Bali, là một hòn đảo xinh đẹp, năng động nhưng cũng tràn đầy lãng mạn. Hạo Thiên vốn dĩ có ý định đưa cô đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật, nhưng Hải Lam bảo là đi Bali cũng đã là tốt rồi. Bali rất thơ mộng, gần gũi với tự nhiên, và quan trọng là không phải tốn nhiều thời gian ngồi trên máy bay, vì công việc của anh không cho phép có nhiều thời gian nghỉ như vậy, huống hồ cho cô cũng vừa đi làm chưa bao lâu, nghỉ dài hạn sẽ rất khó ăn nói.
.
Họ nghỉ ở một khách sạn cao cấp nhất ở đây. Phòng rộng như một căn hộ, với đầy đủ tiện nghi, tất cả đều được bày trí rất đẹp mắt. Nhưng Hải Lam thì không còn thừa sức lực để ngắm nghía và quan sát nhiều đến vậy. Vừa vào đến phòng là cô đã lao thẳng vào giường và nằm dài trên đó. Hạo Thiên chậm rãi bước đến gần, bàn tay khẽ vuốt tóc che trên trán cô, ôn nhu nói:
- Em mệt thì cứ nghỉ ngơi, anh đi sắp xếp đồ đạc.
Hải Lam vừa nhắm mắt vừa khẽ gật đầu. Khi cô tỉnh giấc thì sắc trời đã tối, nhìn quanh phòng lại không thấy anh đâu. Hải Lam cầm điện thoại định gọi cho anh, nhưng lại nghĩ đến vừa kết hôn với nhau mà cô đã quản anh như vậy thì có vẻ không ổn. Nghĩ tới nghĩ lui lại thôi. Một mình cô ra ban công hứng gió.
.
Vòng tay ôm từ phía sau khiến cho Hải Lam hơi giật mình. Giọng nói kề sát bên, phả hơi ấm vào tai cô:
- Dậy rồi sao không gọi cho anh?
Cô không có trả lời, chỉ mỉm cười, bàn tay cô đặt lên bàn tay anh vòng ở trên người mình.
- Cả ngày nay em cũng chưa ăn gì, nhanh thay quần áo rồi ra ngoài ăn với anh.
Hải Lam gật đầu rồi nhanh chóng thay một chiếc đầm mềm mại để ra ngoài cùng anh.
.
Bờ biển gió thổi mát rượi, hàng dừa kêu lao xao ở bên ngoài. Gần đó, trến chiếc bàn xa hoa đã bày ra rất nhiều món ăn đẹp mắt, chủ yếu là hải sản. Ánh nến vàng dìu dịu càng làm cho không khí thêm phần lãng mạn.
۵ ۵ ۵
.
- Em muốn đi dạo một lát nữa.- Hôm nay dù gì cũng đã nghỉ ngơi nhiều, nên bây giờ, tinh thần Hải Lam đã trở lại.
- Anh thì mệt rồi!- Anh nói khẽ.
Hơi thở của anh phải vào tai cô làm cô thấy nhột, Hải Lam hơi né người ra một chút. Cô cũng biết là cả ngày hôm nay anh cũng mệt, lại chưa được nghỉ ngơi nên cũng đồng ý đi về.
.
Về đến phòng Hải Lam mới biết rằng mình ngốc. Đọc qua nhiều truyện như vậy, thế mà đầu óc cô vẫn lờ mờ. Đây chẳng phải là đêm đầu tiên của vợ chồng cô sao. Nghĩ đến tự nhiên làm cô thấy xấu hổ.
- Anh mệt rồi, nhanh tắm rửa rồi ngủ sớm đi.- Cô nói nhanh để che giấu dáng vẻ bối rối của mình.
Anh nhìn cô cười bí hiểm, rồi không nói gì mà nhanh chóng đi vào phòng tắm. Thấy anh đi rồi, Hải Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa đầy mười phút sau, tiếng cánh cửa phòng tắm mở ra làm cô giật thót người. Anh bước ra trong trạng thái chỉ quấn có nửa thân dưới, nửa thân trên để trần, lộ ra cơ thể khỏe mạnh, rắn chắc, làn da màu đồng và rất có đường nét.
- Đừng nhìn nữa. Tới phiên em.- Anh cười cười, lau nhẹ mái tóc còn ướt.
Hải Lam đỏ mặt, cầm quần áo ngủ như bay vào phòng tắm. Anh nhìn theo phản ứng của cô mà không thể không cười. Cô gái của anh chưa gì đã xấu hổ.
.
Lâu như vậy rồi mà cô còn chưa chịu ra. Gần một tiếng rồi chứ có ít gì, anh nhẹ nhàng gõ cửa nhắc nhở:
- Tiểu Lam, em vẫn chưa tắm xong sao? Cẩn thận kẻo bị cảm đó.
- Em… em ra ngay đây.- Tiếng phòng tắm vọng ra.
Thật ra, Hải Lam cảm thấy xấu hổ, bây giờ đã khuya, trong phòng chỉ có hai người. Trước tình cảnh như vậy mà đối diện với anh thì phải làm sao. Ở trong nhà tắm hoài như thế này cũng không ổn, chờ một lúc thấy bên ngoài im lặng, không nghe tiếng anh thúc giục nữa, có thể là anh mệt quá đã ngủ trước, cho nên cô mới bạo dạn bước ra ngoài.
- Em cuối cùng cũng đã chịu ra.- Anh xoay người lại gần bên cô khi cô vừa đặt người xuống giường.- Tắm kỹ thật.- Anh mỉm cười.- Rất thơm.
Hải Lam xấu hổ, biết là anh đã nhận ra sự bất thường của mình nhưng Hải Lam vẫn cố gắng giữ vẻ bình thường và tự nhiên nhất có thể:
- Chắc anh mệt rồi, chúng ta nên ngủ thôi.
Vừa nói xong, Hải Lam định trùm chăn kín mặt nhưng Hạo Thiên đã vội kéo nó ra. Anh nhanh chóng xoay người nằm đè lên cô, giọng nói đầy mê hoặc:
- Chắng phải lúc nãy em bảo em còn sức để đi dạo sao? Vừa hay trong thời gian chờ em tắm xong anh cũng đã nghỉ ngơi đủ.- Anh mỉm cười đầy gian tà.- Chúng ta… cùng nhau tận hưởng đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
Không đợi cô trả lời, anh đã nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi từ từ trượt xuống mũi, má, cằm. Tìm đến đôi môi cô, môi anh trở nên nồng nhiệt hơn. Sức nóng lan tỏa trên hai cơ thể, gương mặt cô nóng dần, đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, hơi thở trở nên gấp gáp. Nụ hôn cuồng nhiệt của anh rời khỏi đôi môi cô mà di chuyển xuống cổ, xuống chỗ xương quai xanh quyến rũ. Anh cũng không mấy khó khăn khi giật luôn chiếc đầm ngủ mỏng manh của cô, bàn tay khẽ luồng dưới lưng cô, cởi bỏ lớp nội y. Hải Lam hơi giật mình, nhưng cảm giác xấu hổ còn mạnh mẽ hơn. Cơ thể trắng mịn màng của cơ phơi bày bên dưới thân người anh. Anh cẩn thận vừa ngắm nghía, vừa động vào. Từ lâu anh đã mong được chạm vào cơ thể này. Không ngờ nó lại trắng trẻo, mịn màng và ngọt ngào đến như vậy. Anh say mê cắn mút bầu ngực sữa của cô, làm cho người cô cong lên, cổ họng suýt phát ra âm thanh rên rỉ. Những nơi anh chạm vào đều làm cho cả người cô nóng lên, không khỏi cựa quậy bên dưới thân của anh. Bàn tay cô vụng về chỉ biết ôm lấy cổ anh, rồi dần xuống lưng anh, cảm nhận da thịt săn chắc của anh. Khi anh giựt lấy chiếc quần bé của cô, tách hai chân cô ra, định tiến sâu vào trong thì Hải Lam mới giật mình.
- Đừng mà!- Môi khẽ thì thào, đôi mắt cô ánh lên một chút sợ hãi.
- Ngoan, sẽ ổn thôi!- Anh vuốt ve cô thật nhẹ nhàng, giọng nói ôn nhu, đầy đam mê.
Nói xong anh đưa cả người tiến sâu vào trong cơ thể cô. Cơn đau đến nhanh làm tê buốt khắp mọi bộ phận trên cơ thể. Lần đầu tiên, cô cảm nhận cơn đau đến kinh người như vậy. Mỗi lần anh động đậy thì cơ thể cô càng đau hơn, không chuyển động được.
- Á!!!- Cô không khỏi rên lên thành tiếng.- Thiên, chậm thôi!
Tiếng kêu đó càng làm cho anh thêm hưng phấn, anh không dám đẩy tốc độ đi quá nhanh, nhưng cũng không thể dừng lại được. Thời khắc này, anh đã chờ quá lâu rồi, được cùng cô cả hai hòa quyện thành một, cả thể xác lẫn tâm hồn. Giờ đây, anh mới cảm nhận sâu sắc được cô là của riêng một mình anh. Anh cố gắng hết sức ôn nhu với cô, có thể điều này làm cơ thể anh có chút khó chịu, nhưng như vậy lần đầu của cô sẽ không quá đau đớn. Nhận thấy những giọt nước mắt trên gương mặt cô thì anh chỉ nhẹ nhàng hôn lấy. Sau cơn đau đớn tột cùng đi qua, sự khoái cảm trong cô đã bắt đầu xuất hiện. Có thể nói, cảm giác địa ngục và thiên đường đều là đây. Không thể phân biệt được mồ hôi nào là của anh và của cô nữa, không gian bây giờ chỉ tràn ngập tiếng thở dồn dập, tiếng rên khẽ, và sự xúc cảm của da thịt trộn lẫn vào nhau. Cao trào đi qua, Hạo Thiên nằm gục xuống trên người Hải Lam. Rồi cả hai chìm vào giấc ngủ.
۵ ۵ ۵
.
Sáng sớm, khi Hải Lam định bước xuống giường thì cả thắt lưng và đôi chân đều cảm thấy đau buốt, khó chịu. Trên người cô lại xuất hiện những vết hôn đỏ làm cô thấy xấu hổ. Cô oán hận nhìn sang tên sắc lang vẫn còn đang ngủ say nằm bên cạnh.
- Anh biết là mình rất đẹp trai, cho nên em không cần phải nhìn anh như thế đâu.- Mắt vẫn nhắm, nhưng đôi môi anh khẽ nở nụ cười.
- Anh là tên xấu xa nhất trên đời.- Cô bĩu môi, vội quay đi vì nhớ ra nỗi xấu hổ khi trên người còn không có một mảnh vải che thân.
Hải Lam vội vàng quấn khăn rồi nhanh đi vào nhà tắm.
- Để đền bù cho sự xấu xa của anh, anh sẽ tắm giúp em.
Anh mỉm cười, chẳng biết theo cô từ lúc nào mà khi xoay người lại, cô đã thấy anh ở trong nhà tắm cùng cô. Đêm qua, anh ta rõ ràng là một đại sắc lang, chiếm tiện nghi đến thế mà giờ còn có ý đồ gì nữa đây.
- Đền bù như vậy, em mới là không thèm.- Cô chun mũi.
- Hay là em tắm cho anh cũng được.- Anh cười gian tà.
Tên này thật ma mãnh, khó mà đối đáp hắn được. Hải Lam cảm thấy bất lực. Xấu hổ như vậy còn chưa đủ, bây giờ còn ở tình trạng như thế này, thật sự không biết làm sao.
- Xem em lại đỏ mặt kìa.- Anh cười trộm.- Trên người em có gì mà anh chưa nhìn thấy đâu, cần gì phải che giấu.
Cô thấy anh tự nhiên lại nói thẳng ra như vậy thì dùng tay đánh nhẹ vào người anh cảnh cáo. Hạo Thiên chỉ mỉm cười, nhanh nắm tay cô, áp vào lồng ngực mình. Hải Lam bất ngờ bị anh nắm giữ, người cô bị kéo gần về phía anh, đặt bàn tay cô lên ngực anh. Chạm lồng ngực vững chãi, săn chắc của anh, nghe tiếng tim anh đập làm hai má cô ửng hồng.
Làn nước ấm áp xoa dịu trên da trắng mởn khiến Hải Lam cảm thấy dễ chịu. Nhìn cô như vậy, anh còn thấy cô quyến rũ hơn rất nhiều.
- Em thật xinh đẹp động lòng người.- Anh đưa tay vuốt ve những vết hôn đỏ trên người cô. Làn da cô trắng như thế, cho nên những dấu vết này cảm hiện lên rõ hơn.
Hải Lam mỉm cười, nghịch ngợm dùng tay di chuyển từ bờ ngực anh xuống bụng. Cơ thể anh khi được nước bao phủ, thì màu da lại càng sáng bóng và nam tính hơn gấp bội.
- Anh cũng rất khá.
- Chỉ khá thôi sao?- Anh cười vô cùng tà mị.- Có muốn thử lần nữa để biết năng lực của anh đến thế nào không?
Hải Lam không hề có ý đó, nhưng sao cái tên này lại nghĩ ra thành như vậy. Nhìn nét mặt nham hiểm của hắn là đủ hiểu hắn đang muốn gì rồi.
- Không cần, đau lắm.- Nhớ đến cơn đau vẫn còn âm ỉ trong người, Hải Lam lắc đầu mấy cái.
- Lần đầu mới đau như thế, lần sau sẽ không đau nữa đâu.- Anh nói tức thì bồng cô lên và đặt vào bồn tắm đã được xả nước.
Rồi những nụ hôn nồng nàn, cuồng nhiệt lại tiếp tục diễn ra. Dưới sức lực của anh, Hải Lam không sao chống cự được. Hành động của anh mạnh mẽ, nhưng tốc độ không quá nhanh làm cô có thể từ từ cảm thụ được. Đến khi anh tiến sâu vào cơ thể cô thì cảm giác đau lại xuất hiện. Chết tiệt, ai bảo chỉ có lần đầu tiên mới đau. Nhưng rồi cơn đau đó nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho cảm giác khoái hoạt. Bàn tay anh thoải mái xoa nắn, rồi cắn mút. Cơ thể cô không chịu được mà cong lên, hai tay ôm chặt lấy cơ thể anh. Hai người quấn lấy nhau như thế cho đến khi cô mệt lã đi.
۵ ۵ ۵
.
Cả tối qua và sáng nay đều là anh làm cho cô mệt muốn chết, cho nên Hải Lam đã ngủ thẳng một giấc cho đến quá chiều.
- Em chịu dậy rồi sao?- Anh ngồi trên ghế salon gần đó, âu yếm nhìn cô.
Hải Lam mơ màng ngồi dậy, dường như vẫn chưa nhận thức được thời gian.
- Em thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài một chút, cũng sắp tới giờ ăn tối rồi.
- A, sắp tới giờ cơm tối rồi?- Hải Lam hỏi lại và nhận được cái gật đầu của Hạo Thiên, cô khẩn trương.- Em ngủ nhiều như vậy sao? Tất cả là tại anh đó.
Hải Lam nhanh chóng rời khỏi giường và chọn một bộ quần áo để thay, cô làu bàu vì đã đến đây hai ngày mà còn chưa đi chơi được đâu hết.
- Không vội. Chúng ta còn nhiều thời gian.- Anh ôm chầm lấy cô từ phía sau.
۵ ۵ ۵
.
Bali đúng là một hòn đảo sôi động, không khí ở đây lúc nào cũng náo nhiệt. Hải Lam vui vẻ đi hết nơi này đến nơi khác, đi nguyên cả ngày mà cũng không thấy mệt. Hạo Thiên nhìn người nữ nhi của mình hào hứng thì trong lòng cũng vui lây. Cô gái đáng yêu này đã vén lớp mây mù trong anh, đem mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim cô đơn và lạnh lẽo của anh, cho anh một cảm giác về gia đình mà anh chưa từng dám mơ ước. Không biết từ bao giờ, nhìn cô cười vui thì lòng anh cũng vui theo, nhìn cô hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc.
.
- Thiên, em muốn mua quà cho ba mẹ em, ba mẹ anh, cả tiểu Lục, chị Nhã Linh, tiểu Cát và anh Trương nữa.- Hải Lam vui vẻ nắm tay anh, sà vào các cửa hàng bán đồ lưu niệm.
Hạo Thiên bị cuốn vào trong các dãy hàng bán đủ thứ hàng hóa để lưu lại kỷ niệm ở đây. Tất cả thật sự rất bắt mắt và độc đáo, chả trách con gái cứ nhìn vào là thích mê. Hải Lam chăm chú, tỉ mỉ lựa chọn từng món đồ cho mỗi người, thỉnh thoảng lại quay sang Hạo Thiên hỏi ý kiến. Nhìn gương mặt mỉm cười, ánh mắt chăm chú của cô mà anh thấy mình thật may mắn khi có được cô. Cô yêu thương anh, cũng yêu thương người nhà của anh như vậy.
.
Chưa bao giờ anh tưởng tượng ra viễn cảnh một tổng giám đốc cao cao tại thượng như mình lại đi xách cả đống đồ lỉnh khỉnh, trẻ con như vậy. Thế mà giờ đây anh đã làm, và còn là tự nguyện. Cho dù cô có đuổi anh sang quầy bar ngồi cho mát và uống chút gì đó chờ cô, nhưng anh lại không cam lòng để cô đi một mình, và thế là… Vậy đó.
.
Đi mệt, cả hai lại dừng chân uống nước. Thấy Hải Lam dường như có chút suy nghĩ thì Hạo Thiên đã đoán biết:
- Em muốn mua quà cho cái tên Nguyên Kỳ thì cứ mua đi.- Hạo Thiên lơ đãng.
Hai mắt Hải Lam sáng lên vui vẻ:
- Thật sao? Vậy em mua nhé! Em vừa thấy một thứ rất hợp với anh ấy.
- Em!!!- Hạo Thiên có vẻ tức giận.- Anh mới chỉ nói vậy mà em đã mừng ra mặt là sao?
- Em biết anh rộng lượng, không có nhỏ mọn như vậy đâu, phải không?- Hải Lam cười nhẹ, khẽ cọ mũi mình vào mũi anh.
Ngay lập tức, phản ứng của Hạo Thiên là nắm lấy tay cô kéo nhanh đi:
- Về phòng!
- Ách! Anh làm sao…- Hải Lam vừa bất ngờ vừa bối rối.- Còn đồ vừa mua của chúng ta…
- Sẽ có người mang về sau.- Anh nói lớn.
.
Vừa về đến nơi là Hạo Thiên đã nhanh chóng đóng sẩm cửa lại, anh ép cô sát vào góc tường. Đôi môi anh mạnh mẽ đoạt lấy môi cô, hai tay anh nắm chặt hai cánh tay cô không để cô có bất kì phản kháng nào. Đến khi Hải Lam vì những nụ hôn cuồng nhiệt đó mà trở nên xụi lơ trong lòng anh, thì anh mới nhích sát vào người cô hơn nữa, bàn tay ôm chặt lấy cơ thể cô, lần mò vào bên trong áo cô. Khi chiếc khóa váy đã bị kéo ra khỏi người thì Hải Lam mới giật mình, bản thân muốn đẩy anh ra.
- Anh…
- Em chỉ cần ngoan ngoãn tiếp nhận là được.
Nói rồi anh nhanh chóng đem cô đặt lên bộ ghế sô pha. Một cảnh tượng hoan ái diễn ra. Đôi nam nữ quấn lấy nhau không rời. Nhịp thở và tiếng rên rỉ tràn ngập khắp phòng. Mùi cơ thể trộn lẫn vào nhau. Động tác ngày một nhanh, tiếng rên ngày càng đứt quãng, cho đến khi đạt đến đỉnh điểm. Cơn kích tình đã đi qua, Hải Lam ngồi trong lòng anh dần lấy lại hơi thở.
- Anh hư quá, sao lại…
- Em còn hỏi àh.- Anh ôm lấy cơ thể cô đang thu gọn trong người mình.- Lần sau ở bên ngoài, đừng quyến rũ anh như thế, sức chịu đựng của anh có giới hạn.
- Em lúc nào là quyến rũ anh?- Cô nói khẽ, bàn tay di di vẽ lên ngực anh những hình vòng tròn.
- Hành động này của em cũng được coi là quyến rũ.- Anh cười đầy tà mị.- Nhưng những lúc không có ai như thế này, em hoàn toàn được phép.
Hải Lam xì một tiếng, định đứng dậy rời đi nhưng anh đã nhanh tay hơn lôi cô lại.
- Nhưng em lại quyến rũ thành công rồi.
Nói rồi anh xoay ngươi đè sát người cô, những nụ hôn trải dài. Hai thân thể lại lần nữa cọ xát vào nhau. Cảnh hoan ái lại tái diễn.
.
Cả buổi chiều hôm nay bị anh làm cho chẳng còn sức lực gì nữa, Hải Lam vừa mệt mỏi vừa lười biếng không muốn ra khỏi phòng. Hạo Thiên nhìn cô sủng nịch, bảo là cô cứ nghỉ ngơi một chút, anh sẽ gọi thức ăn mang đến tận phòng cho cô.
.
Một bữa ăn tối trong phòng ấm cúng, nhưng cũng không kém phần lãng mạn dưới ánh nến dìu dịu. Sắc hoa tươi thắm cộng hương vị thơm nồng đậm của rượu champane tràn ngập khắp phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT