Tất cả đèn trong nháy mắt sáng lên, ánh lửa sáng trưng chiếu rọi xung quanh, chiếu lên mỗi người hoặc là căng thẳng, hoặc là né tránh, hoặc là không nhìn, hoặc là vẻ mặt xem kịch vui, dị thường sinh động.
Cố Ngôn Chi ngắm nhìn bốn phía, không có nhìn thấy bóng người Trần Khiêm Quân, liền đoán mọi chuyện đã theo hướng phát triển bọn họ mong muốn, còn hiện tại chỉ cần chờ bắt ba ba trong rọ là được rồi.
Cố Ngôn Chi gom tất cả mọi người tụ lại một chỗ, trà ngon đều đưa lên, còn cố ý mời mấy nhân vật mỹ cơ đến đánh đàn khiêu vũ, để những ai có tiền đến xem Huyết Ngọc Phượng Hoàng hưởng thụ, tránh kẻ gây nhiều chuyện.
Chu Trường Hằng nhìn hình ảnh trước mặt vốn nên vạn phần căng thẳng lại xoay chuyển ngược lại, liên tục thổi râu mép trừng mắt. Nhìn Cố Ngôn Chi không vội vã, trong lòng hắn lại vô cùng lo lắng. Nếu như y không làm được, thì hắn phải làm sao? Huyết Ngọc Phượng Hoàng lấy không lại được, thì những trân bảo kia cũng đều là trân bảo truyền đời của Chu gia trang a.
Đi vài vòng, Chu Trường Hằng rốt cuộc không sống được, đi tới bên cạnh Cố Ngôn Chi tức giận hỏi: “Danh bộ đại nhân, nói vậy Dạ Minh Châu các ngươi lấy lại chưa?”
Cố Ngôn Chi nói: “Dạ Minh Châu không ở trên tay ta, đã bị những kẻ kia lấy đi.”
Chu Trường Hằng nghe vậy sững sờ, còn nói: “Việc này ngươi không cần cùng ta đùa giỡn, ta tự nhiên là biết các ngươi sớm có sắp xếp.”
Cố Ngôn Chi nhìn mấy mỹ cơ uốn éo vòng eo mềm mại, ăn một miếng bánh ngọt nói: “Dạ Minh Châu không ở trên tay ta ta tội gì lừa ngươi, quả thật đã bị những kẻ kia lấy đi.”
Chu Trường Hằng nhìn kỹ vẻ mặt Cố Ngôn Chi nửa ngày, mặc dù xem như hững hờ, nhưng lại không có ý nói nhiều. Lẽ nào Dạ Minh Châu thật sự để người ta lấy đi?
Chu Trường Hằng đột nhiên có một loại cảm giác tin sai tên này. Không, hắn không phải tin sai tên này, mà là thanh danh của tên này.
Lúc này phía dưới có người báo, Chu Trường Viễn đã tới.
Chu Trường Hằng lập tức đi tới nghênh đón đệ đệ đã lâu không gặp.
Mà Trần Khiêm Quân đã đuổi theo kẻ kia trên mái nhà chạy hơn mười dặm đường. Khinh công của Cố Ngôn Chi ở trên võ lâm có thể nói là số một số hai, nhưng hắn phải đuổi theo tên kia thời gian dài như vậy, tất nhiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng không rơi xuống.
Trần Khiêm Quân dùng sức đề khí, mượn cành cây gia tăng cường độ, làm bản thân bắn xa hai trượng, vừa vặn rơi vào tặc tử trước mặt.
“Đứng lại!” Quỷ Đầu Đao ở dưới ánh trăng toả ra hào quang màu u lam, khí thế bức người.
Trần Khiêm Quân lúc này mới nhìn thấy tên đối diện rốt cuộc là hình dạng gì. Nhưng lại kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào thì bắt đầu, hắn đã đuổi sai người. Tên này chưa từng xuất hiện ở bất luận chỗ nào trong hội trường, nhưng thân pháp của hắn so với kẻ chạy ra khỏi hội trường giống như đúc. Nói cách khác, đây là thuật che mắt thường thấy nhất, hắn bị tên này dùng thuật che mắt làm lẫn lộn.
Tên kia mặt trắng tới không còn giọt máu, ở dưới ánh trăng u ám, trắng bạch làm người sợ hãi. Cả khuôn mặt hắn cứng ngắc giống như mới từ Địa Ngục bò ra.
Trần Khiêm Quân liếc mắt là đã nhìn ra, kẻ đối diện đang dùng một tấm mặt nạ da người.
Động tác trên tay hoàn toàn không dừng, đối phương dường như không muốn cùng hắn dây dưa gì thêm, một lòng muốn rời khỏi khống chế của hắn. Nhưng —— đây chỉ là một loại thuật che mắt.
Bởi vì tới khi Trần Khiêm Quân muốn lui lại đuổi theo tên trộm Dạ Minh Châu chân chính, lại bị tên này ngăn cản.
Có Cố Ngôn Chi truyền thụ, Trần Khiêm Quân đã có thể dùng tốt nội lực húng hậu trong cơ thể, mặc dù như thế, hai người cũng chỉ đánhhoà nhau.
Đối phương nhẹ nhàng xoay tròn một cái, tránh được một chiêu liền nhảy lên một cái cây. Hắn đầy hứng thú nhìn Trần Khiêm Quân, duỗi ra một ngón trỏ nhẹ nhàng xoa mũi, khóe miệng câu ra một nụ cười quỷ dị lại cứng ngắc.
Trần Khiêm Quân lập tức nhảy lên cây, nhìn về tên kia nói: “Ta mặc kệ ngươi nghe lệnh của ai, nói chung ngươi phải lập tức giao Dạ Minh Châu ra.”
“Ta nghĩ ngươi nên nên biết, Dạ Minh Châu căn bản không ở trên người ta chứ?” Người kia cố ý nhỏ giọng, làm cho người nghe cảm thấy có hơi khàn khàn.
“Không ở trên thân thể ngươi không có nghĩa là ngươi không biết ở chỗ nào.” Trần Khiêm Quân tiếp tục dụ dỗ đối phương nói chuyện.
“Hừ, nghe nói ma giáo tuy rằng hoành hành giang hồ, nhưng trước giờ đều mặc kệ việc triều đình, tại sao tới ngươi lại bắt đầu nhúng tay vào mấy việc thế tục này?” Đối phương cười khẽ một tiếng, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa mũi, dùng sức một cái nhảy ra sau.
Lần này, Trần Khiêm Quân lại không đuổi theo.
Lúc hắn trở lại Chu gia trang, thấy Chu Trường Hằng cùng Chu Trường Viễn đang ngồi ở trong phòng tiếp khách, một mặt tối tăm, dường như tao ngộ nhân sinh đả kích nặng nề. Chỉ có Cố Ngôn Chi đưa chân vác lên bàn trà, một tay cầm ly trà, một tay cầm điểm tâm.
Hắn khẽ cười cười, đi tới bên cạnh Cố Ngôn Chi, rồi ăn khối điểm tâm bị y gặm một nửa càm trên tay ăn vào, còn cố ý liếm môi một cái nói: “Quá ngọt.”
Cố Ngôn Chi lập tức đứng lên, nhìn quanh Trần Khiêm Quân một lúc hỏi: “Sao rồi, đuổi theo được không?”
“Đuổi được.”
Huynh đệ Chu gia lập tức đứng lên hỏi: “Người đâu?”
“Đi rồi.”
“…” Bọn họ luôn có một loại cảm giác lên nhầm thuyền tặc. Nhưng dù sao đối phương cũng mất một viên Dạ Minh Châu vô giá, cũng không nên phát hỏa vào họ. Dù sao Huyết Ngọc Phượng Hoàng ở trước đó cũng đã mất rồi, người ta là vì giúp bọn họ tìm bảo vật gia truyền mới làm mất Dạ Minh Châu.
Đã thấy Cố Ngôn Chi ôm cánh tay Trần Khiêm Quân nói: “Đi tắm trước đi, ta sẽ sai người chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon.”
“Đều là thứ ngươi thích ăn chứ?”
“Ngươi cũng sẽ thích.”
Nhìn bóng lưng hai người lặng lẽ giống như cái gì cũng chưa có phát sinh, huynh đệ Chu gia cảm thấy đúng là đã lên thuyền giặc.
Hai người mới vừa trở về phòng ngồi xuống, đã thấy Cố Đại Chí một mặt tối tăm xách theo thùng nước đi vào, nặng nề đem thùng nước thả xuống đất, lại đi ra ngoài.
“Đưa thêm vài thùng, hai chúng ta đều muốn tắm rửa.” Cố Ngôn Chi hô gọi Cố Đại Chí.
Bên ngoài liền truyền đến âm thanh dùng sức đá ghế đá bàn, tiếp theo lại là một trận gào thét.
“Ngươi đối xử với hắn như…”
“Ai bảo hắn dám thích ngươi?” Cố Ngôn Chi khẽ hất cằm lên.
Trần Khiêm Quân ở bên khóe miệng Cố Ngôn Chi khẽ hôn một cái nói: “Tại sao ta lại lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy.” ( Anh đang khen ai?, anh hay y?)
Cố Đại Chí lại xách nước đi vào, dùng sức để dưới đất. Nước trong thùng bắn tung toé xung quanh, làm ướt một khoảng.
Thưởng thức vẻ mặt Cố Đại Chí lòng không cam tình không nguyện xong, Cố Ngôn Chi liền động thủ cởi bỏ quần áo của Trần Khiêm Quân.
“Ngươi…” Không đi ra sao?
“Ta nói rồi, hai chúng ta đều muốn tắm mà, ngươi xem cái bồn tắm thật lớn.”
Liếc nhìn bồn tắm có thể chứa được hai đại nam nhân, Trần Khiêm Quân đã hiểu, không trách vẻ mặt Cố Đại Chí lại giống như muốn ăn thịt người.
“Ngươi…” Theo ta cùng nhau tắm?
Cố Ngôn Chi một bên cởi quần áo rồi nói: “Ôi chao, hai chúng ta còn sợ cái gì, ngược lại hai chúng ta đều nhìn không biết bao nhiêu lần. Nói không chừng lúc nào đó người còn đối với thân thể của ta làm chuyện gì không muốn người biết nha.”
“…”
Nhìn Cố Ngôn Chi không hề kiêng kỵ đi vào bồn tắm, rồi phát ra một tiếng thở dài phi thường thoải mái, Trần Khiêm Quân nhất thời cảm thấy nước ấm trở nên nóng.
“Nói một chút, tình hình sau khi ngươi đuổi theo xảy ra thế nào.” Cố Ngôn Chi luôn cảm thấy lúc Trần Khiêm Quân trở lại, tuy rằng không biểu hiện ra chỗ đặc biệt nào, nhưng có tâm sự.
“Lúc ta đuổi theo, bọn chúng lặng lẽ thâu lương hoán trụ. Cho nên ta đuổi theo tên giả mạo. Ta phát hiện khinh công của hắn cùng ngươi không phân cao thấp.”
Cố Ngôn Chi nói: “Có phải là ngươi đã không hảo hảo phát huy nội lực nam nhân trong người.”
Trần Khiêm Quân đưa tay ngắt trên cánh tay Cố Ngôn Chi một cái, nói tiếp: “Ta cảm thấy tên kia ta có nhận thức.”
Thân hình của hắn, chiêu thức của hắn, tiếng nói của hắn, cùng với khi có chuyện vui sẽ dùng ngón tay trỏ xoa mũi, mỗi một cái đều giống người kia trong ký ức của hắn.
Trần Khiêm Quân không nói thêm gì, cảm giác được Cố Ngôn Chi ở trước ngực hắn dùng sức cắn một cái.
“Ngươi đang nhớ tiểu tình nhi của ngươi?”
“Ta có thể không giống ngươi, lại nuôi nhiều tiểu tình như vậy.” Nói đến chuyện này, Trần Khiêm Quân cảm thấy thật chua. Lúc mới bắt đầu tiến vào trong thân thể Cố Ngôn Chi, phát hiện vị giáo chủ này còn có một hậu cung, nghe nói người bên trong hậu cung còn không ít.
Trần Khiêm Quân nghĩ như thế, liền ở trên eo Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng bóp một cái.
Cố Ngôn Chi hít vào một hơi nói: “Những tên kia chỉ dùng để luyện võ.” Bên nói, bên dùng tay chậm rãi mò tới chỗ yếu hại của Trần Khiêm Quân.
“Ngươi…”
Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng cười, nói: “Thân thể của mình chỗ nào mẫn cảm ngươi cũng không biết sao? Lại dám bấm hông của mình?”
Cố Ngôn Chi đem □ hai ngườ đặt ở cùng một chỗ xoa bóp, chân thì quấn lấy phần eo Trần Khiêm Quân.
Trần Khiêm Quân thở dài một hơi, hắn cũng là nam nhân, dưới tình trạng này thì có chuyện gì cần bàn cũng không xong, không bằng quan tâm chuyện quan trọng kế tiếp. Huống hồ, từ khi hai người xác định quan hệ đến hiện tại, hình như cũng chưa làm gì, mỗi ngày nhìn người mình thích ở bên cạnh mình nhảy nhót lại phải làm bộ cấm dục, quả thật không phải nam nhân.
Hắn lấy tay Cố Ngôn Chi ra, để y vịn vào bờ vai của hắn, rồi dùng tay cầm lấy, đem hai □ đặt ở cùng một chỗ xoa xoa, một bên liên tục hôn cổ Cố Ngôn Chi, trêu tới Cố Ngôn Chi hơi ngẩng đầu lên, thở hổn hển chậm rãi vặn vẹo eo.
“Ưm, ngươi thật giống như… A… Không biết… A… Có muốn hay không… A ư… Ta dạy cho ngươi… A…” Cố Ngôn Chi một bên rên rỉ, một bên còn không an phận đùa đùa với Trần Khiêm Quân, làm Trần Khiêm Quân không khỏi tăng nhanh tốc độ trên tay.
Hai người thở dốc càng ngày càng nặng, nước ấm dần nguội, hai người cùng rên một tiếng, chất lỏng trọc bạch xen lẫn phun ra, dính vào trên ngực hai người.
Cố Ngôn Chi ôm cổ Trần Khiêm Quân hỏi: “Hai chúng ta lúc nào mới động phòng?”
Một câu hỏi này làm màu sắc trong mắt Trần Khiêm Quân biến đổi. Hắn không trả lời, chỉ lau chất lỏng trên người Cố Ngôn Chi, đem kẻ lười biếng ôm lấy lau chùi sạch sẽ, cẩn thận thả xuống giường, rồi nằm theo.
Cố Ngôn Chi lập tức dán lại, cùng tư thế bạch tuộc cuốn chặt Trần Khiêm Quân, ngoài miệng lại hỏi: “Ngươi không đi ăn sao?”
Trần Khiêm Quân khẽ cười cười, ở khóe miệng nhẹ nhàng ấn một nụ hôn, nói: “Không ăn, muốn ăn ngươi.”
Cố Ngôn Chi cười khanh khách, tìm tư thế thư thích, một lúc lâu mới nói: “Ngươi nói người kia, là ai?”
Trần Khiêm Quân ôm Cố Ngôn Chi tay hơi nắm chặt, sau đó mới dùng một loại giọng nói không chân thực: “Đại ca ta.”