“Hạo..em không mặc đồ này đâu” Lâm Ngọc một thân ướt nhẹp hai tay đưa trả đồ cho Thiên Hạo, lý do side đồ của anh với cô chênh lệch quá, cô thà không mặc chứ mặc vào trông như mặc áo mưa, chỗ này rộng, chỗ kia cũng rộng.
Thiên Hạo chẳng nói rằng gì đẩy cô vào tolet, thuận tay khóa chốt “Cho em 5 phút, không mặc thì ở trong đó luôn” nói xong anh đi thẳng xuống lầu.
Lâm Ngọc đứng trong tolet bĩu môi xem thường, Thiên Hạo cứ thích làm theo ý mình, hết cách cô đành phải thay đồ ra, cô không muốn đứng cả buổi trong đây, hai chân lạnh tê mất hết cảm giác rồi.
Đúng 5 phút sau, trên lầu vang lên tiếng gõ cửa, Thiên Hạo đang ở dưới bếp loay hoay với nồi cháo trắng, nghe thấy tiếng động, anh nhanh chóng lên lầu mở cửa cho ai đó.
“Anh đang ở đâu? Mau mở cửa….” Lâm Ngọc kêu réo, cảnh này cô thấy quen quen, hình như đã từng xảy ra.
“Hợp đấy” sau một phút cố nén cười anh mở miệng khen
Thoáng chốc mặt cô đỏ lên, đẩy người Thiên Hạo sang một bên “Hợp cái gì mà hợp, muốn cười thì cứ cười đi, tránh ra!” cô cảm thấy rất mất mặt, hai tay nắm hai bên đai lưng quần kéo cao bước ra ngoài, quần gì rộng má ơi, không giữ chặt sẽ tuột mất.
Nhìn dáng đi vừa đi vừa kéo của cô, Thiên Hạo không nhịn được cười phì lên, ngay lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lâm Ngọc, anh thức thời kiềm chế lại.
Lâm Ngọc cùng Thiên Hạo người đi trước người đi sau xuống cầu thang, anh đi sau từng bước từng bước một xuống, nhìn người đi trước lại nhịn không được bụm miệng cười, dáng đi của cô rất ư là giống với người bị bệnh trĩ, nhưng anh sẽ không dại gì mà nói ra.
Khi cả hai ngồi vào bàn, Lâm Ngọc bỗng thấy ngứa mũi hắt hơi một cái, hai hàng nước mũi chảy dài, cô hít vào, đầu óc quay cuồng, cả người rất khó chịu. Thiên Hạo nhìn thấy, lắc đầu đưa giấy qua, cô cảm ơn nhận lấy chùi đi, tay Thiên Hạo đặt lên trán Lâm Ngọc “Cảm rồi!”.