Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Ngôn Chi bị một trận tiếng vo ve đánh thức. Một đám Tầm tung phong* nghìn dặm đang ở trước cửa sổ liên tục bay lượn xoay tròn, dường như đang sốt ruột muốn đi tìm thứ chúng nó cần.
* Loài ong chuyên đi tìm dấu vết bay được nghìn dặm.
Cố Ngôn Chi đơn giản rửa mặt qua, rồi theo Trần Khiêm Quân đi tìm mục tiêu của bọn chúng.
Tầm tung phong mang bọn họ ở trong thành quay một vòng, mới chịu dừng lại ở một bụi cỏ.
Xung quanh bụi cỏ ngoại trừ những con Tầm tung phong, còn có rất nhiều ruồi. Bọn họ có một loại dự cảm xấu.
Chờ bọn họ đẩy đám cỏ ra, quả nhiên nhìn thấy trên đất có một đối thủ. Có mỗi cánh tay.
Những kẻ kia phát hiện bọn họ thả tầm tung hương* nghìn dặm trên Dạ Minh Châu, cho nên đã chặt tay tên này vứt xuống vứt đây. Xem như là một loại thị uy, bày tỏ những tên kia đã sớm biết có sự tồn tại của Cố Ngôn Chi.
* Ong theo mùi hương bay theo.
“Ngươi cảm thấy, để chứng minh suy đoán của chúng, sai người tới đây giám thị chúng ta không?”
“Người kia đã đến rồi không phải sao?” Trần Khiêm Quân nói như vậy, trên tay đột nhiên thêm cây tiêu hoa mai, rót vào nội lực rồi bắn xa mười trượng, người cũng cùng lúc nhảy theo, chỉ chốc lát sau lại cùng một nam nhân mặc trang phục màu tro đánh nhau.
Cố Ngôn Chi chạy đến một bên xem trò vui, cảm thấy chiêu thức hai người quả nhiên có một ít tương tự. Trần Khiêm Quân mặc dù có võ công của Cố Ngôn Chi, nhưng lại không phải chiêu thức quen thuộc, cho nên thường thường sẽ dùng chiêu thức của hắn.
Nếu mọi chuyện thật sự như lời Trần Khiêm Quân nói…
Cố Ngôn Chi lập tức xông tới, một bên chạy một bên gọi: “Ca!”
Người kia phất tay bắn một cây ngân châm tới Cố Ngôn Chi, tranh thủ trong lúc Trần Khiêm Quân không kịp về phòng, lập tức bỏ chạy.
Trần Khiêm Quân làm mặt âm u nhìn Cố Ngôn Chi cùng với cánh tay của chính hắn đang chảy máu.
“Xin lỗi, thân thể của ngươi…” Cố Ngôn Chi mở miệng còn chưa nói hết một câu.
Ai ngờ Trần Khiêm Quân lại xoay người rời đi.
Cố Ngôn Chi đuổi theo Trần Khiêm Quân, mới vừa đi tới chợ, thì nhìn thấy Thiếu Dương trưởng lão đập cây quạt cười híp mắt đứng ở trước mặt bọn họ nói: “Giáo chủ trước đó để lại tin cho chúng ta nói muốn Phong vương* Tầm tung phong, cho nên ta mang tới cho giáo chủ.”
* Ong chúa
Cố Ngôn Chi lập tức đoạt lại nói: “Cảm ơn.” Thiếu Dương trưởng lão tùy ý cười, rồi nhẹ nhàng đi, giống như hắn vẫn nhẹ nhàng như thế.
Cố Ngôn Chi giơ ống trúc chứa ong chúa cười nói với Trần Khiêm Quân: “Ngươi xem, chúng ta vẫn có thể tìm được bọn chúng, chỉ cần Dạ Minh Châu còn ở trên tay bọn chúng.”
Trần Khiêm Quân vẫn không nói gì.
Cố Ngôn Chi không để ý người đi đường xung quanh, liền nắm chặt lấy tay Trần Khiêm Quân, mười ngón liên kết nói: “Ta bảo đảm, nhất định sau này sẽ không để cho thân thể của ngươi bị thương nữa.”
Vết thương căn bản không nghiêm trọng cho lắm. Ngân châm chi xuyên thủng y phục của y, lưu lại trên cánh tay một vệt máu nhỏ.
Lấy võ công của người kia, cũng có thể một châm làm gục Cố Ngôn Chi, nhưng đó hắn đã hạ thủ lưu tình, mà lúc đó hắn lựa chọn tấn công nhanh chóng rời khỏi, dường như đang trốn chạy cái gì.
Trần Khiêm Quân có chút bất đắc dĩ, thái độ Cố Ngôn Chi nhận sai hắn rất hài lòng, nhưng y lại không biết bản thân sai ở chỗ nào.
“Ta không nên gọi người kia là đại ca ngươi, ta nên ở bên cạnh ngươi a.” Chưa kịp đợi Trần Khiêm Quân mở miệng, Cố Ngôn Chi lại nói tiếp.
Trần Khiêm Quân thở dài, nếu như hắn không nói câu nào, phỏng chừng Cố Ngôn Chi sẽ không biết hắn đang phiền muộn cái gì chứ?
“Ta tức giận không phải ngươi để ta bị thương, cũng không phải ngươi tùy tiện gọi người kia là đại ca, mà là ngươi lại để cho mình đau.”
Cố Ngôn Chi vừa nghe, cười tới hai mắt cong thành hình bán nguyệt.
Trần Khiêm Quân bày tỏ, vách đá dựng đúng hắn cũng không lộ ra vẻ mặt này, dùng mặt hắn làm ra vẻ mặt yêu nghiệt như vậy, quả thật chính là quá sai lầm.
Không lại thèm nhìn Cố Ngôn Chi dùng mặt hắn quyến rũ, Trần Khiêm Quân lập tức dời đề tài: “Ngươi mới vừa nói ong chúa gì?”
“Ừm, tầm tung phong nghìn dặm cũng có ong chúa, hơn nữa năng lực của ong chúa so với ong bình thường lợi hại hơn nhiều, nhưng số lượng ong chúa lại cực ít.”
“Nói trọng điểm.”
Cố Ngôn Chi lại cười, nắm chặt bàn tay Trần Khiêm Quân nói: “Chỉ cần Dạ Minh Châu đã từng phủ qua tầm tung hương nghìn dặm, bất luận bọn chúng dùng biện pháp gì trừ bỏ mùi vị kia, ong chúa cũng đều có cách tìm tới bọn chúng.”
“Chúng ta rất có thể sẽ bị mang tới bảo khố của chúng.”
“Vậy thì không thể tốt hơn, đến thời điểm nhất định ta sẽ tìm được hắn.”
“…” Ngươi xác định sở dĩ ngươi muốn tìm Đại Định vương, không phải là do ngươi nghe nói hắn có rất nhiều vật đáng tiền sao?
“Ôi chao, ta đã quên tiểu tiện nhân Cố Vọng Chi kia.” Hai người đã đi ra ngoài hơn mười dặm đường, Cố Ngôn Chi mới đột nhiên vỗ đầu một cái, bày tỏ mình mới nhớ tới.
“Đừng giả bộ, ngươi chính là cố ý đi.”
Cố Ngôn Chi lập tức dán lại, dựa vào Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi đúng là quá hiểu ta, không hổ là người chuẩn bị theo ta cả đời.”
Trần Khiêm Quân hơi nghiêng đầu đi, ở nơi Cố Ngôn Chi không nhìn thấy khóe miệng khẽ cong.
Đại Đồng thành cách Chu gia trang cũng không có bao xa, hai người cưỡi ngựa cả ngày, cũng đã tới nơi.
Đại Đồng thành xem ra rất phồn hoa, ngay cả buổi tối cũng có rất nhiều người đi lại.
“Chúng ta đến rất đúng lúc, hình như ở đây có chợ đêm đó.” Cố Ngôn Chi nhìn xung quanh, không ít thiếu nữ che mặt, đang đùa đoán đố đèn*. ( một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)
Tầm tung phong vương bay một ngày, dường như cũng đã mệt mỏi, lúc này nó bay trở về ống trúc dự định nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tái chiến.
Trần Khiêm Quân mới vừa lộ diện không bao lâu, thì bị người thỉnh xuống ngựa, đi theo tới một quán trọ.
“Ồ, nguyên lai thần giáo ở Đại Đồng cũng có trú điểm nha.” Vị giáo chủ Cố Ngôn Chi này dường như không hề hiểu rõ hết nội bộ trong giáo.
Một đám người quỳ xuống trước Trần Khiêm Quân rồi bái biệt rườm rà xong mới bắt đầu đi vào chính đề.
Dẫn đầu là một lão khoảng hơn năm mươi tuổi, tướng mạo bình thường như người qua đường nói: “Giáo chủ, ta chính là phân bộ Thiếu Dương, phụng mệnh ở Đại Đồng thành phát triển đã hơn hai mươi năm, giáo chủ có việc gì tới chỗ chúng ta, xin phân phó.”
“Đứng lên đi. Đối với Đại Định vương, các ngươi biết bao nhiêu?”
Câu này mới vừa nói ra, sấu lẫu đầu liền đưa tay vào ngực móc ra một tờ giấy, đưa cho Trần Khiêm Quân.
Trên giấy chậm rãi viết về cuộc đời Đại Định vương, sau đó Cố Ngôn Chi tổng kết đại khái có thể tóm lại là: Đại Định vương thiếu niên thành tài, chiêu hiền đãi sĩ, tao nhã nho nhã, văn võ song toàn, mấy chục năm qua chuyên tâm xây dựng Đại Đồng, chưa bao giờ làm chuyện khác người, đồng thời đến nay chưa có tử tự. ( con nối dõi)
Cố Ngôn Chi vỗ đùi nói: “Nếu như đem tên này đổi thành ta, cũng có thể nói tới thông mà.”
Trần Khiêm Quân bình tĩnh nói: “Ngươi đã thành thân?”
Cố Ngôn Chi bày tỏ, điều này ngược lại là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa cho dù y có thành thân cũng sẽ giống Đại Định vương cả đời không có tử tự.
Cố Ngôn Chi lại hỏi sấu lão đầu: “Hôm nay ngày gì hả, muộn như vậy sao trên đường vẫn còn náo nhiệt?”
Sấu lão đầu đã sớm nghe nói việc giáo chủ sắp thành thân, biết người này là phu quân chưa cưới của giáo chủ, nên cung cung kính kính trả lời: “Đêm nay là đêm trăng tròn, cũng ngày thiếu niên nam nữ ra ngoài tương tân, cho nên khá là náo nhiệt.”
“Chúng ta cũng ra ngoài xem thử có được không.” Cố Ngôn Chi vừa nghe có náo nhiệt, thì lập tức muốn ra ngoài.
Trần Khiêm Quân ngắt tay Cố Ngôn Chi một cái, sủng nịch nói: “Được.”
Sấu lão đầu nhìn hình ảnh hai người dắt tay rời đi, nhất thời nước mắt rơi giàn giụa. Quá cảm động, giáo chủ rốt cuộc đã tìm được người trong lòng!
Lại nói Đại Đồng náo nhiệt có thể so với kinh thành, tuy rằng dân số không nhiều bằng kinh thành, nhưng khi nhìn những thanh niên đi tới đi lui, lại giống như có một phong vị khác.
Cố Ngôn Chi vừa mới bắt đầu còn tràn đầy phấn khởi, nhưng khi nhìn một chút đã cảm thấy không còn hứng thú.
“Đại ca ca, mua đóa hoa đi.” Trần Khiêm Quân quay đầu thì nhìn thấy một tiểu nữ hài ước chừng mười tuổi cầm một đóa hoa màu sắc tươi đẹp.
Tiểu nữ hài là lần đầu trông thấy một Đại ca ca xinh đẹp như vậy, không khỏi nhìn tới sững sờ.
Trần Khiêm Quân lại ôn hòa hỏi: “Đây là hoa gì?”
“Hoa này là Khiếu Nguyệt Quý, nghe nói mỗi tháng trăng tròn nở một lần, nhưng khí trời ở Đại Đồng lạnh, cho nên có lúc mấy tháng mới mở được một lần đó.” Tiểu nữ hài làm ra khuôn mặt tươi cười nói: “Đại ca ca, mua một đóa đi, ta chỉ mỗi đóa hoa cuối cùng này, bán xong là ta có thể về nhà.”
Trần Khiêm Quân vừa nghe, lập tức cho tiểu cô nương một ít bạc vụn, rồi cầm lấy hoa chuẩn bị đi.
“Hoa này là của ta!” Đột nhiên đi tới một cậu ấm xem ra chỉ là loại ngồi không mà hưởng, muốn đưa tay cướp đóa hoa trên tay Trần Khiêm Quân, lại bị Trần Khiêm Quân khẽ động, né ra được.
Bàn( mập) công tử giận, đưa tay lên tát tiểu cô nương một cái nói: “Đó là thứ lão tử thích, nhanh lấy lại cho lão tử!”
Trần Khiêm Quân ngày thường rất thích tiểu hài tử, điều không thích nhất chính là những người này ỷ vào ưu thế của chính mình bắt nạt tiểu hài tử. Ngay sau đó hắn đi tới đánh cho bàn công tử một trận, rồi đem hoa cắm vào trong lỗ mũi bàn tử.
Cố Ngôn Chi vừa nhìn vừa cười, nói: “Quả là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”
Tiểu cô nương đã sớm nhân cơ hội chạy trốn thật xa.
Trần Khiêm Quân lúc này mới phát hiện, đóa nguyệt quý (hoa hồng) lại có gai, vừa nãy không chú ý, lại bị một cái gai đâm vào ngón tay của hắn.
“Xin lỗi, để ngươi bị thương.” Trần Khiêm Quân quay đầu nhắm khóe miệng Cố Ngôn Chi hôn nhẹ, rồi đem cái gái đâm vào ngón tay rút ra.
Cố Ngôn Chi nói: “Hiện tại ngươi biết cảm thụ của ta rồi chứ? Để thân thể của ngươi bị thương, ta cảm thấy khó chịu.”
“Cho nên sau này, ngươi phải cố gắng bảo vệ thân thể của ta, ta cũng sẽ hảo hảo bảo vệ thân thể của ngươi.”
“Được.”
Cố Ngôn Chi gật đầu, như là lời thề non hẹn biển ưng thuận giữa hai người.
Tầng mây trên trời như màu bạc che khuất mặt trăng, lại có lúc làm lộ ra, thì biến thành mặt trăng đỏ. Lại không có ai phát hiện màu sắc mặt trăng đỏ hơn bình thường, giống như đang nói đang có sóng ngầm cường hãn ở chân trời, dường như có thứ gì đó ùn ùn kéo tới che ngợp bầu trời.
Cuồng phong bất ngờ nổi lên, đi theo cuồng phong là hai vệt ánh sáng chớp giật đến chói mắt. Tia chớp làm chân trời sáng lên như ban ngày, rồi lại trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Màu sắc mặt trăng chậm rãi ảm đạm đi, khôi phục như thường.
Hai người vốn đang đứng dưới tán cây hiện tại đã không thấy bóng dáng.
Tất cả mọi người đều nhìn kỹ Thiên Tượng quái dị đột nhiên xuất hiện, mà không có ai nhìn thấy ở đây có hai người đột nhiên biến mất.
Thời điểm Cố Ngôn Chi lại tỉnh lại, lại phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc mềm mại. Mọi thứ xung quanh hình như hơi lung lay, giống như đang ở trên thuyền.
Y vò đầu ngồi dậy, nhìn thấy cách đó không xa có một vị nam nhân tuấn mỹ ôn hòa đang ngồi. Nam nhân ước chừng nhi lập chi niên, lại có một loại khí lắng đọng rất nhiều hào hoa phú quý.
Nam nhân tuấn mỹ dùng thanh âm đầy truyền cảm nói: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT