Bảo Nam nhìn cô gái nhỏ đang ngái ngủ, ngồi cuộn tròn trên sôfa, vươn vai. Hắn khẽ hỏi:

- ở đây cả tối sao?

- Không có lẽ tôi về rồi tới lần nữa.- Con bé dù mới thức dậy nhưng cái miệng lại không hề ngoan ngoãn tí nào. Hắn nén cười:

- Bảo vệ mà biết cậu không về thì chuẩn bị lên phòng giám thị đi.

- Thấy gì không?- Con bé nói một câu không ăn nhập, hất hàm về ra cửa. Bảo Nam nghi ngờ quay đầu nhìn. Thấy vali trắng dựng bên cửa ra vào, hắn mờ mịt hỏi:

- Cậu dọn khỏi ký túc hả?

Con bé gật gật đầu đưa đôi mắt nhìn hắn.

- Nên giờ cậu không có chỗ ở...

....

- Ánh mắt cậu là sao? Không phải muốn tôi cho cậu....

- Ở chung.- Con bé nói tiếp câu nói dở dang của hắn. Hoàng Bảo Nam nhìn Bảo Hân bằng đôi mắt khó hiểu. Một cô gái không ngần ngại mà đưa lời đề nghị ở chung với một thằng con trai mà nhỏ chưa tiếp xúc qua, không quan tâm hắn có phải người tốt không, không sợ hắn giở trò gì sao?

- Tôi không tin cậu dám làm gì tôi đâu.- Bảo Hân lên tiếng phá tan thắc mắc trong lòng hắn. Mặt hắn đen đi vài phần, cô gái này lấy đâu ra thứ tự tin đấy vậy. Như thế này có phải đang coi thường hắn không vậy.

- Mấy tên con trai các cậu không phải rất sĩ diện sao? Cậu có thể giở trò với người cứu cậu thì mọi người sẽ nhìn cậu thế nào. Rất mất mặt đúng không.

Một lần nữa con bé lên tiếng làm hắn giật mình. Cô ta biết đọc suy nghĩ của người khác sao?

Bảo Hân bất chợt thở dài:

- Ai da. Ân nhân của cậu đêm nay ngủ đâu đây. Haizzz.

Hắn thề là đã kìm chế hết mức có thể nhưng vẫn không thể nhịn mà bật cười trước bộ mặt giả u sầu của nó:

- Được rồi. Tôi sẽ cho cậu ở chung nhưng tôi có điều kiện.

Con bé lúc này liền trở lại bộ dáng nghiêm túc, ngồi khoanh tròn trên sôfa, gật gật cái đầu:

- Được. Cậu nói đi. Ngoài mấy thứ trong chuyện ngôn tình hay viết thì sao cũng được.

Hoàng Bảo Nam ngây ngốc rơi vào trầm mặc. Cô gái có kia suy nghĩ giống người bình thường không vậy hả trời. Trôi qua vài phút im lặng cuối cùng hắn cũng lên tiếng:

- Điều kiện là phải về nhà trước tôi, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Tôi ghét nhất là bụi bản và lộn xộn. Thêm nữa là phải chăm sóc cho Bông Cải của tôi nữa.

- Bông Cải?- Bảo Hân nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, hắn mà cũng trồng rau sao? Bỏ qua vẻ mặt của con bé, hắn hướng phòng ngủ gọi lớn:

- Bông Cải.

Trước sự ngạc nhiên của Bùi Bảo Hân, từ lỗ hổng trên cánh cửa một cục bông lớn xuất hiện, lon ton chạy tới sôfa rồi phốc một cái nhảy lên lòng hắn.

Hoàng Bảo Nam khẽ vuốt ve cục bông trắng muốt trong lòng mình:

- Việc thứ 3 cậu phải làm đây. Phải cho nó ăn đúng giờ. 6 giờ sáng, 12 giờ trưa và 7 giờ tối. 4 giờ chiều hàng ngày phải đưa nó đi dạo. Yên tâm nó rất ngoan.

Lần này đến lượt con bé đen mặt. Nó nhìn chằm chằm cục bông kia. Cục bông ấy là một con chó Samoyed trắng, cái đuôi xù, lông dựng đứng cuộn tròn trên lưng không ngừng phe phẩy.

Trong lòng nó khóc ròng, có lẽ nào nó phải làm bảo mẫu cho con chó kia. Nó còn không biết xấu hổ đưa đôi mắt đen nhìn con bé.

***

Bảo Hân kéo vali vào một căn phòng ở bên phòng ngủ của hắn. Căn phòng khá đơn sơ nhưng rộng rãi. Một chiếc giường lớn, ga trải giường, chăn gối đều màu cam nhạt. Rèm cửa và tủ đồ cũng mang một màu cam nhẹ nhàng. Con bé đưa tay kéo rèm cửa, ánh nắng rọi vào làm nó hơi nhíu mày. Khi đôi mắt quen dần với ánh sáng nó nhìn thấy một khu đất hẹp gần hàng rào gỗ trồng đầy hoa lưu ly tím biếc. Con bé hơi ngẩn người, có ai từng nói với nó rằng, những người tự tay trồng những bông lưu ly là những người có quá khứ buồn và thiếu vắng. Họ bị mất đi một ai đó hay bị bỏ rơi lại. Vì hoa lưu ly có một cái tên khác khá kì lạ- Don't forget me, Xin đừng quên tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play