-Bách Vỹ ngồi đọc cố hết cuốn tiểu thuyết mượn từ thư viện tới tận 2 giờ sáng thì mới ngủ. Ngáp một cái dài, cô vươn vai đặt cuốn sách sang cái kệ ngay cạnh giường và mệt mỏi nằm xuống rồi chìm vào giấc ngủ mau chóng. Một làm khói hồng kì lạ từ đâu ra quấn quanh thân thể cô nhấp nháy vài cái rồi biến mất trong màn đêm và cô cũng biến mất theo. Không biết mình đang tỉnh hay mơ khi cô thấy trước mặt cô là một người con gái xinh đẹp tiến tới nói với cô:
-”Cô có thể giúp tôi một chuyện không?”
-”Chuyện gì? Nếu có thể giúp thì tôi sẽ giúp cô!” cô nói rồi nhìn gương mặt cô gái đó âu sầu nói:
-”Tôi là Bách Vân! Tôi vì tình yêu mà quên bản thân mình giờ tôi muốn làm lại cuộc đời nhưng gặp mấy kẻ đó thì có lẽ tôi sẽ không làm được mất...tôi rất sợ bọn họ...” Bách Vân nói ánh mắt lọ rõ sự sợ hãi. Mà cô thấy cái tên Bách Vân này thật quen...suy nghĩ xong cô nói:
-”Cô nói muốn làm lại cuộc đời là sao? Chỉ cần tránh bọn họ là được mà!”
-”Không đơn giản vậy đâu...tôi muốn cô sống trong cơ thể của tôi...được không? Thay tôi sống coi như giúp tôi đi làm ơn!” Bách Vân nói với giọng cầu khẩn ánh mắt tha thiết nhìn cô. Cô ngập ngừng vài giây đáp:
-”Nhưng nếu tôi làm thế thì còn cơ thể của tôi?”
-”Thực ra...cơ thể cô...” Bách Vân ngập ngừng nói.
-”Cơ thể tôi làm sao?” Nhận thấy bất thường cô vội vàng hỏi.
-”Cô có một căn bệnh kì quái đã theo cô suốt nhiều năm và nó đang tác động rất nhiều lên cơ thể cô, tôi không biết rõ là bệnh gì nhưng tôi thấy tim cô đen lại và...”
-”Và sao?...” Bách Vỹ nghe cô kể mà thấy sờ sợ nhưng vẫn muốn nghe tiếp.
-”Và não của cô nó đang tự ngừng hoạt động, máu của cô cũng dần đông cứng lại...tôi muốn cô sống với cơ thể của tôi vậy cô sẽ đồng ý chứ?” Bách Vân kể cho cô nghe rồi hỏi vào vấn đề quan trọng nhất.
-”Thế còn cô? Cô sẽ làm?”
-”Tôi sẽ đi đầu thai...nếu sau này tôi còn chưa đầu thai thì sẽ còn ngày gặp nhau...” Bách Vân vừa dứt lời thì một tiếng động rầm rầm đổ tới. Bách Vân hoảng hốt nhìn xung quanh rồi nói vội với cô:
-”Không hay rồi! Không gian đang biến đổi...tôi sẽ trao lại ký ức của tôi cho cô để cô còn nhận biết mọi thứ! Hãy nhớ tránh xa những người của Kiều Linh ra nhé! Không bọn họ sẽ hại cô đó...”
-”Được...” cô gật đầu rồi hình ảnh Bách Vân biến mất cô thì bị xuyên tới thế giới của Bách Vân. Ngồi nhào dậy, cô thấy mình đang ở bệnh viện. Một người đàn ông và người phụ nữ trung tuổi quay đầu nhìn cô đầy kinh ngạc rồi khóc lóc ôm lấy cô nói:
-”Cuối cùng con đã tỉnh rồi Vân Vân!“. Ngờ ngàng nhìn hai người cô mỉm cười quàng tay lên vai hai người vỗ vỗ nói:
-”Con ổn mà...”
-”Có bị đau đâu không? Muốn ăn gì không mẹ mua cho?” Bà rời tay nhìn cô hồi lâu hỏi. Cô cười xuề xòa nói:
-”Thôi khỏi ạ! Để còn nằm nghỉ chút là được rồi!”
-”Được! Vậy theo ý con đi!” Ông nói rồi mỉm cười đưa bà ra ngoài. Cô hướng mắt nhìn về phía cửa sổ thấy trời đã xế chiều. Ánh nắng đã vụt tắt, đàn chim nọ đang bay về tổ của nó. Cô nhìn hồi lâu rồi chợt cô cảm thấy kí ức của Bách Vân xuất hiện dần dần trong đầu cô và ghi nhớ mọi việc một cách kì lạ. Một kí ức buồn hiện lên, một người con gái với gương mặt xinh đẹp đẩy cô thật mạnh về phía chiếc xe tải đang chạy nhanh và đâm một cái thật mạnh, máu cô túa ra rất nhiều, người con gái xinh đẹp ấy nở nụ cười tà mị xoay người bước đi để cô nằm trong vũng màu đỏ rực tanh khủng khiếp ấy...người con gái xinh đẹp đó tên Kiều Linh đang đi dần dần xa khỏi cô và biến mất trong dòng người đang náo loạn xem tai nạn và không ai gọi giúp cô lấy xe cứu thương. Họ chỉ lao vào xem như hiện tượng lạ thôi. Kết thúc hồi tưởng, cô mỉm cười ngây ngốc, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp rơi không ngừng. Cô nhận ra mình đang sống trong cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc. Cuốn tiểu thuyết mà cô cực kì yêu thích nhưng lại thương nụ phụ tàn ác chứ không phải nữ chính ôn nhu. Ôn nhu cái thá gì? Lớp vỏ bọc hoàn hảo che đi tính cách thật của cô ta. Mềm yếu trước mặt người là thế chứ mặt thật nào ai có biết? Đời mà...cuộc sống giả tạo lắm khó mà phân biệt. Cái nữ chính hoàn hảo từng milimet của mấy người thực ra là thế này đây. Hại nữ phụ rồi cho rằng đó còn là hình phạt nhẹ đối với cô. Nực cười ghê! Làm người ác để cho nữ chính làm vua làm tướng làm bảo vật quốc gia mà không còn cảm ơn nữ phụ ta đây lại còn đòi ngược...khốn nạn hết một lũ...nhưng thôi, không để tâm chuyện cũ giờ chỉ cần để yên người ta sống thì muốn nữ phụ ta tránh tên quái nào cũng được. Ta còn ngàn lời cảm ơn không dứt chứ chẳng đùa. Bây giờ phải sống ẩn mình nhất quyết không được để mấy tên kia dòm ngó tới!!!. Cô suy nghĩ rồi nhất quyết phải làm mọi cách để có một cuộc sống yên bình...
(Ahihi...có gì không tốt hãy cmt nhé! Còn nếu thấy hay đừng tiếc lấy vài giây mà bầu chọn cho chuyện tớ nhe (^_^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT