Vào buổi chiều, bắt đầu mở đấu thầu mảnh đất Sơn Tây, Lục Hân vì hạng mục này bận rộn hơn một tháng, tự mình tham dự chuẩn bị, nhóm người này thậm chí ngay cả trong ngày tết cũng phải tăng ca, có thể nói là bỏ ra rất nhiều công sức.

Vốn tưởng là đã nắm chắc, cũng không nghĩ đến gần lúc thành, có một đối thủ cạnh tranh chen ngang.

Sắc mặt Lục Hân khá khó coi ngồi xuống, đối diện Hạ Khải Minh tây trang giày da, hướng hắn thản nhiên gật đầu ra hiệu

Lâm Phong lặng lẽ tiến lên: “Lục tổng. . . . . .”

Lục Hân ở trong lòng nhanh chóng so đo một phen, đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, mắt cũng không nâng lên thản nhiên dặn “Nên làm cái gì thì làm cái đó.”

Lâm Phong biết hắn nói như vậy nhất định có chủ ý, lại vẫn là có chút lo lắng.

Lục Hân mở ra tài liệu trong tay: “Hắn thay mặt Hạ gia, tuy rằng Hạ gia thực lực so với chúng ta cũng mạnh, nhưng hắn mới vừa tiếp nhận công tác không lâu, các phương diện cũng không rành, chỉ sợ rất nhiều người cũng không phục hắn, cho nên chúng ta nhiều nhất đánh không phân thắng bại, một lát cũng không được thua.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Hân, công ty Hạ gia đưa ra phương án ngang sức với bọn họ, chỉ là tài chính bọn họ hùng hậu, nhân lực cũng còn hơn Thành Hân.

Đấu thầu vòng thứ nhất sẽ sàng lọc hết, tất nhiên Lục Hân tự nhiên không để mấy đối thủ này vào trong mắt, giờ phút này đối mặt Hạ Khải Minh, nhưng không thể không ngưng trọng lên.

Hạ Khải Minh nghiêng lệch đầu ý bảo người trợ lý bên cạnh rời đi trước, sau quay lại mỉm cười lễ độ với Lục Hân

Lục Hân hờ hững nhìn anh ta một cái, cũng không có tính chào hỏi anh ta một tiếng, không có khách khí hỏi: “Hạ tiểu tổng cũng cảm thấy hứng thú với mảnh đất này??”

Hạ Khải Minh thấy hắn thẳng thắn như vậy, cũng lấy lại vẻ khách sáo của mình: “Không thể sao?”

Lục Hân mày nhướng lên tựa như ngưng tụ hàn băng ngàn năm: “Hạ tiểu tổng giữ bí mật công việc thật tốt, ngay cả chúng tôi cũng là hôm nay mới biết được.”

Hạ Khải Minh cười cười, ánh mắt xa xôi, ý vị thâm trường: “Lục tổng là người thông minh, tất nhiên biết tôi vì cái gì.”

Lục Hân nghe vậy, khí lạnh trên người càng đậm: ‘Nhưng Hạ tiểu tổng vẫn là một người thông minh”

“Ồ? xin chỉ dạy cho?”

Lục Hân lạnh lùng nhìn anh ta nửa ngày, bỗng nhiên cười ôn hoà, lộ ra cả hàm răng trắng, ánh mắt lại chẳng có chút ấm áp: “Hạ tiểu tổng chẳng lẽ không hiểu rõ dưa hái xanh không ngọt? Không làm buôn bán lỗ vốn, đây chính là nguyên tắc cơ bản trong làm ăn.”

Hạ Khải Minh sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng nói: “Lục tổng có phần kiêu ngạo quá mức!”

Lục Hân chậm rãi vuốt ve cổ tay áo: “Tôi chẳng qua là… tin tưởng chân lý mà thôi.”

“Lục tổng. . . . . . Vẫn là nói chuyện trước với dì Dịch thì hơn.” Hạ Khải Minh bỏ lại những lời này, cũng không để ý hắn phản ứng gì, đi thẳng vào thang máy.

Lục Hân suy nghĩ cân nhắc, mới vừa kiểm soát lại manh mối liền nhận được điện thoại của Dịch Trường Thanh.

Lục Hân hít sâu một hơi mới nghe máy.

Dịch Trường Thanh biết tính tình hắn, cho nên cũng chẳng thèm ‘đùa’ với hắn, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thế nào? Đấu thầu vòng thứ nhất đối với cậu hẳn là rất nhẹ nhàng vượt qua?”

Lục Hân giọng nói thường thường: “Nhờ có dì quan tâm.”

Dịch Trường Thanh cười cười: “Lục Hân a, cậu hẳn là đoán được mà, ta cũng không nói lời thừa thãi. Dự án đất này chỉ cần cậu nắm được trong tay, chuyện của cậu và Tình Tình ta tuyệt đối không phản đối! Nếu là Hạ Khải Minh thắng. . . . . . Lục Hân, cậu có biết ta sẽ làm như thế nào không?”

Lục Hân cưỡng chế cơn giận trong lòng, nhịn lại nhẫn quyết định vẫn là không nên làm chuyện phức tạp thêm là tốt.

“Tình Tình nói như thế nào?”

“Nó đã có ta thuyết phục, mặc kệ thế nào, ta nói, ít nhiều gì nó cũng phải nghe theo.”

Lục Hân trầm mặc một lát: “Chuyện này không công bằng!”

Dịch Trường Thanh đúng lý hợp tình nói: “Khải Minh mới vừa tiếp nhận làm ăn, về phương diện này không hiểu rõ bằng cậu. Tuy rằng thực lực Hạ gia so với Thành Hân có mạnh chút, nhưng tổng thể mà nói bên cậu cũng kém không bao nhiêu, cho nên không thể nói không công bằng!”

Ngón tay Lục Hân nắm di động nổi gân xanh, giọng điệu cũng có chút phập phồng : “Nếu công bình cạnh tranh, dì không thể ngầm trợ giúp Hạ Khải Minh.”

Dịch Trường Thanh thẳng thắn đáp lời “Được, ai ta cũng không giúp! Lục Hân, ta muốn xem thực lực của cậu!”

Điện thoại vừa kết thúc cuộc gọi, Lục Hân bừng bừng lửa giận rốt cuộc khống chế không được, hung hăng ném điện thoại di động vào góc tường, di động xa hoa giá trên trời ngay tức khắc vỡ vụn thành mấy mảnh.

Không khí năm mới dần dần đi xa, vào mùa xuân từ trước đến nay thành phố N có mưa nhiều, rả rích sau đó lớn dần, khiến cho tâm tình con người ta cũng như thời tiết mọi ngày, càng ngày càng nặng nề.

Hơn nửa tháng này Lưu thị cùng Dương thị đánh túi bụi, Lưu gia có hạng mục rất lớn, hơn nữa hoạt động lâu dài. Lúc này Dương gia bỗng nhiên rút vốn, tạo thành tài chính Lưu gia theo không kịp, hạng mục bị bắt tạm dừng, mỗi ngày tổn thất vô số. Lưu Hiệp bận rộn đến độ sứt đầu mẻ trán, vận dụng hết thảy quan hệ lo cho chu toàn, định không lùi bước nào đối với Dương gia.

Lục Hân so với hắn ta cũng không thoải mái, Thành Hân cùng Hoa Nguyên vốn còn có quan hệ lớn. Hắn bất kể thế nào cũng phải giúp đỡ Lưu Hiệp vượt qua. Lúc nào cũng tính toán xem xét kiểm kê tính toán thị trường mới bàn bạc tiến hành tính toán đối sách. Cổ phiếu Lưu thị xao động vô cùng kịch liệt, cũng may hắn sớm có chuẩn bị, bây giờ cũng chỉ là miễn cưỡng khiến xu thế cổ phiếu rớt giá tạm hoãn.

Về phương diện khác, Lục Hân dẫn theo một nhóm người thúc đẩy kế hoạch, hết thảy một lần nữa làm lại, dự án đấu thầu đất càng ngày càng cạnh tranh kịch liệt. Khiến cho một số cơ quan xí nghiệp ở thành phố N có cảm giác ‘mưa to gió lớn’ đang tới.

Dịch Trường Thanh bây giờ cũng không quản Phương Tình, quản không được, hơn nữa cũng không cần thiết. Lục Hân bận rộn như vậy, hai người gần như không có thời gian ở cạnh nhau. Cô với hắn có khi vài ngày không gặp, biết hắn bận, cũng không đi quấy rầy, chỉ phải chạy tới “Biệt lai vô dạng” giết thời gian.

Hạ Khải Minh đón nhận công việc làm ăn của gia tộc sau đó cũng không có thời gian đích thân tới quán bar nữa. Phương Tình cũng rất ít có khả năng có thể gặp được anh ta.

Phương Tình vừa vào cửa, An Lập Nhiên đã trông thấy, vội vàng phất phất tay với cô.

Bây giờ Phương Tình đối mặt với An Lập Nhiên, trong lòng bình tĩnh, đã không còn có tâm tình xáo trộn nữa rồi.

Không yêu, thì mọi thứ từng nghĩ đến nó là quan trọng giờ chẳng còn quan trọng nữa. Anh không hề yêu tôi, tôi rốt cục có thể buông bỏ tình cảm đối với anh, tôi bây giờ, thực sự có thể thong thả nhẹ nhàng đối diện với chính mình, đối mặt với anh.

“Anh Lập Nhiên quay lại khi nào vậy?”

An Lập Nhiên cười cười, nhìn cô sau một lúc lâu đột nhiên không đáp lời mà hỏi lại: “Tình Tử, vì cái gì vẫn gọi anh bằng anh, lại không chịu gọi Khải Minh bằng anh?”

Phương Tình kinh ngạc nhìn anh ta một cái, hơi hơi có chút xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào. Cô gọi anh ta bằng anh, chẳng qua là muốn ở trước mặt anh biểu hiện ngoan ngoãn đáng yêu chút thôi.

An Lập Nhiên đợi hồi lâu không đợi được câu trả lời của cô, thuận tay đưa cho cô một chai rượu.

Phương Tình có chút rối ren không kịp nghĩ nhiều, tự nhiên ngửa cổ uống rượu, động tác rõ ràng nhanh chóng.

An Lập Nhiên tươi cười có chút mơ hồ: “Tình Tử uống rượu quả nhiên giỏi lắm . . . . .”

Phương Tình một ngụm rượu suýt chút nữa sặc ra, kinh thiên động ho khan lên.

“Lập Nhiên anh, em. . . . . .”

An Lập Nhiên có chút cô đơn, rầu rĩ uống rượu.

“Tình Tử, anh giống như cũng không hiểu em. Có đôi khi cảm thấy chúng ta rất thân mật. Anh giống như chỉ cần liếc mắt một cái có thể thấy rõ suy nghĩ của em, cũng không bao lâu, anh lại sinh ra hoài nghi, hoài nghi bản thân mình đoán không đúng. Em căn bản không phải nghĩ như vậy.”

Tâm tình Phương Tình cũng có chút phức tạp, trầm mặc không lên tiếng cùng anh ta uống rượu.

“Có đôi khi anh cũng không cam tâm, rõ ràng anh và em lầu trên lầu dưới gần nhau như vậy. Hơn nữa mỗi ngày gặp mặt, rõ ràng dáng vẻ em cũng rất thích cùng anh bên nhau…. . .Nhưng em chỉ biết gọi anh là anh, khiến cho anh không thể không coi em là em gái, đối đãi như vậy.”

Phương Tình ngạc nhiên trừng mắt nhìn anh ta, nhớ lại thời gian trước kia, tâm tình cũng trăm mối xoay chuyển.

“Em ở trước mặt anh Khải Minh tuỳ ý tư nhiên như vậy, làm sao ở trước mặt anh lại câu nệ như vậy? Anh rất cố gắng muốn cùng em giống như cùng với anh Khải Minh thân mật khăng khít, đối với em cảm thấy bất kể anh làm thế nào, em chỉ cần đến trước mặt anh lại tựa như thay đổi thành người khác. Kỳ thật anh sớm biết em thích uống rượu, thậm chí. . . . . . thậm chí so với tồn tại ‘ Biệt lai vô dạng ’ còn sớm hơn, nhưng em xem, em ở trước mặt anh chưa bao giờ uống rượu, nhất định không chịu thả lỏng bản thân mình… . . . .”

An Lập Nhiên đã có chút say ngà ngà, dứt khoát mượn rượu, đem lời không dám nói trong lòng nói ra.

“Tình Tử, anh và em được cho là bạn thưở ấu thơ cùng nhau lớn lên, đối với anh vậy mà không hiểu em….. nhiều.. năm thế này, em có từng thích qua anh, không phải anh trai, mà chính là anh?”

Trong lúc nhất thời, Phương Tình xúc động muôn vàn, hoá ra đi vòng quanh anh, anh cũng cô cứ như vậy chỉ thoáng qua. Hữu duyên vô phận, đối với người có tình mà nói, đó là chuyện tàn nhẫn cỡ nào. Nhưng mà, xin lỗi, rất nhiều chuyện một khi đã bỏ qua, thực sự không có cách gì quay lại được.

“Anh Lập Nhiên. . . . . .” Phương Tình mềm lòng, đối mặt với người từng thích nhiều năm như vậy, bám đuôi người đàn ông này nhiều năm như vậy, không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn: “Em làm sao sẽ…. không thích anh chứ?”

Hai mắt An Lập Nhiên bỗng dưng sáng ngời, sáng quắc nhìn cô.

Phương Tình nhẹ nhàng thong thả cười, giọng nói thoảng qua như có chút phiền muộn, đây là say đắm tuổi trẻ, rốt cục cũng có thể nói ra.

“Em thích anh, nhưng khi đó em con nhỏ, căn bản không hiểu phải làm sao bày tỏ. Em nghĩ rằng anh cũng thích em, cho nên luôn đi theo anh, ở bên anh. Ở trước mặt anh, em nghĩ phải làm những điều tốt nhất, sợ anh chê em phiền, không dám tùy hứng làm bậy, bởi vì thẹn thùng sợ hãi, không tự giác cảm thấy hiền lành an tĩnh lại. Khi đó em cũng còn u mê, nghĩ rằng nam sinh thích, đều là dáng vẻ công chúa dịu dàng đáng yêu, mang chút kiêu ngạo cùng tôn quý, cho nên. . . . . . Mặc dù nhìn thấy anh càng không ngừng đổi bạn gái, em cũng không dám chủ động thổ lộ. . . . . .”

An Lập Nhiên cười khổ lắc đầu: “Là do anh sai, hoá ra anh chưa thật sự hiểu em”

Nhắc tới chuyện cũ này đó, rõ ràng ở đây, cũng đã là thế sự xoay vần, cảnh còn người mất. Cho dù cô đã buông, cũng nhịn không được cô đơn khổ sở. Dù sao thời thanh xuân tất cả yêu say đắm, đó là những tâm như hoa nở đầy ngọt ngào, ngọt ngào này lại chứa đau buồn, đều có quan hệ cùng anh ta.

An Lập Nhiên trong lòng hối hận cũng đành chịu nói không hết, có một số việc, một khi bỏ qua không bao giờ … có nữa, có người một khi buông tay, cả đời tưởng niệm.

Cũng muốn hỏi cô bây giờ trong lòng còn có bóng dáng của anh không, lại biết này chẳng qua đó là một loại hy vọng xa vời, cô gái tốt như vậy, bản thân mình làm sao xứng đôi? Hỏi đến cùng, chỉ khiến cô thêm phiền não mà thôi.

An Lập Nhiên thở dài một hơi, ra vẻ thoải mái mà nâng ly: “Tới, chúng ta cụng ly!”

Phương Tình cũng thoải mái cười rộ lên, tiếng chạm ly vang lên thanh thuý, những hình ảnh đi lại xẹt qua trong não, rốt cuộc cũng không kích thích nổi sóng to gió lớn.

Cảm ơn anh đã nói cho em biết này đó. Để cho em biết hoá ra bản thân mình không phải tự mình đa tình, không phải em không tốt, không phải anh không thích em, chỉ đổ thừa chúng ta khi đó rất còn trẻ, trách ông trời không có thể để cho chúng ta gặp nhau vào lúc đúng đắn.

Cuối cùng Phương Tình hoàn toàn buông bỏ quá khứ, không hề tự ti nhát gan, là anh đã khiến cho cô cố lấy dũng khí, từ nay về sau, cô vẫn là Phương Tình tự tin dũng cảm, sẽ không còn trốn tránh tình yêu nữa.

“Sau này anh còn là anh Lập Nhiên của em, có chuyện gì đều có thể tới tìm anh….. . . . . . Lục Hân tốt lắm, chúc em hạnh phúc!”

Phương Tình tươi cười sáng lạn: “Anh Lập Nhiên cũng sớm ngày tìm được hạnh phúc của chính mình!”

Phương Tình nhìn thấy Lục Hân xuất hiện ở cửa, liếc mắt một cái nhìn tới mình ở góc phòng. .

Từ trên ghế đứng dậy, Phương Tình hướng An Lập Nhiên cười nói: “Em phải đi trước, lần sau sẽ cùng nhau uống rượu!”

An Lập Nhiên gật gật đầu, nhìn thấy cô bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, giống như từng bước đi ra khỏi sinh mệnh mình.

Lục Hân lái xe vững vàng ổn trọng, một chút thần sắc khác thường cũng không có.

Phương Tình không khỏi cảm thấy tò mò, nếu như vào trước kia, hắn đã sớm ghen phát giận, bây giờ vì sao còn có thể thản nhiên tự đắc tự mãn lái xe?

“Làm sao vậy?”

Phương Tình không nhịn được hỏi: “Anh không giận?”

“Tôi vì sao phải giận?” Lục Hân liếc mắt nhìn cô một cái, thậm chí còn khẽ cười.

Phương Tình thấy hắn cười như vậy, có cảm giác nổi da gà: “Em cùng Lập Nhiên nói chuyện thật vui, anh . . . . . không ghen?”

Lục Hân “xì” nở nụ cười, khinh thường hỏi lại: “Tôi có bụng dạ hẹp hòi vậy sao?”

Phương Tình không nói, lặng lẽ dùng ánh mắt lên án hắn

Lục Hân khụ một cái, nghĩ tới kế hoạch hôm nay, cũng không cùng cô so đó. Hơn nữa, hắn vào cửa liền thấy vẻ mặt An Lập Nhiên miễn cưỡng cười vui, Phương Tình quay người lại dáng vẻ vui mừng phấn khởi, tươi cười trên gương mặt hắn kiềm không được, rõ ràng đó là tuyệt vọng, không cần hỏi cũng biết hai người vừa mới hàn huyên nội dung ngầm gì, hắn mừng còn không hết, có cái gì phải tức giận!

“Đúng rồi, hôm nay anh sao rảnh vậy? Chuyện công ty xong chưa?”

“Không có, công việc lúc nào cũng gấp cũng không xong, dù thế nào cũng phải dành cho em hôm nay a”

Phương Tình cảm thấy khó hiểu: “Vì cái gì? Hôm nay làm sao?”

Lục Hân vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Lễ tình nhân.”

Phương Tình sửng sốt, sau đó vẻ mặt hớn hở hẳn lên. Cô còn chưa có trải qua ngày lễ tình nhân đâu, hơn nữa vẫn lo lắng Lục Hân cùng Lưu Hiệp, cũng không có chú ý, hèm chi cảm thấy hôm nay trên đường người nhiều như vậy.

Thực ra đối với ngày lễ của phương Tây thì có lẽ thịnh hành hơn, cô trước nay không để ý lắm, ngược lại đêm Thất tịch, cô càng chờ mong hơn.

“Vậy anh đưa em đi đâu?”

Lục Hân dừng xe lại: “Tới rồi, xuống xe đi!”

Xuống xe, Lục Hân luôn nắm tay cô. Mới vừa mưa xong, mặt đường lúc này vẫn ướt sũng, Phương Tình vừa đi vừa quan sát, nơi này hẳn là môt khu dân cư, nhưng mà nhà ở có chút thưa thớt, cây cối xanh um tươi tốt, liếc mắt một cái nhìn vọng qua có thể không nhìn thấy nhà khác.

Dừng lại, Phương Tình mới hiểu được vì sao nhìn không thấy nhà khác, trước mặt trên tường đầy dây Thường Xuân che phủ, vừa mới nhú lá non, xanh mơn mởn vô cùng thích thú.

Lục Hân đẩy ra cánh cửa rất nặng mang phong cách cổ xưa, sân rất lớn, một bên một dãy giàn nho, một bên dãy cây Hợp Hoa cao lớn, dưới tàng cây bài trí mấy hồ nước nhỏ.

Phương Tình rảo bước đi lên, đi trên đường lót gạch xanh, chú ý đánh giá mấy hồ nước nhỏ.

“Là hoa súng?” Phương Tình kinh ngạc hỏi.

Lục Hân gật gật đầu: “Đây là sân trước, quá nhỏ, chỉ có thể làm vài cái hồ nhỏ trồng vài cây súng, sân sau khá lớn, có con suối nhỏ. Tôi tìm người đào ngăn ra một cái áo nhỏ, trồng không ít hoa sen, đợi đến mùa hè, đoán chừng có thể rất tuyệt….”

“Chậm đã!” Phương Tình cau mày, “Ngôi nhà này của anh?”

“Của chúng ta!” Lục Hân ánh mắt trong trẻo, vươn tay vén lọn tóc rối ra sau tai cô, “Tôi mua dưới tên em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play