"Trốn tiết vui lắm sao?" Thiên Hạo một tay chống lên trên đầu cô, tay còn lại đặt trên vai, khóa chặt Lâm Ngọc ở giữa.
"Tôi được giáo viên đặt cách nghỉ học, không phải trốn" Cô lắc lắc ngón tay, tỏ vẻ mình vô tội.
Thiên Hạo nheo mắt, mặt tiến lại gần hơn
"Thật không? Tôi không nghĩ như vậy"
"Tin hay không tùy anh" Cô nhún vai, biết làm sao được, cô nói thật mà người ta không tin.
Bất giác cô nhìn Thiên Hạo, mấy ngày không gặp anh hình như gầy hơn thì phải, nhưng càng gầy càng đẹp, khuôn mặt anh tuấn không bị ảnh hưởng chút nào.
Thấy anh không có ý bỏ tay ra, mặt hai người sắp dính chùm lại, Lâm Ngọc chống tay đẩy người Thiên Hạo ra
"Này, định đứng đây luôn hả?"
Hành động của cô không làm khoảng cách giữa hai người xa hơn mà còn gần hơn
"Suỵt!" Thiên Hạo đưa tay che miệng cô lại, không cho cô nói nữa.
Cái gì vậy, từ xa nghe có tiếng người, Lâm Ngọc nín thở, không thể để họ biết cô ở đây được.
Hai nữ sinh vừa đi vừa tán gẫu, giọng nói không to nhưng đủ để cô và Thiên Hạo nghe.
"Mày nghĩ nó chịu đựng được bao lâu?"
"Không biết, nhưng mà mày có nhìn thấy mặt nó sáng nay không? Vui không chịu nổi"
Họ đang nói ai vậy nhỉ, Lâm Ngọc vảnh tai lắng nghe. Thiên Hạo thấy vậy chỉ gõ nhẹ đầu cô "Nhiều chuyện"
Không bận tâm đến anh, cô tiếp tục công việc của mình.
"Con Lâm Ngọc có ai ưa nó đâu, tính tình đáng ghét, không tự soi gương coi bản thân nó là ai mà dám gần gũi anh Thiên Hạo"