Thượng Quan Lâm Vân dẫn Khúc Trường Khanh đến Vị Ương hiên mới nhớ ra nơi này đã lâu rồi không được quét tước,khắp mọi nơi đều là bụi bẩn cùng mạng nhện. Nàng ta hơi hoảng,liếc thấy Khúc Trường Khanh nhíu mày thì lại càng hoảng hơn,vội vàng gọi đại nhân hoàn trong phủ đến,giả giọng khỉnh trách:"Nhà ngươi sao lại có thể để Vị Ương hiên như thế này? Uổng công mẫu thân ta tín nhiệm ngươi". Đại nha hoàn không hay biết Thượng Quan Lâm Vân đang giả vờ,lại nhìn bộ dạng tức giận của Khúc Trường Khanh ở bên cạnh,trong lòng đầy lo sợ:"Xin đại tiểu thư tha mạng,nô tì,nô tì chỉ là thấy tứ tiểu thư đang bệnh nên không muốn làm phiền người thôi". Thượng Quan Lâm vân vờ hừ lạnh,phất tay:"Vậy ngươi lui ra trước đi,ngày mai cho người đến quét tước,dọn dẹp nơi này,nhớ là không được phép làm kinh động đến tứ muội". Thượng Quan Lâm Vân nói rồi bầy ra khuôn mặt chán ghét,đại nha hoàn kia cũng biết tình cảnh hiện tại mà rời đi,đến lúc đó Khúc Trường Khanh mới thấp giọng hỏi:"Hạ nhân ở Thượng Quan gia này hình như không ưa thích Lam Nguyệt?". Thượng Quan Lâm Vân chột dạ nhưng vì đã được luyện tập trước với Triệu thị nên cũng không hoảng loạn gì mà cúi đầu vẻ tội lỗi:"Khúc vương gia,đúng là,hạ nhân trong nhà không ưa thích tứ muội. Chỉ tại kẻ nào muốn hãm hại tứ muội,tung tin đồn nàng là xấu nữ,lại hàm oan cho nàng về cái chết của Bạch di nương. Phụ thân vốn trước giờ thương yêu Bạch di nương,nhưng sau khi di nương sinh tứ muội thì mất,còn nghe những lời đồn đại đó nên nhất thời tức giận với tứ muội". Khúc Trường Khanh cười thầm,câu này không phải hắn không nghe ra Thượng Quan Lâm Vân đây là muốn nhắc lại cái chết của ân nhân hắn,lại đổ lỗi đó cho Thượng Quan Lam Nguyệt,ngoài ra còn nhắc hắn Thượng Quan Lam Nguyệt này là điềm xấu,nên tránh xa. Thấy Khúc Trường Khanh không phản ứng,Thượng Quan Lâm Vân lại tiếp tục:"Nhưng tứ muội cũng thật may mắn khi có ngài bảo vệ,như vậy sẽ không có ai khi dễ muội ấy,chỉ vì muội ấy là xấu nữ mà ghét bỏ nữa. Thần nữ thấy mặt tứ muội,tạ ơn vương gia"-Câu này hàm ý Thượng Quan Lam Nguyệt không chỉ là điềm xấu,mà còn yếu đuối,chỉ là nữ nhân phế vật,không đáng để một vương gia như Khúc Trường Khanh phải bảo vệ.
Hai câu này đều ý tứ với Thượng Quan Lam Nguyệt làm Khúc Trường Khanh sâu trong nội tâm thật tức giận. Hắn thật không ngờ,nàng ở đây lại phải chịu khổ cực,thật không nghĩ người khác lại vì cái danh xấu nữ của nàng mà khi dễ,ghét bỏ nàng đến nhường này,trong đó còn có cả Thượng Quan Lâm Thiên cùng cả Thượng Quan gia này nữa. Nhưng giờ hắn biểu lộ tức giận thì cũng được gì? Không phải hắn không biết Thượng Quan Lam Nguyệt ở Thượng Quan gia bị như vậy cũng là do hắn một phần,nếu Khúc Trường Khanh hắn tức giận với Thượng Quan Lâm Vân ở đây,sợ là sẽ làm cuộc sống của Thượng Quan Lam Nguyệt thêm khổ cực. Bất quá,cũng phải làm một việc gì đó cho Thượng Quan Lam Nguyệt nàng trước đã. Khúc Trường Khanh nội tâm hoang mang vô cùng,liếc nhìn Thượng Quan Lâm Vân ở bên cạnh đang nhìn hắn với bộ dạng vô cùng si mê thì con ngươi sâu trong mắt chợt phát lạnh,hàn khí cũng có xu hướng tăng lên nhưng bị áp chế kịp thời. Hừ,nói nọc độc của rắn hay cũng ong cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà quả không sai! Nữ nhân này đã bức muội muội của mình đến bước đường cùng chỉ vì hắn-một tên nam nhân xa lạ,so với ong hay rắn còn độc gấp trăm lần. Hắn là lần đầu tiên khinh thường nữ nhân đến vậy!
Trong khi đó,Thượng Quan Lâm Vân vẫn không nhìn thấy khinh thường biểu lộ sâu trong mắt Khúc Trường Khanh,lau đi "nước mắt" hoa lệ vừa nãy,tay hướng phòng của Thượng Quan Lam Nguyệt:"Vương gia,chúng ta cùng vào xem tứ muội ra sao. Chỉ là". "Thượng Quan đại tiểu thư quả là rất quan tâm đến Lam Nguyệt.Tiểu thư xin yên tâm,bổn vương chỉ đứng ngoài cửa,tuyệt sẽ không tiến vào phòng của Lam Nguyệt"-Khúc Trường Khanh khôi phục nét mặt tươi cười nhanh như chớp làm Thượng Quan Lâm Vân đỏ mặt cùng sung sướng vô cùng. Nếu nàng ta đem chuyện này kể cho các thiên kim tiểu thư nhà khác,chắc chắn họ sẽ rất tức giận cho xem. A,nàng thật hạnh phúc khi Khúc vương gia chủ động cười với nàng,chỉ cần lợi dụng Thượng Quan Lam Nguyệt phế vật kia thì cái danh Khúc vương phi sẽ là của nàng,vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi. Tuy vậy,nàng ta vẫn có chút tức giận,vì cái gì mà Thượng Quan Lam Nguyệt tiện nhân đó được một nam tử ưu tú như Khúc vương gia bảo vệ mà nàng không có?
Thượng Quan Lâm Vân đẩy cánh cửa phòng Trương Lam Nguyệt,do quá mạnh tay nên cánh cửa đổ hẳn xuống,để lộ Huyên Huyên đang ở trong cùng trương Lam Nguyệt mạch tượng yếu ớt. Thượng Quan Lâm Vân ái ngại,không dám quay đầu lại nên không thấy biểu cảm khác khó coi của Khúc Trường Khanh ở phía sau. Nàng(Thượng Quan Lâm Vân) giả giọng lo lắng,chạy nhanh đến bên giường Trương Lam Nguyệt kêu khóc rồi quay lại nhìn Huyên Huyên giống như tất cả đều tại nàng(Huyên Huyên) mà ra:"Lâm Mặc Huyên,ngươi có chăm sóc tốt cho tứ muội không? Tại sao đến giờ muội ấy còn hôn mê?". Huyên Huyên quỳ xuống,giọng nói khản đặc xen lẫn với những tiếng khóc thảm thiết:"Đại tiểu thư,người,xin người hãy trị tội nô tì. Nô tì đã không chăm sóc tốt cho tiểu thư,xin người hãy trị phạt nô tì". Huyên Huyên là một người rất thông minh,nàng đoán chắc chắn Thượng Quan Lâm Vân sẽ không trách tội nàng,bởi nếu nàng ta muốn gây ấn tượng tốt với Khúc vương gia thì sẽ không làm như thế với hạ nhân của tứ tiểu thư. Đúng như những gì nàng dự đoán,Thượng Quan Lâm Vân không trách tội nàng,chỉ lặng lẽ phất tay ra vẻ đau lòng:"Thôi,ngươi lui đi". Huyên Huyên đứng dậy,vội vàng xoay người ra khỏi phòng,khi lướt qua Khúc Trường Khanh thì biểu lộ ánh mắt khinh thường như ngầm báo hiệu cho hắn. Khúc Trường Khanh cười thầm,xem ra việc Thượng Quan Lam Nguyệt bị Thượng Quan Lâm Vân khi dễ,ghét bỏ không sai.
Hắn nhíu mày,nhìn khuôn mặt đầy sẹo kia đang hấp hối mà thấy thật đau! Hắn thề,sẽ giúp nàng trả thù,trả thù Thượng Quan Lâm Vân,Thượng Quan Lâm Thiên và những kẻ đã bước nàng đến mức độ này,nhưng không phải bây giờ. Với hắn,quân tử trả thù,10 năm chưa muộn. "Nếu tứ tiểu thư vẫn hôn me thì tại hạ cáo lui,khi nào nàng tỉnh lại sẽ đến tiếp"-Hắn giả bộ dạng chán ghét rồi xoay người ra khỏi Vị Ương hiên,thầm cười bộ dạng vui như hoa của Thượng Quan Lâm Vân ở đằng sau.
Khúc Trường Khanh ngả đầu vào thành xe,nhắm mắt dưỡng thần,trong đầu hiện lên những kí ức hồi nhỏ,giống như một thước phim chiếu chậm đầy bi thương cho đến khi hắn gặp một người-ân nhân cuộc đời hắn-Thượng Quan Lam Nguyệt và Bạch di nương. Hắn chợt mở mắt,khuôn mặt bất giác trở nên tàn nhẫn:"Cô cô,xin hãy yên tâm. Ta nhất định sẽ trả thù cho cô và bảo vệ Nguyệt Nhi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT