Khi tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, tôi nghĩ đã là giờ tuất rồi, mũi thì đau, bụng thì đói, trên bàn lại chẳng có miếng điểm tâm nào, Bách Lý Tấn thì không biết đã đi đâu, Lan Lan và Thẩm Lạc còn ở biệt viện dưới chân núi. Tôi lại không muốn làm phiền người của Công Nghi gia, nên tự mình chăm 1 ngọn đèn lồng rồi lần mò trong đêm tối đi kiếm phòng bếp, mong là sẽ gặp được ai đó để hỏi đường. Phương hướng của tôi vốn không tốt, Công Nghi gia lại quá rộng từ chỗ phòng tôi nằm nghĩ thật không biết đi đến phòng bếp như thế nào, chỉ đành dựa vào trực giác đi dọc theo hành lang, tôi đi khoảng chừng 15 phút, vừa quẹo qua 1 khúc cua thì nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, tôi lập tức rụt người lui trở về. Tim tôi đập thình thịch, tôi biết nghe lén là 1 điều xấu, nhưng tôi rất muốn nghe xem bọn họ nói gì.

Bách Lý Tấn nói, giọng hắn lạnh lùng chưa từng thấy: “Tại sao anh còn quay lại, không phải đã đi rồi sao còn quay lại làm gì?”

Thẩm Ngạn im lặng 1 lúc lâu, mới lên tiếng: “Ta không yên tâm A Ngưng…”

Bách Lý Tấn không đợi anh nói hết mà đã ngắt lời: “A Ngưng đã có tôi chăm sóc, anh không cần bận tâm.”

Thẩm Ngạn nói: “Nhưng ta là phu quân của nàng.”

Bách Lý Tấn cơ hồ là hét lên: “Thẩm Ngạn, anh phải nhớ rõ, anh sớm đã không còn là phu quân của cô ấy.”

Thẩm Ngạn không nói, Bách Lý Tấn hình như đã bình tĩnh trở lại, hạ giọng xuống nói: “Anh mau rời khỏi đây trước khi cô ấy tỉnh lại, tôi không muốn A Ngưng thấy anh, cô ấy sẽ đau lòng.”

Thẩm Ngạn nghẹn ngào nói: “Ta không thể đi, dù không gặp cô ấy ta cũng không thể đi.”

Bách Lý Tấn hình như đã mất kiềm chế lần nữa: “Thẩm Ngạn anh biết rõ A Ngưng sẽ không thể chấp nhận anh, tại sao anh vẫn cố chấp như vậy, anh lại muốn làm như trước đây sau, đứng từ xa mà nhìn cô ấy à. Anh làm như vậy liệu A Ngưng biết được cô ấy sẽ như thế nào?”

Bách Lý Tấn dừng lại 1 chút, chất giọng lạnh như băng: “Tôi không muốn anh với A Ngưng có bất cứ 1 quan hệ nào nữa, anh hãy trở về Khương quốc của anh đi.”

Bách Lý Tấn rời đi, “Ta yêu nàng, ta yêu A Ngưng, dù như thế nào ta cũng không rời xa cô ấy.”

Thẩm Ngạn ở phía sau nói. Bách Lý Tấn cười khẩy, xoay người lại lạnh giọng nói: “Anh nghĩ sau bao nhiêu đau khổ anh dành cho A Ngưng, anh còn có tư cách yêu cô ấy sau… Thẩm Ngạn, anh không xứng.”

Tôi nghĩ mình đã sai lầm khi nghe lén cuộc nói chuyện này, nếu tôi không nghe được thì tốt biết bao, nếu tôi không bị bóng đá vào mặt, nếu tôi không ngất sủi, nếu tôi không phải do đói bụng mà đi càng, nếu … Tôi sẽ mãi mãi tưởng rằng Thẩm Ngạn đã đi rồi, tôi sẽ không biết anh yêu tôi, sẽ không khó chụi trong lòng, không băn khoăn, không hoài nghi đến mức này. Ánh trăng trên đầu mờ mờ hơi nước tỏa sáng, mấy khóm hoa phật tang cũng mờ mờ ảo ảo đung đưa trong gió, tôi ngã quỵ xuống đất, có lẽ khi tôi ngã xuống tay đã vô tình chạm vào cánh cửa gần đó tạo ra tiếng động.

“A Ngưng…”

Bách Lý Tấn sững sốt nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tôi kéo lấy tay áo hắn, đem nước mắt nước mũi sớm đã chảy đầy mặt chùi sạch sẽ, cũng thuận tiện dựa vào tay hắn đứng lên

“Bách Lý Tấn, có thể dìu tôi qua đó được không?”

Tất nhiên Bách Lý Tấn biết nơi tôi nói là đâu, hắn ngập ngừng 1 chút, mày cũng đã nhăn lại có thể kẹp chết cả con ruồi rồi, “Anh đừng có nhăn nhó như thế, tôi nhìn không quen chút nào, tôi không sao, tôi chỉ muốn hỏi anh ta chút chuyện thôi?”

Mặc dù tôi nói với Bách Lý Tấn mình không sao, nhưng tôi không sao mới là lạ, những chuyện mà Thẩm Ngạn nói với Bách Lý Tấn lúc nãy thật khó tin, còn khó tin hơn cả việc sao chổi sẽ đâm vào địa cầu, nhưng tôi lại quên mất là sao chổi đã từng đâm vào địa cầu khiến khủng long bị tuyệt chủng, nên Thẩm Ngạn ánh mắt đau thương, nhìn tôi rất thâm tình nói ra từng chữ, khiến tôi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, vì sợ thở mạnh 1 chút là sẽ tỉnh khỏi giấc mơ.

Thẩm Ngạn nói: “A Ngưng, ta biết ta đã làm sai rất nhiều chuyện, ta không có tư cách để nàng yêu, nhưng ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, A Ngưng…”

“Dừng, dừng…”

Tôi biết hành động nắm lấy mặt Thẩm Ngạn nhìn qua nhìn lại như thế này là quá sát phong cảnh, nhưng tôi muốn xem trên mặt anh có miếng da giả nào không, tôi thật sự hoài nghi đây không phải là Thẩm Ngạn, mà có người dịch dung thành anh, nếu không sao Thẩm Ngạn có thể nói những lời này. Nhưng tôi lại quên mất đây là thế giới của Thất tỷ không phải thế giới võ hiệp của Kim lão gia tử. Người đứng trước mặt tôi quả thật là Thẩm Ngạn.

“A Ngưng… Nàng là đang xem cái gì?”

Giọng Thẩm Ngạn có hơi ngượng ngập, nhìn khuôn mặt sớm đã đỏ như gấc chín của anh, tôi không nghĩ khuôn mặt Thẩm Ngạn khi thẹn thùng lại đáng yêu đến vậy, tôi bỏ tay ra khỏi mặt anh, cố gắng khắc chế cảm giác muốn cắn vào mặt anh 1 cái, vẫn muốn xác định lại 1 lần nữa:

“Anh là Thẩm Ngạn?”

Thẩm Ngạn sửng sốt, ho nhẹ 1 cái, gật đầu.

“Anh nói anh yêu tôi, còn là yêu rất lâu rồi?”

Tôi tiếp tục hỏi, Thẩm Ngạn mặt trầm xuống không nói, nhưng vẫn gật đầu.

“Anh cưới Liễu Thê Thê là vì trách nhiệm?”

Tôi tiếp tục hỏi, Thẩm Ngạn mặt càng âm trầm anh không nói cũng không gật đầu, mắt chỉ đâm đắm nhìn tôi.

“Câu hỏi cuối cùng…Anh nói muốn ở bên tôi, muốn bảo vệ tôi là vì trách nhiệm hay vì tình yêu?”

Tôi nghe giọng mình đã nghẹn ngào khi nói xong những lời cuối, mắt cũng mờ hơi nước, nên tôi cúi đầu không dám nhìn thẳng anh nữa. Nhưng Thẩm Ngạn nào có cho tôi cúi đầu, anh tiến lại gần tôi, bắt tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lúc này trước mắt tôi chỉ là bóng anh mờ mờ không nhìn rõ, nước mắt sớm đã chảy dài, tôi nghĩ như thế này thật là mất đi hình tượng Tống Ngưng, Tống Ngưng là 1 phụ nữ kiên cường cô không hồ nháo cũng không khóc lóc van nài ai cái gì, mà giờ đây tôi lại giọt ngắn giọt dài như thế thì thật không đúng, đang định đưa tay lên lau đi nước mắt, thì Thẩm Ngạn đã giành làm trước. Hai tay anh nâng hai má tôi lên, dùng hai ngón cái lau vệt nước mắt nơi khóe mi giúp tôi:

“A Ngưng… Ta là 1 người không biết ăn nói, những lời ta nói sau đây dù nàng hiểu hay không hiểu ta chỉ nói 1 lần, sau đó ta sẽ dùng cuộc đời ta để chứng minh cho nàng xem.”

Anh dừng lại 1 giây, tim tôi cũng ngừng đập 1 giây:

“Ta yêu nàng dù cho ngày đó nàng có cứu ta hay không, ta vẫn yêu nàng, trước đây ta không hiểu rõ trái tim mình nên mới làm tổn thương nàng, A Ngưng khi nàng ngã bệnh thì ta mới biết được người ta yêu là nàng không phải Thê Thê, trong suốt 2 năm đó ta không hề chạm đến cô ấy. A Ngưng ta vẫn luôn dõi theo nàng, chỉ là nàng không biết, Bách Lý huynh đệ cũng không muốn ta cho nàng biết. Lúc tưởng nàng chết đi ta thật sự đau đớn đến mức nào chính ta cũng không rõ, ta chỉ nghĩ có lẽ tim ta đã mất đi rồi. Quân cô nương ngày ấy cho ta xem lại mọi việc trước đây nàng đã làm cho ta, ta nghĩ ta nên đi tìm nàng để xin tha thứ. Ta đã muốn chết, nàng nghĩ tại sao Tống Diễn có thể đâm trúng ta, ta chỉ không muốn tránh mà thôi. A Ngưng xin nàng hãy cho ta cơ hội 1 lần nữa có được không?”

Thẩm Ngạn nói anh không biết ăn nói, nhưng tôi nghĩ người ăn nói giỏi nhất trên đời này chính là anh, cho nên tôi hoàn toàn khuất phục, tôi bị anh thuyết phục, chỉ nhớ ngày đó tôi ôm chặt lấy anh, liên tục nói “Được” trong tiếng nấc. Sau này nghĩ lại tôi là bị sắc mê hoặc, lại thêm mấy lời hứa hẹn ngọt ngào mà bị lừa vào tròng, cho nên mới dẫn đến thảm cảnh ngày hôm nay.

Tôi nằm trong vòng ôm của Thẩm Ngạn mà khó chịu, muốn vùng ra nhưng hai tay anh cứ như hai gọng kiềm bằng sắt, không cách nào tách ra được. Thẩm Ngạn thấy tôi động đậy thì tĩnh lại, ôm chặt tôi hơn:

“Nàng lại định chạy đi đâu?”

Anh nói câu này thật ôn hòa còn kèm theo giọng cười khẻ, nhưng không hiểu sao tôi nghe được thì lạnh cả sống lưng, lập tức nằm im không nhút nhích:

“Em có muốn đi đâu đâu, chỉ là nóng quá, ha ha nóng quá mà thôi.”

“Nóng? Ta chẳng cảm thấy nóng chút nào.”

Không nóng? Mặc dù đang là mùa thu nhưng ôm ôm ấp ấp như thế này mà không nóng mới lạ, anh là đang lừa ai hả? Trong lòng tôi điểm danh 1 lượt 18 đời tổ tông nhà anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại trong đó cũng dính líu đến tôi và Thẩm Lạc nên đành thôi vậy:

“Thẩm Ngạn, anh buông em ra có được không, em nóng quá.” Tôi kì kèo.

“Nàng gọi ta là gì?” Thẩm Ngạn lại mặc kệ tôi, ôm siết tôi càng chặt hơn, lưng tôi hầu như là dán luôn vào lòng ngực anh vậy :

“Được rồi… Phu quân, chàng có thể bỏ thiếp ra không, thiếp nóng mà đói nữa.”

“Nếu phu nhân đã nói vậy, thì vi phu tất nhiên là chiều theo.”

Phúc hắc, quá phúc hắc, tại sao đến tận bây giờ tôi mới biết Thẩm Ngạn còn có 1 bộ mặt phúc hắc đến như vậy. Anh vừa nới lỏng tay, tôi lập tức vùng ra, ôm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, sau đó chạy nhanh ra ngoài, trước khi đi còn nghe được tiếng cười của anh. Mọi người không cần ngạc nhiên, đến tôi còn ngạc nhiên nữa là, sau cái đêm giải bài tâm sự dưới trăng sáng đó, tôi lại trở về làm thê tử của Thẩm Ngạn, mà ngay sau đó còn thực hiện luôn nghĩa vụ của 1 thê tử với phu quân. Đã thế còn liên tiếp mấy ngày liền, đến tối hôm qua cũng thế, Thẩm Ngạn dằn vặt tôi cả đêm, đến tờ mờ sáng mới chịu buông tha, mặc cho tôi có gào lên kêu anh dừng lại, anh chỉ cười khổ nhìn tôi mà nói:

“A Ngưng, xin lỗi, ta không kiềm chế được.”

Sau đó tất nhiên vẫn tiếp tục dày vò tôi. Giờ tôi mới biết dù cho nam nhân nhìn có chính nhân quân tử như thế nào thì bên trong vẫn tồn tại 1 mặt cầm thú. Nhưng mặt cầm thú đó lại khiến cho người ta mất hồn lạc phách. AAAAAA, tôi là đang suy nghĩ cái gì?

“Mẹ, sau mặt mẹ lại lúc trắng lúc đỏ thế này, hay là bị bệnh rồi, có cần con đi gọi Bách Lý thúc thúc không?”

Tôi vội túm lấy Thẩm Lạc kéo lại “Đừng, mẹ không sao, đừng gọi Bách Lý thúc thúc.”

Tôi lúc này không biết nên đối mặt với Bách Lý Tấn như thế nào. Sau đêm đó tôi mơ hồ cảm giác được hình như hắn có ý gì với mình, nhưng tôi với Thẩm Ngạn đã gương vỡ lại lành, tôi cảm thấy rất ngại khi gặp hắn. Nhưng Bách Lý Tấn có vẻ còn khó chịu hơn tôi, cho nên khi biết chuyện tôi quay lại với Thẩm Ngạn thì rời khỏi biệt viện dưới chân núi, hắn nói là đến Công Nghi gia để tiện cho việc nguyên cứu điều chế thuốc. Tôi tất nhiên là không tin lý do đó, nhưng người thì cũng đi rồi, nếu để Thẩm Lạc kêu người gọi về vậy chẳng phải càng khó xử hơn sao?

“A Ngưng, Lạc Nhi”

Thẩm Ngạn đi vào trong đình, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, còn rất tự nhiên kéo tôi vào lòng, tôi ngượng ngùng, đỏ mặt:

“Chàng… chàng mau buông thiếp ra… Lạc Nhi đang ở đây mà.”

“Ta lại chẳng thấy gì là không ổn?”

Tại sao thái độ của Thẩm Ngạn lại thay đổi 180 độ như thế này, giống như đã thành người khác vậy, có ai có thể nói cho tôi biết không,

“Thất tỷ a, tỷ có thể nói cho ta biết tại sao con tỷ lại thay đổi như vậy không? Trước đây mặt lạnh như băng, sau giờ lại thích động tay động chân như vậy chứ?”

Tôi gào thét trong lòng, nhưng lại không dám nói ra miệng, mặt chắc cũng đã nhăn thành khổ qua rồi.

(Chanh ngọt: Ngươi không cần kêu gào tên Thất tỷ, đây là thế giới của ta, không phải của Đường Thất. Tống Ngưng: ngươi mà là tác giả á, đi chết đi. Grừ… Chanh bị đá bay xa tám ngàn dặm)

“Con không nhìn thấy gì hết.”

Thẩm Lạc nhảy khỏi ghế, bỏ lại 1 câu rồi đi mất, tôi có cảm giác giống như mình bị phản bội vậy, khổ cực nuôi nấng con trai 6 năm, trong khi Thẩm Ngạn mới chính thức làm cha Thẩm Lạc 5 ngày, bé lại theo phe anh là sao đây?

“A Ngưng, chúng ta đi Lê quốc đi.”

Tôi ngạc nhiên: “Sao?”

Thẩm Ngạn ôm tôi xoay lại, mắt như cười nhìn tôi nói:

“Chúng ta về Lê quốc thăm đại ca của nàng có được không? Nếu Tống Diễn biết nàng còn sống chắc chắn sẽ rất vui, có được không?”

Tôi không biết tại sao anh lại đề nghi đi gặp Tống Diễn đột ngột như vậy, nhưng sau khi đắng đo suy nghĩ, đoàn 4 người gồm: tôi, Thẩm Ngạn, Thẩm Lạc, Lan Lan, liền chia tay với Quân Phất, Quân Vỹ, Mộ Ngôn mà rời đi. Bách Lý Tấn vì bận việc chế tạo thuốc mà không thể đi cùng. Ngay cả lúc tiễn chúng tôi cũng không đến. Tôi có hơi thất vọng vì không nhìn thấy Bách Lý Tấn đến tiễn tôi, dù gì cũng quen biết nhiều năm như thế, nhưng rồi lại nghĩ, hắn đến tiễn, gặp hắn tôi phải nói gì đây, chẳng lẽ lại nói: “Bách Lý Tấn, tôi cùng phu quân và con trai về thăm đại ca, anh ở lại mạnh giỏi.” Vừa nghĩ đến đó tôi đã cảm thấy không ổn chút nào.

“Tống Ngưng, cô đi đường bình an.”

Quân Phất vẫy tay mỉm cười với tôi, tôi liền đem cái ý nghĩ điên rồ trong đầu ném ra chín tầng mây, cũng rất vui vẻ vẫy tay lại với cô ấy:

“ Quân Phất, cô cũng phải bảo trọng, đừng có mà lo yêu đương nhiều quá mà sinh bệnh đấy nhé.”

Quân Phất làm 1 cái mặt hề với tôi:

“Những lời đó tôi phải nói với cô mới đúng.”

Tôi chưa kịp đáp trả cô thì đã bị Thẩm Ngạn kéo vào bên trong xe ngựa,

“Nàng có biết chòm ra ngoài cửa sổ xe ngựa như thế là rất nguy hiểm không?”

Nhìn bộ dạng quan tâm lo lắng đến nhăn hết cả mày của anh lại khiến tôi rất vui vẻ, nép vào lòng anh cọ cọ:

“Biết rồi, sao này thiếp không dám nữa.”

“Hai người có thể dừng hành động nôn mữa đó lại được không. Đang ở trong xe ngựa, con thật không biết phải đi đâu nha.”

Lời này là của Thẩm Lạc, tôi nghe được mà sượng chín người, lập tức tách ra khỏi người Thẩm Ngạn:

“Mau, chàng mau ra ngoài đánh xe của chàng đi, đừng có vào trong này.”

Vội vàng đẩy anh ra khỏi khoan xe, anh nhíu mày 1 cái, rồi nhìn tôi bật cười, sau cũng leo trở ra. Tôi liếc nhìn Thẩm Lạc với Lan Lan 1 cái, Thẩm Lạc vẫn bày ra bộ mặt ông cụ non, còn Lan Lan mặt sớm đã đỏ tới tận mang tai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play