Sau bữa tối, Lâm Ngọc cùng bà Lâm thu dọn bàn ăn, còn Thiên Hạo nói chuyện riêng với ông Lâm. Lâm Ngọc nhìn hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, tâm cuối cùng cũng thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong ánh mắt không giấu được nụ cười hạnh phúc, thật tốt quá, ba mẹ cô rốt cuộc cũng đồng ý cho cô và anh ở bên nhau. Bà Lâm đứng cạnh thấy con gái vui vẻ tất nhiên bậc làm mẹ như bà cũng ấm lòng.
‘Reng..reng..reng..’ Tiếng chuông ngoài phòng khách vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện giữa ông Lâm và Thiên Hạo, bà Lâm dùng khăn lau khô tay, đi đến bang đặt điện thoại, nhấc máy nghe
“Alo?!”
Đầu dây bên kia là giọng đàn ông trung niên “Xin chào, tôi là thầy chủ nhiệm của Lâm Ngọc, xin cho hỏi bà đây có phải là mẹ của trò không?”
Bà Lâm có hơi ngạc nhiên, bây giờ đã hơn 9h tối mà thầy giáo của con mình gọi đến nhà, không lẽ đã xảy ra chuyện gì ở trường sao?
Thắc mắc càng lớn, bà hạ giọng trả lời “Đúng vậy, tôi là mẹ của Lâm Ngọc, đã trễ thế này không biết thầy gọi có chuyện gì không? Hay là Lâm Ngọc nhà tôi..”
“A, không phải như bà nghĩ đâu, thực ra mọi việc là như thế này. Tôi muốn nói cho bà biết rằng trò Ngọc nghỉ học không lý do hơn một tuần rồi, tôi chỉ lo lắng không biết Lâm Ngọc tại sao lại không đến trường được, quan trọng hơn là kì thi học kỳ sắp tới, nếu Lâm Ngọc tiếp tục nghỉ học sẽ ảnh hưởng đến việc học tập” Thầy Nam bên đây hết sức đau đầu, phải làm giáo viên chủ nhiệm lớp học toàn học sinh cá biệt lại còn có đầu gấu của trường rất khó khăn, trách nặng cũng không được mà muốn ông ngó lơ cũng không xong, với tư cách là nhà giáo không cho phép ông bỏ học sinh của mình nhưng ông cũng không không nói với phụ huynh
“Lâm Ngọc mới lớp 10 nhưng lại là học sinh cá biệt, đầu năm học tới giờ số lần vi phạm nội quy nhà trường không ít như là gây gổ đánh nhau, lái xe moto phân khối lớn, trốn học, bắt nạt đàn anh, đàn chị khối trên,..”
Bà Lâm ngước mặt lên trần nhà thở dài, con gái cưng của mẹ, con muốn mẹ sống sao với cái ‘thành tích vẻ vang’ của con đây..
Ông Lâm thấy vợ mình vẻ mặt nặng nề liền giành lấy điện thoại từ tay bà nghe.
Bên kia thầy Nam không biết đã xảy ra chuyện gì cứ huyên thuyên kể ra tội trạng của Lâm Ngọc, cuối cùng kết luận lại một câu “Nếu tình trạng này cứ diễn ra, Lâm Ngọc có thể ở lại lớp”
“Cảm ơn thầy giáo đã thông báo” Ông Lâm đặt tai nghe xuống, khuôn mặt không biểu cảm, ngữ điệu hết sức bình tĩnh gọi Lâm Ngọc “Ngọc Ngọc, con lên đây một chút, ba có chuyện cần nói”.
Lâm Ngọc nghe tiếng gọi vội chạy lên, mặt mày tươi tắn, cô không biết rằng nhà mình đêm nay sắp có bão lớn.
“Thầy giáo vừa gọi điện nói con có thể bị lưu ban, con có gì muốn nói hay muốn giải thích không?”
“Ặc..khụ khụ” Thiên Hạo đang ăn trái cây thì bị nghẹn, anh nghe lầm sao, cô bị lưu ban? Biết là cô rất quậy ở trường nhưng không ngờ thành tích học tập của cô cũng tệ tương đồng với cái quậy đó.
Lâm Ngọc xấu hổ, gãi đầu cười trừ “À..thì ra là việc đó” đột nhiên cô ngồi sụp xuống, bất chấp hình tượng nắm lấy ống quần ông Lâm nài nỉ “Ai nói gì mặc kệ họ đi ba, con sẽ cố gắng học để được lên lớp, xin ba đừng thuê gia sư, nhà mình không đủ tiền để nuôi thêm một gia sư đâu, con nhất định sẽ chăm chỉ học mà, xin ba đó” cô vừa lắc ống quần ba cô vừa lén nhìn bà Lâm ‘ mẹ mau cứu con đi..’
Bà Lâm lắc đầu, trao ánh mắt lại với con gái ‘xin lỗi con, mẹ cũng hết cách rồi’
Ông Lâm dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô “Chăm chỉ? Con mà chăm chỉ thì bây giờ không có việc bị lưu ban rồi. Con nghe cho rõ đây, kì thi học kì tới cứ một môn bị điểm kém thì một tháng cấm túc, trên ba môn thì cưới hỏi hẹn hò gì dẹp qua một bên, cứ quyết định vậy đi ”
Thấy cách của mình còn chưa đủ làm động lòng ông, cô liền quay sang người còn đang ngồi trên ghế sô pha, giọng ngọt lịm nói “Thiên Hạo, anh nói ba em một tiếng đi, anh cũng biết con người một khi nói việc gì thì nhất định chăm chỉ làm mà” một tháng cấm túc đủ chết người rồi, nhưng hẹn hò thì mà cũng bị cấm là không được, anh mau nhanh chóng cứu vớt tình hình.
Thiên Hạo biết chắc chắn cô sẽ cầu cứu mình nhưng đây là việc rất quan trọng, anh nên để ba cô xử lý vụ này thì hơn. Quyết định xong, anh giả điếc giả mù mà lơ cô.
Lâm Ngọc thấy anh không có tí phản ứng nào nhất thời sốt ruột, anh không giúp cô thì không ai có thể giúp được nữa, cô không muốn học thêm thật mà..
“Anh đừng có như vậy, giúp em đi mà..oppa!!” hai tiếng oppa cuối cùng cô kéo thật dài, Thiên Hạo không muốn nghe cũng không được.
Anh đứng lên đồng thời đỡ Lâm Ngọc đứng thẳng, liếc cô một cái sau đó mới quay sang ông “Bác trai, hay là để cháu dạy kèm cho Lâm Ngọc được không? Cháu nghĩ với tính cách của Lâm Ngọc thì gia sư có tài cỡ nào thì em ấy cũng không chịu tiếp thu”
Không, đây không phải là kết quả cô muốn. Anh nghe không hiểu ý cô phải không? Đã nói rõ cô không muốn học thêm thế mà, cô muốn biết anh bây giờ đang nghĩ cái gì? Anh nói anh dạy cho cô, đều là dạy kèm thì có khác gì đâu..khác nhau là ở cái mặt người dạy cho mình thôi, anh có biết không hả? Nội tâm Lâm Ngọc đang gào thét dữ dội.
Nghe có người nói giúp đỡ con gái mình, ông Lâm tâm trạng không tốt dịu đi một chút, ai bảo cô là con gái cưng của ông, ông cũng không muốn đè nặng áp lực học tập lên con cái mình.
“Vậy phiền cháu rồi nhưng có vấn đề nhỏ..” ánh mắt chuyển qua Lâm Ngọc “Lâm Ngọc nói nhà ta không đủ tiền nuôi cháu, cháu thấy sao?”
Đang bực muốn xé áo lại nghe nhắc tên mình, Lâm Ngọc hết sức khổ sở, cô có nói như thế sao, đầu óc cô dạo này cứ bị làm sao ấy? Lâm Ngọc híp mắt cười “Nuôi được mà, Thiên Hạo nhất định sẽ không ăn nhiều đến nỗi làm nhà mình phá sản đâu” Anh đợi đó, lát nữa coi em chỉnh lỗ tai anh như thế nào.
Ba mẹ Lâm thấy việc Thiên Hạo dạy học cho Lâm Ngọc rất tốt, Thiên Hạo là người thông minh, thành tích ở trường đạt loại xuất sắc nên giao Lâm Ngọc cho anh là hợp lý nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT