Đúng như những gì Diệp Từ và Lam Mặc Huyên nói,canh năm ngày hôm sau,Hoàng Phủ Thành lết tấm thân tàn tạ trở về,trước mặt Trương Lam Nguyệt đầy tự hào:"Trương cô nương,ta đã hoàn thành,quxng đường nàng nói,mặc dù,hơi lâu hơn nang nói,một chút"

Nhìn hắn tàn tạ vậy mà Trương Lam Nguyệt tự nhiên thấy có chút hối hận về tò trả thù vừa rồi:

"Ngươi tàn tạ vậy mà. Thôi,mau trở về ngủ một giấc đi,ngày mai sẽ tiếp tục"

"Nàng thực tốt a!"

Hoàng Phủ Thành bất giác mỉm cười,hạnh phúc tràn ngập. Xong liền không trụ nổi nữa mà gục mặt xuống đất. Trương Lam Nguyệt tưởng hắn ngất,suy nghĩ một hồi,liền không có kị cái gì nam nữ thụ thụ bất thân mà đem hắn trở về. Đáng tiếc,lão thiên ghét bỏ Hoàng Phủ Thành hắn,để cho vị đại nhân vật nào đó nhìn thấy. Bình giấm chua một khắc vỡ vụn ra,Độc Cô Thiên Sát mặt đầy hắc tuyến dụng kinh công nhảy xuống trước mặt nàng,tức giận gào lên:

"Nguyệt nhi,nàng làm cái gì vậy hả? Tên nam nhân này là kẻ nào mà nàng cùng hắn lại"

Lại như này thân mật,mấy chữ đó Độc Cô Thiên Sát nói không nổi. Liếc nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Hoàng Phủ Thành mà lửa giận vốn âm ỉ của hắn hiện giờ bùng lên dữ dội. Tiểu tử này nhìn mặt đẹp thì đẹp thật nhưng không đẹp bằng hắn,nàng vì sao thân mật với tiểu tử này trong khi chưa một lần như vậy với hắn:

"Mau bỏ ra"

Thật ra Độc Cô Thiên Sát chuyện bé xé ra to vậy thôi. Hoàng Phủ Thành xác thực không yêu nghiệt bằng Độc Cô Thiên Sát,nhưng Trương Lam Nguyệt cũng chỉ là để hắn khoắc vai mình chứ chẳng làm gì khác:

"Sao lại bỏ,hắn như này tàn tạ còn ngất ra đây nữa,Độc Cô các hạ nói ta bỏ hắn ra,khác nào giết hắn"

"Ta nói nàng bỏ hắn ta,nàng nghe không?"

Độc Cô Thiên Sát không cố kị mà phóng uy áp,không khí phút chốc trở nên đáng sợ,khiến một người có kinh nghiệm như Trương Lam Nguyệt cũng phải rùng mình:

"Vậy ngươi đỡ hắn?"

Độc Cô Thiên Sát liếc xéo Hoàng Phủ Thành,muốn từ chối mà nghĩ lại,cố nhịn mà đỡ lấy hắn. Miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Tiểu tư chết tiệt,dám động vào nữ nhân của bổn các chủ. Đợi sau khi ngươi tỉnh dậy,bổn các chủ sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi một bài học"

---------------------------------

Hoàng hôn đứng bóng cũng là lúc Hoàng Phủ Thành tỉnh dậy. Hắn vươn vai,dụi dụi mắt. Một ngày không ăn không ngủ mà chạy thục mạng,giờ ngược lại ngủ dậy thiệt thoải mái nha! Đập vào mắt hắn là Trương Lam Nguyệt tay bưng tô cháo thịt thơm phức,lo lắng hỏi:

"Ngươi tỉnh. Đã thấy hơn ổn chưa? Nào,mau chóng ăn đi,nguội mất rồi"

Một cảm giác thoả mãn không ngừng dâng lên trong đan điềm,Hoàng Phủ Thành cầm lấy tô cháo,"vô tình" chạm vào tay Trương Lam Nguyệt:

"Ta ổn a! Cảm tạ nàng đã quan tâm"

Đột nhiên,một lượng khổng lồ sát khí từ đâu xông tới,khiến Hoàng Phủ Thành tay chân run rẩy,nhịn không được ngước mắt nhìn. Là một tên nam nhân yêu nghiệt mặt đầy hắc tuyến,trên người bạch nguyệt y phục,tay cầm kiếm giống như muốn chêm ai đó,mà biểu cảm chính là hận không thể ngay lập tức giết chết hắn. Trương Lam Nguyệt không vui lên tiếng:

"Độc Cô các hạ,thu lại sát khí của ngươi đi"

Nam nhân hơi thở đầy mùi tử thần,không quan tâm đến của nàng lời nói:

"Ngươi,mau buông tay nàng ra,nhanh"

Giọng nói như ra lệnh,khiến Hoàng Phủ Thành dù không tình nguyện vẫn phải buông tay Trương Lam Nguyệt:

"Lam Nguyệt,hắn là ai a?"

"Độc Cô Thiên Sát-Huyết Vụ các các chủ"

Nàng không mặn không nhạt nói,làm Hoàng Phủ Thành cảm thấy phần nào yên tâm. Nhưng nhìn cái khuôn mặt yêu nghiệt của Độc Cô Thiên Sát,yên tâm của hắn tụt xuống vạch số 0,liền trừng mắt. Độc Cô đại nhân cũng không yếu thế,trừng lại Hoàng Phủ công tử. Hai bên trừng qua trừng lại,tia sét bắng liên miên không ngừng. Chỉ tội cho Trương Lam Nguyệt nhìn hai kẻ không độ trời chung trừng nhau mà nghĩ hai kẻ đó liếc mắt đưa tình,liền ngán ngẩn thở dài:

"Cổ nhân có câu: Gừng càng già càng cay,trai càng gay càng đẹp. Giờ mới thấy,quả nhiên là không sai a!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play