Lâm Phong gần đây bận đến độ chân không chạm đất, tóc cũng rụng cả nắm, không có cách nào khác, cả boss cũng liều mạng như vậy, anh ta làm trợ lý sao có thể thoải mái?

Lục Hân vẫn luôn mỉm cười nghe Lưu Hiệp đĩnh đạc nói, mãi đến khi Lưu Hiệp cầm toàn bộ dự án tỉ mỉ chi tiết nói lại hết một lần; hơn nữa nhằm vào vấn đề mấu chốt cần giải quyết vấn đề, hắn lúc này mới thả lỏng bản thân ngồi tựa vào ghế.

Lưu Hiệp có thể nói là tình yêu sự nghiệp hai thứ đều hoan hỉ, không tránh được có chút hí hửng, cũng không có việc gì chạy tới Thành Hân trưng ra sức quyến rũ của mình; còn vô tình đằm thắm kích thích ai đó, tính toán với Lục Hân, đầu lưỡi nói gì cũng dính chút, rằng coi đó là cho hắn có chút thuận tiện, càng đổ thêm buồn bực cho hắn.

“Lâm trợ lý, đều ghi chép kĩ rồi?” Lục Hân không thèm để ý quay đầu hỏi Lâm Phong bên cạnh.

Lâm Phong kính cẩn lễ phép gật đầu định sẽ giao bản ghi chép cho Lục Hân.

Lục Hân lại lắc đầu, rất ôn hòa cười rộ lên: “Dự án thu mua này rất tốt, không tệ, nếu Lưu tổng đã đưa ra như vậy, thế thì toàn bộ công việc còn lại để cho ngài ấy làm đi.”

Lưu Hiệp ngay tức khắc đầy thận trọng nhìn hắn: “Cậu không phải vào lúc cuối lại làm ‘ ngư ông đắc lợi”?”

Không phải Lưu Hiệp lòng dạ tiểu nhân, mà hắn thật sự không thể tin Lục Hân sẽ đem chuyện tốt như vậy tặng cho hắn; dự án thu mua kia hắn tự mình làm được, lợi nhuận trong đó có bao nhiêu hắn nắm rất rõ. Nếu thành công, như vậy tương lai trong một năm cũng không cần làm gì tiền cũng từ từ tăng lên; như thế cố mất công sức chút có thể được. Lục Hân ưu đãi cho chuyện tốt như vậy, lại còn dễ dàng đem cho hắn? Huống chi Lục Hân tươi cười vào lúc này thấy thanh khiết như thế….. theo nhiều năm kinh nghiệm bị dạy bảo, Lục Hân càng cười không có gì lại càng là cầm thú.

Lục Hân giả vờ kinh ngạc địa nói: “Như thế nào sẽ vậy chứ? Dự án này là của cậu, lợi nhuận và vân vân, tớ làm sao không biết xấu hổ chứ!”

“Thật sự?” Lưu Hiệp vẫn có chút do dự.

“Đương nhiên, chỉ cần những việc sau này cậu làm tốt!”

Lưu Hiệp ngay tức thì liền vỗ bàn, sợ hắn thay đổi: “Được, vậy mọi việc sau này đều là của tớ!”

Lục Hân cười gật đầu: “Đều là của cậu. . . . . .” Dừng một chút, chuyển hướng sang Lâm Phong: “Lâm trợ lý, khoảng thời gian trước tôi tăng ca mọi việc đều đã sắp xếp ổn thoả, trong công ty có vấn đề gì thì tới tìm Lưu tổng, hắn sẽ chịu trách nhiệm.”

Lưu Hiệp kinh hãi: “Dựa vào cái gì đều do tớ phụ trách?”

Lục Hân giả vờ kinh ngạc hỏi: “Vừa mới rồi không phải cậu đã đồng ý, mọi việc sau đó đều là của cậu sao?”

Lưu Hiệp giận dữ: “Hoa Nguyên đã khiến cho tớ đủ bận rồi, còn đem Thành Hân giao cho tớ. . . . . . cậu không muốn tớ sống nữa hả? Đều ném cho tớ cậu làm cái gì?”

Lục Hân hoàn toàn mặc kệ hắn gào thóc thảm thiết, đi trước ra khỏi phòng họp thản nhiên nói: “Tớ cũng không như cậu Lưu công tử ‘ phong lưu phóng khoáng ’, ‘ sức hấp dẫn vô cùng ’, ngoắc ngoắc đầu ngón tay các cô gái liền yêu thương nhung nhớ . . . . . . Tớ phải có kỳ nghỉ dài hạn, chuyên tâm theo đuổi tìm vợ!”

Lưu Hiệp bi phẫn nắm tay thành nắm đấm bắt đầu xem công việc, đây là trả thù hắn mấy ngày nay đắc ý vênh váo; hay là buộc hắn cùng Song Hỉ đóng gói chị dâu cho tốt đưa đến trước mặt hắn để cầu bản thân mình nhanh chóng thoát khỏi biển khổ chứ?

Thời tiết càng ngày càng lạnh , Phương Tình từ văn phòng toà soạn đi ra kéo khăn quàng cổ thật dài. Cô chỉ cần vừa tới mùa đông là tay chân sẽ không được ấm, cho nên cứ mùa đông hằng năm đều có túi chườm nóng hoặc bao tay trong túi sẵn lúc nào cũng không rời khỏi tay.

Phương Tình tùy tiện nhìn thoáng qua, liền thấy Lục Hân dựa vào cạnh xe, sương mù mông lung trông không rõ vẻ mặt của hắn. Song Phương Tình nhất định biết chắc gương mặt hắn là lạnh lùng cao ngạo tựa núi băng ngàn năm không thay đổi.

Phương Tình trong bụng lẩm bẩm khinh thường, bước chân xoay chuyển hướng khác, coi như không thấy hắn.

Sắc mặt Lục Hân thoáng cái lạnh lẽo thêm vài phần, giật cửa xe ngồi vào ghế lái, sau đó lái xe dừng trước mặt Phương Tình.

Phương Tình thấy tránh không được, cười gượng hai tiếng: “Ha ha, thật khéo a!”

Lục Hân thản nhiên liếc nhìn cô một cái: “Không khéo, em không phải thấy tôi ở cửa toà soạn chờ em sao?”

Phương Tình xấu hổ, dứt khoát chẳng thèm giấu diếm, tức giận hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”

Lục Hân mở cửa xe ý bảo cô lên xe. Phương Tình hơi do dự một chút, cô không phải là người thích mang thù, huống chi lần trước Lục Hân đóng cửa chạy đi mất cô cũng không có hối hận, vì thế yên vị ngồi vào trong xe.

Lục Hân khởi động xe hỏi: “Muốn ăn gì? Tôi mời khách.”

Phương Tình nghĩ nghĩ, không có ngày đặc biệt kỷ niệm gì để ăn, hôm nay tâm tình cô cũng tốt; hơn nữa cô cũng cảm thấy có chút thẹn với Lục Hân, vì thế đề nghị nói: “Không bằng tới nhà anh, em nấu cơm, gọi thêm Song Hỉ đến!”

Tâm Lục Hân theo lời nói Phương Tình cảm thấy trong lòng treo lên rồi lại rơi xuống, hắn trầm mặc trong chốc lát, rất gian nan hỏi: “Thực sự muốn gọi thêm người khác?”

Phương Tình gật gật đầu đương nhiên: “Đúng vậy, bảo cô ấy gọi Hiệp Hiệp tới nữa, nhiều người càng vui!”

Lục Hân nhìn cô hào hứng, cũng gắng gượng đồng ý .

Phương Tình mới vừa buông nguyên liệu nấu ăn xuống, Song Hỉ líu ríu lôi kéo Lưu Hiệp vào nhà, Phương Tình từ trong phòng bếp ló đầu ra: “Song Hỉ, vào đây giúp!”

Lưu Hiệp nhìn Song Hỉ hí ha hí hửng vui vẻ vào phòng bếp, đặt mông ngồi cạnh Lục Hân, vươn khuỷa tay hích hích tay hắn, vẻ mặt vô cùng mờ ám hỏi: “Hành động nhanh nhỉ, cái này là bắt đầu từ trong nhà à??”

Lục Hân vẻ mặt đầy khinh thường nhìn hắn một cái, bưng ly lên uống nước, hoàn toàn chẳng thèm để ý gì tới hắn.

Lưu Hiệp chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Cậu xem, cậu có phải nên quay về làm việc kiếm tiền cưới vợ sao?”

Lục Hân chậm rãi buông ly, chậm rãi nói: “Tớ cũng không phải là cậu Lưu công tử, chưa từng dễ dàng có gì dâng tới tay đâu?”

Lưu Hiệp bị nghẹn, khóc lóc cầu xin: “Cầu cậu Lục đại ca, mau trở lại đi, Thành Hân không có cậu là không được đâu!”

Lục Hân nghe vậy đạp hắn một chân: “Đừng có ở chổ này khiến cho tớ ấm ức, Thành Hân ngã gục rồi sao. Người xưa không phải nói ‘ thành gia lập nghiệp ’ sao, chưa thành gia sao có thể lập nghiệp? Tớ bây giờ phải chuyên tâm thành gia!”

Lưu Hiệp oán hận chỉ trích hắn: “Cậu chỉ cần một mỹ nhân không cần giang sơn sa vào sắc đẹp đó là hôn quân!”

Lục Hân cười: “Có sắc làm bạn, còn cần giang sơn làm chi?”

Lưu Hiệp nổi da gà rét lạnh: “Cậu có thể đừng học dáng chị dâu nói văn hoa này nọ không, cổ hủ thí bà”

Lục Hân nghe nói như thế, tươi cười càng thêm dịu dàng, thoảng đề cao âm giọng nói vào trong phòng bếp: “Cái gì, Lưu Hiệp cậu muốn ăn cay hả? Để mặc chủ nhà tuỳ ý chiều khách sao?”

Lưu Hiệp giận dữ, bật người làm thế cá chép nhảy lên từ ghế sô pha bắn lên người hắn, giữa không trung trở mình nằm trên Lục Hân, vươn hai tay bóp cổ hắn “Cậu đúng là mặt lạnh âm hiểm, tớ bóp chết cậu!”

Lục Hân uốn gối đang muốn đạp Lưu Hiệp trở mình, một giọng kinh hoảng từ trong phòng bếp truyền tới.

“Các anh……..các anh đang làm gì?”

Song Hỉ đôi mắt mở thật to, Lưu Hiệp thuộc dạng đẹp, Lục Hân mặt lạnh . . . . . Hai người vừa dựa vào chồng lên nhau cùng một chổ làm sao làm sao làm sao cảm thấy………….hài hòa.

Phương Tình bị kinh động, cầm xẻng nấu ăn đi tới, nhìn thấy cảnh tượng dâng hương trên sô pha, thân thể mềm mại chấn động.

Song Hỉ đỡ cằm rơi vào trạng thái trầm tư: “Phúc hắc công + mĩ hình thụ [1]?”

Phương Tình cầm xẻng đánh về phía Song Hỉ: “Cút! Nói bậy bạ gì đó . . . . .” Dừng một chút, vẻ mặt cảm khái nói, “Rõ ràng là nữu thụ + mĩ hình công [2], không phát hiện tư thế cơ thể của bọn họ sao!”

Lục Hân vẻ mặt bình tĩnh một chân đá ngả Lưu Hiệp mặt đầy vệt đen, đối với Song Hỉ đang YY [3] đến độ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại nói: “Lưu Hiệp là công hay thụ. . . . . . em còn không rõ ràng sao?”

Song Hỉ sửng sốt, nghĩ tới hình ảnh hài hoà của hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cúi đầu chạy về phòng bếp.

Phương Tình nhìn sắc mặt hai người rất xấu, rất thức thời sờ cái mũi hỏi: “Hai anh có cái gì… ăn kiêng không?”

Lưu Hiệp trong lòng vui vẻ, đang muốn mở miệng nói không ăn cay, định thuận tiện ‘hưởng ké’ và trả thù Lục Hân âm hiểm chuyên hãm hại chuyện của hắn; bỗng nhiên nghĩ tới người nào đó trong phòng bếp; vội vàng nuốt lời đó vào, nịnh nọt cười hai tiếng, lắc lắc đầu nói: “Không có không có, khó có khi được chị dâu thi thố tài năng, tiểu nhân hận không thể sinh thêm mấy cái dạ dày nữa, làm sao có cái gì kiêng chứ!”

Lục Hân thản nhiên liếc hắn một cái, trong lòng nghi hoặc, trên mặt lại mảy may bất động: “Em không cần bận tâm cứ đi làm!”

Vốn lẽ là nấu cơm cho hắn ăn, Lưu Hiệp cùng Song Hỉ, chẳng qua ‘hưởng ké’ chút ánh sáng từ hắn mà thôi, còn phải luận xem bọn họ chọn ba hay chọn bốn ư, hừ!

Song Hỉ tuy rằng tay chân vụng về, nhưng khi thành trợ thủ cũng rất tốt, có sự giúp sức từ cô bạn, rất nhanh Phương Tình đã làm xong mấy món ăn.

“Đây là món gì? Sao lại toàn màu đỏ!” Lưu Hiệp giơ chiếc đũa kinh ngạc hỏi, chị dâu sẽ không muốn làm ra mấy món có thuốc độc chứ.

“Yên chi ngẫu [4]!” Phương Tình cười tủm tỉm giới thiệu, “Yên tâm, màu sắc này là do ngâm trong bắp cải tím, có thể ăn.”

Lục Hân không chút do dự gắp một miếng nhỏ tinh thế nhai nuốt, vào miệng mát mẻ ngọt ngào, vô cùng ngon miệng

“Ăn ngon ăn ngon!” Lưu Hiệp trong miệng đầy thức ăn liên tục gắp cho Song Hỉ, “Bà xã ăn thử đi, ngon lắm đó!”

Lục Hân thần sắc lạnh đi vài phần, gõ gõ cái đĩa hỏi: “Cái này lại là cái gì?”

“Kim ngọc lương duyên [5]!”

Lưu Hiệp vội vàng gắp một miếng, chua chua ngọt ngọt, rất kích thích vị giác

“A, đây không phải là cam nấu bí đao sao?” Lưu Hiệp trong lòng rất không chấp nhận, Phương Tình ngay cả làm cơm đều làm ra nhiều loại như vậy.

Phương Tình tự giác giới thiệu từng món: “Đây là ‘ Minh nguyệt ánh phỉ thuý ’ [6], cái này gọi là ‘ Du long hí phượng ’[7] , cái kia ‘ Hoa hảo nguyệt viên’ [8] là món em thích ăn nhất đó!”

Hoàn toàn khác biệt với chân gà rang trứng cút, mực xào thịt gà, trứng chiên tôm bóc vỏ.

Lưu Hiệp cùng Song Hỉ hai người miệt mài ăn, không hề keo kiệt mà ca ngợi liên tục

“Tình Tử cậu làm mấy món này ngon thật đó, trước kia cũng không làm cho tớ ăn!” Song Hỉ ăn nhanh đến đầu lưỡi dường như cũng bị cuốn mất.

Phương Tình buồn cười nói: “Trước kia làm đưa cho cậu ăn không ngon sao?”

Song Hỉ vội gật đầu không ngừng: “Ăn ngon, đều ăn ngon!”

Lưu Hiệp đã ở bên cạnh phụ họa: “Sắc hương vị toàn bộ tuyệt, còn có tên món dễ nghe, chị dâu đạt tiêu chuẩn, so với quốc yến còn kém xa a!”

Chỉ có Lục Hân, mặt lạnh nghiêm cũng thưởng thức qua, mỗi món ăn một miếng, sắc mặt lại đen thêm vài phần, lần trước nấu so với hôm nay làm, rõ ràng không cùng một cấp bậc, té ra lần trước cô cố tình lừa hắn.

Lưu Hiệp thấy thần sắc Lục Hân có chút căm tức, rất biết nịnh nọt vỗ mông ngựa nói: “Chị dâu tay nghề tốt như vậy, Lục thiếu gia về sau có phúc hưởng rồi!”

Phương Tình mất tự nhiên ngẩng đầu, vươn chiếc đũa gắp một miếng thịt bò to đưa tới chén Lưu Hiệp: “Này ‘ Mạn sơn hồng biến [9]’ đó là món đặc biệt làm cho anh, tuyệt đối cay đủ!”

Lưu Hiệp vừa thấy, chảy mồ hôi đầy mặt, chị dâu ban cho không dám không ăn, nhưng màu sắc của nó kiều diễm ướt át, khiến cho hắn không khỏi liên tưởng tới đau đớn trải qua lần trước, trong dạ dày phản xạ có điều kiện bắt đầu co giật

Lục Hân không vui ý , ngay cả mình cũng chưa được cô tự tay gắp cho đũa rau, Lưu Hiệp dựa vào cái gì có thể được ăn do cô gắp cho. Vì thế lạnh liệt san bằng đất đai mở miệng nói: “Lưu Hiệp không ăn được cay, dạ dày hắn không tốt không chịu được kích thích.”

Song Hỉ ngay tức khắc dừng đũa đang bay lượn, nghi hoặc nhìn Lưu Hiệp, mở miệng nhưng vẫn là cái gì cũng chưa nói.

Lưu Hiệp rất tự giác đem miếng thịt bò gắp bỏ vào chén Lục Hân, trong lòng thầm mắng hắn thật sự quá keo kiệt, ngay cả cái này cũng ghen.

Thần sắc Lục Hân hoà hoãn ít, tao nhã gắp lên, tinh tế nhấm nháp, sau đó sắc mặt không thay đổi gật gật đầu: “Là có phúc rồi!”

Phương Tình vờ không có nghe thấy, buông chiếc đũa đứng lên: “Còn có một món canh, em đi lấy!”

Chờ lúc Phương Tình bưng lên một tô canh to, ba người đang ở cố gắng thưởng món viên tôm chiên xù cuối cùng.

Lưu Hiệp tò mò hỏi: “Đây là canh gì?”

“Canh sườn heo nấu củ sen [10] , canh bổ dưỡng cho mùa đông!”

Phương Tình đắc ý múc cho mỗi người một chén, đây là món canh sở trường của cô.

Một tô lớn rất nhanh chóng đã thấy đáy.

Mấy người thoải mái tựa vào sô pha, ăn món ngọt sau cùng, Phiên gia hoàng kim cổ [11], thỏa mãn xoa bụng.

Phương Tình đá đá hai vị nam sĩ: “Chúng ta phụ nữ nấu cơm, nên hai vị đàn ông này đi rửa chén đi!”

Lục Hân cái gì cũng chưa nói, chẳng qua quay sang, điềm đạm nhìn chăm chú vào Lưu Hiệp; nhìn Lưu Hiệp oán giận đứng dậy, không cam lòng không muốn đứng dậy vào bếp, lúc đi còn lẩm bẩm trong miệng nhớ kỹ.

“Sau khi ăn xong không vận động không tiêu hóa, các người sẽ béo phì!”

Song Hỉ không đành lòng, đứng dậy đi theo: “Em giúp anh!”

Lưu Hiệp đứng trong phòng bếp cạnh bồn rửa chén, cười đến độ yêu khí bắn tung toé: “Vẫn chỉ có vợ thương anh!”

Song Hỉ ngượng ngùng nhéo hắn một cái, do dự hỏi: “Vừa mới Lục mặt lạnh nói anh không ăn cay….lần trước anh sinh bệnh có phải bởi vì ăn món Tứ Xuyên cùng em?”

Lưu Hiệp trong lòng thầm mắng Lục Hân lắm miệng, làm hại vợ ngốc nhà hắn áy náy trong lòng.

Lưu Hiệp nhã nhặn nhìn cô, dùng bàn tay sạch sẽ cọ cọ mặt cô, cúi đầu đầy cưng chiều nói: “Anh tự mình nguyện ý, anh thích cùng em ăn mọi món em thích!”

Rõ ràng không phải lời tình nói trước hoa dưới trăng, Song Hỉ lại thấy trong đó là thề non hẹn biển, cảm thấy trong lòng ấm áp đích, có một loại vụn vặt, dịu dàng chảy xuôi hiếm khi nào có.

Song Hỉ ngẩng đầu, có chút thẹn thùng nói: “Không thể ăn thì không nên ăn, về sau. . . . . . về sau chúng ta có thể cùng nhau ăn món khác. . . . . .”

Hoa đào trong mắt Lưu Hiệp sáng long lanh, giọng điêu cảm động: “Bà xã. . . . . .”

Chú thích:

[1]/ [2] Phúc hắc công + mỹ hình thụ; nữu thụ + mĩ hình công: Cái này bạn nào đọc đam mỹ thì quá rành rồi, tuy nhiên mình cũng muốn giải thích cho các bạn chưa rõ. Công – thụ là ám chỉ hai anh trong ĐM, (công chỉ anh hay ở trên, thụ chỉ anh ở dưới), còn phúc hắc công + mỹ hình thụ hay nữu thụ + mĩ hình công đó là một cách dùng từ ngắn gọn, từ lóng dùng miêu tả về nét đặc trưng của các anh ‘công-thụ’, mình chỉ giải thích chung chung thế thôi, chứ bạn nào muốn nghiên cứu chuyên sâu thì….

[3] YY: đó là tự sướng

[4] Yên chi ngẫu: là củ sen ngâm chua ngọt, màu sắc đỏ là do pha từ bắp cải tím mà ra, hoàn toàn tự nhiên. Hình minh hoạ

[5] Kim ngọc lương duyên: là món bí đao nấu với cam, có sắc vàng và trắng như ngọc như kim. Hình món ăn đây

[6] Minh nguyệt ánh phỉ thuý: chân gà rang với trứng cút là món này:

[7] Du long hí phượng: mực xào thịt gà đây ạ

[8] Hoa hảo nguyệt viên: tôm bóc vỏ xào vớitrứng

[9] Mạn sơn hồng biến: là đây thịt bò nấu với ớt

[10] Sườn heo nấu củ sen:

[11] Phiên gia hoàng kim cổ: là món làm từ cà chua và dưa hoàng kim thì phải. Hình này mình không chắc chắn lắm, bạn nào biết món này thì chỉ mình với

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play