Hoàng Cửu Cửu: “Muốn ăn cái gì?”

Mạch Đào: “Cơm cà-ri gà.”

Hôm sau, Hoàng Cửu Cửu: “Muốn ăn cái gì?”

Mạch Đào: “Cơm cà-ri gà.”

loading...

Một tuần sau, Hoàng Cửu Cửu: “Anh ăn cơm cà-ri gà một tuần không thấy ngán sao?”

Mạch Đào: “Tôi ăn cậu một tháng còn chưa ngán nữa là.”

Hoàng Cửu Cửu, đen mặt: “Tối nay ăn cái khác đi, đổi thành mì sợi!”

Mạch Đào: “Được rồi, mì cà-ri gà.”

Hoàng Cửu Cửu: “Ăn chết con lợn anh đi!”

Chim sáo đá: “Cát –” Ngửi mùi cà-ri thôi đã muốn nôn!

Cơm tối, Mạch Đào: “Cái gì vậy?”

Hoàng Cửu Cửu: “Mì sốt tôm om.”

Mạch Đào: “Ăn ngon!”

Ngày thứ hai, Hoàng Cửu Cửu: “Muốn ăn cái gì?”

Mạch Đào: “Mì sốt tôm om.”

Lại một tuần sau, Hoàng Cửu Cửu: “Anh có thể đổi ăn cái khác không? Chỉ cần không ăn mì sốt tôm om, tôi cái gì cũng là cho anh!”

Mạch Đào: “Cơm cà-ri gà.”

Hoàng Cửu Cửu: “...”

=============================

Lương Đình Xuyên múc một bát cháo củ từ thịt băm thơm ngào ngạt, đặt ở trước bàn Thành Thực.

Thành Thực nước mắt lách tách rơi xuống trong bát, Lương Đình Xuyên hỏi: “Không thích ăn?”

“Không phải không phải!” Thành Thực vội vàng ôm bát, múc một thìa cháo nhét vào miệng, nước mắt càng như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn liên miên không dứt.

Lương Đình Xuyên vươn tay ôm cậu vào lòng, buồn nôn hôn nhẹ khuôn mặt cậu, “Bảo bối nhi, anh đút cho em.”

Thành Thực trừng lớn hai mắt đẫm lệ, “Anh gọi cái gì?”

“Bảo bối nhi, làm sao vậy?” Tên đàn ông xấu xa tiếp tục kích thích cậu, “Anh yêu em bảo bối nhi.”(= =||||| thật đáng sợ!)

Thành Thực bỏ lại bát cháo, ôm lấy Lương Đình Xuyên, hổ thẹn không biết nên làm cái gì bây giờ, khóc đến gần như tắt thở, hàm hồ lặp lại: “Đình Xuyên... Em rất yêu anh... Ô ô...”

Lúc này điện thoại di động vang lên, Lương Đình Xuyên vừa vặn cũng thực sự nhịn không được, vội vàng quay người điên cuồng cười một trận, lấy di động đưa cho Thành Thực, Thành Thực thê thê thảm thảm nhận máy, “Alo... Ô ô... Đường Ngữ? Chuyện gì... Ô ô... A? Anh nói cái gì? Cái gì? Cái...”

Lương Đình Xuyên mở báo tài chính và kinh tế sáng nay ra xem, cầm tách cà phê nhấp một ngụm, thích ý phi thường.

“Lương, Đình, Xuyên...” Thành Thực chùi nước mũi nước mắt trên mặt, giận không thể át.

“Chuyện gì?”Lương Đình Xuyên nghi hoặc.

“Anh!”

Lương Đình Xuyên vẻ mặt thân thiết: “Anh cái gì? Tối hôm qua anh cắn một ngụm trên lưng em, còn đau không?”

Thành Thực nghiến răng nghiến lợi: “Anh gạt em!”

Lương Đình Xuyên thành khẩn: “Gạt em cái gì? Anh có nói là không phải anh sao?” (Lời nói thật!)

Thành Thực: #¥%@-...!!

Nguyên Khải tan tầm sau, xa xa liền thấy gấu chó ở ven đường vẫy vẫy, “KAY! KAY– ”

Kêu la cái gì, lại phát chó điên gì hả? Nguyên Khải bĩu môi, làm bộ không thấy được, gấu chó vui tươi hớn hở chạy tới, kích động đến chà xát tay, “Em gọi công ty chuyển nhà rồi, đều dọn tới chỗ anh.”

Nguyên Khải hừ một tiếng, tức giận: “Ai cho phép cậu đưa đến?”

“Không phải anh nói được rồi sao?”

Nguyên Khải không lên tiếng, châm thuốc lá, tâm nói: người khác đều là lên giường trước ở chung sau, thằng nhãi này lại ở chung trước, nhất định là có âm mưu, sao mình không thấy thằng nhóc này rất gian trá nhỉ?

Hướng Hải thấp thỏm bất an quan sát sắc mặt đối phương, nói thầm: “Đồ đạc đều đưa đến rồi...” ( lão huynh, đây không phải lý do, đưa đến có thể dọn về nha.)

Nguyên Khải hút mấy hơi, hạ mệnh lệnh: “Vậy sau đó cái gì cũng phải nghe tôi.”

Hướng Hải không ngừng gật đầu, cười thành một đóa hoa ngu.

Nguyên Khải nhìn cậu vui thành đức hạnh này liền không thoải mái, nháy mắt mấy cái, nói: “Chúng ta đã lâu không chơi rồi, nhỉ?”

Chơi? Chơi gì? Hướng Hải lộ ra biểu tình vô tri chiêu bài.

Nguyên Khải vươn tay, “Móc di động.”

≥ ﹏ ≤

Nguyên Khải túm chó săn sắp mệt đến nằm úp sấp mở cửa phòng, chấn kinh. Chỉ thấy trong phòng khách đều là thùng giấy thùng gỗ, tràng diện chồng chất có chút đồ sộ.

“Đây, đều là cái gì?” Nguyên Khải ngây người.

“Em từ ký túc xá đưa đến.” Hướng Hải kiên trì giải thích, lộ ra vẻ mặt đắc ý, đều là bảo bối nga ~~ hâm mộ không?

Nguyên Khải chỉ vào một đống khung gỗ tầng tầng ở góc tường, “Đây là cái gì?”

Hướng Hải dùng giọng điệu khoe khoang: “Khung tranh tự tay em đóng, đủ mọi loại...”

“Ném đi.”

“A?”

Nguyên Khải khuôn mặt bình tĩnh, “Tôi không lặp lại.”

“Ừm...”

“Đây là cái gì?” Nguyên Khải mở hòm gỗ cao gầm 1m bên người, mò lấy một đống dinh dính buồn nôn gì đó, thét chói tai: “Phân?” (cuồng mồ hôi, mi từng thấy đống phân lớn như vậy rồi sao?)

Hướng Hải trên trán đổ mồ hôi, “Không phải! Là đất sét...”

Nguyên Khải nghe cũng không nghe, “Ném!” Vọt tới WC rửa tay, dẫm phải một lon nước ngọt, cả người nhào vào thùng giấy, rầm rầm, lon trong thùng giấy toàn bộ đổ ra, Nguyên Khải không thể tin nổi: “Lon nước ngọt?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Hướng Hải tình cảm mãnh liệt dâng trào, hai mắt tỏa ánh sáng, “Anh xem, ở đây còn có hai thùng, có thể làm kết cấu lập thể thật lớn...”

“Ném!” Nguyên Khải tan vỡ, quát: “Đây là cái gì? Bình thủy tinh?!!!”

“Đúng vậy đúng vậy, đủ loại màu, có phải rất đẹp hay không? Lúc nung đồ gốm có thể...”

“Ném! Đây là thùng gì?!!!”

“Thuốc màu, màu Acrylic vẽ tranh...”

“Ném!” Nguyên Khải phát điên, tay cũng quên rửa, ở trong phòng trên lủi dưới nhảy, “Ngày mai trời sáng liền toàn bộ nâng ra ngoài ném cho ông đây! Đây là gì? Tạ tay? Cậu to con như thế còn muốn dùng thứ này làm gì? Ném! A — đầu lâu — ném! Gạch men? Ném! Tấm vải? Ném! Săm lốp xe? Ném! Giấy ráp? Ném! Sơn? Ném! Vôi? Ném! Vỏ cây? Ném! Vỏ trứng? Ném! Ném! Ném! A a a a a — chuột!”

Hướng Hải tang nghiêm mặt: “Nó rất ngoan, lúc anh không rảnh cho nó ăn nó sẽ tự tìm cái ăn...”

“NÉM — NGAY — thứ này lập tức ném ra ngoài!”

Hướng Hải ngồi xổm ở đầu cầu thang, cùng chuột bạch chảy nước mắt tạm biệt, “Tiểu Bạch, xin lỗi, KAY không thích mày...”

Nguyên Khải dựa vào thùng sách, bưng ngực thở dốc. Hướng Hải quay về trong phòng, thấy Nguyên Khải đang lật thùng sách của mình, kinh hoảng nói: “Đó là sách...”

Nguyên Khải mỉm cười, “Đừng lo, tôi sẽ không bảo cậu ném sách đi.”

Hướng Hải thở phào nhẹ nhõm, Nguyên Khải vừa lật sách vừa lẩm bẩm: “Sách của cậu thật đúng là nhiều, tôi đọc sách cả đời cũng không nhiều như vậy... Học nghệ thuật thật đúng là tốn tiền... Lịch sử mỹ thuật tạo hình, mỹ học, nghệ thuật tạo hình... Oa, cậu xem thùng sách lớn như vậy... Rất lợi hại nha...”

Hướng Hải gãi gãi đầu, “Đâu có đâu có, những sách này đọc hay lắm.”

Nguyên Khải mỉm cười liếc cậu một cái, “Còn rất khiêm tốn, những sách lý luận này rất thâm ảo...” Lật xong mấy quyển ở trên, phía dưới là tập tranh vẽ lớn, “Vẽ nhân vật, kỹ xảo vẽ nước sơn, triện ấn bách lệ, One Piece, ặc? One Piece? Bảy viên ngọc rồng? Hiệp khách hành? Ặc? Doraemon? Jigoku Sensei Nube? Hunter...”

Hướng Hải cười ngớ ngẩn gật đầu, lộ ra biểu tình “Thế nào? Rất tuyệt phải không?”.

Nguyên Khải tru lên: “Một quyển vẽ truyện tranh?!! Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?”

“23...” Hướng Hải dáng cười thu lại, hình như anh không phải rất thích?

Nguyên Khải: “Cậu cũng biết cậu 23 cơ à? Ném!” (người cả ngày lên mạng chơi điện tử còn không biết xấu hổ nói người khác?)

Hướng Hải gấp đến độ ngũ sắc vô chủ: “Không được! Anh xem, rất nhiều quyển đều không xuất bản nữa!”

Nguyên Khải: “Ừm, ném đi cũng rất lãng phí.” Hướng Hải cảm kích hai mắt ứa lệ, Nguyên Khải nói tiếp: “Vậy bán giấy vụn.”

“Ô ~~~ “T_T|||||...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play