Đóng lại cánh cửa ký ức của Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt,Trương Lam Nguyệt hai tay xoa xoa thái dương. Nàng thực mệt mỏi vì những kí ức này,nó làm lòng oán hận cùng bản tính khát máu của nàng nhức nhối. Hừ,thật hận vì giờ nàng không thể xông vào một kiếm chém chết cả nhà Thượng Quan. "Lam Nguyệt,mày không được phép nghĩ đến việc đó"-Nàng thở dài,vỗ vỗ ngực tự nhắc nhở bản thân,biết vậy nàng đã không xem lại hồi ức của Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt rồi. Bất quá,có lẽ Khúc Trường Khanh kia thật lòng với nàng,nàng cũng đã lý giải tại sao lúc đó chính mình lại không kiềm chế mà ngại ngùng. Nga,nàng đâu phải là quân háo sắc đâu,với lại Khúc Trường Khanh kia có lẽ rất đẹp nhưng trong mắt nàng hắn chẳng qua chỉ là đẹp hơn bình thường một chút thôi mà,sao nàng có thể tư xuân nhanh vậy chứ? Một câu hỏi khác lại xuất hiện trong đầu Trương Lam Nguyệt.
Huyên Huyên mang đồ ăn đến,hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ,sau đó lại chuyển bị tiến đến Trúc Quan Lâm bắt đầu luyện tập lại.
Sáng ngày hôm sau,chuyện tứ tiểu thư tỉnh lại đã lan truyền ra khắp Thượng Quan gia,phải công nhận rằng,tốc độ truyền tin ở cổ đại cũng nhanh không kém gì ở hiện đại,từ vài cái nha hoàn ở Thanh Khâu phục mà đã đến tai cả Thượng Quan Lâm Thiên chỉ trong một buổi sáng.
Thư phòng,Thượng Quan Lâm Vân,Triệu thị cùng Thượng Quan Lâm Thiên đều im lặng,không khí vô cùng căng thẳng,cuối cùng bị phá vỡ bởi câu than trách của Thượng Quan Lâm Vân:"Phụ thân,mẫu thân,hai người nói xem Nguyệt tiện nhân đó sao tỉnh lại nhanh thế?". Triệu thị gật đầu phụ hoạ,Thượng Quan Lâm Thiên thở dài hỏi:"Hai người đã cho nó uống cái gì?". "Là Huyết Nguyệt độc phụ thân,ta mặc dù không biết công hiệu nó ra sao nhưng nghe tiếng kêu thống khổ của ả đêm mấy ngày trước thì thực thoả mãn"-Thượng Quan Lâm Vân cười ha ha nói,Thượng Quan Lâm Thiên hài lòng xoa đầu nàng:"Tốt lắm,quả nhiên là nữ nhi của ta,hạ thủ bằng Huyết Nguyệt độc,còn lo sợ không làm Thượng Quan Lam Nguyệt kia sớm chết". Thượng Quan Lâm Vân lần đầu tiên nghe phụ thân khen ngợi mình,lỗ mũi hếch lên tận trời nói:"Ân phụ thân. Nhưng ta không muốn nó chết sớm,ta muốn nó sống không bằng chết". "Vậy mới là nữ nhi của ta. Đợi khi Thượng Quan Lam Nguyệt bị Huyết Nguyệt độc dày vò đến chết,ta sẽ cầu hoàng thượng ban hôn cho ngươi và Khúc vương gia". Triệu thị cùng Thượng Quan Lâm Vâm như trước măt nhìn thấy ân sủng tận trời,đều cuối người cảm tạ Thượng Quan Lâm Thiên:"Đa tạ lão gia/phụ thân". Nói rồi quay người đi khỏi thư phòng,để còn lại mình Thượng Quan Lâm Thiên,hắn thở dài,tay lấy ra một chiếc trâm cài tinh xảo,vừa vuốt ve nó vừa khẽ thì thầm:"Nàng thấy chưa Miên Nhi,kẻ hại chết nàng,cho dù chính là nữ nhi của nàng ta cũng giúp nàng hoàn trả. Nàng thoả mãn rồi chứ? Nếu rồi thì đến bên cạnh ta,được không?". Lời của hắn nhẻo nhẹ như cầu xin,lại có chút khiển trách như hầu như đều là thương yêu cùng sủng nịnh vô bờ,có thể nói hắn yêu thương nữ nhân tên Miên Nhi này đến mức nào. Trên nóc nhà xuất hiện một tiếng động nhỏ,nếu như bình thường chắc chắn sẽ bị Thượng Quan Lâm Thiên chú ý nhưng lần này hắn lại làm ngơ,đơn giản vì hắn đã không còn chú ý đến gì ngoài chiếc trâm cài và nữ nhân tên Miên Nhi này. Trương Lam Nguyệt thở dài nhẹ nhõm,,cũng may có chiếc trâm cài kia,nếu không thì nàng nguy to rồi. Đứng dậy xoay người hướng Vị Ương hiên phi thân đến,trong đầu hỗn độn mỉa mai khinh thường và khó hiểu. Mỉa mai khinh thương vì Thượng Quan Lâm Thiên này,hoá ra không phải từ trước đến giờ cố tình làm ngơ mà là do chính bản thân mình sai bảo Thượng Quan Lâm Vân cùng Triệu thị hành hạ mình. Hảo,hảo lắm,ngay cả nữ nhi của mình cũng muốn giết chết,này là bất nhân,không thể thay thứ. Còn khó hiểu là nhìn biểu hiện của hắn khi cầm chiếc trâm cài kia. Miên Nhi có lẽ là tên của di nương nàng,còn hắn thì có lẽ rất thực tâm thương yêu bà,nhưng tại sao lại làm vậy với nữ nhi của bà? Hắn không sợ linh hồn di nương sẽ đau buồn sao? Là hắn tin di nương vì khó sinh mà chết,hoàn toàn không biết do Triệu thị hạ độc hay thân thể Thượng Quan Lam Nguyệt còn có bí mật nào khác mà chỉ hắn và di nương biết? Nhưng dù thế nào thì kẻ bất nhân muốn hại chết chính nữ nhi của mình,dù có ẩn tình hay nỗi khổ tâm thế nào,Trương Lam Nguyệt nàng,tuyệt đối không bao giờ tha thứ.
Đêm yên tĩnh đột nhiên có một tiếng đáp chân khe khẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Trương Lam Nguyệt trở lại Vị Ương hiên,tháo xuống chiếc mặt nạ bạc-di vật Bạch di nương để lại,đẩy cửa đi vào phòng. Trong phòng mọi thứ tối om,Huyên Huyên đã ngủ từ bao giờ,Trương Lam Nguyệt thở dài,vuốt vuốt mái tóc đen của Huyên Huyên. Thấy có động,Huyên Huyên đột nhiên tỉnh giấc,dụi dụi mắt nhìn nàng nhà mình một thân hắc y thì ngạc nhiên vô cùng,vội hỏi:"Tỷ tỷ,tỷ sao lại mặc như này? Tỷ vừa ra ngoài à?". Nàng gật đầu thay câu trả lời,rót một ly trà nước,Huyên Huyên vẫn mờ mịt hỏi:"Tỷ đi đâu vào giờ nào?". "Ta đi du ngoạn Thượng Quan gia trên không,tiện tai nghe được một bí mật động trời"-Giọng Trương Lam Nguyệt thập phần bí ẩn cùng lạnh lẽo. "Bí mật gì?"-Huyên Huyên vẫn không chịu từ bỏ hỏi tiếp. Trương Lam Nguyệt thở hắt ra một hơi,đặt ly trà xuống bàn,đổi lại y phục thường ngày mặc,thanh âm mang đầy châm chọc cùng khinh thường:"Thượng Quan gia thật có phúc,giỏi khi một gia chủ cấu kết với vợ cả và đại nữ nhi,muốn bức chết tứ nữ nhi của mình". Huyên Huyên đôi mắt mờ mịt nghe xong câu nói vừa rồi thì trừng lên,bộ dạng không thể tin muốn xác thực lại:"Tỷ,là thật? Gia chủ đại nhân,muốn tỷ chết?". Trương Lam Nguyệt từ chối nói thêm bất cứ điều gì,lên giường nằm nghỉ ngơi,còn lại Huyên Huyên sắc mặt vô cùng đặc sắc,đến nửa ngày mới tức giận bộc phát ra một câu:"Thượng Quan Lâm Thiên này,đến nữ nhi của chính mình cũng muốn bức chết,thực sự bất nghĩa quá mức". Trương Lam Nguyệt nghe Huyên Huyên than trách,nhếch miệng cười đến chính mình cũng không hiểu tại sao lại cười,chuyện này,chắc chắn có ẩn tình,nàng nhất định phải làm rõ mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT