Đến khi tới cửa nhà, Trình Hải Dương còn có chút ngây ngất không biết vì sao. Mạt Thiển cái gì cũng chưa nói, chỉ là yên lặng lấy chìa khóa mở cửa nhà, vẫy vẫy nước trên dù.
Lúc Trình Hải Dương theo bản năng cảm thấy ít nhất nên nói tiếng “Tạm biệt” mới đúng chứ, đang hé to miệng chuẩn bị nói “Tạm biệt”, nhưng không nghĩ tới còn chưa kịp thốt ra, đã bị tiếng đóng cửa thật lớn chặn miệng.
Kháo! Còn nói “Tạm biệt” với y! Phải nói “Càng khinh bỉ” (hai từ này trong tiếng Trung đồng âm với nhau đều đọc là “zàijiàn”)! Không bao giờ ti tiện nữa!
Khoảnh khắc tươi đẹp cùng nhau che ô đã tan thành mây khói, Trình Hải Dương vào cửa nhà, trước tiên vọt đi tắm, đem bộ quần áo ướt sung ném vào trong máy giặt, máy giặt lộc cộc lộc cộc xoay tròn, Trình Hải Dương ở trong phòng tắm vừa vui vẻ ca hát vừa tắm rửa.
Hả! Tắm rửa xong đi ra quả nhiên là thần thanh khí sảng! Trình Hải Dương đắc ý ngồi ở trước computer bắt đầu cuộc sống trạch nam.
【 Hải Dương xem là gì chứ? Cũng không biết hát là chút gì nữa! 】
【 Hải Dương thật nhanh vào xem diễn đàn XX! Không biết mấy đứa não tàn đang ở trên diễn đàn mắng cậu, thật sự là tức chết tôi rồi! 】
Nhưng lại thật không ngờ, vừa mở Weibo, rõ ràng thật nhiều tin nhắn mắng cậu, lại vừa xem trên diễn đàn, bài post mắng cậu cư nhiên đánh dấu rực lửa, vừa nhìn chính là nhân khí vô cùng thịnh vượng. Tiêu đề bài post là: 【 Hải Dương dịch bài hát đủ rách nát, vũ nhục nguyên tác! 】, Trình Hải Dương không nhịn được đưa tay nhấp vào.
Nội dung bài post đơn giản chính là lên án cậu phiên dịch bài hát không dễ nghe, sỉ nhục nguyên tác, nhấn mạnh thay đổi phong cách trữ tình thành phong cách nhiễm hệ, không có sáng tạo, chỉ biết phiên dịch hát, cũng có người nói cái gì cậu là một người Trung Quốc lại chỉ hát tiếng Nhật, không xứng được người Trung Quốc yêu thích linh tinh.
Ôi chao xin nhờ, đều nói toàn thế giới là người thân một nhà, bây giờ cư nhiên còn có thể lôi ra vấn đề ranh giới ngôn ngữ của hai nước, này cũng có thể kéo hơi quá rồi.
Tuy là nói như vậy, tâm lý của Trình Hải Dương vẫn có chút khó chịu, tiếp túc nhấn xuống, nhìn phản hồi phía dưới. Trên cơ bản nửa tốt nửa xấu, hơn hết chỉ số thông minh của Trình Hải Dương coi như là số âm cũng có thể nhìn ra được, bài post này vốn là có người cố ý gửi, về phần phản hồi ủng hộ chủ topic dưới này, không dám nói toàn bộ, ít nhất cũng phải có hơn phân nửa là lừa đảo của chủ topic.
Cậu tự hỏi phiên dịch bài hát hai năm rồi, rất ít cùng ca sĩ khác hợp tác, càng đừng nói đắc tội với ai, bây giờ gốc rạ này ngay cả nghĩ cũng nghĩ không ra có thể là người nào gửi.
