Cùng Tiên Mạch nói chuyện cả một đêm tuyệt đối là một lựa chọn sai lầm! Tuyệt đối! Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại căn bản là không có nói đề tài nào bổ dưỡng a! Tất cả đề tài đều xoay quanh chuyện ca hát cùng PV! Ngoài bức vẽ chân dung của mình Trình Hải Dương dám nói một chút thu hoạch cũng không có! Chút xíu cũng không có!
Lại mở rộng một chút… có vẻ như bản thân quen biết với Tiên Mạch người này, trừ biết y là một sinh viên đại học, học vẽ tranh —— cũng không biết là thiết kế đồ họa hay thiết kế nội thất, còn có chính là giới tính nam, phỏng đoán cũng là yêu thích con gái.
Như vậy vừa nghĩ nghĩ, bản thân thật sự là thất bại… Cư nhiên thích một người không hiểu không biết như vậy.
Hy vọng mong manh a! Đi học quan trọng!
Trình Hải Dương có phần oán hận bản thân tại sao cả ngày hôm nay đi học cho dù không vừa lòng cũng có thể nhét vào đầu mình, từ buổi sáng đến tối muộn, trừ môn chuyên ngành còn có môn tự chọn, mới chịu đựng suốt đêm, không biết hôm nay phải uống bao nhiêu chai cà phê mới có thể tỉnh táo chống đỡ tiếp.
Nghĩ nghĩ Trình Hải Dương mở nắp tô mì ăn liền, hơi nước nóng hổi xông ra, mang theo hương vị không tính là mùi thơm. Được rồi, trong nhà còn có dưa chua ông Đàm (một loại mì ăn liền ở TQ) có thể dùng làm bữa sáng!
Phỏng chừng trên đời này sáng sớm thức dậy nấu mì ăn bữa sáng cũng chỉ có một mình Trình Hải Dương mà thôi.
Sáng sớm, Trình Hải Dương vác một đầu tóc rối bời, dùng kính che khuất vành mắt đen cực lớn của mình, một tay cầm cái túi có hơi nặng, một tay bưng hộp mì gói (lấy ra ném xuống), mang dép lê liền vội vã đi ra ngoài.
Trong bầu không khí buổi sáng một mùi hương dễ chịu hoàn toàn như trước đây, Trình Hải Dương bị bao phủ trong đám người đang vội vàng lên lớp, bất kể nhìn từ vị trí nào, cậu cũng là người cực kỳ dễ dàng bị người khác xem nhẹ.
Rất bình thường đi! Chàng trai này quả thực bình thường như không khí!
Bản thân Trình Hải Dương cũng sâu sắc cho là như vậy.
Nhìn thấy vô số người đẹp chân dài eo nhỏ bước trên đôi giày cao gót đi ngang qua cậu nhưng không khi nào phát hiện chút tấm lòng của cậu, Trình Hải Dương nội tâm tức giận nghĩ: nói không chừng mấy cô em các người đều là người hâm mộ của ông đây!!!
Nghĩ thì nghĩ, ba lần không thể cùng hai lượt nhập một mà nói.
Trình Hải Dương biết rõ đạo lý này, lẳng lặng đi về phía phòng học.
Buổi sáng hai tiết môn chuyên ngành, Trình Hải Dương cũng đã xử lý xong hai chai cà phê, rốt cục sống lây lất đến tan học, lập tức đi đến căn tin dùng tốc độ cực kỳ từ tốn ăn cơm trưa —— có phải không có căn cứ hay không. Nếu ăn nhanh, thứ nhất tiêu hóa không tốt, thứ hai thời gian còn lại sẽ không có chuyện gì làm a! Theo tình hình này nhận thấy bản thân không thể thay đổi được là sẽ ngủ! Mà ngủ rồi thì chắc chắn sẽ không dậy nổi! Không! Nhất quyết không thể để chuyện này xảy ra.
Trình Hải Dương bèn trong ánh mắt phẫn hận khó hiểu của bác gái căn tin, ở căn tin ăn ròng rã hơn một tiếng đồng hồ, còn thiếu không cầm chén liếm sạch sẽ. Tiếp theo Trình Hải Dương chậm như rùa đi dạo trong trường học, làm bộ bản thân quên mất học tầng nào, sau đó lắc lư khắp nơi thẳng đến vào học.
Rốt cục cũng chống đỡ đến tiết cuối cùng rồi.
Mặc dù là môn tự chọn, nhưng cũng không thể buông lơi, đây là phương châm học tập nhất quán của Trình Hải Dương.
Cậu ngồi ở vị trí gần cuối trong phòng học rộng lớn, xung quanh cũng không có ai… Trên thực tế cả phòng học cũng không có bao nhiêu người, nhìn qua trống rỗng. Giảng sư lớn tuổi đang dốc sức nói trên bục giảng, cũng chẳng chút nào để ý phía dưới có người hay không.
Tiết học cuối cùng mỗi ngày trong đại học, trên cơ bản đều không ai đến, bởi vậy giảng viên phỏng chừng cũng đã quen rồi.
…
Mạt Thiển ngồi ở hàng cuối cùng của phòng học, vẻ mặt lạnh nhạt, vừa nghe, một tay chống cằm, trên giấy lưu loát vẽ.
Lơ đãng ngẩng đầu, Mạt Thiển phát hiện chàng trai xéo phía trước mình. Chỉ có thể nhìn thấy đường nét mặt bên, nhìn không rõ sườn mặt bị tóc che khuất, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng gọng kính. Chỉ thấy chàng trai rất nghiêm túc nghe giảng viên giảng, thường thường cúi đầu ghi chút gì đó vào sách.
… Môn tâm lý học tự chọn lại vẫn có thể có người nghiêm túc như vậy.
Mạt Thiển quả thực lại càng hoảng sợ. Nhưng mọi người đều nói lúc đàn ông nghiêm túc là mê người nhất, Mạt Thiển lại bị bên mặt này thu hút. Y thỉnh thoảng nhìn nhìn động tác của người nọ, đôi khi cúi đầu tùy ý vẽ tranh, không biết khi nào thì lời giảng viên bên tai càng ngày càng mơ hồ, đến khi hoàn toàn nghe không vào, lúc này mới phát hiện trên giấy vẽ bất ngờ xuất hiện sườn ảnh của nam sinh trước mắt.
Làm gì thế! Mạt Thiển cố gắng xóa sạch bức tranh, ngòi bút chần chừ một hồi lâu, lúc đặt xuống tờ giấy lại biến thành chữ ký phóng khoáng của Mạt Thiển cùng thời gian hiện tại —— đầu tháng sáu môn tự chọn tâm lý học.
Chuông tan học bất ngờ vang lên.
Mạt Thiển thở dài một hơi, ngẩng đầu, mệt mỏi duỗi người, nhìn thấy giảng viên thu dọn sách trên bàn, bộ dáng chuẩn bị rời đi.
Người vẫn ngồi ở xéo phía trước mình lại đột nhiên chạy lên, ngay cả đồ vật cũng không dọn, cầm trong tay một tờ giấy, sau đó nhiệt tình hỏi giảng viên vấn đề này nọ.
Mặc dù nghe không rõ cuộc đối thoại, nhưng từ trong ánh mắt giảng viên có thể thấy được, ông vô cùng hài lòng được học sinh hỏi bài học.
Thời đại thật vẫn có chuyện hiếm lạ như thế? Mạt Thiển gợi lên khóe miệng, thu dọn đồ đạc, lại nhìn thoáng qua nam sinh kia.
Nam sinh đúng lúc ngẩng đầu nhìn giảng viên, sườn mặt xuất hiện ở trong tầm mắt Mạt Thiển. Mặc dù bị gọng kính vừa dày vừa nặng che hơn phân nửa, nhưng Mạt Thiển liếc mắt một cái vẫn nhận ra… rõ ràng là hàng xóm nửa đêm gào hát sát vách nhà y!!!
Đúng… Nếu có một loại giả thiết, thì chắc chắn là thông suốt rồi.
Thấy tên này ngày thường gào hát quên cả mức độ của bản thân, trên tâm lý nhất định có vấn đề rất lớn, cho nên học môn tâm lý học mới có thể chăm chỉ như vậy, đúng không sai! Nhất định là như thế!
Mạt Thiển vừa miên man suy nghĩ, vừa rời đi từ cửa sau.
Trình Hải Dương hỏi xong vấn đề vừa lòng thỏa ý thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị về nhà lược bớt bữa cơm tối đi ngủ bù, ra khỏi dãy phòng học, lại phát hiện sắc trời âm u, không một chút nào giống thời tiết ngày thường.
Còn chưa kịp nghĩ thông suốt đây là tại sao, những hạt mưa lớn đã bắt đầu rơi xuống.
A… Tháng sáu mưa như trút nước tới rồi.
Tục ngữ nói, trời tháng sáu, vẻ mặt trẻ con, thay đổi bất thường. Trình Hải Dương không một chút nào kinh ngạc chỉ là âm thầm than thở bản thân không may, gỡ kính bỏ vào trong túi, sau đó giơ túi lên che đỉnh đầu, sải bước đi ra ngoài, tốc độ rất nhanh chạy về nhà mình.
Trình Hải Dương miệt mài chạy, đột nhiên phát hiện mưa tạnh rồi, không cảm thấy giọt mưa rơi vào trên người mình nữa.
Không đúng a, rõ ràng bên chân còn có nước mưa nổi lên gợn sóng nhỏ, phần ẩm ướt của chiếc quần cũng đang liên tục tăng thêm, rõ ràng trời còn đang mưa. Cậu ngẩng đầu, một cái dù màu trắng đang ở trên đầu mình.
Cư nhiên là gã hàng xóm đáng ghét kia mở dù cho mình! Này không khoa học! Y không phải hẳn là căm ghét mình căm ghét muốn chết sao!!!
Cậu giương mắt ngượng ngùng cười cười với hàng xóm, hàng xóm không nói chuyện, chỉ là giúp cậu giữ dù, hình như là có ý muốn cùng về nhà.
Mặc dù mắt Trình Hải Dương đúng là cận thị, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cậu có thể thỏa thích nhìn rõ ràng khuôn mặt đẹp trai của anh chàng nhà hàng xóm. Uh, nói là anh chàng đẹp trai tuyệt không sai. Mặc dù vành mắt đen nặng nề không thể tưởng tượng nổi, nhưng diện mạo lại vẫn rất đẹp mắt, đẹp trai đẹp trai, có cỗ hương vị mê người.
Đúng rồi, chàng trai này gọi là Mạt Thiển ấy nhỉ.
Hai người cầm dù sánh vai đi ở trong mưa, nước mưa làm ướt ống quần hai người, Trình Hải Dương chẳng thèm để ý bản thân chân mang dép lê ướt nhẹp nước mưa, chỉ thường thường nhìn lén hai mắt Mạt Thiển. Bầu không khí yên tĩnh không tự nhiên, dường như cả thế giới cũng chỉ còn lại có tiếng mưa rơi.
Mạt Thiển cau mày, ánh mắt nhìn khắp nơi xung quanh, chỉ duy nhất không nhìn Trình Hải Dương.
Y thật không ngờ người này tháo kính sẽ có phần xinh đẹp! Chỉ là có phần! Mặc dù lúc bình thường đi qua nhà cậu cũng từng nhìn thấy cậu không mang kính, phần lớn thời gian đều là khuất bóng, căn bản nhìn không rõ mặt cậu, trừ hai lần giao thức ăn —— không hề có ấn tượng gì tốt.
Bản thân mình không phải rõ ràng… Đã có người thích rồi sao.
—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT