước gặp một lâu, mười bước thấy một các, mà lâu các nào cũng đều trang hoàng vô cùng đẹp mắt.
Lầu mà bọn họ ở tên là Ngưng Hương, ở một góc phía Nam của sơn trang. Tiếu Lăng chọn chỗ này vì nó khá yên tĩnh.
Người hầu trong Long Lâm sơn trang đều được huấn luyện kĩ càng. Mỗi một căn lầu đều có người hầu hạ làm cho khách nhân vô cùng hài lòng.
Nhưng cũng vì lý do này mà Tiếu Lăng yêu cầu Trữ Hạ phải ngủ chung phòng với hắn, nói tai mắt thế gian rất nhiều, không thể để người ngoài hoài nghi được.
Trữ Hạ nhíu nhíu mày, không phải chỉ là trộm một con ngựa thôi sao? Làm cứ như đang đi ám sát hay thăm dò người khác vậy?
Nàng lặng lẽ đánh giá Tiếu Lăng, mặc dù hắn luôn mỉm cười, vẻ mặt không chút sợ hãi nào, nhưng có thể nhìn ra từ nét mặt hai thủ hạ của hắn là chuyện lần này không đơn giản chút nào.
Trữ Hạ cũng không biết là Tiếu Lăng đã nhìn ra nàng là nữ nhân hay chưa, hoặc là biết nhưng không nói.
Dựa vào lời của Tiếu Lăng thì để nàng giả trang nữ nhân thật sự là thất sách. Vốn định lấy thân phận vợ chồng thì người khác sẽ không chú ý, ai dè từ khi Trữ Hạ tiến vào sơn trang này, mọi ánh mắt đều tập trung hết lên người nàng.
Không chỉ có dung mạo xinh đẹp, hơn nữa nữ trang còn làm nàng có vẻ uyển chuyển, quyến rũ, nhưng ánh mắt lại kiên định và cường ngạnh như một nam nhân. Loại khí chất mâu thuẫn này lại hòa hợp mãnh liệt với nhau trên con người nàng, làm cho người ta chỉ biết cảm thán và kinh sợ.
Tiếu Lăng đau khổ nhận ra, từ khi nàng tiến vào sơn trang thì cả sơn trang này đều biết tới bọn họ.
Nếu đúng là thế này thì kế hoạch của bọn họ càng phải chặt chẽ và chu đáo hơn rồi, tuyệt đối không thể để lộ ra chút sơ hở nào.
Trăng treo giữa trời, ánh trăng dìu dịu, ngoài cửa sổ vang vọng tiếng côn trùng làm cho người ta có cảm giác trở về lúc còn nhỏ, được nằm bên cạnh mẹ nghe kể chuyện vậy.
Tiểu Lăng mở mắt, nhìn sang bên cạnh mình.
Trữ Hạ ngủ rất vô tư, hoàn toàn không phòng bị gì. Khi tỉnh táo thì nàng không khác gì con nhím đầy gai, ai mà nghĩ khi ngủ nàng lại có thể an tĩnh như thế, không khác gì một đóa hải đường cả.
Tiếu Lăng mỉm cười, nhìn góc ánh trăng chiếu vào, lặng lẽ đứng dậy, thay y phục dạ hành, đi tới bên cửa sổ huýt nhẹ một hồi sáo. Hai thân ảnh hiện ra, hắn nhận ra tín hiệu đáp lại của họ thì nhảy ra ngoài cửa sổ.
Gió nhẹ thổi cuộn rèm cửa lên để lộ ra chiếc chân lõa lồ trắng ngần của Trữ Hạ, ánh trăng yên tĩnh mà ngọt ngào, như một đóa quỳnh lặng lẽ tỏa hương trong đêm làm người ta thổn thức không thôi.
Chỗ này, ba ngày sau sẽ là một mảng tinh phong huyết vũ.
Từ sau khi trốn đi, đây là lần đầu tiên Trữ Hạ ngủ ngon như thế, lại ở trên một chiếc giường vô cùng êm ái nữa. Lúc nàng mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, đưa ánh nắng vào trong phòng, lười nhác rải thảm trên sàn nhà.
Nửa năm đã qua, mỗi lần tỉnh lại nàng đều chỉ mong mọi chuyện chỉ là một giấc mộng, hết thảy đều là mộng. Nàng là công chúa Hạ Trữ của Bang Thập, nàng chính là trưởng công chúa kiêu ngạo trong tay của Quốc vương Bang Thập.
Nhưng thực tế lúc này làm cho nụ cười của nàng cũng dần ngưng lại.
Trữ Hạ duỗi lưng một cái, hai tay vươn lên, đột nhiên nhận ra còn có người đang nằm cạnh mình.
Lần đầu tiên nàng ở gần Tiếu Lăng như thế. Nếu như họ không gặp nhau trong tình hình này, nhất định nàng sẽ cho rằng hắn là một quý công tử.
Mặt đẹp như ngọc, ôn nhu như gió, khí vũ hiên ngang, phong lưu phóng khoáng.
Nhưng hắn không phải, hắn là một người buôn ngựa, hắn có một đôi mắt sâu không lường được. Nàng chỉ biết hắn là Mã Thương, mà biết đâu thân phận này cũng chỉ là ngụy trang cho con người thật của hắn.
Nàng không thể nhìn ra mục đích thật sự của hắn.
Trữ Hạ nhìn kĩ, thấy lông mi của hắn rất dài, quả thật hắn có một đôi mắt rất đẹp, nhưng ánh nhìn lại lạnh như băng.
Chợt, hắn mở trừng hai mắt ra khiến Trữ Hạ giật mình, cả kinh ngồi thẳng dậy.
Mặt Trữ Hạ đỏ lên, nàng không cần sờ cũng biết là nó đang nóng rực, không biết đã đỏ tới mức nào rồi.
Nàng vừa thẹn vừa giận, vung gối đè lên mặt Tiếu Lăng nhưng rốt cục vẫn không át được tiếng cười thô bỉ của hắn.
Tiếu Lăng tung mình dậy, đem nàng đặt dưới thân hắn, lúc này hai người chỉ cách nhau có một cái gối.
Nụ cười tắt đi, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, cảm xúc âm thầm lưu động, thế giới như an tĩnh lại, chỉ có nhịp hô hấp và nhịp tim hoảng loạn.
Trữ Hạ cả người ướt đầm mồ hôi, khi môi hắn chạm vào nàng thì nàng vội nhắm mắt lại.
Môi hắn đặt nhẹ lên mặt nàng mềm mại và ôn nhuận khiến Trữ Hạ giật nảy người. Nàng mở trừng mắt, đang định kháng cự thì lại phát hiện đôi mắt thâm thúy mê ly của hắn lúc này lại như đang cân nhắc cái gì.
Trữ Hạ vô cùng tức giận, nàng dùng sức đẩy hắn ra, rũ rũ mái tóc và đứng lên, ‘hừ’ một tiếng với hắn rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiếu Lăng khẽ cười, nằm ở trên giường nhìn bóng lưng nàng rời đi, cho đến khi biến mất hoàn toàn rồi hắn mới lại dúi đầu vào trong chăn.
Xem ra chuyến đi tới Khế Sa lần này lại có thêm chuyện ngoài ý muốn rồi.
Thế sự đúng là khó lường, không đúng sao?
Ăn trưa xong, Trữ Hạ buồn chán đi dạo trong đình viện, thị nữ Tiểu Thông của lầu Ngưng Hương thấy nàng như thế thì đề nghị dẫn nàng ra chợ dạo chơi, hôm nay đúng là lễ hội chùa nửa năm mới tổ chức một lần.
Trữ Hạ là người thích náo nhiệt, chạy đi hỏi ý kiến của Tiếu Lăng ngay. Tiếu Lăng cũng không phản đối, nhưng khi nhìn nàng đánh giá một hồi thì chỉ buông ba chữ ngắn gọn:
“Đổi nam trang.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Thông, Trữ Hạ lại mặc lên người bộ y phục rách rưới, mang theo cái mũ rách nát, hơn nữa còn dùng thuốc đen vẽ loạn lên mặt, che đi gương mặt vốn đầy phấn hồng xinh đẹp.
Tiếu Lăng không để ý tới điều đó, thậm chí còn nói với nàng một cách cưng chiều:
“Chơi vui vẻ, ta đợi nàng về.”
Tiếu Lăng dường như đoán nàng không dám trốn đi nên mới nói như thế sao? Được rồi, hắn thắng! Khi hắn nói xong thì nàng chỉ có thể hung hăng trợn mắt với hắn một cái rồi đi.
Càng làm cho Tiểu Thông giật mình chính là Trữ Hạ bắt chước thanh âm của nam nhân vô cùng giống, nếu không quen biết từ trước thì sẽ nghĩ nàng chỉ là một tiểu ca tuấn tú mà thôi. Lúc này Tiểu Thông mới bừng tỉnh, cảm khái nói, khó trách tại sao Tiếu đại nhân lại yên tâm cho phu nhân ra ngoài chơi như thế. Phu nhân cải trang thế này thì còn ai chú ý tới nữa chứ.
Trữ Hạ thì cười thầm trong lòng, hắn tất nhiên yên tâm rồi, ta đâu phải lão bà của hắn. Chỉ cần ta không chạy trốn thì việc ta có bị nam nhân khác dòm ngó hay không cũng không liên quan gì tới hắn mà.
Đây vốn là cơ hội chạy trốn rất tốt, nhưng Trữ Hạ lại do dự.
Bài này của Tiếu Lăng rất hay. Hiện tại nàng dù đã trốn được khỏi Bang Thập nhưng lại không hề quen với cuộc sống ở nơi này, lại không có ai quen biết giúp đỡ. Nhưng Tiếu Lăng thì khác, hắn có tiền, có quyền, mặc dù hiện tại không rõ lai lịch của hắn thế nào nhưng nếu có thể lợi dụng thì sẽ có trợ giúp rất lớn.
Nhưng phải làm sao để hắn cam tâm tình nguyện hỗ trợ mình đây, đây mới là vấn đề khiến nàng phải đau đầu.
Trữ Hạ và Tiểu Thông ngồi xe ngựa rời khỏi Long Lâm sơn trang, khi tới chợ thì mặt trời cũng đã sắp lặn nên ghé vào Thanh Phong lầu- tửu lâu nổi danh nhất thành Lạc Bách gọi vài món ăn.
Dù sao cũng là tiền của Tiếu Lăng, Trữ Hạ ăn nhiều một chút cũng coi như là tiền công.
Tiểu Thông đúng là thổ địa ở đây, dọc đường đi không ngừng giới thiệu cho Trữ Hạ tình hình trong thành Lạc Bách, lại nghe nói nàng là thương nhân đến từ Bang Thập nên chỉ hận không thể đem toàn bộ lịch sử, văn hóa, địa lý của Khế Sa kể cho nàng nghe.
Hai mươi năm trước, Khế Sa chưa thống nhất, các bộ lạc sống riêng rẽ, quản lý nội bộ, khi có địch thì cùng bắt tay chống lại, nhưng hình thức quốc gia tương đối không ổn định.
Lúc ấy vì không thống nhất được chuyện kháng địch, các bộ lạc sinh ra mâu thuẫn, thậm chí còn chiến tranh nội bộ. Rồi thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Sa là Đạt Mạn, bằng vào thế lực hùng mạnh của mình đã thống nhất hai mươi bảy bộ lạc lớn nhỏ ở Khế Sa, trở thành quân chủ chân chính đầu tiên của Khế Sa. Mà ngay lúc đó, nước Hán Thống chưa bình định được nội loạn, hoàng đế Mạc Quân Tâm vì bảo vệ phòng tuyến với Khế Sa mà đem con gái yêu quý nhất của mình là công chúa Tâm Nặc gả cho Đạt Mạn để đổi lấy hòa bình cho hai đất nước.
Đất nước thời loạn lạc, Tâm Nặc công chúa cũng không đem tới hòa bình cho hai nước được bao lâu.
Khi vương tử A Mộc Đồ- con trai của Tâm Nặc và Đạt Mạn được ba tuổi thì Mạc Quân Tâm bình định được nội loạn, mở rộng lãnh thổ về phía Nam, càng có ý đồ nhổ cái đinh trong mắt là nước Khế Sa, mặc kệ ở đó còn có con gái yêu quý của mình.
Chiến tranh giữa Khế Sa và Hán Thống xảy ra, tình hình chiến sự có thể kéo dài tới vài năm. Sang mùa đông thứ hai của cuộc giao chiến này, Đạt Mạn đột ngột qua đời, quân Khế Sa mất thủ lĩnh nên tan tác, đầu hàng. Về nguyên nhân cái chết của Đạt Mạn, đến nay cũng không có ai biết được nguyên do, cũng không có người làm chứng cho nên trở thành một điều bí ẩn trong lịch sử.
Đạt Mạn là một người sống có tình có lý, cả đời cũng chỉ có một nữ nhân là Tâm Nặc công chúa. Sau khi hắn chết, Tâm Nặc công chúa cũng tự vẫn theo chồng, để lại mình vương tử A Mộc Đồ. Nàng tính toán rằng A Mộc Đồ dù sao cũng là cháu ngoại của Mạc Quân Tâm, nên sau khi Mạc Quân Tâm thu binh về Kính An thành cũng sẽ phong A Mộc Đồ làm vương của Khế Sa, cho tướng quân Lưu Chu Bôn và Vĩnh thân vương phò tá A Mộc Đồ.
Nói là phò ta, nhưng thực ra là giám thị. Năm đó A Mộc Đồ mới được năm tuổi.
Nói tới A Mộc Đồ, vẻ mặt của Tiểu Thông lại tràn đầy vẻ kính ngưỡng. Nàng ta nói, A Mộc Đồ năm 13 tuổi giết chết Lưu Chu Bôn, bắt Vĩnh thân vương làm con tin. 15 tuổi hắn phái đặc phái viên tới Hán Thống tuyên bố sự độc lập của Khế Sa. Sau đó hắn lại kết minh cùng Bang Thập, giảm sưu thuế trong nước, làm cho dân giàu lên, xây dựng quân đội biên phòng. Chỉ trong 10 năm, Khế Sa đã cường đại tới mức các nước láng giềng không dám mon men gây hấn nữa.
Trữ Hạ nghe Tiểu Thông nói cũng không có biểu hiện gì. Ai cũng có chuyện xưa, chuyện xưa kể lại so với thực tế còn xê xích khá xa.
Nhưng Trữ Hạ lại không ngờ rằng chuyện xưa mà Tiểu Thông nói với mình lúc này lại sẽ liên quan nhiều tới mình.
Theo mặt trời ngả dần về đằng Tây, ánh đèn sáng rực rỡ, trên đường ngày càng náo nhiệt, đến cửa chùa, Tiểu Thông chỉ vào bên trong hỏi:
“Phu nhân, có muốn vào rút thẻ hay không?”
Nghe Tiểu Thông giới thiệu, người Khế Sa vốn không tin vào Phật, bọn họ tôn thờ thần thảo nguyên. Nhưng từ khi kết liên minh với Bang Thập, Phật giáo cũng dần truyền vào Khế Sa, trong thành Lạc Bách cũng xây không ít miếu thờ.
Trữ Hạ từng tin vào Phật, tháng nào cũng lên chùa dâng hương. Nhưng bây giờ thì nàng đã không còn tin nữa.
Phật là gì? Phật căn bản đâu có phù hộ cho nàng, căn bản đâu có phù hộ cho Bang Thập. Phật không tồn tại. Chính mình chỉ có thể dựa vào mình, chỉ có mình mới bảo vệ được mình mà thôi.
Nhìn Tiểu Thông quỳ gối trước tượng Phật, Trữ Hạ lại ngẩng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt vĩnh viễn không thay đổi của tượng Phật.
Nàng cười lạnh.
...
Huệ Tĩnh sư phụ sau khi giúp một phật tử xem thẻ thì uống một ngụm trà. Bỗng hắn chú ý tới Trữ Hạ đang ngẩng đầu nhìn tượng Phật. Ánh mắt của nàng bén nhọn, lạnh như băng, trong mắt tràn đầy hận ý.
Huễ Tĩnh lặng lẽ đi tới, cúi chào Trữ Hạ và hỏi:
“Nữ thí chủ, có cần lão tăng giúp thí chủ xem một quẻ?”
Trữ Hạ quay đầu nhìn, vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng khi đối mặt với Huệ Tĩnh sư phụ.
“Thẻ? Thật có thể nói được tương lai sao?”
“Thế sự cuối cùng cũng quy về chữ “quả”. Có cầu được hay không đều phải nhìn xem thành ý tới đâu.” Huệ Tĩnh sư phụ nói lời này, lại quan sát dung mạo của Trữ Hạ, trong lòng thất kinh.
Trữ Hạ hừ lạnh một tiếng. Huệ Tĩnh sư phụ vẫn không ngần ngại, tiếp tục thành khẩn nói với Trữ Hạ:
“Thí chủ, có thể để lão tăng xem tay giúp thí chủ hay không?”
Trữ Hạ mỉm cười, nụ cười lạnh nhạt, nhưng nàng vẫn vươn tay ra trước mặt Huệ Tĩnh sư phụ, nói:
“Nếu ngài có thể nhìn ra, ta sẽ tin lời ngài.”
Huệ Tĩnh lắc đầu, mỉm cười nói:
“Cô nương, ta muốn xem tay phải của người.”
Trữ Hạ ngẩn người rồi lại thích thú đưa tay phải ra.
Huệ Tĩnh sư phụ nhìn vân tay của Trữ Hạ, lại duỗi tay chạm vào xương tay của nàng, hai hàng lông mày càng nhíu chặt.
“Sư phụ, nhìn chưa ra cái gì sao? Phật không nói cho người biết ta là người bị Phật vứt bỏ hay sao?”
“A di Đà Phật!” Huệ Tĩnh sư phụ lui về phía sau một bước, hít sâu vào một hơi, sau đó cười nhăn nhó: “Cô nương, thí chủ không bị Phật vứt bỏ, mà là cô đã tự vứt bỏ tín niệm của mình.”
“Tín niệm?” Trữ Hạ cười lạnh: “Trước kia ta đã từng tin, nhưng khi ta cần tới sự trợ giúp nhất, lúc ta đau khổ nhất thì Phật lại không tới giúp ta. Trên thế giới này, căn bản không có Phật.”
“Thí chủ, dù thế sự thay đổi thế nào thì cũng đã là số đã được định sẵn.”
“Vậy người nói cho ta biết, định số của ta là gì?” Trữ Hạ cười nhạt hỏi.
Huệ Tĩnh sư phụ không để ý tới thái độ của nàng, cũng không trả lời nàng ngay, chỉ mỉm cười ôn nhu như gió xuân, sau đó mới chậm rãi nói:
“Thí chủ sẽ đem đến cho thế giới này một trận tinh phong huyết vũ.”
“Người sai rồi. Phải là thế giới này cuốn ta vào giữa tinh phong huyết vũ.” Trữ Hạ mỉm cười đáp lại.
“Thí chủ, buông chấp niệm ra, người se nghe thấy thanh âm chân thật nhất từ đáy lòng mình.” Huệ Tĩnh sư phụ vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn lại không làm Trữ Hạ vui lên chút nào.
Trữ Hạ nhíu mày, hít vào một hơi, cười đầy khinh bạc, đáp:
“Sư phụ, người nói đùa rồi, nếu như ngay cả chính bản thân mình cũng quên đi thì ta còn có cái gì nữa đây?”
“Cô nương, hãy nhớ kỹ lời lão tăng nói, hàng ngàn, hàng vạn tính mạng đều phụ thuộc và một suy nghĩ của cô.”
Nói xong câu này, Huệ Tĩnh sư phụ lặng yên không nói nữa, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Một tiểu hòa thượng gần đó thấy vậy thì tiến lại đỡ lấy.
Huệ Tĩnh hành lễ, sau đó theo tiểu hòa thượng rời đi.
Trong nội đường, tiểu hòa thượng nói một cách oán giận:
“Sư phụ, người kia thật là vô lễ, tại sao thầy còn nói nhiều với người ta như thế?”
Huệ Tĩnh sư phụ lẳng lặng lắc đầu. Cả đời này hắn đã xem tướng cho vô số người, nhưng đó cũng là trường hợp đầu tiên mà hắn gặp. Nhưng hắn không rõ tại sao chuyện này lại xuất hiện trên người một cô gái?
Lệnh vua và giết chóc, chiến tranh và máu tanh, thống khổ và giãy dụa, mạch sống hỗn tạp, phương hướng mâu thuẫn...
Huệ Tĩnh sư phụ ngẩng đầu, mơ hồ nhận ra phong vân trên bầu trời bắt đầu sôi trào.
Huệ Tĩnh sư phụ xoa mi tâm mình, tự nhủ:
“Sợ rằng chiến tranh lại sắp nổ ra rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT