Đại sảnh vốn đang nháo loạn sau câu nói của cái kia nam nhân liền im bật,Thượng Quan Lâm Vân mồ hôi bắt đầu trên trán tuôn xuống,giãy nảy:"Ngươi,vô sỉ nam nhân,mau buông tay. Bổn tiểu thư với ngươi không quan hệ,mau buông"
Nam nhân nghe nàng ta nói xong liền không tự chủ được buông tay,trên mặt hiện hữu rõ ràng đau thương:
"Vân nhi,nàng sao có thể như vậy tuyệt tình với ta,hay là vì ta quá nghèo,nàng không chịu được khổ. Không sao Vân nhi,ta sẽ cố gắng kiếm tiền để làm vui lòng nàng. Xin nàng đừng cùng ta phủi sạch quan hệ"
Nam nhân khuôn mặt đầy bi thương,tay lại nắm chặt lấy tay Thượng Quan Lâm Vân,giọng nói đầy chua sót cùng cần xin làm không ít người bắt đầu động lòng,bàn tán nhỏ giọng về Thượng Quan Lâm Vân. Mà Thượng Quan Lâm Vân sao có thể không nghe được,nàng ta sắc mặt đỏ như trái cà chua,uỷ khuất bộ dạng quay sang cầu xin thập Liễu công tử:
"Tướng công,hắn,hắn cùng thiếp không quen biết. Xin chàng,làm chủ cho thiếp"
Thập Liễu công tử là một tên háo sắc ngu ngốc,huống chi anh hùng nan quá mĩ nhân quan*,nàng ta xem sao hắn không động lòng mà làm chủ cho mình.
*Anh hùng nan quá mĩ nhân quan: Anh hùng khó qua ải mĩ nhân
Chỉ tiếc,thập Liễu công tử không chỉ là một tên háo sắc ngốc tử mà còn là kẻ tiểu nhân chỉ biết trốn tránh. Hắn nhìn Thượng Quan Lâm Vân như vậy uỷ khuất,nghĩ lên tiếng làm chủ,thấy sắc mặt gia gia nãi nãi đen như đít nồi liền im lặng. Thượng Quan Lâm Vân thấy hắn hồi lâu không nói gì đâm ra tức giận nhưng cố nuốt xuống,tiếp tục trước mặt thiên hạ quỳ xuống van lạy:
"Tướng công xin tin thiếp. Thiếp thực sự không biết kẻ này,đây là lầm đầu tiên thiếp và hắn gặp nhau. Xin tin thiếp"
"Đủ"
Liễu gia chủ không thể tiếp tục nhìn Thượng Quan Lâm Vân diễn kịch nữa,liền quát lên một tiếng. Lão sống như vậy tuổi,chỉ muốn tìm cho cháu trai mình sủng ái nhất một thê tử tốt đẹp,lại nghe danh Thượng Quan đại tiểu thư đối với ai đều tốt,hơn nữa cầm kì thi hoạ cũng coi như tài giỏi liền tìm bà mối tới cửa hỏi thăm. Thật không ngờ nàng ta lại bại hoại như vậy. Bản thân lão vừa giận mình tin vào miệng lưỡi thiên hạ vừa giận Thương Quan Lâm Vân không có đức hạnh,hận không thể ngay lập tức đem nàng ta đa khỏi cửa lớn. Nhưng bây giờ,quan trọng là phải tìm lại thể diện cho Liễu gia.
Nghĩ vậy,Liễu gia chủ liền nhìn cái nam nhân vẻ mặt bi thương nắm tay Thượng Quan Lâm Vân không chịu buông,hỏi:
"Ngươi thực là ái nhân của nàng?"
"Quả thật như vậy thưa Liễu gia chủ"
Giọng nói chắc nịnh cùng khẳng định làm Liễu gia chủ cùng có vài phần tin tưởng:
"Ngươi cùng nàng nhận thức vào thời gian nào?"
"Thưa Liễu gia chủ,tiện dân cùng Vân nhi nhận thức nhau vào đêm thất tịch năm trước. Lúc đó tiện dân cùng mấy bằng hữu đi chơi gần sông Nguyệt,gặp đúng lúc Vân nhi đang ở đấy cầu nguyện. Vừa thấy nàng,tiện dân đã biết đó chính là chân mệnh thiên tử của đời mình"
Càng ngày càng có nhiều mũi nhọn hướng về phía Thượng Quan Lâm Vân làm nàng tức giận cùng oan ức không thôi. Rõ ràng nàng mới là bị hại nhân,sao giờ lại biến thành cái nam nhân xa lạ kia,mà thất tịch năm trước nàng căn bản không có gặp hắn nha!
"Ngươi nói dối,thất tịch năm trước ta có gặp gỡ cái nam nhân nào đâu?"
Liễu gia chủ trừng mắt với Thượng Quan Lâm Vân làm nàng ta sợ hãi,liền ngậm miệng. Lão quả thật mắt mù mới đi rước cái nữ nhân này về cho cháu trai:
"Ngươi có bằng chứng không?"
Nam nhân nghe xong không do dự lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn tay. Mà Thượng Quan Lâm Vân thấy khăn xong liền kinh ngạc,chưa mở miệng giải thích đã bị nam nhân kia giành nói:
"Đây là vật đính ước mà Vân nhi tặng cho tiện dân,trên này còn có tên của nàng. Xin gia chủ cứ xem"
Liễu gia chủ cầm lên trước khăn tay,quả nhiên có tên của Thượng Quan Lâm Vân trên đó. Sắc mặt đen như đít nồi,lão quay đầu nhìn Thượng Quan Lâm Vân giống như muốn xé xác nàng ta ra thành trăm mảnh,liền sau đó tiếng bàn luận lại nổi lên,càng ngày càng cay độc:
"Quả thật là một cái bại hoại nữ nhân!"
"Đúng vậy a! Thượng Quan gia chủ trước giờ làm quan thanh liêm không hiểu sao lại sinh ra một nữ nhi như vậy!"
"Phải đó,nghe đồn trước nàng thân muội muội Thượng Quan Ngọc Huyền cùng gian díu với tình nhân trong tiểu viện rồi bị bắt gặp đó."
"Thật? Thượng Quan gia quản thật không biết giáo dục mà"
...
Thượng Quan Lâm Vân nghe những lời đàm tiếu,sắc mặt càng ngày càng đỏ bừng,cục tức khi nãy nuốt chưa trôi đã lại đẩy lên,cuối cùng thành bốc hoả:
"MẤY NGƯỜI THÔI ĐI. KHÔNG ĐƯỢC NÓI BỔN TIỂU THƯ NHƯ VẬY. BỔN TIỂU THƯ THỰC CÙNG HẮN XA LẠ."
Hậu trường lại lần nữa im lặng,đột nhiên một vị tiểu thư trong đám khách thấy nàng ta như vậy liền khinh thường hừ lạnh:
"Đúng là kĩ nữ mà còn ra vẻ thanh cao! Đã có tình nhân chim sẻ rồi còn mơ tưởng mình trở thành một cái phượng hoàng!"
Liền sau lời nói của vị tiểu thư đó,tiếng đàm tiếu lại tiếp tục vang lên,Thượng Quan Lâm Vân hiện tại bỏ hết bộ dạng thục nữ nũng nịu,vỗ ngực dập chân liền tục phản bác nhưng chẳng ai thèm nghe,cuối cùng được cái kia nam nhân kéo tay ly khai.
Vẫn im lặng nãy giờ,Quách Lan hiện tại mới thấp giọng hỏi Trương Lam Nguyệt:
"Chủ tử,tiếp theo chúng ta thế nào?"
"Cứ chờ đi,còn nhiều màn hay mà"
Trương Lam Nguyệt đặt ly trà xuống bàn bên cạnh,ánh mắt lớe sáng một tia cười trên đau khổ kẻ khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT