-”Rốt cuộc ở đó đã xảy ra chuyện gì?” Huy Quân hỏi.
-”Ban nãy Bách Vân đánh người mà người đó lại là Kiều Linh. Em không biết giữa hai người họ có xích mích gì nữa...” Mạnh Khải ngồi xuống ghế và nói.
-”Đánh nhau?” Huy Quân khó hiểu nhìn Mạnh Khải.
-”Thì đó, giữa Bách Vân và Kiều Linh chắc hẳn có xích mích gì đó lớn lắm. Lúc Bách Vân rơi xuống vực Liên Chi bạn của cậu ấy còn nói chắc chắn là do Kiều Linh làm và Kiều Linh nhiều lần hại Bách Vân...” Mạnh Khải thở dài nhìn anh.
-”Và nhóc tin à?” Huy Quân hỏi.
-”Không đâu vì chưa có thông tin và bằng chứng nên em chả dám tin...mà sao anh lại gọi là nhóc?”
-”Vì nhóc bé tuổi hơn anh mà?” Huy Quân cười.
-”Nghe chả giống lí do gì cả anh y hệt như tên kia...” Mạnh Khải mặt than nhìn anh.
-”Thôi được rồi, cố gắng tìm hiểu giữa Bách Vân và Kiều Linh có chuyện gì mà khiến Bách Vân có hành động như vậy...” Huy Quân nói rồi lên phòng Mạnh Khải gật đầu và sau đó về nhà.
-Nhà Bách Vân...
-”Cậu chủ! Cô chủ làm sao vậy?” một vài người hầu trong căn biệt thự thấy Bách Vũ bế cô trên tay liền chạy theo hỏi.
-”Em ấy bị mệt thôi không có gì đâu...” Bách Vũ vội vàng đi lên tầng và mở cửa phòng cô và đặt cô nằm xuống. Không lâu sau mẹ và bố cô xuất hiện đầy lo lắng hỏi anh:
-”Con bé làm sao mà bị thương thế này?” mẹ cô nước mắt lưng tròng hỏi anh.
-”Em ấy bị ngã nên có chút xây xước...”
-”Ngã mà có vết thương sâu như vậy sao còn băng gần như cả người?” bố cô khó hiểu nhìn anh. Bách Vũ im lặng rồi nói:
-”Em ấy đang rất mệt nên để tới lúc tỉnh dậy hẵng hỏi vậy giờ để em ấy nghỉ ngơi đã...” bố mẹ cô gật đầu rồi rời khỏi phòng. Bách Vũ đóng cửa lại và thở dài quay trở về phòng mình.
-Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, ngồi thẳng người cô thở dài rồi bước xuống giường vào nhà tắm. Nhìn trong gương một cô gái gương mặt nhợt nhạt người đầy những vết băng. Cô tháo chúng ra rồi rửa mặt thay đồ và xuống nhà.
-Vừa xuống nhà thì cô gặp ngay Bách Vũ đang ngồi dưới nhà xem ti vi. Nghe tiếng động anh quay đầu lại nhìn cả khắp người cô toàn vết thương liền nhíu mắt lại. Cô nhìn Bách Vũ đầy kì lạ rồi đi vào nhà bếp lấy một cốc nước. Không khí u ám bao trùm cả căn biệt thự lớn đột nhiên Bách Vũ lên tiếng:
-”Hôm qua...”
-”Đừng nói gì cả và quên đi.” cô ngắt lời anh.
-”Tại sao?” anh quay đầu nhìn cô.
-”Tôi không muốn bố mẹ lo lắng...”
-”Nhưng họ biết từ đêm qua rồi.” anh nói.
-”Với cả Kiều Linh bị tôi đánh ngay lúc này anh nên ở chỗ cô ta chứ?” cô lại giở giọng xua đuổi.
-”Tại sao tôi phải làm vậy? “ Bách Vũ hỏi.
-”Vì anh là người yêu cô ta.” cô ngắn gọn đáp.
-”Chẳng thuyết phục chút nào. Tôi với Kiều Linh bị cấm gặp nhau rồi. Em nói như thế có vẻ khá quan tâm tới Kiều Linh đó nhỉ? hoặc là...”
-”Em?...Đừng hòng tôi quan tâm loại người như cô ta!” cô đột nhiên lớn tiếng vẻ mặt hiện lên sự tức giận.
-”Mà hôm nay là ngày đi học tại sao anh còn ở nhà?”
-”Ở nhà chăm sóc cho em.” anh đáp.
-”Tôi ổn không cần anh lo.” cô bỏ lên phòng thay đồ chuẩn bị đi học.
-Tới trường cô gặp Hy Đan đang vui vẻ chạy tới khi nhìn thấy cô và ngay lập tức gương mặt đó hết tươi cười khi nhìn người cô đầy rẫy vết thương.
-”Mới đi ngoại khóa về mà đã thân tàn ma dại thế này à?”
-”Có chút rắc rối lúc đi ngoại khóa thôi...Ngoại khóa...Liên Chi!” cô đáp rồi chợt nói lớn làm Hy Đan giật mình:
-”Nói cái gì mà chả có nghĩa vậy?”
-”Tớ đây cô nương! Chào Hy Đan!” Liên Chi vỗ vai cô cười cười nhìn Hy Đan.
-”Ồ...Chào cậu...” Hy Đan ngạc nhiên chào lại.
-”Vết thương cậu thế nào rồi?” Liên Chi hỏi nhìn người cô.
-”Vẫn còn đau.”
-”Tớ nghĩ cậu nên băng nó lại để thế này nhìn ghê quá.” Hy Đan nói. Cô gật đầu rồi lên lớp. Bước vào lớp cô chạm mặt Kiều Linh ngay tại cửa ra vào, cô ta nhìn cô không nói gì vẻ mặt buồn rượi cúi đầu đi sang một bên. Cô ngạc nhiên trước biểu hiện của cô ta mà đi vào lớp hai người phía sau cô cũng không kém cạnh nhìn theo Kiều Linh đang ra khỏi lớp.
-”Biểu hiện đó...” cô khẽ nói vẻ mặt khó hiểu lộ diện.
-”Chào Bách Vân...cậu ổn chứ?” một học sinh nữ trong lớp tới bắt chuyện với cô.
-”Ừ...tớ ổn.”
-”Tớ nghe nói cậu bị ngã xuống vực thẳm lúc cố cứu Kiều Linh. Cậu dũng cảm quá!” một học sinh nữ khác cũng tới chỗ cô nói về sự việc ngày hôm qua. Cô im lặng không nói nhìn lần lượt học sinh trong lớp tới hỏi thăm về mấy vết thương và vụ cô ngã vực. Cô không hiểu hôm nay là ngày gì mà mọi thứ lại lắm điều kì lạ thế này. Điều cô thắc mắc nhất là tại sao không ai nói gì về việc cô đánh Kiều Linh và vừa hay một học sinh nữ nhìn có vẻ rụt rè kéo vạt áo cô và nói:
-”Tớ có nghe người đi ngoại khóa nói cậu đánh Kiều Linh...tớ không biết vì sao nhưng Kiều Linh thực sự rất áy náy vì làm cậu bị như vậy. Cậu ấy buồn lắm nên bỏ qua cho cậu ấy nhé...”
-”Cậu là gì của Kiều Linh mà nói đỡ cho cô ta vậy...”
-”Kiều Linh là ân nhân của tớ...tớ rất biết ơn cậu ấy nhưng không biết làm gì để báo đáp nên...”
-”Cậu là con cừu ngốc bị con sói cái lừa gạt.” cô nói nhỏ không để cô gái kia nghe thấy. Nhìn sang cô gái đó cô gật đầu miễn cưỡng rồi mau chóng về chỗ của mình. Ngồi suy nghĩ cô thấy mình ngày hôm qua không biết kiềm chế cảm xúc: khóc trước toàn thể bao nhiêu người, đánh Kiều Linh, nói nặng với cô ta. Những điều đó rất đúng và xứng đáng với Kiều Linh nhưng cô sợ rằng bọn họ nghĩ cô cần sự thương hại vì cô đã gào thét lúc đó và còn bị kìm giữ bởi một trong những kẻ cô cực ghét. Nói tới đó cô lại lo xa với những tin đồn về cô, khẽ đập bàn xả giận cô nhận ra bản thân mình đang đi lệch những gì cô làm và dự định, có lẽ cô nên tự nghiêm khắc với bản thân từ bây giờ nếu muốn vạch bộ mặt thật của con cáo già xảo quyệt kia...
(Chap này có vẻ không hay lắm nhỉ? tớ tính thay đổi tính cách của Bách Vân cho cô nàng vui vẻ và có chút điên cuồng gọi là đa nhân cách cũng được:v)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT