Phụt! Hải Lam đang uống nước thì bỗng dưng bị sặc vì quá sốc trước lời đề nghị của chàng trai ngồi đối diện. Đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên vẫn nhìn chăm chú về phía người nói, một lát sau mới đáp trả:
- Anh nói nhầm người rồi.
Nói rồi cô đứng dậy, bỏ đi trước.
- Tôi không nhầm.- Chàng trai nhanh chóng bắt kịp theo sau, chụp lấy cánh tay của cô gái, và buông ra một câu.
Lần thứ hai tròn xoe đôi mắt, ánh nhìn khó hiểu đẩy về phía đối phương. Hải Lam đang tự hỏi cô đã làm gì đắc tội với tên công tử này, mà suốt ngày hắn cứ bám riết lấy cô, trêu ghẹo cô, khiến cho việc học tập và làm việc thường ngày vô cùng khó khăn. Bạn bè, thầy cô mặc dù không có nói ra, nhưng ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Trong các tiểu thuyết Trung Quốc thường có câu: “Kiếp trước phải ngoảnh đầu lại nhìn nhau năm trăm lần, thì mới đổi được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này.” Nói như vậy, chẳng lẽ kiếp trước cô và hắn đã ngoáy nhìn nhau đến gãy cả cổ luôn rồi sao.
- Không cần thích thú như vậy, em chỉ cần gật đầu là được.
Aish, tên này điên rồi, lại còn có thể tự tin như thế nữa. Cô không thèm trả lời, gạt tay anh ra, liếc nhìn một cái thật sắc bén, rồi đi nhanh về phía trước.
Cô gái này cũng thật là. Chàng trai định lái xe đuổi theo, nhưng cô gái đã nhanh chóng leo lên xe bus. Ánh mắt anh đăm chiêu nhìn theo bóng cô gái khuất dần. Trước đây chưa từng có cô gái nào dám đối với anh như vậy.
- Có chuyện gì vậy, tiểu Cát?- Hải Lam không biết có chuyện gì mà Phương Cát lại tìm cô hớt hải như vậy.
Phương Cát là bạn thân của Hải Lam. Cả hai quen nhau khi còn học cấp ba, và chơi với nhau đến bây giờ tính ra cũng hơn năm năm rồi, cũng có vài lần giận dỗi, cãi nhau, nhưng nhiều lắm là một ngày sau lại làm lành. Đôi bạn này có chuyện gì xảy ra hầu như đều chia sẻ với nhau. Học chung trường cấp ba, cùng thi đậu chung một trường đại học, nhưng Phương Cát học về ngành thiết kế, còn Hải Lam học về quan hệ công chúng. Phương Cát vừa lấy lại hơi thở, vừa cố gắng chậm rãi nói:
- Hắn ta tìm cậu!
- Ai? Lâm Hạo Thiên?
- Thì còn ai vào đây nữa.- Phương Cát nhìn gương mặt đang ra chiều suy nghĩ của cô bạn thân thì rất ư là tò mò.- Có chuyện gì sao?
Hải Lam nhỏ giọng, gương mặt thiểu não:
- Hắn vừa đề nghị mình làm bạn gái hắn.
- Lúc nào?- Phương Cát không khỏi bất ngờ.
- Chiều hôm qua.
- Hèn gì hắn nói, nhắn với cậu năm phút sau cậu mà không ra canteen, thì hắn sẽ cho cả trường biết một tin sốt dẻo.
- Aish, sao cậu không nói sớm. Tớ đi trước đây.
- Ê, có gì nhớ kể tớ nghe nha.
Phương Cát cố gắng nói với theo, trong khi Hải Lam vội vàng xách túi đeo, mà chạy thẳng một đường.
.
- Đến rồi sao?- Hạo Thiên cười thích thú nhìn cô gái vừa chạy đến, còn thở hồng hộc.- Em thật đúng giờ. Tôi rất thích.
- Thích cái đầu anh đó.- Hải Lam tiến lại gần hơn và nói.- Anh thực sự muốn gì đây?
- Ai chà, bình tĩnh nào cô bé. – Hạo Thiên mỉm cười đẩy ly nước cam về phía Hải Lam.- Uống nước đi, tôi gọi sẵn cho em rồi.
- Tôi không uống. Nếu anh không nói, tôi lập tức về lớp học.
Thấy Hải Lam hơi kích động, Hạo Thiên mìm cười bình thản:
- Được, không dài dòng nữa, cũng là lời đề nghị hôm qua. Làm bạn gái tôi, em thấy thế nào?
Chẳng phải biểu hiện hôm qua của cô đã quá rõ ràng rồi sao? Dĩ nhiên là không đồng ý rồi. Cô đưa mặt lại gần hắn hơn một chút, ánh mắt kiên định, nói từng chữ để hắn có thể nghe rõ đáp án:
- Không bao giờ.
- Còn quá sớm khi nói ra ba từ đó, cô bé.- Hạo Thiên lại cười, rút điếu thuốc, châm lên và hít một hồi dài, rồi phun ra một đợt khói trắng.
Hải Lam ánh nhìn có chút khinh bỉ, quay lưng bỏ lên lớp. Dạo gần đây hắn thường xuyên kiếm cớ đến trường tìm cô, làm cho cô bị khá nhiều cặp mắt soi mói. Còn chưa kể cái đầu vàng chóe của hắn, có muốn không nổi bật cũng không được.
.
- Thiếu gia, cậu có cần…
Người đứng kế bên định nói gì đó, nhưng lại bị Hạo Thiên chặn lại.
- Không cần.- Anh xua tay.
Tập đoàn Lâm thị còn tài trợ cho trường này mà, tiểu Lam, chúng ta còn gặp nhau dài dài. Nghĩ vậy anh mỉm cười, một nụ cười khó hiểu. Cái gì tự mình chinh phục được mới cảm thấy thú vị.
.
- Từ chối rồi sao?- Phương Cát nhìn Hải Lam dự đoán.
Hải Lam gật đầu, lòng có chút lo lắng. Lâm Hạo Thiên là con trai duy nhất của tập đoàn Lâm Thị, nói về tiền bạc và thế lực, thì không có mấy ai so sánh được, đắc tội với họ chắc chắn không dễ sống. Huống hồ chi, tập đoàn họ Lâm lại tài trợ kinh phí rất nhiều cho trường đại học này. Heiz, nghĩ đến mà mệt cả đầu óc.
- Không sao chứ?- Phương Cát nhìn Hải Lam có chút lo lắng.
Hải lam miễn cưỡng gật đầu. Cô cũng thầm mong là không có gì.
۵ ۵ ۵
.
Ngày hôm sau, Hạo Thiên lại đến trường tìm Hải Lam. Anh thường đến vào giờ nghỉ trưa, không bao giờ làm phiền cô trong giờ học. Hạo Thiên rất đĩnh đạc bước vào canteen, và ngồi xuống đối diện Hải Lam, gương mặt nở một nụ cười đầy ẩn ý:
- Chào em.
- Anh không có việc gì làm sao? Thật rỗi rãi quá mà!- Hải Lam cầm khay cơm, đứng dậy mang đi. Nhìn thấy tên này là thật sự có sơn hào hải vị, bào ngư vi cá cũng nuốt không vô.
- Sao hôm nay em ăn ít vậy?- Hạo Thiên vẫn theo sau cô.
- Chuyện của tôi, không liên quan anh.- Cô đặt khay trả lại, rồi lạnh lùng bỏ đi.
- Này, Hải Lam!- Anh gọi với theo.
Cô quay lại, vẻ mặt khó chịu nói một câu:
- Không cho anh gọi tên tôi.
Nói rồi, cô đi thẳng một mạch ra khỏi canteen.
Hầu như cả trường này đều biết anh không chỉ là con trai của chủ tịch tập đoàn Lâm thị, mà hiện còn đương là phó tổng giám đốc của tập đoàn này. Muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn tài năng có tài năng, lại giàu có và có địa vị xã hội. Riêng chỉ có vài người không thèm để ý như cô mới chỉ biết đến anh ở cái vế đầu tiên. Hạo Thiên lại mỉm cười, cô gái này quả thật có nhiều điểm thú vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT