Bởi vì hai người “rửa chén” rửa rất là chuyên chú kéo dài, thời gian tan cuộc cũng đã là gần mười giờ. Lưu Hiệp kéo qua Song Hỉ bước đi, không ngờ bị Phương Tình ngăn cản.

“Song Hỉ cùng tớ cùng về ký túc xá!”

Lưu Hiệp mất hứng : “Cô ấy nhiều ngày đã ở chổ tôi, buổi sáng đi làm tôi lái xe đưa đi cũng rất thuận tiện, huống chi đã trễ thế này, trường học xa như vậy, quay về cũng mất vài giờ a?”

Phương Tình giận trừng mắt nhìn hắn: “Tôi cũng không giống thế!”

Lưu Hiệp ý xấu nhìn Lục Hân: “Cô tư nhiên có người giữ lại . . . .”

Lục Hân giống như lơ đãng nói: “Đã khuya rồi, ký túc xá các em cũng sắp đóng cửa rồi.”

Phương Tình xoay quá, thản nhiên nói: “Bây giờ đi, còn kịp!”

Song Hỉ nhìn bên này lại nhìn bên kia, nhu nhược hỏi: “Thương lượng xong rồi phải không, chúng ta rốt cuộc đi như thế nào?”

Phương Tình tức giận liếc xéo cô nàng một cái: “Cậu như vậy đã trọng sắc khinh bạn? Ý cậu là bỏ mặc tớ để bản thân mình chơi bời trăng hoa chứ gì?”

Lưu Hiệp tiếp lời: “Có cái gì phải ngại . . . chị dâu mang theo em chính là chia rẽ đôi phu thê đó!” Nói xong, dùng lực kéo Song Hỉ ôm vào trong ngực, nhanh chóng mở cửa đóng cửa, hành động dứt khoát, bỏ Phương Tình tại nhà Lục Hân.

Mặt Phương Tình đen xuống, không biết làm thế nào chỉ có thể quay đầu lại: “Bây giờ đoạn đường này hoàn toàn không thể gọi xe… anh có thể đưa em về được không?”

Lục Hân bình tĩnh nói: “Quá muộn, tôi mệt rồi, ở đây có phòng khách, em ở lại một đêm tôi cũng không ngại.”

Anh không ngại nhưng tôi để ý!

Phương Tình trong lòng giận dữ, lại không tốt phát tác, chỉ phải ăn nói khép nép: “Không có tiện lắm, vẫn là phiền anh đưa em về trường học đi”

Lục Hân nhíu mày nhìn vẻ mặt kiên trì của cô, đành phải cầm cái chìa khóa đi ra.

Lục Hân lái xe vô cùng chậm chạp, trong khoảng đó cũng không nói tiếng nào. Phương Tình ngồi ở trong xe vô cùng lo lắng, rốt cục đến cửa trường, xe còn không có dừng yên ổn cô đã vội vàng nhảy xuống, vừa định chạy vào trong trường học lại bị Lục Hân giữ chặt.

“Có chuyện gì ngày mai hãy nói sau!”

Lục Hân cũng không theo ý, trầm giọng hỏi: “Vì cái gì trốn tôi?”

Phương Tình làm sao có thời giờ cùng hắn nói này đó, vốn còn có chút trong trẻo nhưng giọng nói lạnh lùng hơi lạnh: “Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi có trốn anh hay không quan trọng sao?”

Lục Hân hừ lạnh một tiếng, không hề khách khí vạch trần: “Bắt đầu từ lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm, em không giống trước, Phương Tình em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”

Sự không kiên nhẫn trong lòng Phương Tình càng ngày càng nhiều, dùng sức bỏ tay hắn ra: “Anh sao cứ không chịu để yên! Lục Hân, anh nói sẽ cho em thời gian suy nghĩ cho tốt, nhưng anh thì sao? Anh như vậy là cho em có thời gian sao?”

Mặt mày Lục Hân trong lúc này giống như tuyết như băng, tay bỗng dưng nắm chặt, chậm rãi mở miệng: “Vậy em nói đi, em cần bao lâu, phải bao lâu em mới nguyện ý nhìn nhận tình cảm của tôi?”

Phương Tình phiền não cào tóc: “Tôi không biết. . . . . .”

Lục Hân lộ ra ý cười trào phúng: “Không biết? Tôi đây cũng không thể hiểu được, em không biết khi nào thì mới có thể nguyện ý cùng tôi, em cần thời gian vô hạn lo lắng quyết định, cho nên trong khoảng thời gian này tôi phải đợi em? Phương Tình, em công bằng chút đi”

Phương Tình giận dữ, kiềm nén suy nghĩ muốn đạp chân hắn, lạnh lùng phản bác lại: “Lục Hân, tôi chưa từng yêu cầu anh chờ, tôi cũng nhận nổi tình cảm của anh, anh muốn thế nào là quyền của anh, xin anh từ nay về sau tránh ra đi!”

Vẫn là chưa hết giận, Phương Tình đột nhiên cười cười: “Anh không phải muốn biết vì cái gì lần trước cùng nhau ăn cơm sau đó thái độ của tôi liền thay đổi sao? Tôi nói cho anh biết, tôi thích An Lập Nhiên, từ nhỏ đã thích! Nhiều năm như vậy theo đuổi cùng yêu say đắm như thế, làm sao có thể nói buông là buông được. Tôi quên không được anh ấy, nếu anh cảm thấy không công bằng, vậy tìm cô gái khác được rồi. Tôi tin rằng chỉ cần là Lục Hân như anh đây ở thành phố N này muốn gió được gió, phụ nữ nào mà tìm không thấy?”

Lời nói này có chút khó nghe, Phương Tình cũng cảm giác rằng bản thân mình đã quá trớn, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy nói như vậy khả năng kích động Lục Hân nổi cơn giận rất lớn, thực ra chẳng qua là ẩn sâu trong tiềm thức lợi dụng tình cảm của hắn rồi đâm hắn bị thương mà thôi.

Phương Tình là cô gái như vậy, lúc im lặng bình thản giống như một bức tranh đẹp tĩnh lặng, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp thoải mái. Song một khi tính tình nóng nảy rồi, tựa như các lời bạn bè nhận xét, là dạng người phát ra điên cuồng cao. Câu cửa miệng hay nói “Đánh người không làm mất mặt, mắng chửi người không nói rõ chỗ yếu” , nhưng Phương Tình cố tình đánh rắn đánh dập đầu, vừa ra tay, nhất định là trí mạng.

Trong mắt Lục Hân đóng băng ngàn dặm, đồng tử hắn đen nặng nề nhìn chằm chằm, môi mỏng mím chặt. Trong lúc này chung quanh đều an tĩnh lại, Phương Tình nghe tiếng gió vù vù có chút lo lăng, chuẩn bị rời khỏi.

Lục Hân lại mở miệng, thanh âm nhàn nhạt không mang theo chút tình cảm nào, nhưng Phương Tình nghe đó chính là mưa trên núi cao tràn xuống.

“Phương Tình, cô thật sự yêu An Lập Nhiên sao? Có lẽ từng yêu thật, nhưng còn bây giờ thì sao? Cô không bỏ xuống được không phải bởi vì cô còn yêu, mà là bởi vì cô lưu luyến đoạn tình cảm kia cùng cảm xúc các loại.”

“Cô chẳng qua quá mức nguỵ biện, luyến tiếc dĩ vàng tìm cớ gây cho mình thương xuân thu buồn, cố tình ra vẻ phong thái nghệ sỹ ôm ấp mối tình cảm mãi không thể tự thoát ra được.”

“Cô tạo cho mình cái kiểu kiêu căng ngạo mạn cao như vậy, cho rằng đó là tính văn nghệ sỹ sao? Nói cho cô rõ, cô ngoài trừ khiến cho người ta cảm thấy đó là kiểu ‘già mồm cãi láo-nguỵ biện- lập dị’ căn bản cái gì cũng không có! Cô cứ ôm cái mà cô gọi là cô độc trong qua khứ mà sống nốt quãng đời còn lại đi….”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng ‘ chát’ thanh thuý vang lên

Tay phải Phương Tình run nhè nhẹ, hai mắt vằn tơ đỏ.

Lục Hân chấn động, hắn từ nhỏ đến lớn làm sao có ai dám tát hắn, làm sao cũng không thể nghĩ tới Phương Tình lại có thể cho hắn một cái tát. Gương mặt tuấn tú trắng ửng đỏ hồng hồng dấu tay, khoé miệng nơi nào đó có vết máu do móng tay sượt qua để lại hai vệt nhợt nhạt.

Trong lúc này tiếng gió dường như càng lớn, càng khiến chung quanh im ắng.

Phương Tình theo bản năng nhìn hắn, lập tức bị ánh mắt hắn chấn động.

Lạnh lùng như Lục Hân, cũng sẽ có lúc giống như lúc này khống chế không được, mặc hắn tự kiềm chế bản thân lại, cũng không thể nào tạo ra cảnh thái bình được, khiếp sợ, không thể tin, phẫn nộ, bị thương, khổ sở. . . . . . từng từ từng chữ trong mắt hắn nhanh chóng biểu hiện ra.

Lục Hân thở ra một hơi thật dài hít vào thật sâu, chậm rãi bình phục lại, cuối cùng cũng khôi phục lại tính lạnh lùng như lúc ban đầu… . . . Không, trước kia hắn đã lạnh lùng, nhưng đã làm mất đi khiến cho Phương Tình chưa từng một lần cảm thấy. Cô cảm thấy rằng, rõ ràng người đàn ông đó vẫn là dạng người buồn tẻ cô độc và kiêu ngạo, lại giống như thiên sơn vạn thuỷ; thậm chí chung quanh hắn đều là lạnh, đều phai nhạt rất nhiều, nhạt đến mức…. khiến cho Phương Trình có khí phách mấy cũng cảm thấy có cái gì đó rất quan trọng đang bị lặng lẽ xói mòn dần dần khiến cho cô hoảng sợ.

Miệng Phương Tình ngập ngừng ấp úng, thật cẩn thật suy nghĩ tìm từ, mỗi lần cô tức giận đều không thể khống chế được bản thân, hết lần này tới lần khác sau đó ân hận muốn chết, cô không nên nói lời tổn thương, càng không nên đánh người.

Sườn mặt Lục Hân lạnh lùng ở dưới ánh trăng lại càng nổi bật vẻ đẹp động lòng người, đồng tử tối đen như mực nhìn không thấy đáy, nhưng mà lời nói ra lại tựa như những mũi băng nhọn hoắc.

“Phương, Tình, tốt lắm!”

Lục Hân không có nói gì nữa, mạnh mẽ giật cửa xe, tuyệt tình rời khỏi.

Phương Tình lẳng lặng đứng tại chổ, ngẫm lại lời Lục Hân nói khi nãy, hắn muốn ‘đá’ mình rồi sao?

Trong lòng cô có chút loạn, vừa nghĩ tới dáng vẻ nghìn năm có một của hắn, cuối cùng hiểu rõ, hoá ra người lạnh lùng, cũng có lúc có biểu cảm như vậy, hoá ra, càng lạnh lùng, lại càng là toan tính…..

Như vậy, về sau hắn sẽ không đến tìm cô nữa sao??

Phương Tình trong lòng rầu rĩ, cảm giác cũng không như lần bắt gặp An Lập Nhiên ‘thân mật’ cùng người khác.

Lần đó, cô cảm thấy đau lòng, lại ẩn chứa cảm giác giải thoát, trong lòng rất hiểu rõ cho dù đau, cũng sẽ đau không lâu. Nhưng lần này, trong lòng cô vừa khó chịu lại đau, không sâu sắc mà nó kéo dài, rõ ràng là nên thoải mái, cô lại cảm thấy rằng, có lẽ sẽ mất thời gian rất lâu, chỉ cần nhớ tới Lục Hân, cô lại đau lòng.

Phương Tình nhìn nhìn đồng hồ, ký túc xá đã đóng cửa từ sớm, vì thế dậm chân vừa giận vừa hận, cứ như vậy lại đi rồi, cũng không thèm coi cô thế nào, giờ không về được ký túc xá làm sao bây giờ!

Phương Tình mấy ngày nay đều là mệt mỏi, làm cái gì đều cảm thấy không có tinh thần, luôn nhớ tới Lục Hân, sau đó liền nhịn không được mắng hắn vài câu, trong lòng lại nổi lên cảm giác khó chịu càng ngày càng mãnh liệt.

Đây là . . . . . nhớ hắn sao?

Đập vào mắt Cố Mạch, rốt cục không biết cô bạn đây là lần thở dài thứ mấy, kìm không được trừng mắt liếc xéo cô bạn một cái.

“Tao chẳng qua là ăn một bữa cơm của mày, khiến mày đau lòng như vậy đến độ luôn luôn làm cho tao cảm thấy ngột ngạt sao?”

Phương Tình cười gượng hai tiếng: “Đâu có mà tao mời tao mời, mày chỉ cần ăn thôi!”

Cố Mạch buông đũa, tao nhã cầm lấy khăn ăn lau lau khoé miệng, thản nhiên hỏi: “Nói, mày cùng Lục Hân làm sao?”

Phương Tình kinh hãi: “Mày làm sao biết!?” Nghĩ nghĩ không đúng, đây không phải tự mình thừa nhận cô và Lục Hân có chuyện gì sao! vội chữa, “Tao cùng Lục Hân có thể làm sao? Chúng tao quan hệ không tốt đến tình trạng ‘làm sao’!”

Cố Mạch cười cười châm biếm: “Còn che giấu? Được rồi, mày đừng có mà mạnh miệng !”

Phương Tình vô ý thức chuyển tay cầm đũa, buồn bực sau một lúc lâu mới đem sự tình đầu đuôi ngọn ngành nói hết.

Cố Mạch chăm chú nghe xong, gật gật đầu, “Không tệ, lời nói sắc bén, nói trúng tim đen!”

Phương Tình càng buồn bực thêm: “Tao có cần mày nói lời cay độc thế không?”

Cố Mạch lắc đầu, cười dịu dàng: “Tao nói chính là Lục Hân, ánh mắt độc đáo, nói rất đúng!”

“Cố Tiểu Mạch mày giúp ai vậy!!”

Cố Mạch hơi hơi cười lạnh: “Phương Tình, nếu tao không giúp mày, tao ngồi ở đây cả buổi mưu toan cái gì?”

Phương Tình câm miệng, lần đầu tiên cảm nhận tâm tư rối loạn.

“Vậy mày nói. . . . . . Tao sai rồi sao?”

Cố Mạch cười cười: “Không, Tình Tử mày đúng, mày không giữ quy tắc nên máu lạnh như vậy dùng tình cảm người khác làm vũ khí. Mày đánh người ta một cái tát thì có là gì, lần này không đánh ngã người ta được thì cho là ‘thủ hạ lưu tình’ rồi ! Mày có làm gì sai đâu, mày chẳng qua là làm kiêu chút, lời nghệ sĩ tràn đầy, tự cho là đúng chìm lún vào quá khứ buồn cười đến mức bỏ qua hạnh phúc trước mắt mà thôi, có cái gì sai đâu?”

Phương Tình vẻ mặt đau khổ, Cố Mạch nói lời cay độc thực sự không nể tình chút nào.

Cố Mạch ‘dạy bảo’ đủ rồi, mới hỏi: “Mày đối với Lục Hân rốt cục là tình cảm thế nào, tự mày không phải rõ ràng rồi sao? Kỳ thực mày rõ rồi, chẳng qua mày không muốn tin thôi!”

Phương Tình lưỡng lự nhìn cô bạn nói: “Tao. . . . . . trước kia cảm tình đó thì coi là gì chứ?”

Cố Mạch kiên định nói: “Tuổi trẻ mù quáng yêu say đắm mà thôi! Sao có thể để nó làm ảnh hưởng đến mình khi còn sống? Mày hãy tự hỏi lại trái tim mày, mày không buông xuống được người kia, hay là bỏ xuống không được tình cảm khi đó? Mày hoài niệm đoạn năm tháng đó, chẳng qua nó gắn liền với đoạn tuổi xanh tốt đẹp mà thôi!”

Phương Tình thở dài, hỏi: “Vậy mày cảm thấy tao nên làm cái gì bây giờ?”

“Làm sao, trong lòng mày không phải đã có quyết định rồi sao?” Phương Tình tuy rằng già mồm cãi láo, không muốn thừa nhận tình cảm trong lòng, cũng không phải nói là cô không có chủ kiến. Đúng là bởi vì còn trẻ, tình cảm khi đó trong sáng thuần tuý, mới có thể toàn tâm chìm đắm. Mà tình cảm thuần khiết đầu tiên như vậy lại không được đáp lại, càng khiến tổn thương hơn. Cuộc tình thầm mến đó đã làm mất hết tự tin của cô, khiến cho cô ở trước mặt tình yêu rất tự ti, sợ lại một lần ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’, cho nên bây giờ cô gặp phải tình yêu liền hoài nghi bàng hoàng, sẽ sợ sệt trốn tránh.

Phương Tình sửng sốt, cân nhắc lời cô bạn, lập tức hiểu ý cười. Khoảnh khắc cô bước chân lên đoàn tàu kia đi Vân Nam, cô đã quyết định buông tay với dĩ vàng, bắt đầu một hành trình mới. Cô từ trước đến nay không phải là người dễ dàng quay đầu lại, một khi quyết định rời đi, sẽ xoay người dứt khoát, cũng không có chút dây dưa nào. Cho nên hắn cần gì phải rối rắm với quá khứ đó? Nếu là vì điều đó mà mất đi Lục Hân, cô sẽ cảm thấy hối hận.

Song Hỉ bây giờ hầu như không quay về ký túc xá, Tạ Xuân Hồng thường thường cảm khái: Hủ nữ rất ‘trạch’ rất ‘tiểu bạch’ lại có thể có mối lương duyên đi trước, trước khi tốt nghiệp đại học đã dứt khoát ra ngoài ở chung, thật sự là tiên phong, khiến cho phong tình gợi cảm như cô cũng không chịu đựng nổi!

Mấy ngày này, Phương Tình luôn tìm mọi cách lừa, lôi kéo Song Hỉ. Song Hỉ rất trì độn không hiểu ám chỉ của cô, Phương Tình lại chẳng thể hỏi thăm tình hình gần đây của Lục Hân qua cô nàng, khiến cho cô càng cảm thấy hận nghiến răng Song Hỉ.

Hôm nay tan tầm Phương Tình theo thường lệ lấy cớ tìm Song Hỉ kéo ra ngoài. Khi ở cửa hàng, thấy không chỉ có Song Hỉ, phía sau còn đi theo Lưu Hiệp vẻ mặt không hờn giận.

Phương Tình mắt sáng lên, cẩn thận nhìn về phía sau bọn họ, vẫn như cũ không có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Lưu Hiệp người rất sắc bén, vừa thấy thần sắc Phương Tình liền hiểu rõ mấy ngày này Lục Hân khác thường là vì cái gì .

Hai người đều có tâm tư đưa Song Hỉ đi dạo cửa hàng một lát, không có gì muốn mua, ba người đi ra khỏi cửa hàng tới nhà hàng ăn chút gì.

Khi ăn cơm, Phương Tình nhịn nhẫn vẫn là không nhịn được xuống, giống như vô ý hỏi: “Đúng rồi, Lục Hân gần đây đang làm cái gì? Hình như rất bận?”

Lưu Hiệp vô cùng thâm ý nhìn cô một cái, đầu lông mày nhíu có phần thuần chất, cười như không nói: “Hắn gần đây rất là bận . . . . . Từ trước đến nay người như Lục thiếu gia Thành Hân luôn làm việc điên cuồng, thời gian trước đó không biết có chuyện gì, tự nhiên mọi việc đều bỏ lại, công ty cũng mặc kệ, nói phải nghỉ dài hạn chuyên tâm theo đuổi vợ… . Nhưng mà ai biết chứ, không tới hai ngày lại quay trở lại, hơn nữa làm việc còn ‘trâu bò’ hơn trước, quả thực không để cho bản thân rảnh rỗi lúc nào!”

Sắc mặt Phương Tình dần dần thay đổi, Lưu Hiệp vừa lòng nhấp ngụm cà phê, tiếp tục dùng giọng điệu thờ ơ nói: “Chị dâu không cần lo lắng, thân thể hắn có tố chất tốt, chống đỡ tới ba năm cũng không chết được. Tuổi trẻ mà, đàn ông nào chưa từng đem bản thân mình làm ‘trâu bò’ chứ? Huống chi hắn cũng chỉ mỗi ngày làm việc không tới hai mươi mấy giờ mà thôi, ngủ chỉ có một hai giờ cũng có là gì đâu! Chị dâu chắc là không biết a, kế hoạch mấy năm tiếp theo của Thành Hân cùng Hoa Nguyên do hắn mấy ngày nay cố gắng lập xây dựng tương lai, chờ tới cuối năm lúc chia lợi nhuận nhất định phải mời chị dâu đây một bữa tiệc lớn!”

Phương Tình lặng lẽ buông đũa, sắp xếp lại cố gắng trưng ra tươi cười miễn cưỡng nói: “Song Hỉ hai người cứ tiếp tục ăn, tớ đột nhiên nhớ tới tớ còn có việc, phải đi trước !”

Lưu Hiệp cũng vội đứng lên, vỗ vỗ Song Hỉ đang mơ hồ nói: “Em ăn đi, anh tiễn chị dâu ra ngoài!”

Phương Tình đi ra nhà hàng, xoay người, sâu sắc nhìn thoáng Lưu Hiệp đi theo phía sau ra tới, chậm chạp mở miệng: “Anh không cần phải nói những lời đó để kích tôi. . . .”

Lưu Hiệp biết rõ Phương Tình không phải người dễ lừa, vốn không định lừa được cô nàng, cười cười nói: “Em có thể không tin tôi nói.. . . . .” Dừng một chút, lại đổi vẻ mặt nghiêm túc thật sự nói, “Lục Hân từ nhỏ cũng rất lãnh đạm, ba thước trong vòng quanh thân đều là lạnh, người lạ chớ gần. Hắn luôn rất thông minh, chuyện gì đều giữ nắm được. Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn như vậy không thể không chế được, chưa từng thấy qua hắn vì cái gì mà hao hết tâm tư, cưỡng ép bản thân chấp nhận thứ mình không yêu thích gì đó. Nhưng mà là hắn vì em, luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ phát huy khả năng ghi nhớ siêu đẳng của mình, trong thời gian ngắn ngủi không biết nhớ bao nhiêu thi từ ca phú; thậm chí đặc biệt mở một phòng sách, bên trong chưa đầy sách văn học thư tịch sưu tầm, cổ kim trong ngoài nước cái gì cần có đều có. Hắn cố gắng như vậy là lựu ý hùa theo sở thích của em, nhưng chẳng qua là em thỉnh thoảng tỏ vẻ quái dị để thoả mãn tính văn nghệ sĩ tuổi thanh xuân ôm hoài mối tình! Chị dâu, em có thể ngẫm nghĩ cho kỹ, người như vậy em cam lòng bỏ qua sao?”

Phương Tình trong lòng rất cảm động, Lưu Hiệp nói những này đó gây cho cô rung động rất lớn. Cho tới nay, đều là Lục Hân chủ động, dùng hết thủ đoạn kéo khoảng cách bọn họ lại gần. Mới đầu, cô nghĩ rằng hắn theo đuổi cô chẳng qua là vì hiếu thắng muốn gây chuyện. Hắn người như vậy, dễ dàng khoan dung cho người phụ nữ làm mình thất bại hai lần trong tay, cho nên mới muốn chinh phục cô. Sau đó, tiếp xúc với nhau, cô phát hiện Lục Hân là nghiêm túc, nhưng cô không nghĩ tới hắn có thể vì cô làm những tình cảnh này.

Trước kia Phương Tình không biết Lục Hân, nhưng sau lần lấy tin tức, cô cũng ít nhiều hiểu được. Lục Hân người như vậy ở trên thương trường sát phạt quyết đoán không lưu tình chút nào, hoàn toàn cũng không để vào mắt cái gì, càng miễn bàn vì chuyện gì người nào mà thỏa hiệp, nhưng hắn có thể vì mình lần nữa lui bước, thậm chí hạ thấp thể diện quấn lấy cô, cô làm sao có thể tiếp tục thờ ơ?

Lưu Hiệp nhìn tròng mắt cô xoay chuyển, trên nét mặt dần dần hiện ra vẻ kiên định, trong lòng cười đắc ý, trên mặt lại làm ra vẻ mặt đau khổ kịch liệt, cố ý xuống thêm một vị thuốc đắng mạnh: “Chị dâu nếu là thật sự không muốn cho hắn một cơ hội, vậy không bằng sớm kết thúc, nói với hắn rõ ràng, để cho hắn sớm hết hy vọng, như vậy đối với hai người cũng tốt!”

Kết thúc? Làm sao có thể! Phương Tình rất rõ ràng tình cảm của mình, cô nếu bỏ qua Lục Hân, tuyệt đối sẽ tiếc nuối cả đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play