Gia Linh khẽ gật đầu “Cô với Gia Bảo là chị em ruột, chắc em bất ngờ lắm phải không?”
Cô xua tay “Không có” gãi đầu cười “Nghe cô nói em chợt nhớ lớp mình còn có Gia Huy nữa, chắc cậu ấy không có quan hệ gì....”
“Đồ ngốc, Gia Huy là em trai của Gia Bảo. Em không nhận ra sao?” Thiên Hạo cười vì độ ngơ đến ngốc của cô.
“Ặc..cái này có hơi lộn xộn, anh giải thích một lần nữa đi” Đầu óc cô bị họ làm cho rối tung lên, nhà gì phức tạp quá.
“Để cô giải thích” Gia Linh lấy tay che miệng cười, con người này ngốc thật hay giả vậy, từ từ nói “Trần Gia có ba người con, cô là con gái lớn tên Trần Gia Linh. Gia Bảo là con trai thứ, còn Gia Huy là con trai út. Nói đến đây em đã hiểu chưa?”
Nhức đầu quá….Lâm Ngọc ôm đầu muốn khóc, đối với con một như cô thì gia đình đông con thật rối rắm, biết bao cái tên cần phải nhớ. Đầu óc cô đơn giản, tiêu hoá nhiều thông tin trong một ngày không phải chuyện dễ.
"Chị có việc phải đi trước, tạm biệt mấy đứa. Hẹn gặp lại em sau, Lâm Ngọc" Gia Linh cầm túi xách, hướng Lâm Ngọc nháy mắt cười, vẫy tay rời đi.
Lâm Ngọc khẽ gật đầu, cứ nhìn theo bóng lưng Gia Linh, tâm tình phức tạp.
Gia Huy có nhiều điều chưa bao giờ kể với cô bao gồm cả việc gia đình có đến tận 3 anh chị em, việc anh kết hôn nếu Nghi Nghi không kể chắc cô mãi cũng không biết được. Quen biết nhau lâu nhưng cô chẳng biết gì về anh không khác gì người dưng.
Lâm Ngọc cười tự giễu, mình đã vô tâm với Gia Huy đến mức này sao?
"Tâm trạng em không được tốt?" Thiên Hạo đặt bút xuống bàn, đan hai bàn tay to lớn vào nhau, nhìn chằm chằm Lâm Ngọc.
Bị nhắc, Lâm Ngọc giật mình, điều chỉnh tâm trạng, giả vờ bực bội bĩu môi "Thiên Hạo anh muốn bóc lột sức lao động của người khác thì phải cho họ ăn cái gì đó mới có sức làm. Anh xem, chiều giờ em còn chưa ăn…"
Cô còn chưa nói hết câu, một đĩa trái cây không biết từ đâu xuất hiện trước tầm mắt với nhiều màu sắc hấp dẫn.
"Cô cứ tự nhiên như ở nhà, ăn thoải mái, ăn rồi mới có sức làm nha" Gia Bảo đẩy mắt kính cười, cười rất đáng đánh đòn.
Hậm hực cắn trái táo một miếng to, Lâm Ngọc trợn tròn mắt nhai, ăn hết trái này đến trái khác ăn bỏ ghét.
Buồn bực làm gì? Cô còn chuyện quan trọng trước mắt phải giải quyết.
Đã hơn hai tiếng từ lúc tan trường, học sinh đã về hết nên sân trường có chút trống vắng, chỉ có vài học sinh ở lại hoạt động trong câu lạc bộ của trường.
Gia Linh từ phòng Hội học sinh đi về trên dãy hành lang lầu 2 tầng. Tiếng giày cao gót va chạm mặt đất vang lên cọc cọc nghe thật rõ giữa không gian yên lặng.
Cô vừa đi vừa tìm chìa khoá xe trong túi xách, đang đi thì đột ngột ngừng lại. Trong không khí thoảng mùi hương lạ, Gia Linh đảo mắt nhìn xung quanh. Kì lạ, xung quanh đâu có ai tại sao lại có mùi thuốc lá.
Quên việc tìm chìa khoá, cô tìm nơi phát ra mùi đó. Đến gần cửa sổ, cô phát hiện mùi càng nặng. Cúi đầu nhìn xuống thấy một nam sinh đang dựa vào tường hút thuốc lá.
Xác định rồi nhé, Gia Linh hét thật to xuống dưới lầu 1 “Này em kia!!!!”
Tiếng hét thành công làm người nọ giật mình rớt điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên, Duy Khánh nheo mắt. Bị phát hiện rồi sao? Chết tiệt!!!
Thấy nam sinh nhìn mình, Gia Linh tiếp tục nói to như sợ anh không nghe được “Em có biết nội quy trường mình cấm học sinh không được hút thuốc không? Tôi nói em….này này…đứng lại”
Cô không quan tâm hình tượng cô giáo hiền dịu ba chân bốn cẳng chạy theo Duy Khánh, ngày đầu tiên đi làm đã phải vận động mạnh. Không biết mệt đuổi theo anh gần dãy lầu dài bằng nửa sân trường.
“Bà cô kia, sao mà dai quá vậy?” Duy Khánh vừa thở dốc vừa gắng sức chạy, đằng đó có phải con gái không vậy? Chắc chắn mắt anh không mờ, người kia rõ ràng là con gái, cô không mệt sao, anh mệt sắp tắt thở tới nơi.
“Em mau đứng lại cho tôi…shhh” Biết anh không có ý định đứng lại, Gia Linh một chân lấy đà phóng qua cửa sổ lầu 2 bay xuống lầu 1 chắn trước mặt Duy Khánh “A ha bắt được em rồi…”
“Cô…cô…tại sao cô..?” Duy Khánh bị doạ ôm tim mặt tái mét chỉ Gia Linh. Cô ta bay, thật sự là bay từ lầu 2 xuống đây mà không hề hấn gì.
“Duy Khánh? Sao em còn chưa về?” Nhìn rõ mặt anh, Gia Linh ngạc nhiên, thái độ khác hẳn “Hay để cô đưa em về?”
“Cô..biết tôi sao?”
“Sao lại không? Buổi sáng chúng ta đã gặp nhau, cô là giáo viên chủ nhiệm mới của em”
À, ra là giáo viên mới. Duy Khánh nhìn kĩ người trước mắt, người đẹp ah~ nếu không phải anh thích Lâm Ngọc thì anh sẽ hướng đối tượng là cô.
Bỗng một ý tưởng xẹt nhanh như điện trong đầu, Duy Khánh nắm hai vai Gia Linh, cười đẹp trai hết cỡ
"Lễ hội mùa xuân, em đang tìm người chơi chung cặp với em. Cô giúp em được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT