- Hi nhóc!- Nhã Linh cầm bó hoa tươi và giỏ trái cây lớn đi vào.

- Chị Nhã Linh!

Hỏi thăm sức khỏe, thêm xã giao vài câu rồi Nhã Linh mới nói:

- Em không muốn gặp tiểu Thiên thật sao?

Mấy hôm nay cô căn dặn người nhà và cả Phương Cát không được để cho Hạo Thiên vào phòng gặp cô. Còn bất quá khi nào anh nhờ y tá, bác sĩ đưa vào được thì cô sẽ giả vờ ngủ. Dĩ nhiên, Hải Lam biết Nhã Linh đến đây chắc chắn còn điều khác muốn nói ngoài việc thăm hỏi.

- Em nghĩ tốt nhất là không nên dây dưa nữa. Em không muốn chịu thêm đau khổ và phiền phức. Với lại như thế, có thể sẽ tốt hơn cho tương lai của anh ấy.

Quả thật gần đây, cô đã phải tự trấn an, tự động viên mình rất nhiều, nhưng lúc nào trong lòng cũng rối bời không yên, nước mắt cô chảy xuống cũng không ít.

- Em nghĩ tiểu Thiên không đau khổ? Mấy ngày nay thằng bé đó chẳng thiết tha ăn uống hay nghỉ ngơi gì. Dù ở trong công ty hay ở nhà, nó hoặc là sẽ im lặng hoặc là sẽ gắt gỏng lên. Chị cũng sắp hết chịu nổi nó luôn rồi.

- Vậy thì mau để anh ấy kết hôn đi ạh, như vậy sẽ có người chăm sóc và quản lý anh ấy.

- Nếu người đó không phải là em, tình hình cũng sẽ không thay đổi.

- Chị àh…

- Tiểu Lam, nghe chị nói.- Nhã Linh nhanh chóng ngắt lời Hải Lam, ánh mắt cô rất nghiêm túc.- Em không biết là kể từ lúc quen em tiểu Thiên nó vui như thế nào đâu. Từ trước đến giờ chị chưa từng thấy nó cười nhiều như thế, cũng như say mê nói về một người nào như thế. Kể cả chuyện nó nhuộm lại tóc, bỏ đeo khuyên tai, rồi bỏ cả hút thuốc, lại thường xuyên về nhà. Tất cả những chuyện này điều là vì em. Khi kể về em, tiểu Thiên đều rất hào hứng. Tiểu Lam, em có nhận thấy từ khi hai đứa quen nhau, dù cho lúc nào cũng có thể ra tay, nhưng nó lại không nhúng chàm em. Nó bảo rằng sẽ dành cho em một đêm tân hôn đẹp đẽ và đáng nhớ nhất. Chị còn nhớ khi lần đầu tiên nó hôn em. Nó đã vui đến nỗi cứ cười một mình mãi. Đến khi hỏi ra thì nó bảo rằng đó là nụ hôn đầu tiên của em. Thằng bé này, trên thương trường có rất nhiều người phải lo lắng, nể sợ nó. Nhưng trong chuyện tình cảm, hoàn toàn là một tên ngốc.

Hải Lam vẫn im lặng, đôi mắt đã bắt đầu ngấn nước.

- Tiểu Lam, em có biết lúc em trai chị bảo rằng muốn kết hôn với em thì gương mặt nó sáng và rạng rỡ thế nào không? Khi đó, chị biết rằng nó yêu em là thật lòng. Rồi chị không hiểu tại sao hai đứa lại xảy ra hiểu lầm, nhưng khi chị thực hiện một phép thử thì chị càng chắc chắn hơn bao giờ hết. Rõ ràng trong bữa tiệc, lúc nào ánh mắt của hai đứa cũng tìm kiếm nhau, bất kể khi đối phương có chuyện gì, thì người còn lại cảm xúc liền thay đổi rõ rệt trên gương mặt. Em trai chị là một đứa rất cứng đầu, và có lòng tự tôn rất cao, áp lực trên vai nó cũng khá lớn. Nó có thể lạnh lùng, thậm chí nhẫn tâm với người ngoài, nhưng chị tin chắc đứa em này sẽ không bao giờ lừa dối người nó yêu.- Nhã Linh nắm lấy bàn tay Hải Lam.- Tiểu Lam, chị đến đây không phải nói giúp em trai mình, mà chỉ muốn nói một số sự thật cho em biết, rồi quyết định thế nào là tùy em. Chị biết rằng, em vẫn còn yêu nó. Nếu có thể, hãy cho cả hai một cơ hội.

- Chị!- Hải Lam bình tĩnh.- Em tin chị.

Cô vẫn chậm rãi:

- Thật ra dù em đang rất đau, nhưng em cũng không phải là cố tình giận dỗi. Em đã nghĩ qua nhiều lần rồi, con đường tương lai của anh ấy đang rộng mở và thuận lợi vô cùng, không thể chỉ vì em mà bỏ hết tất cả, mọi thành tích, mọi nỗ lực, công sức mà anh đã vất vả từ trước đến nay mới có được. Dù cho anh ấy vì quá yêu em mà đồng ý, thì em cũng không thể ích kỷ như vậy.- Những hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.- Nếu hai người đến với nhau không dễ dàng, mà còn ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp, tiền đồ của anh ấy như thế, thì xa nhau là phương án tốt nhất. Cảm giác đau dù có mất nhiều thời gian để lành vết thương, nhưng cảm giác áy náy vì sự ích kỷ của mình sẽ đeo bám em suốt đời.

- Con bé ngốc này!- Nhã Linh nghe cô nói mà rơm rớt, muốn khóc theo, bàn tay nắm chặt lấy tay của Hải Lam.

- Chị.- Hải Lam đặt tay còn lại lên bàn tay đang nắm lấy tay mình của Nhã Linh.- Hứa với em đừng nói lại với Hạo Thiên vì sẽ làm anh ấy khó xử. Bảo anh ấy tự biết chăm sóc bản thân và đừng đến đây nữa.

Nhã Linh mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má của Hải Lam. Những gì cần nói cô đã nói hết rồi, thành hay bại, được hay mất còn lại là phải xem em trai cô sẽ giải quyết thế nào.

- Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt. Chúng ta vẫn là chị em. Chờ em ra viện rồi mình lại đi chơi cùng nhau.

۵ ۵ ۵

.

- Hải Lam tiểu thư!

Đừng nói hôm nay là ngày tốt nên trùng hợp có nhiều người đến thăm cô nha. Như thế thì vô cùng khó tin. Một điều không thể chắc chắn hơn, anh Trương ngoài đến thăm cô lại còn có mục đích khác. Mà mục đích đó cô còn có thể không biết sao.

- Anh cứ gọi em là Hải Lam thôi.

Trợ lý Trương cười hiền, anh chậm rãi hỏi thăm sức khỏe, tình hình ăn uống, học tập của cô. Lúc cô bảo là trước khi anh vào thì chị Nhã Linh vừa mới rời khỏi không lâu, trợ lý Trương có một chút ngạc nhiên nhưng rồi lại cười:

- Xem ra Lâm tiểu thư nhanh hơn tôi một bước.

- Em còn biết tiếp theo, anh định nói chuyện gì.- Hải Lam khẽ cười, sắc môi cô vẫn còn nhợt nhạt.- Nhưng anh không cần khuyên em đâu.

- Bị tiểu thư đoán trúng rồi. Thật xấu hổ! Nhưng có vài chuyện tôi nhất định phải nói.

Trợ lý Trương hóm hỉnh, nhưng sau đó cũng nhanh chóng vào chủ đề luôn.

- Thiếu gia mấy hôm nay ngày nào cũng mang một vẻ mặt đó. Cậu ấy vừa lo lắng cho cô, vừa tự trách mình là nguyên nhân dẫn cô đến tình trạng này, lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Thời gian cậu ở ở bệnh viện, còn nhiều hơn cả thời gian ở nhà. Có hôm, cậu ấy thật khuya mới lái xe về nhà, trong người còn có hơi rượu, tôi gạn hỏi mãi mới biết thì ra thiếu gia lái xe ra thăm mộ ba tôi. Cô cũng biết, ông ấy có ý nghĩa quan trọng đối với thiếu gia. Cô chính là người con gái đầu tiên mà cậu ấy dẫn đến nơi đó, chứng tỏ vị trí của cô trong lòng thiếu gia là như thế nào. Tôi ở cùng thiếu gia từ nhỏ đến lớn, cậu ấy ít khi nào nhượng bộ ai, nhưng trước mặt tiểu thư, cậu ấy thậm chí còn có thể nhận sai, đó không phải chuyện kì lạ sao? Đừng nhìn bề ngoài thiếu gia tự tin, phong độ như vậy, thật ra, cậu ấy đã từng lo lắng hỏi tôi về những thứ mà ba mẹ vợ yêu cầu ở con rể. Cậu ấy thật sự rất quan tâm và để ý đến chuyện ra mắt ba mẹ cô.

Chợt nhớ ra chi tiết nào đó, trợ lý Trương vẫn ôn tồn nói tiếp:

- Chiếc nhẫn mà thiếu gia tặng cho cô vô cùng giá trị, dĩ nhiên về mặt vật chất thì không cần phải bàn cãi, cái chính là chiếc nhẫn do tự tay thiếu gia thiết kế, trong đó dồn biết bao tình cảm và tâm huyết. Thậm chí, nhẫn cưới của hai người có lẽ cậu ấy cũng đã thiết kế xong. Là người luôn theo sát bên cậu chủ, tôi dám khẳng định, cậu ấy không có ai khác ngoài tiểu thư. Cậu ấy đối với cô là rất thật lòng. Tôi mong cô hãy cho cậu ấy một cơ hội.

.

Hải Lam không muốn tin vào những lời này, nhưng mắt cô đã nhòe đi từ lúc nào. Nếu những lời này là thật, thì chẳng phải anh càng nghĩ càng thấy giống một kẻ si tình đó sao. Quả thật từ khi họ quen nhau, anh là người thường xuyên nhận sai và nhượng bộ trước cô. Cô còn không biết anh đã thành ý bao nhiêu khi chuẩn bị ra mắt ba mẹ cô. Anh lúc nào cũng lo lắng, quan tâm, sợ cô chịu ủy khuất. Còn cô, chiếc nhẫn anh đổ bao công sức, mồ hôi và cả tâm huyết, cô đã bỏ lại nhẹ hẫng không một lời nói. Có lẽ lúc đó, cảm giác của anh hụt hẫng như thế nào.

- Em không phải là không cho anh ấy cơ hội.- Hải Lam nói trong nước mắt.- Nhưng có lẽ, đây là thời điểm tốt nhất để chia tay.- Lời nói của Hải Lam như con dao tự cắt vào bản thân mình.- Chúng em không thuộc cùng tầng lớp. Nếu cứ ở bên nhau như vậy, có thể sẽ làm khó anh ấy, biết đâu sau này một trong hai người sẽ hối hận.

- Nếu thiếu gia biết tiểu thư nghĩ như vậy chắc chắn cậu ấy sẽ rất đau lòng.

.

Trợ lý Trương đã rời đi từ lâu mà Hải Lam vẫn còn ngồi thừ người ra, tâm trạng cô vô cùng mâu thuẫn, vô cùng rối bời. Hôm nay, cả chị Nhã Linh và anh Trương đã cho cô biết thêm quá nhiều thứ về anh mà cô chưa biết. Đáng ra cô đã cố gồng mình lên để vết thương đỡ đau, để lý trí mạnh mẽ át đi tình cảm. Nhưng họ đã thành công rồi, họ đã buộc cô phải đối diện với tình cảm của mình, không trốn chạy, không thể dùng lý lẽ để biện minh. Có ai đó nói cho Hải Lam biết là cô nên làm như thế nào đi. Bây giờ cô thật sự không biết nên nhìn anh, nên đối xử với anh như thế nào nữa? Cho là anh còn yêu cô đi, nhưng còn sự nghiệp của anh, còn ba mẹ anh, còn Kiều Trác Nhi, và rất nhiều thứ khác, sẽ thế nào đây? Tình yêu rất quan trọng, nhưng cuộc sống không phải chỉ có tình yêu là đủ. Hải Lam không tự tin, thậm chí không hề tự tin một chút nào.

.

- Con gái, nếu quá đau khổ thì bỏ đi. Bên cạnh con chẳng phải còn tiểu Kỳ đó sao? Mẹ thấy nó rất tốt, rất chân thành, con người lại không quá phức tạp như cái tay tổng giám đốc kia.

- Mẹ, chẳng phải trước đó mẹ cũng khen anh Hạo Thiên lắm sao?- Hải Lục lên tiếng thì được mẹ cô ném cho một cái nhìn nảy lửa.

Ba cô lúc này rất điềm tĩnh mà lên tiếng:

- Nếu con còn nghĩ đến cậu ta nhiều như vậy thì tại sao không chịu nghe cậu ta giải thích? Còn nếu con đã nghĩ kĩ, thì hãy nói thẳng cho cậu ta biết nguyên do, để cậu ấy có thể cam tâm từ bỏ, chứ hai đứa định như thế nào đến bao lâu? Làm như vậy, cả con, cả cậu ấy, và cả Nguyên Kỳ nữa, đều sẽ rất đau khổ. Những người ở bên ngoài như chúng ta cũng thấy đau lòng.

Nếu nói thẳng với anh nguyên do, liệu anh có dễ dàng từ bỏ? Hay mối quan hệ của họ sẽ ngày càng khó dứt ra hơn? Rồi anh sẽ phải đối đầu với ba mẹ mình, đối đầu với Kiều gia,… Và rồi tất cả, tất cả sẽ đi về đâu, hay chỉ khiến cho mọi người thêm mệt mỏi?

.

Hải Lam sau hôm đó một mực muốn xuất viện về nhà, ai có nói gì cô cũng kiên quyết như thế nên mọi người cũng đành chiều theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play