【 Ở? 】
Avatar của Tiên Mạch chớp động ở phía dưới màn hình, tâm tình của Trình Hải Dương tức khắc liền bay lên một ngôi sao, mở ra trả lời Tiên Mạch: 【 Ở a (*′▽‘*)】
【 Sao trên diễn đàn… Nhiều bài post mắng cậu thế. 】
【 không biết a. 】 không nghĩ tới ngay cả Tiên Mạch cũng thấy được bài post kia, lại có thể bị y thấy bản thân bị người mắng cẩu huyết, không biết tại sao cảm giác có chút mất mặt.
【 Tôi biết sơ sơ rồi. Đợi lát nữa nói. 】
【 oh. 】
Tiên Mạch không tiếp tục trả lời.
Lại yên tĩnh, Trình Hải Dương lại không nhịn được đi lật bài post. Không biết làm sao, biết rõ là mắng mình, vẫn không nhịn được xem nữa, không nhịn được xem trả lời mới nhất, càng xem càng tức giận, càng tức giận lại càng muốn xem tiếp. Trình Hải Dương vừa mắng tay mình hèn hạ vừa thấy trong lòng phát hoảng, rất là không thoải mái.
Dù sao có một số việc vẫn đâm vào nhược điểm của Trình Hải Dương rồi.
Trình Hải Dương thật sự thì hoàn toàn không thể tự sáng tác, bắt tay vào viết lời viết nhạc cái gì cũng không thể, chỉ biết làm hậu kỳ, toàn bộ bằng cảm giác âm nhạc trời sinh, còn lại có một chút kiến thức căn bản, hòa âm linh tinh phần lớn đều là tùy tiện ngâm nga ra. Cho nên muốn Trình Hải Dương tự sáng tác… Quả thực xem ngang như không có khả năng.
Nhưng người nào thích ca hát không hy vọng tự mình có thể ra một bài tự sáng tác chứ?
Vừa nghĩ như vậy, Trình Hải Dương bắt đầu mất mát.
Lại nghĩ nghĩ những người mắng ra nói không có sáng tạo, vĩnh viễn cũng là nhịp điệu linh tinh… Hình như thật sự hoàn toàn bị người nói trúng rồi.
“A… Nghĩ như thế bản thân dường như thật sự rất nát vụn…”
Với tư cách một người trạch nam, thật ra thì Trình Hải Dương vô cùng đơn thuần, cảm xúc rất dễ dàng bị người khác tác động, có người ủng hộ sẽ càng cố gắng, bị người phê bình sẽ siêu mất mát.
Càng nghĩ càng không vui, dứt khoát tắt diễn đàn tắt Weibo, Trình Hải Dương ngẩn người nhìn màn hình computer.
Trên màn hình có một file video, là PV ngày đó Tiên Mạch gửi qua, cậu vừa xem lại một lần, vẫn cảm thấy nét vẽ của Tiên Mạch thật sự là xuất sắc cực kỳ, làm cho cậu vô cùng thích. Dù sao tâm tình cũng không tốt, rãnh rỗi không có việc gì, Trình Hải Dương mở ra bài hát Tiên Mạch nói, xem lời trên PV bắt đầu học.
【 còn ở sao. 】
【 uh. 】
【 bị mắng rất khó chịu? 】
Trình Hải Dương nhìn tin Tiên Mạch gửi tới, nội tâm nhả ra một câu Tiên Mạch nói thừa. Tiếp tục ngâm nga bài hát, thuận tiện suy nghĩ trả lời Tiên Mạch như thế nào.
【 đàn ông chân chính =3=】
【 khó chịu có thể nói ra. 】
【 Hết rồi. 】 giống như bị Tiên Mạch nhìn thấu toàn bộ rồi… Ai, cậu hình như chính là thích Tiên Mạch vĩnh viễn đều có thể đoán trúng ý nghĩ nội tâm của cậu sau đó hoàn toàn không để ý cảm giác và thể diện của cậu nói trắng ra. 【 chỉ là cảm giác bản thân… Kỳ thật thật sự là bọn họ nói trúng rồi, bản thân thật sự còn rất nhiều chỗ làm chưa tốt, khó tránh khỏi có chút mất mát. Nhưng thật sự không sao. 】
【 thật sư. Xem diễn đàn. 】
Trình Hải Dương khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều, mở diễn đàn.
Mới gần một tiếng không xem, cư nhiên có hơn mấy chục dòng phản hồi, Trình Hải Dương xem qua loa… đến khi nhìn thấy của Tiên Mạch.
Muốn nhận ra Tiên Mạch rất đơn giản… Tiên Mạch mặc kệ ở chỗ nào cũng tên Tiên Mạch… nói thế nào đây, dù sao rất dễ nhận biết đi. Trình Hải Dương hé miệng cười cười, vẻ mặt ngọt ngào.
Phản hồi của Tiên Mạch rất mạnh mẽ, cũng rất chân thực:
【 Hải Dương rất tuyệt. Cậu ấy cũng rất nghiêm túc. Có mấy người đừng vô cớ sinh sự. 】
A… được khen ngợi rồi. Trình Hải Dương nhìn hàng chữ ngắn ngủn, mỉm cười toe tét cả buổi. Tiên Mạch lên tiếng giúp cậu ôi chao! cảm giác thật sảng khoái.
Thiếu chút nữa đếm số nét của hàng chữ đó, Trình Hải Dương lại xem tiếp, rất nhiều người thấy phản hồi của Tiên Mạch cũng tỏ vẻ ủng hộ, dù sao số lượng fan của Trình Hải Dương cũng không phải nhỏ, hơn nữa độ nổi tiếng của Tiên Mạch cũng vẫn rất lớn, phía sau bài post trên cơ bản đã không còn mắng Trình Hải Dương nữa.
【 Tiên Mạch nổi tiếng lại có thể đến nói giúp Hải Dương! Không hổ là họa sĩ ngự dụng! Có gian tình! 】
【 trên lầu +1】
【 trên lầu +2】
…
【 trên lầu +10086】
Trình Hải Dương xem phản hồi này lúc đang uống nước, thiếu chút nữa phun một ngụm nước lên màn hình, thật vất vả nuốt xuống hết, tiếp theo ôm ly nước ngây ngô cười cả buổi, một bộ dáng ngọt ngào.
Chưa từng có kinh nghiệm yêu đương Trình Hải Dương cuối cùng hiểu hóa ra thích một người sẽ biến thành như vậy, cho dù là người khác đồn đại vô căn cứ nói bọn họ có cái gì, bản thân cũng sẽ mặt đỏ cũng sẽ cười khúc khích, trong lòng vui mừng muốn chết.
Bị người trên diễn đàn mắng cũng tốt, mình thật sự không đủ xuất sắc cũng tốt, giống như hoàn toàn bị hai chữ gian tình đã xóa đi rồi.
【 cám ơn a. 】
【 uh? 】
【 tôi nói trên diễn đàn. 】
【 Cậu vốn cũng rất xuất sắc. 】
【 ha hả =3= đến YY sao? 】
【 uh. 】
Mặt Trình Hải Dương đều bị nghẹn đỏ, thở mạnh cũng không dám, ánh mắt nhìn trừng trừng biểu tượng trên màn hình【 Tiên Mạch đã gia nhập kênh XX】, rất sợ bản thân phát ra thanh âm không tốt để cho Tiên Mạch nghe được.
Mãi đến âm thanh trầm thấp lại vừa quen thuộc của Tiên Mạch xuất hiện ở trong tai nghe: 【 Hải Dương. 】
Trình Hải Dương che miệng lại sợ mình phát ra tiếng cười ngây ngô, trong nháy mắt, cậu dường như cảm thấy “Hải Dương” chính là từ đẹp nhất trên thế giới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT