Editor: Quỷ Bà

Beta: Katherine Kim

Khi tỉnh lại, ánh sáng thình lình ập đến khiến tôi không mở nổi mắt. Ánh sáng lọt vào do người kia mở toang rèm cửa màu đen.

“Mau rời giường!” Gã đàn ông xoay người lại, gương mặt tuấn lãng mang theo một chút xấu hổ khó nhận ra.

Tôi nâng tay che đi ánh sáng bên ngoài rọi vào, cố sức để thị giác thích ứng với mặt trời, trong lòng trống rỗng.

“Anh trai anh đâu?” Giọng nói của tôi khàn khàn.

Trên mu bàn tay, thậm chí là ngực và cổ, chẳng hề có lấy dù chỉ một vết thương, ba vết tay cùng đồ văn bát quát xấu xí nọ cũng biến mất, tất cả hệt như một cơn ác mộng.

Trần Lân hừ một tiếng: “Tỉnh chỉ biết tìm ổng thôi! Ở trong đó.” Hắn hất đầu, chỉ về phía căn phòng nhỏ bên trong.

Tôi trở mình xuống giường, vội vã chạy đi.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong vẫn tối đen như mực. Tôi thắp một ngọn nến gần nhất rồi xoay người khép cửa. Ánh nến lay động, chiếc quan tài chính giữa căn phòng đổ bóng mờ ảo, che đi trận đồ bên dưới.

Tuy đã biết Trần Kỳ là ai, nhưng nghĩ đến chuyện mỗi ngày hắn ngủ trong quan tài vẫn khiến tôi sợ hãi. Nhưng lúc này tôi chỉ muốn trông thấy hắn, muốn thấy hắn bình an vô sự, nên đẩy nắp quan tài không chút do dự.

Trong nháy mắt, một luồng gió rét đầy âm khí phả vào mặt, khiến tôi run rẩy, ngọn nến duy nhất cũng bị dập tắt. Cả phòng lập tức tối đen, chẳng thể nhìn thấy gì.

“Trần Kỳ?” Tôi thử gọi một tiếng, nhưng không ai trả lời.

Tôi cúi người, muốn sờ xem hắn có nằm bên trong hay không, nào ngờ bàn tay lại quờ vào khoảng không.

Từ lúc vào phòng, tôi vẫn cho rằng Trần Kỳ ở bên trong, đã biết trước nên không cảm thấy khác thường. Song lúc này chẳng thấy người đâu mới trở nên căng thẳng, vội vàng tìm cách thắp nến.

Mới đi một bước, tóc mai chẳng biết chạm vào thứ gì, ngay sau đó là một luồng gió lạnh lẩn vào cổ.

Tôi mới nhớ ra căn phòng này thông với địa phủ.

Có nghĩa từ nơi này chúng ta có thể tiến vào âm giới, và cô hồn dã quỷ ở dưới cũng có thể lên đây?

Tôi nhớ đến khi còn bé, mỗi lần đến tháng bảy âm lịch, các cụ dưới quê đều có thói quen thắp hương, đốt vàng mã.

Các cụ bảo, tháng bảy âm lịch chính là tháng cô hồn, là ngày hồn ma trở về dương thế thăm người thân hoặc để báo thù. Mỗi khi đến tháng bảy, quỷ môn môn quan lại mở, người chết có thân nhân đốt vàng mã sẽ cảm thấy an ủi, mà quỷ dữ sẽ nhân cơ hội đó trở về báo thù, thậm chí còn làm hại những người vô tội. Cho nên vào tháng này, người lớn không cho trẻ em ra đường.

Chẳng lẽ đây chính là “Quỷ môn quan”? Vội vàng nhẩm tính, hóa ra hôm nay đúng mùng năm tháng bảy, đúng thế thật, mùng năm tháng bảy, ngày tôi và Thanh Anh chấm dứt, linh hồn ly tán trăm năm có thể hợp làm một trong cơ thể tôi không?

Đang miên man suy nghĩ, cả người cảnh giác thì một bàn tay đặt lên vai tôi, kéo tôi qua.

“…” Tôi nhắm mắt lại, thở dài, “Anh đừng làm em sợ.”

“Sao em biết là anh?” Tiếng nói Trần Kỳ vang lên bên tai.

Nghĩ đến người ngày thường luôn nghiêm túc như hắn lại mở lời trêu chọc, tôi thật bất đắc dĩ: “Hỏi thừa.”

Trần Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười, ôm tôi vào lòng.

Khoảng cách quen thuộc, mang theo nhịp đập yên bình. Biết rõ là hắn cố tình, nhưng tôi vẫn thấy ấm áp dị thường. Cảm nhận bàn tay vuốt ve trên mặt tôi, đến cổ sau đó là môi.

Sau lần thập tử nhất sinh, cảm giác lại được hôn người đàn ông này khiến tôi càng thêm tham lam.

“Đúng rồi, thương thế của anh không sao chứ?” Tôi đột nhiên nhớ đến việc này, trong lòng lo lắng.

Trần Kỳ cắn môi tôi, khẽ cười: “Em muốn kiểm tra không?” Nói xong cầm tay tôi đặt vào bên dưới lớp áo của hắn. Tôi bất ngờ, hiểu được ý xấu của hắn liền đấm vào ngực hắn, song chỉ trúng không khí.

Hừ, đồ giảo hoạt.

“Em dám đánh anh!” Bên tai vang lên âm điệu giả vờ giật mình, khiến tôi tê dại.

Tôi cười nói: “Lúc không đứng đắn thì anh giống hệt em trai mình, đáng đánh.”

Bất chợt vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói bực tức của Trần Lân vọng lại: “Xin lỗi đừng có làm ta buồn cười, hai người cũng ngang ngửa nhau rồi đấy.”

Trần Kỳ hừ một tiếng, buông tôi ra rồi hất tay, tất cả giá nến trong phòng liền bừng sáng, Trần Lân đã vào phòng tự lúc nào, vừa rồi là hắn đứng trong phòng gõ cửa, nói cách khác, thằng cha này đã nhìn thấy tất cả.

Nghĩ đến chuyện thị lực của hắn không bị bóng tối ảnh hưởng, tôi lập tức đỏ mặt, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Thanh Anh đâu, chết rồi sao?”

“Cô ta đã chết từ trăm năm về trước rồi.” Trần Lân chế giễu.

Ra khỏi phòng, tôi thấy một người đang ngồi ở phòng khách, chính là Cố Tuất.

Nghe Trần Kỳ nói, ông ta cũng là nửa người nửa quỷ, bởi vì trời sinh đã có thiên nhãn thấy được cả hai giới, nên được âm phủ sắp xếp ở trên dương thế, vừa có thể giúp anh em Trần Lân nắm bắt thông tin, cũng vừa có thể xử lý công việc kịp thời.

“Anh chỉ có ngày sinh tháng đẻ của ông ấy không có thời gian chết, trong sách luân hồi của Trần Lân cũng chẳng thấy tên ông ta.” Trần Kỳ nói, “Nói cách khác, ông ấy không có tuổi thọ, dù già thế nào cũng chẳng chết, song chả có cách nào luân hồi.”

Cố Tuất xuất hiện lần này là do Trần Lân nhờ vả, nắm rõ mọi ngóc ngách của vở kịch khôi hài này, qua viết báo cáo.

Kỳ thật Trần Kỳ biết rõ mọi chuyện, nhưng hắn vốn trầm mặc ít lời lại thích làm theo ý mình, đã quyết định thì dù đúng hay sai cũng không cho ai hay, bảo hắn chủ động nói với Trần Lân tất nhiên không có khả năng; Thứ hai Trần Lân luôn không phục Trần Kỳ, nếu tự gã hỏi Trần Kỳ sẽ chẳng tránh khỏi bị chế giễu, mà lòng tự trọng lại không cho phép gã cúi đầu hỏi anh trai, nên mới cố ý để Cố Tuất hỏi giùm.

Nghĩ vậy tôi không khỏi bật cười, hai anh em nhà này đúng là quá kì quặc, mấy ngàn năm qua chẳng biết hai người sống chung như thế nào.

“Cậu bé, qua đây trước đã.” Cố Tuất đột nhiên gọi tôi lại.

Tôi nghe thế liền đi tới, ngồi đối diện ông ấy.

Giống như ngày trước, ông vươn tay, ngón giữa đặt lên ấn đường còn ngón cái để vào thái dương, vầng trán đầy nếp nhăn tựa như nứt ra, để lộ con ngươi màu vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play