Trăng lên cao,tròn tròn khuất sau mây đen,Huyết Nguyệt độc còn sót lại trong người Trương Lam Nguyệt bùng phát. Nàng loạng choạng bước chân,tay vin vào bàn gỗ,Huyên Huyên vươn tay đỡ nàng,giọng lo lắng:"Tỷ tỷ,người thực sự ổn?". Nàng nhỉ giọng trấn an:"Ta ổn. Em cứ theo lời tay nói". Huyên Huyên gật đầu,để nàng nằm xuống rồi đắp chăn mới yên tâm,"hoảng hốt" la lớn:"Tiểu thư,người sao vậy? Người khó chịu ở đâu?". "Aaa,Huyên Huyên,ta,aaa"-Trương Lam Nguyệt "thống khổ" kêu lên,Huyên Huyên lại tiếp tục:"Tiểu thư,để nô tỳ,nô tỳ đi gọi thái y". Trương Lam Nguyệt lại phát ra những tiếng "thê lương":"Không,em đừng,đừng đi. Ta sợ,em ở lại,với ta".

Liền một đêm,Vị Ương Hiên phát ra những tiếng rên rỉ thê lương không dứt,thi thoảng lại xen vào tiếng nói khản đặc cùng nghẹn ngào,mãi đến khi trăng lặn,bình minh mới dứt. Ngay lập tức,tiếng bước chân dồn dập,nối tiếng nhau ra khỏi Vị Ương Hiên. Huyên Huyên hế cửa,nhìn lũ hạ nhân tranh nhau chạy đi,lại thấy hai nữ nhân y phục thượng hạng đi đầu đám người,liền thở dài nhẹ nhõm,trong lòng dâng lên hai cổ cảm giác khác nhau,thứ nhất là nghĩ họ ngu ngốc,cư nhiên bị lừa,thứ hai là nghĩ họ thật bất nghĩa,lại ra tay hạ độc như vậy. Trương Lam Nguyệt ngồi dậy,vén lên đoạn tóc bù xù ướt đẫm hỏi:"Đi rồi?". Huyên Huyên gật đầu:"Ân". "Hảo,em mang máu chó vẩy lên chăn màn rồi đem đến Thanh Khâu Phục giặt,nhớ nói theo những gì ta dạy,ta hiện giờ cần tắm rửa một chút". "Ân,tỷ tỷ"

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Huyên Huyên đem bộ chăn màn đã vấy đầy máu chó hôm qua tìm về đến Thanh Khâu Phục giặt,vừa bước vào cửa đã thu hút ánh mắt tò mò của bao người. Một phần vì màu máu chó rất tanh nên vừa đi đến cửa mà đã lan ra khắp Thanh Khâu Phục làm chúng nha hoàn mama đều nhăn mặt khó chịu,phần khác vì bọn họ tất thẩy đã được Khương mama nhắc nhở,phải chú ý đến Lam Mặc Huyên xem nàng có mang đồ của Thượng Quan Lam Nguyệt đến đây giặt không,đương nhiên sẽ có thưởng.

Một nha hoàn giả lo lắng cùng ghê tởn bước đến gần Huyên Huyên,ân cần hỏi:"Huyên Huyên,đây là,đồ của tứ tiểu thư?". Huyên Huyên gật đầu,cố nặn ra nước mắt nói:"Ân. Tiểu thư đêm qua tự nhiên lên cơn đau đớn như bị dao cắt,mãi đến tận sáng sớm hôm nay mới ngưng nhưng người sợ đại tiểu thư và mọi người lo lắng nên không cho ta đi tìm thái y. Ô ô,tứ tiểu thư tội nghiệp!". Nha hoàn kia ngay Huyên Huyên "than khóc",trong mắt hiện lên đầu hả hê cùng thích thú nhưng cố gắng chê dấu,cũng mang giọng lo lắng hỏi:"Vậy,tiểu thư giờ ổn?". "Ân,tiểu thư nàng giờ đã đỡ nhưng vì đêm qua chịu đựng hết sức nên đến sáng đã thiếp đi,giờ nàng vẫn còn ngủ".

Chúng nha hoàn bên cạnh nghe xong thì bỏ việc,kéo nhau đến vây quanh Huyên Huyên,có người giật bộ chăn màn từ tay nàng,xác định là máu mới bớt vẻ lo lắng,còn có người "hảo tâm" nhắc nhở nàng phải chú ý quan tâm đến tứ tiểu thư,còn có người nói đem phần việc của Huyên Huyên giao cho mình và đi gọi thái y viện tới xem bệnh tứ tiểu thư. Huyên Huyên nếu không phải đều biết được bộ mặt của đám nha hoàn mama này thì chắc nàng sẽ cảm dộng tới khóc thật chứ không phải khóc giả nữa. Nàng gật đầu,nhận một bộ y phục mới từ tay một mama rồi nhanh chân chạy về Vị Ương Hiên báo tin này cho Trương Lam Nguyệt.

Chúng nha hoàn sau khi nhìn nàng đi khỏi,không kẻ nào bảo nhau đều kéo đến Trường Nhạc Hiên của Triệu thị báo tin,Thanh Khâu Phục bình thường im ắng giờ còn im ắng hơn,từ đầu đến cuối đều không một bóng người trong khi có rất nhiều đống quần áo vẫn chờ giặt. Khương mama,Triệu thị,Thượng Quan Lâm Vân nghe tin đều cười đắc chí vô cùng,nhất là Thượng Quan Lâm Vân. Nhưng chợt,Thượng Quan Lâm Vân đứng dậy,gằn giọng hỏi:"Sao tiện nhân đó không chết đi? Còn bất tỉnh làm gì? Chết có phải hay hơn không?". Triệu thị cũng ngừng cười,khuôn mặt trở lại gian xảo nói:"Bản lĩnh của Bạch tiện nhân không phải tầm thường,có thể chịu đựng Huyết Nguyệt độc suốt hơn 9 tháng mang thai. Thượng Quan Lam Nguyệt này,có lẽ di truyền cái tính này của ả. Nhưng người cũng đừng lo,ta cam đoan nàng ta không chịu nổi quá 3 tháng". "Ta cũng nghĩ vậy nương". Triệu thị gật đầu,rồi như nhớ ra chuyện gì,bèn kiêu ngạo nói:"Ngươi xem,giờ có phải chúng ta nên đi lan tin này cho cả thành này biết không? Khi đó Khúc vương gia chắc chắn sẽ đến đây,nếu vương gia nhìn thấy dung mạo của nàng ta chắc chắn sẽ ác cảm. Đến lúc đó,ngươi với dung mạo này,cùng sự dịu dàng ân cần với Thượng Quan Lam Nguyệt của ngươi,tin chắc ngài sẽ động lòng với ngươi. Đến khi ấy,chỉ cần lão gia nói tốt ngươi với hoàng thượng,người sẽ ban hôn cho hai ngươi". Thượng Quan Lâm Vân nghe nói,toàn thân đều kích động:"Vậy thì ta,sẽ là Khúc vương phi",Khương mama ở bên lấy lòng:"Nô tỳ bái kiến Khúc vương phi". Thương Quan Lâm Vân gật đầu liên tục,cười đến điên cuồng,Triệu thị cũng cười theo còn Khương mama thì phân phú chúng nha hoàn mama trong Thanh Khâu Phục đi lan tin khắp nơi.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Huyên Huyên trở lại Vị Ương Hiên cũng là lúc Trương Lam Nguyệt tắm xong. Nàng ngồi xuống,lấy một chén nước rồi lôi cái hộp mà Bạch di nương để lại cho mình ra,lấy một đan thuốc,quay lại mỉm cười hỏi:"Em làm xong? Tình hình thế nào?". Huyên Huyên gật đầu:"Đúng như tỷ tỷ dự đoán,chúng nha hoàn ở Thanh Khâu Phục đều là tay trong của Khương mama". Trương Lam Nguyệt tựa tiếu phi tiếu*,ngắm nhìn đan thuốc trong tay,Huyên Huyên lại đánh bạo hỏi:"Sao tỷ tỷ biết,chúng nha hoàn trong Thanh Khâu Phục là người của Khương mama?". "Em cũng biết rồi đúng không? Thứ nhất:Những nha hoàn ở Thanh Khâu Phục đều bị chủ nhân ruồng bỏ hoặc địa vị thấp,vì vậy,là người,bọn họ phải làm mọi cách đểu thoát khỏi một nơi như thế. Thứ hai:Thượng Quan Lâm Vân và Triệu thị lúc trước nhiều lần biết ta bị bệnh nên mang thuốc,em thử nghĩ xem,ta bị bệnh,Thái Y Viện lại không truyền tin ra ngoài,vậy còn những ai có khả năng biết. Và thứ ba:Nụ cười của các nàng. Nụ cười đó thế nào,chắc em cũng biêt". Huyên Huyên gật đầu,tiếp thu tất cả những lời nói của Trương Lam Nguyệt,bất chợt nhớ đến nụ cười của những nha hoàn trong Thanh Khâu Phục lại làm một cỗ chán ghét trong nàng nổi lên. Có lẽ,nàng nên học tập tỷ tỷ,phải biết nghi ngờ mọi thứ.

Trương Lam Nguyệt biết Huyên Huyên hiểu ý,nhẹ lay vai nàng. Hai người trao đổi bằng ánh mắt rồi lẳng lặng gật đầu. Trương Lam Nguyệt lại lên giường nằm rồi sử dụng đan thuốc trong tay,Huyên Huyên thì đóng hết các cửa,lấy một bộ chăn màn mới,tất cả đều đã sẵn sàng chờ đón Thái Y Viện cùng Thượng Quan Lâm Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play