Cũng đã đến hạn nộp ý tưởng cho chương trình kỷ niệm năm mươi lăm năm thành lập trường nên Nguyên Kỳ gọi điện thoại nhắc Hải Lam đi họp. Trong nhóm, Nguyên Kỳ lúc nào cũng ôn hòa, chu đáo với mọi người, công việc nào qua tay anh cũng đều được giải quyết nhanh chóng và hợp lý. Mới hai mươi hai tuổi, chưa ra trường, Nguyên Kỳ đã nhận được khá nhiều lời mời từ các công ty lớn nhỏ, nhưng anh vẫn chưa vội quyết định, trước mắt, chỉ nhận làm thêm vài công việc phù hợp để kiếm thêm chút chi phí sinh hoạt.
.
Phương Cát còn đang ôm một đống thứ muốn hỏi Hải Lam, chờ cô bạn vừa nghe xong điện thoại là Phương cát lại kéo Hải Lam đi ra một góc sau trường và bắt đầu chất vấn:
- Cậu và tên thiếu gia họ Lâm kia rốt cuộc là như thế nào?
- Không thế nào hết.- Hải Lam bình thản.- Vốn dĩ là không quan hệ.
- Cái gì mà không quan hệ. Người ta thường xuyên đến tìm cậu, rất quan tâm cậu, lại còn vì cậu mà thay đổi style tóc nữa. Nói không quan hệ thì đúng là gạt người!- Phương Cát đưa ra lý lẽ.
- Là cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.
- Là cậu không nhận ra thì có.- Phương Cát nhìn thẳng Hải Lam mà nói.- Tiểu Lam ah tiểu Lam, bình thường cậu thông minh và nhạy cảm lắm mà, sao chuyện thế này cũng không nhận ra.
Hải Lam tránh ánh mắt của Phương Cát:
- Hắn là thiếu gia của tập đoàn giàu có, tướng mạo cũng không tệ, nên chắc chắn các cô gái theo đuổi có rất nhiều, nay mai hắn sẽ chán đến đây quậy phá thôi.
Phương Cát thở dài nhìn cô bạn cứng đầu:
- Heiz, tùy cậu thôi, nhưng tớ lại nghĩ hắn không bỏ cuộc dễ dàng đâu. Đừng trách tớ không nói trước, chuyện hắn ta đang muốn theo đuổi cậu, cả trường đã bắt đầu đồn ầm lên rồi. Liệu mà tính đi nhé!
۵ ۵ ۵
.
Cuộc họp của câu lạc bộ ý tưởng diễn ra đúng hai giờ chiều. Tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ và đúng giờ. Hôm nay, nhóm còn mời thêm Tư Viện, là phó ban chấp hành hội học sinh, kiêm chủ nhiệm câu lạc bộ triển khai kế hoạch, và Tuấn Văn, thành viên ban chấp hành hội học sinh, chủ nhiệm câu lạc bộ thiết kế, đây cũng là câu lạc bộ mà Phương Cát tham gia. Cuộc họp diễn ra khá sôi nổi, mọi người đều lần lượt trình bày ý tưởng và bản chương trình dự kiến của mình để những người khác góp ý và hoàn thiện. Sau hai tiếng rưỡi đồng hồ thì rốt cuộc mọi người cũng đã nhất trí chương trình cụ thể cho ngày kỷ niệm của trường, nhưng dù có cố gắng thế nào, thì mức kinh phí vẫn cao hơn một chút so với kinh phí nhà trường dự định bỏ ra.
- Như vậy đã là khá tốt rồi, việc còn lại, tôi sẽ bàn bạc lại với ban giám hiệu và quản lý của trường.- Nguyên Kỳ gút lại.- Mọi người đã vất vả rồi, chúng ta dừng tại đây.
Mọi người vỗ tay để động viên tinh thần nhau, rồi bắt đầu giải tán. Ban chấp hành thì ở lại đem bản chương trình lên để cho nhà trường duyệt.
Sau mấy ngày xem xét, cuối cùng ban giám hiệu đã thông qua bản chương trình mà ban chấp hành đã nộp, nhưng vấn đề là phải đi xin thêm tài trợ. Hải Lam chỉ nghe loáng thoáng những người trong nhóm nói với nhau như vậy, cô cũng không rõ lắm, dù gì những chuyện đó cũng không nằm trong phận sự của mình, cô rất ngại hỏi nhiều.
۵ ۵ ۵
.
Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao vừa vang lên thì mấy người chung lớp bảo cô ra ngoài có người muốn gặp.
- Chị Tư Viện!
Hải Lam ngạc nhiên khi thấy Tư Viện đến tìm mình.Tư Viện học cùng lớp với Nguyên Kỳ, là một cô gái xinh đẹp, và học lực cũng khá tốt. Tư Viện với Nguyên Kỳ được xem là đôi trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ của trường Thánh Văn. Vốn dĩ bình thường cô và Tư Viện cũng ít nói chuyện, ít qua lại, không hiểu hôm nay có chuyện gì mà cô ta lại đến tìm cô.
- Ra hành lang nói chuyện với chị một chút.
Hải Lam ngoan ngoãn theo Tư Viện ra hành lang phía cuối dãy. Đó là nơi khá ít người qua lại. Tư Viện bắt đầu nói:
- Em vốn dĩ là có chuyện gì với tên phó tổng kia?
Cô tròn mắt ngạc nhiên không hiểu Tư Viện đang muốn nói đến vấn đề gì. Tư Viện thấy Hải Lam còn ngơ ngác bèn nói tiếp:
- Nhà trường chính là định cử em đi đến tập đoàn Lâm thị xin tài trợ, nhưng Nguyên Kỳ dùng hết lí lẽ cũng không để em đi, vì là em không nằm trong ban chấp hành, không thể việc gì cũng giao cho em, như vậy là không công bằng với em, còn bảo đừng làm em khó xử. Rồi cuối cùng, chính Nguyên Kỳ là người chủ động đi thay em nữa.
- Có chuyện như vậy sao ạh?
Tư Viện im lặng vài giây, rồi nói tiếp:
- Cả trường này hầu như ai cũng biết em với phó tổng tập đoàn Lâm thị có vấn đề gì đó với nhau.- Tư Viện sắc mặt tỏ vẻ hơi khó chịu nhìn Hải Lam.- Dù là em có chuyện gì, thì một cá nhân cũng không thể làm ảnh hưởng đến cả trường chứ. Hôm qua Nguyên Kỳ đi đến Lâm thị xin tài trợ, tên đó đã tiếp cậu ấy với vẻ mặt lạnh lùng và khó ưa, những lời lẽ nói ra cũng không vừa tai tí nào. Chị đứng kế bên mà đã giận lắm rồi. Lần đầu tiên mà Nguyên Kỳ đi xin tài trợ mà lại không thành công, tên đó còn bảo sẽ xem xét để cắt giảm chi phí nữa chứ.
Càng nói, vẻ mặt của Tư Viện càng tức tối. Thì ra hôm qua cô ấy có đi theo Nguyên Kỳ đến Lâm thị, nên bây giờ mới có thái độ như vậy. Hải Lam cũng không biết nói sao với Tư Viện, nhưng cô lại cảm thấy có lỗi với Nguyên Kỳ. Chắc là vì cô nên cái tên họ Lâm đó mới trút giận lên Nguyên Kỳ, còn muốn liên lụy đến Thánh Văn sắp sửa bị cắt giảm tiền tài trợ nữa chứ.
- Em nên xem xét lại mình đi.- Tư Viện hơi gằng giọng nói rồi bỏ đi, sau khi bước vài bước, cô ta lại quay lại nói thêm một câu:- Còn nữa, em nên nhớ chị với Nguyên Kỳ mới là một đôi.
۵ ۵ ۵
.
Hải Lam chầm chậm trở lại lớp, trong lòng vẫn còn miên man suy nghĩ. Chợt, có người đập vào vai cô. Là Phương Cát. Cô bạn đợi cô cũng khá lâu rồi, nghe nói Tư Viện tìm cô, nên Phương cát càng tò mò hơn, nhất định đợi cô về rồi hỏi chuyện. Hải Lam kể lại hết cho Phương Cát nghe, nghe xong, Phương Cát gật gù bảo:
- Anh Nguyên Kỳ đúng là người tốt!
- Anh ấy vốn dĩ là người tốt!- Hải Lam nói thêm vào.
- Còn nữa, hình như cả trường này ai cũng nghĩ cậu với tên thiếu gia họ Lâm kia có vấn đề gì đó với nhau.
- Làm gì có!- Hải Lam kêu lên.- Đúng là miệng lưỡi thiên hạ mà.
Phương Cát lắc đầu:
- Ây, không có lửa làm sao có khói. Mà gần đây, tên tuổi của cậu nổi khắp trường nha.
Hải Lam thiểu não, cô nào muốn như vậy ah.
- Hay là tớ đi gặp hắn hỏi cho rõ ràng?
- Cậu nghĩ cậu sẽ nói lại hắn?
Thì cũng đúng, anh ta vốn là kẻ bá đạo, lạnh lùng, luôn thích sống theo ý mình mà. Cô là ai mà có thể nói chuyện với anh ta, làm anh ta thay đổi ý định chứ. Nhưng nếu không đi nói ra cho hết, thì trong lòng cô lại ấm ức, khó chịu, dù gì cũng muốn biết nguyên do hắn cắt giảm tài trợ. Mà cái này thì đi hỏi Nguyên Kỳ thật ngại, chắc chắn anh ấy cũng không nói vì không muốn cô áy náy và suy nghĩ nhiều, anh ấy lúc nào cũng cố gắng bảo vệ đàn em mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT