Hoàng Cửu Cửu: “Ừ, làm phiền... A đau đau đau — nhẹ chút — ”
Hôm sau, trong thang máy, Lương Đình Xuyên: “Ế, Hoàng Cửu Cửu, trán bị sao vậy?”
Hoàng Cửu Cửu: “Ngày hôm qua lúc tan tầm đi ở dưới lầu, bị một cái yo-yo đập tới, cũng không biết là con nhà ai nữa...”
Lương Đình Xuyên: “...”
Đêm đó, trong nhà, Lương Đình Xuyên tâm tình vui vẻ: “Ngoan, đi, anh đưa em đi mua yo-yo khác.” (Vũ: bệnh thù dai lại tái phát!!)
Thành Thực, nhiệt liệt hoan hô: “Đình Đình! Em yêu anh ~~ ”
============================
Nguyên Khải tắm rửa xong, vượt qua hàng vạn hàng nghìn vật cản, thật vất vả đi tới phòng ngủ. Hướng Hải không yên lòng lật xem mấy quyển sách chuyên ngành còn lại, vẻ mặt buồn bã.
“Làm sao vậy?” Nguyên Khải biết rõ cố hỏi.
“Không có gì.” Hướng Hải lầm bầm.
Nguyên Khải nhẫn cười hôn cậu một chút, hỏi: “Giận rồi?”
“Không.” Hướng Hải cúi đầu, tức giận là không dám, chỉ là đau lòng, truyện tranh của mình, vỏ lon của mình, Tiểu Bạch của mình, thuốc màu của mình, vỏ cây của mình...
Nguyên Khải đột nhiên lời ngon ý ngọt, “Thân ái, đừng nóng giận, tôi lừa cậu đấy, sao có thể ném đi thật...”
“A?”
“Gian nhà nhỏ như vậy, sao có thể chất được nhiều thứ như thế, cậu nói đúng không? Ngày mai gọi công ty dọn nhà dọn tới phòng vẽ tranh của các cậu được không?”
“Ưm!” Hướng Hải may mắn như điên liên tục gật đầu.
“Vậy cậu không giận nữa?”
Hướng Hải gật đầu.
“Nói như vậy vừa rồi là giận?”
Liều mạng lắc đầu.
“Cậu thực sự là ngu ngốc hết thuốc chữa.” Nguyên Khải bật cười, hôn hôn bờ môi cậu, mềm nhũn ôm cậu, dịu dàng đến mức so với lúc bình thường thì đúng là hai người.
Hướng Hải buồn bực: “KAY, anh, anh ngày hôm nay có chút khang khác...” ( Động vật chỉ số thông minh thấp thật đáng thương, mi còn chưa phát hiện cậu ta hai mặt sao?)
“Có cái gì khác...” Môi của Nguyên Khải dao động trên mặt cậu, tiếng nói trêu chọc lòng người nói không nên lời, “Hướng Hải, chúng ta đến làm đi...”
“A?”
“A cái gì?” Nguyên Khải sẵng giọng: “Cậu không muốn sao?” Tâm nói: gấu chó chết tiệt! Ông đây nhịn đủ rồi! Còn không biết thức thời chút ông đây liền cường đấy!
Hướng Hải nhìn má lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên sườn mặt cậu, ngửi mùi sữa tắm trên người cậu, toàn thân nóng lên, hàm hồ đáp lời: “Em muốn...”
Hai người ôm nhau dính sát hôn nửa ngày, tự nhiên rồi ngã xuống, Hướng Hải còn đang hôn, hôn nha hôn nha hôn, Nguyên Khải không nhịn được nữa, tránh môi Hướng Hải hỏi: “Cậu hôn đủ chưa?”
“A?” Xử nam ngừng miệng, vẻ mặt vô tri.
Nguyên Khải mắt trợn trắng, “Ngơ ngác cái gì? Làm hay là không làm?” X! Ông đây đói khát đã lâu! Thằng nhóc cậu động tác còn không nhanh chút!
Xử nam nhất thời đỏ mặt, “Em, em đi tắm.”
“Đừng đi, mùi mồ hôi của cậu rất gợi cảm...” Nguyên Khải y như xà yêu cuốn lấy cậu nói nhỏ: “Không cần chờ nữa, mau một chút...”
Hướng Hải mang theo khóc nức nở: “Em không biết...”
“Đệt! Thực sự là không may! Có phải đàn ông không vậy? Chưa ăn thịt lợn cũng chưa thấy lợn chạy à?” Nguyên Khải nhảy lên cho cậu một cái tát, “Mẹ X, còn muốn ông đây phục vụ toàn phần! Cởi quần áo, con lợn!” Hướng Hải nghe lời cởi T-shirt, Nguyên Khải vốn cũng chỉ mặc quần, nhân lúc này cũng thần tốc cởi sạch sẽ, liếc Hướng Hải, “Sững sờ cái gì? Cởi quần!”
Hướng Hải run run cởi cúc quần jean, cởi nửa ngày cũng không ra.
Hướng Hải kinh hoảng co rụt ra phía sau, “Chờ, chờ một chút!”
Nguyên Khải sắc mặt gác lại, “Làm gì?”
“Tắt đèn.”
“Tắt cái rắm đèn! Xử nam thật nhiều chuyện! Phiền phức!” Nguyên Khải mắng thì mắng, nhưng vẫn đứng lên tắt đèn.
Trong phòng đen kịt một mảnh, Hướng Hải nặng nề thở dốc, Nguyên Khải nhẹ giọng cười mắng: “Cậu kiên nhẫn một chút cho tôi, đừng chảy máu mũi nữa... Muốn chảy làm xong rồi chảy... Muốn chết, thô như thế... Tiền hí làm đủ cho tôi... Cái gì? Không biết? Ngu ngốc, cậu là lợn à... Như vậy...”
“...”
“Mẹ X sao ngốc thế hả! Còn là người không vậy? Ưm... Không phải... Ư... Không phải thế... Ưm? Sao lại dừng lại? Chính là như thế! Chịu không nổi nữa cậu không nghe tôi nói sao! Tới lần nữa!”
“...”
“Không phải thế, không phải! Muốn chết! Đã nói không phải thế mà! Tức chết tôi! Tự tôi tới, mẹ nó tức chết tôi ngu ngốc lợn chết tức chết tôi rồi...”
“...”
“Ưm... Cậu ôm chặt chút... Tiến đến, có thể rồi... Nhanh lên một chút... Này, chậm một chút! Này này này chậm một chút chậm một chút! Oa đệt! Bùi Hướng Hải, ông đây giết cậu! Đau muốn chết...”
“...”
10 phút sau, “Ưm... Hướng Hải...”
20 phút sau, tiếp tục rên rỉ.
30 phút sau, “Cậu thực sự là xử nam à?”
40 phút sau, “Ư... Hướng Hải, cậu xong chưa vậy?”
50 phút sau, “Mẹ X Bùi Hướng Hải ông đây giết con rùa nhà cậu...”
Một giờ sau, “Ô ô... Cậu rốt cuộc đã xong chưa? Ư... Ô ô... Tôi không bao giờ làm với cậu nữa...”
Nói dã thú hóa thân vào đêm trăng tròn đều nghe không hiểu tiếng người, dã thú phong ấn hơn 20 năm lúc này đã thần di thiên ngoại, đến nỗi bị Nguyên Khải cắn vài ngụm cũng không cảm giác. Anh bạn dã thú biết rõ trọng trách của mình, liều mạng vì chủ nhân đem đêm đầu này chiến đấu hăng hái kéo dài đến tận sức tận lực.
Giữa lúc Nguyên Khải vạn phần sợ hãi hoài nghi Bùi Hướng Hải rốt cuộc có phải kim thương không ngã trong truyền thuyết hay không, dã thú rốt cục bắn ra, chiếc giường loạn kêu 1 giờ véo von im bặt, trong phòng yên lặng kinh khủng, Nguyên Khải thở ra hồi lâu, đang muốn nghẹn hết sức lực mắng chửi người, Hướng Hải liền như núi lớn đen kịt ngã xuống đè trên người cậu, nghiễm nhiên cũng là mệt chết rồi.
Thư sinh văn nhược vừa bị cực kỳ tàn ác chà đạp một trận lại bị con gấu chó cao 1m8 này ép tới thiếu chút nữa tắt thở.
“KAY...” Hướng Hải hôn hôn khuôn mặt ẩm dính dính của Nguyên Khải, tự nỉ non, “KAY...”
Nguyên Khải nỗ lực phun ra ba chữ: “Cút... Xuống dưới!”
Hướng Hải tay chân cùng dùng di sang một bên.
Nguyên Khải ai u ai u nghiêng đi thân thể đưa lưng về phía Hướng Hải.
Hai người một trận giằng co, Nguyên Khải nói: “Tôi sắp bị cậu làm chết luôn rồi đồ ngu, còn không mau an ủi tôi một chút?”
“Ôm chặt chút.” (Vũ: vừa k cho chạm lại vừa bắt ôm, ca này khó!!! =..=)
“Ưm.”
“Lợn chết! Cậu chỉ biết nói ‘ưm’ thôi hả?”
“Vậy, vậy nói cái gì?”
“Nói cậu yêu tôi, thiểu năng!”
“À, em, em yêu anh...”
“Đi chết đi.”
 ̄ ▽  ̄|||||| (Vũ: ôi, những con ng 2 mặt!!)
Thành Thực quấn quít lấy Lương Đình Xuyên nhớ đắng cay mong ngọt bùi: “Anh gọi em bảo bối nhi! Còn nói anh yêu em!”
Lương Đình Xuyên: “Có sao? Là em kinh hách quá độ sản sinh ảo giác à?”
“Có –” Thành Thực ngửa ra sau, ngã trên mặt đất co quắp, sớm biết vậy cậu hẳn là ghi âm lại câu ấy.
Lương Đình Xuyên không nhìn cậu, nói với mèo: “Đô Đô, đã bảo mày đừng loạn càm xương cá khắp nơi rồi mà! Còn để tao phát hiện tao liền đem mày kho lên cho Thành Thực ăn.”
Thành Thực ôm Đô Đô thẳng nuốt nước miếng: “Anh ấy đã lâu không cho tao ăn món kho rồi...”
loading...
Đô Đô giãy dụa: “Meo — méo — ”
Lương Đình Xuyên: “Đều câm miệng lại! Còn ồn ào nữa toàn bộ kho lên!”
Thành Thực, ôm anh nước mắt giàn giụa, “Đình Đình, nói yêu em đi ~~ ”
Lương Đình Xuyên: “Đô Đô, tao yêu mày.”
Thành Thực ô ô: “Em là Thành Thực ~~ ”
Lương Đình Xuyên: “Khuya rồi, ngủ đi.”
Thành Thực: “Anh không nói em không đi ngủ!”
Lương Đình Xuyên cũng không quay đầu lại đi vào phòng ngủ, “Vậy thật tốt quá, anh đã lâu không được ngủ an ổn, không biết là tướng ngủ của thằng nhóc nào quá kém, buổi tối mỗi ngày đều đá anh.”
Thành Thực: “Anh nói một câu yêu em sẽ chết sao?”
Lương Đình Xuyên: “Sẽ chết, nôn chết.”
Thành Thực: “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT