Phương Tình bị ánh mắt của hắn thấy sợ hãi trong lòng..
“Em nói xem. . . . nếu gạo nấu thành cơm, mẹ em còn có thể kiên quyết phản đối như vậy không?”
Phương Tình sợ tới mức vội vàng nhảy dựng lên, lại bị Lục Hân nhanh như điện chế trụ, mạnh mẽ túm kéo xuống, nghiêng người đặt cô nằm trên sô pha..
“Lục Hân, Lục Hân anh bình tĩnh một chút, đừng xằng bậy. . . . . .”
Lục Hân làm sao để tâm kháng cự từ cô, không đợi cô nói hết liền hôn xuống. . .
Đại khái là bởi vì uống nhiều rượu, Lục Hân hoàn toàn không có cẩn thận dịu dàng trước kia, có chút thô bạo mà giày vò. Giày vò môi lưỡi cô, động tác trên tay rất tàn nhẫn, thẳng tay xé rách cổ áo cô, sờ soạng xuống dưới.
Hơi thở trộn lẫn mùi rượu nồng đậm khiến cho Phương Tình cơ hồ hít thở không thông, hai tay hai chân đều liều mạng giãy dụa, thế nhưng say rượu làm mọi người đều nặng hơn, hơn nữa sức lực giữa đàn ông và phụ nữ khác biệt. Phương Tình làm sao có thể lay động hắn nửa phần?
Lục Hân vừa không chút thương tiếc hôn cô, vừa nâng thân mình lên cởi quần áo, vừa không kiên nhẫn cởi từng nút thắt. Hắn một tay kéo áo sơ mị, toàn bộ nút đều rơi xuống đất, trong không gian yên tĩnh tiếng vang càng thanh thuý.
Phương Tình hoảng sợ, liều mạng phe phẩy đầu tránh cái hôn của hắn, miệng được tự do liền kêu lên: “Lục Hân anh tỉnh lại đi, không được. . . . . .”
Lục Hân làm sao nghe vào được tiếng “Không được” của cô, vươn một tay túm lấy tay cô cố định trên đỉnh đầu, tay kia không chút do dự nắm lấy nơi mềm mại thơm mát.
Phương Tình toàn thân không thể đè nén run rẩy xuống, rất sợ hãi, không khỏi càng thêm giãy dụa kịch liệt
Ngón tay Lục Hân linh hoạt di chuyển trên người cô, nơi nào đi qua tựa như một cơn lũ nhỏ. Hắn vốn dĩ dùng một chân áp chế một chân Phương Tình, dùng lực cương quyết ép hai chân cô mở ra.
Phương Tình bỗng cảm thấy khủng hoảng, phát ra một tiếng thét kinh hãi, trên mặt bỏng rát. Ngón tay Lục Hân chạm vào phía dưới cô, hết sức khơi gợi, bắt đầu trêu chọc..
Chổ tư mật bị xâm phạm khiến cho Phương Tình hoảng hốt phản xạ có điều kiện cong đùi phải, đầu gối dùng lực mạnh, sau đó một tiếng kêu rên, sức nặng ở trên người cô nhanh chóng biến mất.
Cái trán Lục Hân mồ hôi lạnh ứa ra, đau đến độ gân xanh trên thái dương nhảy giật giật, thân mình cứng ngắc té nằm trên đất.
Phương Tình quá sợ hãi, khi đàn ông có dục vọng, lúc này còn bị đòn đau nghiêm trọng như thế…. sẽ không bị đá mà thành cái gì chứ?
Phương Tình cũng bất chấp bản thân lúc này gần như ‘trần’ toàn bộ, vẻ mặt lo lắng nhào tới, hỏi: “Lục Hân, anh. . . . . xin lỗi, em không phải cố ý . . . . . .”
Khoé môi Lục Hân gắt gao mím chặt, vươn tay đẩy cô ra, đau đến độ gập thắt lưng, tựa vào sô pha hít thở.
“Lục Hân, chúng ta đi bệnh viện đi! em. . . . . . xin lỗi, em rất sợ hãi, nhất thời không biết nặng nhẹ…. Lục Hân, anh đừng làm em sợ, nói chuyện đi mà . . . . .”
Lục Hân xanh mặt, giữa kẽ răng phun ra hai chữ: “Buông, tay!”
Lục Hân cảm giác chếnh choáng tiêu tán đi rất nhiều, mặt đen nghiêm nghị trừng cô.
Phương Tình đáng thương hề hề lui về bên chân hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung, dáng vẻ đáng thương, hắn có giận cũng không làm gì được..
“Lục, Lục Hân. . . . . .em thực sự không phải cố ý đâu, ai bảo anh vừa lên liền. . . . .”
“Không phải cố ý?”
Phương Tình gật mạnh, cắn cắn môi nói: “Anh vừa nhào tới vừa gặm vừa cắn….. Em lần đầu tiên, đương nhiên sợ hãi”
Lục Hân vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Sợ hãi. . . . . . em thích dùng đá nhỉ?”
Phương Tình mặt đỏ lên, ngập ngừng nói: “Điều là, phản xạ có điều kiện. . . . . .xin lỗi, anh không sao chứ? Có nặng lắm không?”
Lục Hân bị kích thích như vậy, đương nhiên cũng chẳng còn có dục vọng nữa, tiêu tán sạch, lúc này quần áo không có ngồi trên nền nhà, khiến cho hắn cảm thấy có chút nhếch nhác.
Lục Hân cũng không thèm để ý cô, chống tay vào sô pha có chút khó khăn khi đứng lên, sau đó đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Phương Tình vội vàng khoác quần áo đi vào, nghe thấy tiếng nước ào ào, có chút bất an đi qua đi lại trong phòng khách..
Tiếng nước dừng lại, Phương Tình ngay tức khắc dừng chân nhìn về phía phòng vệ sinh.
Lục Hân mới tắm nước lạnh, hoàn toàn tỉnh rượu, thấy vẻ mặt cô còn sợ hãi đứng tại chổ, cắn môi nghĩ muốn đi lên lại không dám, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, liền có ý xấu cố tình xụ mặt, lạnh lùng lướt qua đi vào phòng ngủ của hắn.
Phương Tình vô cùng tủi thân, biết là lỗi của mình, cũng không dám đi trêu chọc hắn, ở trên giường mình lăn qua lăn lại hơn nữa đêm cũng không thể yên ổn.
Chuyện đó…. . Không có việc gì chứ?
Phương Tình đá văng chăn ra, chân trần nhảy xuống giường, lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ Lục Hân.
Lục Hân mơ mơ màng màng cảm thấy có người vào phòng, sau đó bên cạnh lún xuống, cơ thể thơm ngát lén lút dán vào sau lưng.
Phương Tình vểnh môi, thật cẩn thận vòng tay ôm eo hắn, đem cái trán dán lên bề mặt lưng dày rộng của hắn.
Lục Hân sửng sốt, khóe miệng cong vểnh lên thành một tươi cười, xoay người qua, lưu loát lại tự nhiên kéo cô vào lòng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Phương Tình bất an cả tối, vì thân mật tiếp xúc thế này dần dần lấy lại bình tĩnh, đầu rụt xuống, vùi vào lòng hắn thoải mái dễ chịu.
Buổi sáng Lục Hân tỉnh lại trước, nhìn người ngủ yên trong lòng, cảm thấy tâm tình rất tốt.
Phương Tình hơi hơi cong miệng, sắc mặt tựa như trẻ con ngủ khiến cho tâm hắn trước này lạnh lùng cũng trở nên mềm mại, nắng sớm rọi vào, thật ấm áp.
Lục Hân sớm đã có thói quen đem cảm xúc giấu trong lòng còn vẻ ngoài lạnh lùng. Lúc này gương mặt tự nhiên mỉm cười ngẩn người nhìn cô gái trong lòng, ngay cả hắn cũng cảm thấy đó là chuyện kỳ diệu..
Lông mi Phương Tình rung rung, Lục Hân vội vàng hoàn hồn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Phương Tình tỉnh lại phát hiện mình cùng hắn ôm nhau cả đêm ngủ, không khỏi ngây ngốc nở nụ cười.
Cô cẩn thận vươn ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm hắn, nhỏ giọng thở than: “Cau mày sẽ hù dọa người ta. . . . . .”
Ngón tay Phương Tình dọc theo sống mũi hoàn mỹ tựa như tượng Hy Lạp đi xuống, mãi cho đến nơi môi mỏng của hắn mới ngừng lại..
Đều nói người môi mỏng bạc tình, song Lục Hân nhìn bề ngoài lạnh lùng xa cách, lại là một người thâm tình nhất. Hoá ra người môi mỏng lạnh, một khi động lòng, đều là tình sâu thắm thiết.
Lục Hân mở mắt ra, thấy vẻ mặt cô ngơ ngác, mở miệng ngậm ngón tay trên đôi môi.
Phương Tình cả kinh, vội vàng rút tay ra, đỏ mặt hỏi: “Anh…. anh tỉnh?”
Lục Hân lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, xoay người không để ý tới cô.
Phương Tình biết hắn còn đang giận, mặt dày tự kiểm điểm cọ cọ hắn, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn.
“Xin lỗi mà, đã nói không phải cố ý mà…….Lục Hân, em không phải không muốn, chỉ là không chuẩn bị tốt…”
Lục Hân xoay người lại nhìn cô: “Không chuẩn bị tốt? Vì sao lần trước em không có phản ứng lớn như vậy? chẳng lẽ em bắt đầu do dự? Bởi vì mẹ em tác hợp cho em với Hạ Khải Minh?”
Phương Tình nhăn mày: “Anh làm sao lại nghĩ như vậy? Em đã nói Hạ Khải Minh là bị mẹ em ép bắt buộc mới không thể không làm bộ theo đuổi em, anh sao còn ghen như vậy? Tối hôm qua em………….Song Hỉ nói với em lần đầu tiên đau muốn chết, em là sợ đau thôi!”
Lục Hân nghe vậy đầu tiên là kinh hỉ, tiếp theo hoàn toàn đen mặt.
Phương Tình lại nghĩ hắn còn đang giận, cũng không có chút kiên nhẫn, tức giận xoay người dùng mông đối mặt hắn.
Lục Hân duỗi tay ra kéo cô vào lòng, thản nhiên nói với người đang giãy dụa là cô: “Đừng vào lúc sáng sớm khi đàn ông khí huyết cuồn cuộn lại kích thích tôi!”
Người ở trong lòng quả nhiên yên ổn.
“Kỹ thuật của tôi tốt lắm, em có thể yên tâm!”
Phương Tình xấu hổ, xoay người chê bai hắn một chút: “Sắc tâm không thay đổi! Dậy đi, còn phải đi làm. . . . . .”
Khi Lục Hân đến công ty, Lưu Hiệp chờ đã lâu, vẻ mặt ngưng trọng ngồi chổ ấy, trong ánh mắt che dấu không được phiền toái cùng mệt mỏi.
Lưu Hiệp một câu thừa lời cũng không có, cầm bản tài liệu gốc đưa tới trước mặt hắn.
Lục Hân tùy ý giật giật vài ngón tay, gật gật đầu nói: “Không ngoài dự toán của tớ, Dương Đan thật đúng là xuống tay rồi.”
Lưu Hiệp hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ muốn bức tớ thỏa hiệp, tuyệt đối không có khả năng!”
Lục Hân lạnh lùng và sắc bén quét mắt liếc nhìn cậu bạn một cái: “Cổ phiếu rớt giá nhiều như vậy, ba cậu sẽ không tìm cậu?”
Lưu Hiệp phiền muốn chết, vứt cây viết trong tay nói: “Tìm tớ thì có thể làm sao? Muốn tớ bán mình cầu vinh? Dương Đan muốn dùng một chiêu này để ba tớ tạo áp lực cho tớ. Lưu Hiệp tớ lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không phải trẻ non mới lớn.”
Lục Hân không chút để ý bắt đầu làm việc, vừa chậm rãi nói: “À! Lưu công tử cậu có năng lực như vậy? ừ, không tệ, cậu cứ tiếp tục đối đầu thế lực ác đi thôi!”
Lưu Hiệp kinh hãi: “Cậu có ý gì? Huynh đệ nhiều năm như vậy cậu bây giờ lại khoanh tay đứng nhìn?”
Lục Hân trong mắt bắn ra nhũ băng, ánh mắt đó khiến cho Lưu Hiệp cảm thấy vô cùng cổ quái, tàn nhẫn, rồi lại hỗn loạn kỳ lạ có chút xấu hổ buồn bực. Xấu hổ buồn bực . . . . . Lục mặt lạnh biết thẹn thùng sao?
“Cậu có năng lực như vậy, ngay cả Song Hỉ cũng có thể dùng kế để đối phó tớ, tớ còn có thể giúp cho cậu cái gì được?? Không tồi, không tồi, quả nhiên không phải trẻ nhỏ mới lớn lên!”
Phương Tình về điểm này có chút ngốc, bị hắn hỏi nhiều hai câu liền hiểu được xảy ra chuyên gì, tốt lắm, vốn đang nghĩ muốn kéo cậu ta một phen. Cư nhiên cậu ta dám ở sau lưng ngáng chân hắn, còn dùng chiêu âm độc như vậy, khiến cho hắn chưa ăn được đành thôi, còn phải bị thương suýt chút nữa không ‘ngóc’ dậy nổi!
Lưu Hiệp không rõ cho nên, không hiểu ra sao hỏi: “Tớ dùng Song Hỉ đối phó cậu thế nào?”
Lục Hân trên trán ẩn ẩn có vệt đen di chuyển: “Mùng một đầu năm!”
Lưu Hiệp cẩn thận nhớ lại, mùng một đầu năm ngày đó, hắn cùng Song Hỉ bị điện thoại của Phương Tình đánh thức….
Lưu Hiệp trong nháy mắt hiểu được, nhìn nhìn lại Lục Hân rõ ràng một vẻ mặt bị bức ham muốn mà không được, rất không có đức bật cười khúc khích
Lục Hân toàn thân phát ra lạnh lẽo khiến cho Lưu Hiệp đánh cái giật mình, nháy mắt tỉnh táo lại, nhanh chóng cố nén ý cười, ngay cả giọng cũng có chút phát run: “Được rồi, tớ giúp cậu giải quyết hiểu lầm, phụ nữ thôi mà, hò hét, lừa cho mê mê chút còn không phải mặc cho cậu ‘riêng, sờ, muốn, làm’. . . . . .”
Lục Hân không thể nhịn được nữa, nếu không muốn nghe cậu ta truyền giáo đắc ý, ấn điện thoại nội bộ căn dặn “Lâm trợ lý, mời Lưu tổng rời đây ngay!”
Lưu Hiệp “Oa oa” kêu đứng lên, vội không ngừng giải thích xin khoan dung, thế nhưng người nào đó vẫn đen nghiêm mặt, không có chút đồng tình quyết tâm từ chối hỗ trợ.
Vào buổi chiều, bắt đầu mở đấu thầu mảnh đất Sơn Tây. Lục Hân vì hạng mục này bận rộn hơn một tháng, tự mình tham dự chuẩn bị, nhóm người này thậm chí ngay cả năm mới cũng phải tăng ca, có thể nói là bỏ ra rất nhiều công sức.
Vốn tưởng là đã nắm chắc, cũng không nghĩ đến gần lúc thành, có một đối thủ cạnh tranh chen ngang.
Sắc mặt Lục Hân khá khó coi ngồi xuống, đối diện Hạ Khải Minh tây trang giày da, hướng hắn thản nhiên gật đầu ra hiệu
Lâm Phong lặng lẽ tiến lên: “Lục tổng. . . . . .”
Lục Hân ở trong lòng nhanh chóng so đo một phen, đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, mắt cũng không nâng lên thản nhiên dặn “Nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Lâm Phong biết hắn nói như vậy nhất định có chủ ý, lại vẫn là có chút lo lắng.
Lục Hân mở ra tài liệu trong tay: “Hắn thay mặt Hạ gia, tuy rằng Hạ gia thực lực so với chúng ta cũng mạnh, nhưng hắn mới vừa tiếp nhận công tác không lâu, các phương diện cũng không rành, chỉ sợ rất nhiều người cũng không phục hắn, cho nên chúng ta nhiều nhất đánh không phân thắng bại, một lát cũng không được thua.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Hân, công ty Hạ gia đưa ra phương án ngang sức với bọn họ, chỉ là tài chính bọn họ hùng hậu, nhân lực cũng còn hơn Thành Hân.
Đấu thầu vòng thứ nhất sẽ sàng lọc hết, tất nhiên Lục Hân tự nhiên không để mấy đối thủ này vào trong mắt, giờ phút này đối mặt Hạ Khải Minh, nhưng không thể không ngưng trọng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT