Bảo Nam nhìn cô gái nhỏ đang ngái ngủ, ngồi cuộn tròn trên sôfa, vươn vai. Hắn khẽ hỏi:
- ở đây cả tối sao?
- Không có lẽ tôi về rồi tới lần nữa.- Con bé dù mới thức dậy nhưng cái miệng lại không hề ngoan ngoãn tí nào. Hắn nén cười:
- Bảo vệ mà biết cậu không về thì chuẩn bị lên phòng giám thị đi.
- Thấy gì không?- Con bé nói một câu không ăn nhập, hất hàm về ra cửa. Bảo Nam nghi ngờ quay đầu nhìn. Thấy vali trắng dựng bên cửa ra vào, hắn mờ mịt hỏi:
- Cậu dọn khỏi ký túc hả?
Con bé gật gật đầu đưa đôi mắt nhìn hắn.
- Nên giờ cậu không có chỗ ở...
....
- Ánh mắt cậu là sao? Không phải muốn tôi cho cậu....
- Ở chung.- Con bé nói tiếp câu nói dở dang của hắn. Hoàng Bảo Nam nhìn Bảo Hân bằng đôi mắt khó hiểu. Một cô gái không ngần ngại mà đưa lời đề nghị ở chung với một thằng con trai mà nhỏ chưa tiếp xúc qua, không quan tâm hắn có phải người tốt không, không sợ hắn giở trò gì sao?
- Tôi không tin cậu dám làm gì tôi đâu.- Bảo Hân lên tiếng phá tan thắc mắc trong lòng hắn. Mặt hắn đen đi vài phần, cô gái này lấy đâu ra thứ tự tin đấy vậy. Như thế này có phải đang coi thường hắn không vậy.
Một lần nữa con bé lên tiếng làm hắn giật mình. Cô ta biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
Bảo Hân bất chợt thở dài:
- Ai da. Ân nhân của cậu đêm nay ngủ đâu đây. Haizzz.
Hắn thề là đã kìm chế hết mức có thể nhưng vẫn không thể nhịn mà bật cười trước bộ mặt giả u sầu của nó:
- Được rồi. Tôi sẽ cho cậu ở chung nhưng tôi có điều kiện.
Con bé lúc này liền trở lại bộ dáng nghiêm túc, ngồi khoanh tròn trên sôfa, gật gật cái đầu:
- Được. Cậu nói đi. Ngoài mấy thứ trong chuyện ngôn tình hay viết thì sao cũng được.
Hoàng Bảo Nam ngây ngốc rơi vào trầm mặc. Cô gái có kia suy nghĩ giống người bình thường không vậy hả trời. Trôi qua vài phút im lặng cuối cùng hắn cũng lên tiếng: