Nhà họ Lâm đã trưng dụng hết ngôi biệt thự sang trọng của họ để tổ chức buổi tiệc tại gia. Lâm thị vốn là tập đoàn lớn, cho nên buổi tiệc có rất nhiều người có máu mặt trong và ngoài ngành đến chung vui, nhất là tiệc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi chín của tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, người được mời cũng đến, người không mời cũng đến, bảo sao người không đông đúc cho được.
.
Là nhân vật chính của tối hôm nay, nên Lâm Hạo Thiên cực kỳ bận rộn, ai nấy cũng tranh thủ quà cáp, chúc tụng lấy lòng anh. Nghe những lời nói sáo rỗng, nhìn những gương mặt và nụ cười giả tạo kia chỉ khiến anh buồn nôn. Không khí ở đây thật ngột ngạt, khó chịu. Hạo Thiên bất giác lại nghĩ đến cô, nhớ nụ cười trong sáng, vui tươi của cô, nhớ đến những phút giây hạnh phúc, thoải mái khi bên cô. Càng nghĩ lại càng tức giận. Không thể hiểu được cô đang nghĩ trong đầu những gì. Hôm đó người nữ nhi của anh đã ở yên trong vòng tay chàng trai khác, hôm sau khi gọi cho anh, cô cũng không nói chuyện rõ ràng. Lần đầu tiên lại dám lớn tiếng với anh, còn dập máy mà không thèm giải thích thêm gì nữa chứ. Đã một tuần lễ rồi, anh bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi, cô cũng không chịu đến tìm anh, một cú điện thoại, hay chí ít là một tin nhắn cũng không có. Tiểu Lam àh tiểu Lam, chẳng lẽ em muốn thử thách sức chịu đựng của anh sao? Anh đã từng nghĩ, chỉ cần cô chịu đến tìm anh, cho anh một lời giải thích thôi thì anh đã có thể nguôi giận bỏ qua tất cả, rồi sau đó anh sẽ ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng, hôn lên trán, lên mái tóc cô. Hai người lại có thể làm lành, vui vẻ bên nhau. Nhưng cho đến bây giờ, cô ấy vẫn không chịu liên lạc với anh, cũng không đến tìm anh. Lần xuất hiện này, cô lại gây cho anh một sự bất ngờ như thế.
.
Nâng ly rượu ngang tầm miệng, đôi mày anh nhíu lại. Từ lúc buổi tiệc bắt đầu đến giờ anh chỉ có uống và thỉnh thoảng thì nhếch miệng cười xã giao vài lần. Cả người anh toát lên thần khí lạnh lùng, cô đơn.
- Anh Trương, cả ngày hôm nay không thấy chị tiểu Linh?
- Dạ, từ sáng tiểu thư đã ra ngoài có việc. Tiểu thư bảo là sẽ mang bất ngờ về mừng sinh nhật thiếu gia.
Người họ Trương chỉ mỉm cười, trong khi chàng trai kia lại nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. Không biết bà chị lắm chiêu của anh sẽ mang về thứ gì cho anh đây. Đang miên man suy nghĩ thì Hạo Thiên nghe được có tiếng ồn ào từ phía cổng. Vài tiếng nói của ai đó giúp anh nhận ra được hình như là Nhã Linh đã đến. Chị gái của anh dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp và quyến rũ hơn người. Đi đến đâu, chị ấy cũng thu hút ánh nhìn của người khác, điều này anh không còn lạ lẫm gì nữa. Vì thế khi mọi ánh mắt tập trung về phía cổng, thì Hạo Thiên lại có phần dửng dưng. Anh bình thản uống hết chỗ rượu còn lại trong ly rồi định rót thêm. Tiếng thì thầm rồi trầm trồ kéo dài làm anh không khỏi khó chịu, chán chường.
Trợ lý Trương vội đến bên cạnh, nói thầm vào tai anh:
- Thiếu gia, cậu nhìn xem ai đến cùng tiểu thư.
.
Đằng sau cô chị tự tin, hoạt bát, quyến rũ trong chiếc đầm đen dài lấp lánh còn có một cô gái trẻ tuổi hơn, với nước da trắng ngần. Chiếc đầm trắng để lộ chiếc cổ và đôi vai đầy đặn của cô. Phần lưng phía sau cũng hở cả một khúc, nhưng được một đoạn dây từ cổ quàng qua buông xuống vừa giúp che bớt cho tấm lưng, vừa làm cho nó càng trở nên gợi cảm hơn. Trong bộ đầm trắng ấy, nhìn cô sáng chói như một thiên thần. Đôi giày cao gót màu bạc đính đá kia làm cho dáng người cô trở nên cao và uyển chuyển hơn rất nhiều. Hoàn hảo, đúng là bộ trang phục này trên người cô thật không chê vào đâu được.
- Kia chẳng phải là…
Trợ lý Trương chưa nói hết câu thì Hạo Thiên đã đặt ly rượu xuống và nhanh tiến đến chỗ đám đông, nơi chị anh và cô đang đứng.
.
- Hey nhóc!- Nhã Linh vẫy vẫy tay khi thấy Hạo Thiên đến gần.
Từ trước đến nay, chỉ có Nhã Linh là gọi anh như thế, và cũng không ai dám gọi anh như thế. Vậy đủ biết cô chị này tính cách như thế nào, và tình cảm hai chị em thân thiết ra sao.
- Chị đến muộn là có lý do.- Nhã Linh cười đắc ý, đẩy Hải Lam về phía anh.- Quà sinh nhật của em. Thế nào? Bất ngờ không?
Hải Lam bị đẩy về phía trước suýt ngã nhưng lại nhanh chóng được bàn tay to và ấm áp của anh đỡ lấy. Hôm nay, anh trong bộ Âu phục màu đen sang trọng, chiếc áo trắng tinh ở trong để hỡ vài cúc phía trên làm lộ ra lồng ngực rắn chắc và nam tính của anh. Bộ dáng cao lớn, đã suất nay càng suất hơn. Anh chỉ nhìn cô một giây rồi buông tay ra, quay lại nói với chị mình:
- Quà tặng là thuộc quyền sở hữu. Cái này không phải!
Hải Lam hụt hẫng vì mất đi cảm giác ấm áp khi bàn tay anh rụt lại quá nhanh, thì tiếp sau liền nghe một câu nói lạnh lùng làm cô chưng hửng. Bây giờ, cả đến ánh mắt mà anh cũng không thèm liếc nhìn cô lấy một lần. Chẳng lẽ đối với anh bây giờ, cô đã không còn cảm giác mới mẻ, không còn hứng thú để yêu thương, chăm sóc. Đôi mắt cô mở to, long lanh và ngấn lệ.
Anh quay lưng đi vào khu trung tâm bữa tiệc vì không muốn một chút nào yếu lòng khi nhìn thấy nước mắt của cô. Anh lặng lẽ hòa vào dòng người. Dù trong biển người như thế, anh vẫn lẻ loi. Và, cô vẫn nhìn theo bóng dáng anh, cao lớn, cô đơn.
- Hôm nay là sinh nhật của tiểu Thiên.- Nhã Linh nhìn theo Hạo Thiên một lúc rồi lên tiếng.- Chị chỉ muốn nó vui một chút, chị biết nó yêu em. Hai đứa có chuyện gì mà không thể nói rõ ràng với nhau chứ?
- Lẽ ra chị không nên đưa em đến đây.- Hải Lam tâm trạng chùm xuống, dù vậy nhưng cố gắng không để rơi một giọt lệ nào. Ngày vui của anh, cô không nên khóc.
- Tiểu Lam…
- Có lẽ, anh ấy thấy ngại vì sự xuất hiện của em.- Anh ta sắp kết hôn mà bạn gái cũ lại đến chúc mừng sinh nhật, dĩ nhiên là không vui rồi.
- Tiểu Thiên không phải là người như thế đâu. Chị rất hiểu nó.- Nhã Linh dĩ nhiên là rất hiểu em trai cô chứ.
- Được rồi, được rồi.- Nhã Linh lại vui vẻ, khơi lại tinh thần cho Hải Lam.- Em cứ đi dạo một vòng, hay ngồi đây nghỉ, chị qua đây một lúc rồi hai chị em mình tâm sự tiếp nha. Em nhớ đừng có bỏ đi đấy! Chị sẽ quay lại tìm em ngay. Nhớ đó!
Nói rồi Nhã Linh đi thẳng vào trong bắt chuyện, chào hỏi một vài vị khách. Cô đang cố gắng tạo không gian thử xem hai con người cứng đầu kia sẽ để ý đến nhau như thế nào. Quan điểm của cô là mình chỉ nên là chất xúc tác, quan trọng là để hai chất hóa học tự tiếp cận với môi trường và phản ứng với nhau. Có thể sẽ có một màn kịch thú vị chăng.
.
Nhã Linh bất ngờ dời đi làm cho Hải Lam không kịp mở miệng níu giữ. Thật ra, cô vừa định xin phép ra về nhưng chị ấy đã chặn đường trước làm cho cô cảm thấy khó xử. Chị Nhã Linh đã nói như vậy thì làm sao có thể tự động bỏ về mà không nói câu nào được, ngay cả số điện thoại của chị ấy cô còn không biết. Xung quanh Hải Lam bây giờ toàn là những người lạ mặt, trên người ai cũng khoác những bộ cánh thật đẹp, thật sang trọng. Đúng là thế giới của những người thượng lưu có khác.
.
Hải Lam chán chường định một mình đi vòng ra khu vườn bên ngoài để hóng mát, tránh đi không khí ngột ngạt, ồn ào đang diễn ra. Nhưng chưa kịp ra đến ngoài, thì có mấy chàng trai cầm rượu đến và bắt chuyện với cô. Hải Lam biết mình không phải là tiểu thư danh giá, đài cát, xứng tầm với họ, mặc khác lại càng không hứng thứ làm quen với những người lắm của nhiều tiền mà cũng vô số tật. Cô từ chối khéo léo, chỉ muốn tránh đi, nhưng mấy người họ cứ lên tiếng trò chuyện, hỏi han. Nếu cô vùng ra, bỏ đi như vậy thì thật là bất lịch sự.
- Cô bé, em tên gì, tiểu thư nhà ai, chúng ta làm quen được chứ?- Một người nói.
- Nếu vị tiểu thư này chưa có bạn trai, có thể nghĩ đến chuyện hẹn hò với tôi không?- Người khác lên tiếng.
- Nếu anh không lầm thì em đã từng là bạn gái của Lâm tổng.- Người này cười nhẹ.- Nhưng không sao, anh vẫn muốn quen em.
- Ây da, Tống thiếu gia lại hứng thú với hàng xài rồi của Lâm tổng sao?- Có người lên tiếng.
Người này lại cười:
- Tôi không để tâm. Hoa đẹp thường có nhiều chủ mà. Chỉ cần tôi thấy hứng thú là được.
Mấy người họ cười nói huyên thuyên, không để ý đến một tướng nam cao lớn đứng trước mặt họ từ lúc nào.
- Ai nói cô ấy là hàng xài rồi?- Gương mặt anh lạnh như băng, giọng nói hình như là tức giận.- Tôi còn chưa động qua, ai cho phép các người dám xúc phạm đến cô ấy.
Trong biển người mênh mông, cảm giác cô đơn, lạc lõng đến không biết phải cầu ai để giúp đỡ thì anh lại xuất hiện. Bóng dáng quen thuộc, tấm lưng dài, đứng trước mặt, che chắn cho cô, làm cho cô thấy như tìm được cảm giác ngày nào, ấm áp, ngọt ngào.
- Dù cho cô ấy có hay không làm bạn gái của tôi. Người nữ nhi này, tuyệt đối không bao giờ được phép động đến.- Ánh mắt anh sắc lạnh lướt qua từng người một.
Cả người anh đều toát ra vẻ giận dữ. Ba người kia dường như có chút run lên, sợ sệt, chỉ kéo nhau nhanh chóng rời đi mà không ai dám nói thêm câu nào. Nhã Linh nãy giờ vẫn quan sát nhất cử nhất động của hai người thì mỉm cười đắc ý. Xem ra cô đoán quả không sai mà. Hai đứa trẻ này bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực chất thì rất để tâm đến nhau. Chưa kể, thành quả của cô ngày hôm nay là đã đưa đến một cô gái xinh đẹp như thiên thần, không những để thằng em trai cô không thể rời mắt, mà còn làm những chàng trai khác phải động lòng. Nhìn bộ dáng ghen tuông của em trai mình mà Nhã Linh lại càng hứng thú. Cô còn muốn xem tiếp phía sau sẽ xảy ra chuyện gì. Hai đứa nhỏ này, xem ai sẽ là người mở lời giải thích trước.
- Cám ơn anh!- Cô cúi đầu, rụt rè trước thái độ vẫn còn nóng giận của anh.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, trong lòng bắt đầu mềm ra. Nhưng lý trí lại ngăn không cho anh đưa tay chạm vào cô. Cố gắng khống chế tình cảm của mình, anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng bước đi.
.
Hải Lam đã nghe rất rõ. Anh không thể khẳng định được cô có là bạn gái của anh hay không, đồng nghĩa với việc trước đây, cô có thể đã từng là bạn gái anh, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không phải. Dù sao anh cũng không muốn những người xung quanh anh, những người anh quen biết có quan hệ gì với cô. Có thể là do lòng tự ái cao, cho nên anh không hề muốn thứ mình chưa có được lại dễ dàng rơi vào tay người khác. Cô không biết, không biết nữa. Anh có phải như vậy không, cô cũng không dám xác định. Bây giờ, cô cảm thấy trí óc mình thật mờ mịch, rối tung. Anh lớn tuổi hơn cô, lại sớm đã dấn thân vào giới kinh doanh, nhận thức về cuộc đời cũng sớm hơn cô, cách hành xử cũng nhanh chóng, gọn gàng và khéo léo hơn cô. Còn cô, chỉ là một con bé mới hai mươi hai tuổi sắp tốt nghiệp ra trường, tiếp xúc, lăn lộn với bên ngoài xã hội cũng không nhiều. Anh đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn, còn cô thì chỉ quanh quẩn trong cuộc sống thường ngày. Dù cho anh đã từng thích cô thì sao, đối với người phụ nữ, tình yêu có thể là tất cả, nhưng đối với người đàn ông, phần lớn họ đều chọn công danh, sự nghiệp.
.
Âm nhạc trỗi lên, ánh đèn sáng choang làm cho Hải Lam thoát khỏi mớ suy nghĩ bộn bề. Trung tâm phòng khách, từng đôi từng đôi bắt cặp nhảy cùng nhau thật nhịp nhàng, tình tứ trên sàn.
- Cuối cùng cũng đã tìm được em.- Chàng trai nở nụ cười nhẹ nhàng.
Hôm nay anh có việc nên đến muộn một chút. Vừa vào đã nghe vài người to nhỏ với nhau về tổng giám đốc và một cô gái nào đó rất giống với người đã mấy lần vào công ty. Anh đã nghĩ rất có thể đó là cô nên vội vàng đi tìm khắp nơi chung quanh.
- Anh Nguyên Kỳ!- Hải Lam ngạc nhiên.- Anh cũng đến sao?
- Dĩ nhiên rồi.- Nguyên Kỳ theo thói quen lại dùng tay nhẹ xoa đầu cô.- Sinh nhật của tổng giám đốc thì sao nhân viên lại không tranh thủ tới để lấy lòng cơ chứ.
Hải Lam nghe câu nói đùa của Nguyên Kỳ thì bật cười. Nụ cười đầu tiên của cô trong buổi tối hôm nay.
- Phải rồi, phải cười như vậy.- Nguyên Kỳ tỏ vẻ hài lòng.- Trông em hôm nay rất xinh.
Quả thật lời nói này là từ đáy lòng của anh, không phải là lời nói khách khí hay xã giao. Hải Lam khách sáo cảm ơn.
- Chắc hôm nay có nhiều anh chàng để mắt đến em lắm nhỉ?
Thấy Hải Lam chỉ cười nhẹ, nụ cười có chút gượng gạo nên Nguyên Kỳ nhanh chóng đổi sang chủ đề khác:
- Em đã ăn gì chưa? Sang kia lấy một ít đi. Để bụng đói không tốt đâu.
Nói rồi Nguyên Kỳ nắm tay kéo Hải Lam đi đến bàn dài thức ăn. Đây là tiệc buffet, khách tham dự có thể thoải mái lựa chọn. Tất cả các món ăn, thức uống đều do đầu bếp có tiếng được mời từ các nhà hàng năm sao đến. Thức ăn ê hề, nhiều đến ngập cả con mắt, nhưng khách khứa ai cũng từ tốn, chủ yếu là nói chuyện và uống với nhau vài ly rượu xã giao.
.
Dù cho có đang đứng ở nơi nào, trò chuyện với ai, thì ánh nhìn của Hạo Thiên vẫn luôn tìm kiếm và hướng về một nơi. Khi anh nhìn thấy cô và Nguyên Kỳ đang vui vẻ nói chuyện thì trong lòng anh lửa giận lại sôi sục. Cô cư nhiên trước mặt anh lại có thể lại vô tư cười nói với người nam nhân khác, mà người đó lại là người đã công khai theo đuổi cô, trong khi thời gian qua, chỉ một lời giải thích với anh thôi cũng không có. Rốt cuộc, tình cảm của cô gái này là như thế nào đây? Tâm trạng anh khó chịu như thế này, cô có hiểu được không?
.
Thấy Lâm tổng Lâm Hạo Thiên suốt buổi cứ trầm ngâm, Kiều Trác Nhi quyết định dừng việc lấy lòng ba mẹ chồng tương lai và chạy đến bên cạnh anh và tỏ ý muốn anh khiêu vũ cùng. Ban đầu, anh còn không có chấp nhận, nhưng khi nhìn sang bên kia bất chợt bắt gặp ánh mắt của Hải Lam đang dừng lại trên người mình, thì anh đã nhanh chóng nắm lấy tay của người phụ nữ kia và lôi cô ra sàn nhảy. Dù bị bất ngờ vì thái độ thay đổi chóng vánh của anh, nhưng được anh chấp nhận đề nghị của mình, Kiều Trác Nhi cũng vô cùng vui sướng.
.
Lâm tổng vừa bước ra sàn nhảy, thì mọi người ai cũng hoan nghênh và chờ đợi một màn trình diễn tuyệt vời và nóng bỏng. Ba mẹ anh nhìn từ bên ngoài cũng rất vừa lòng. Cả hai đang thầm mừng cho sự sắp đặt của họ gần như đạt được thành công như mong muốn. Kiều tiểu thư vốn là con gái duy nhất của tập đoàn Kiều thị, khá xinh đẹp, gia cảnh cũng không kém nhà họ Lâm là mấy. Cho nên, việc kết hợp hai họ Lâm – Kiều là rất môn đăng hộ đối, sức mạnh trên thương trường sẽ khó ai trong khu vực chống đỡ nổi. Những người đứng ngoài xem cũng thầm đáng giá. Chỉ có Lâm tiểu thư là vẫn mỉm cười, nụ cười có hơi quỷ dị một chút, làm Trương trợ lý đứng gần bên không khỏi thắc mắc phải lên tiếng:
- Tiểu thư, cô đang cười gì sao?
Nhã Linh nhấc ly rượu trên bàn lên, đưa lên mũi ngửi rất sành điệu, rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng hớp một ngụm nhỏ:
- Anh có nhìn thấy vấn đề gì không?- Cô lại cười, vẫn nụ cười kì lạ đó.- Để xem còn thích tự làm khổ mình đến bao giờ.
Trợ lý Trương vẫn còn chưa hiểu lắm ý tứ của đại tiểu thư thì cô ấy đã nháy mắt cười:
- Anh dám cá không, tôi nói là tên nhóc nhà chúng ta sẽ xuống nước trước.
Càng ngày câu chuyện càng hấp dẫn, làm cho Nhã Linh vô cùng hứng thú. Trợ lý Trương bây giờ mới nhận thức cái mà tiểu thư đang đề cập đến, anh cũng cười một nụ cười bí ẩn không kém:
- Tôi cũng muốn chờ xem đoạn hạ màn. Mong là tiểu thư đúng.
۵ ۵ ۵
.
Hải Lam đang thử vài món ăn thì nghe thấy nhiều âm thanh hoan nghênh từ sàn nhảy. Đập vào mắt cô chính là hình ảnh quen thuộc. Hai người, một nam một nữ rất xứng đôi vừa lứa đang dìu nhau nhảy trong một bản nhạc nhanh. Phải rồi, thế giới của họ giống nhau mà. Nghĩ như thế, nhưng trong thâm tâm cô không khỏi chua xót. Người đàn ông này đã tiến quá sâu vào cuộc đời cô rồi. Có thể anh đã từng yêu cô, hoặc chỉ do cô lầm tưởng, nhưng vào thời điểm này, anh đã lựa chọn sự nghiệp. Trái tim cô dấy lên cảm giác đau buốt, một sự trống vắng, hụt hẫng, mất mát đến không diễn tả xiết. Mắt nhìn họ lướt nhẹ nhàng trong từng bước nhảy, đôi chân cô dường như không thể đứng vững, bàn tay cô giơ ra, định vịnh vào thành bàn để tìm điểm tựa, nhưng lại không xác định đúng vị trí. Lập tức, có một cánh tay vươn ra để nắm cô lại, đỡ người cô đứng thẳng.
- Em ổn chứ?- Nguyên Kỳ vẫn ôn nhu, nhẹ nhàng, giống với phong cách của anh từ trước đến nay.
Hải Lam cố vẻ ra nụ cười, mặc dù cô biết là nó gượng gạo vô cùng:
- Em không sao. Chỉ hơi mệt một chút.- Cô cố tìm ra một lý do.- Đôi giày em mang có hơi cao.
Lý do vô cùng hợp lý, mà cũng rất đúng thực tế. Viện cớ xong thì Hải Lam mới nhận thấy chân mình đau thật, có cảm giác như sắp phồng rợp lên đến nơi rồi, di chuyển nhiều càng thấy đau. Nhìn sắc mặt của cô, Nguyên Kỳ bắt đầu thấy chút lo lắng. Anh nhanh chóng đưa cô đi tìm chỗ ngồi rồi cúi người xuống xem chân của cô có ổn không. Quả thật, đôi chân trắng trẻo, nhỏ nhắn và đầy đặn của cô đã xuất hiện những dấu rợp đỏ.
- Hay là không đi giày nữa?- Nguyên Kỳ lo lắng nhìn những vết tích trên chân của Hải Lam.
- Như thế sao được.- Hải Lam kêu lên.- Nếu không di chuyển nhiều có lẽ em vẫn chịu được. Đợi chị Nhã Linh đến em liền xin phép đi về.
- Em có chắc chị ấy sẽ quay lại sớm?- Nguyên Kỳ hỏi lại.
Thật ra, điều này Hải Lam cũng không dám chắc. Từ đầu buổi đến giờ sau khi đưa cô đến thì chị ấy biến mất tăm. Thỉnh thoảng có nhìn thấy, cũng là chị ấy bận rộn nói chuyện với mấy người khách. Thấy Hải Lam không trả lời, Nguyên Kỳ bảo cô cứ ngồi yên ở đây, anh sẽ đi tìm Nhã Linh và nói lại giúp cô, sau đó anh sẽ đưa cô về. Không còn cách nào khác, không khí ở đây vừa ngột ngạt và khó thở làm cho cô sắp không chịu nổi nên đành đồng ý nhận sự giúp đỡ của anh.
.
Khi Nguyên Kỳ vừa đi khỏi thì đột nhiên lại có người khác đến tìm cô. Không ai khác, chính là cô gái mà cô đã gặp đến lần thứ ba, tính luôn cả hôm nay – Kiều Trác Nhi. Buổi tiệc này cô cũng trang điểm và ăn mặc rất nổi bật.
- Còn dám đến đây sao? Chẳng lẽ muốn níu kéo người cũ?
Hải Lam cố gắng đứng vững, mắt vẫn nhìn chăm chăm cô ta, nhưng lại không có trả lời. Kiều Trác Nhi cười nhạt, tỏ vẻ khinh bỉ:
- Cô nên từ bỏ ý định đi, chúng tôi sắp kết hôn rồi, ngày cưới cũng đã lên kế hoạch.
Hải Lam nghe đến chữ “kết hôn”, rồi “ngày cưới” thì sắc mặt ngày càng tối sầm lại. Thấy được nước, Kiều Trác Nhi lại càng lấn tới:
- Cô cũng biết, đàn ông lúc nào cũng thích đi tìm của lạ. Sau khi chơi chán rồi cũng sẽ quay về thôi. Đối với bọn họ, danh vọng và sự nghiệp quan trọng hơn tất cả. Dĩ nhiên anh ấy sẽ biết lựa chọn ai xứng đáng sánh đôi cùng mình.
Kiều Trác Nhi nói xong thì vô cùng đắc ý, định bụng dọa người xong sẽ phủi tay bỏ đi, nhưng Hải Lam cuối cùng cũng đã lên tiếng:
- Tôi không đến với anh ấy vì danh vọng, địa vị hay tiền bạc.- Cô chậm rãi.- Nếu anh ấy là người ham mê những thứ đó bỏ mà qua tất cả, thì chắc chắn không phải mẫu người của tôi. Cho nên, cô muốn thì cứ giữ lấy, tôi không cần. Còn nữa, nếu cô cho rằng kết hôn chỉ dựa trên giao dịch mà không có tình yêu cũng sẽ hạnh phúc thì cô cứ làm như thế. Cô gái như cô thật đáng tiếc.
Hải Lam cười nhạt, bắt chước điệu bộ lúc đầu cô ta đã đối xử với cô. Kiều Trác Nhi không ngờ rằng cô gái trước mặt thoạt nhìn có vẻ yếu đuối lại có thể nói ra những lời sắc bén, có giá trị đâm vào lòng người như vậy, hay chí ít là do cô có tật nên mới giật mình. Nhưng càng nghĩ, Trác Nhi càng không hiểu lấy lý do gì mà Hải Lam có thể nói cô như vậy. Cô rõ ràng là xinh đẹp hơn, giàu có hơn, có địa vị hơn và được học hành nhiều thứ hơn. Điều quan trọng nhất, cô còn là vị phu nhân tổng giám đốc tương lai mà ba mẹ anh lựa chọn, không có lý nào lại chịu thua một con bé như cô. Lửa giận cứ theo suy nghĩ mà tăng lên, Kiều Trác Nhi không kiềm chế được đẩy mạnh Hải Lam về phía trước, giọng nói sẵn:
- Cô không có quyền lên tiếng ở đây.
Ồn ào, xô xát lúc nào cũng gây sự chú ý. Đám đông bắt đầu đứng quanh lại chú ý nhìn xem sự việc. Một cô gái với chiếc đầm trắng tinh khiết ngã trên sàn, lập tức có hai chàng trai lao ngay đến bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT