“Tử Vi thương Tống Ngưng đến lĩnh giáo cao chiêu của Thẩm Ngạn Thẩm tướng quân.”
Cô gái mặc trên người 1 bộ giáp được làm bằng ngọc bích xanh thẩm, cầm trên tay 1 cây thương dài cột 1 vải lụa hồng, cởi 1 con ngựa lao đến. Chàng trai mặc giáp bạc nghe tiếng khoan thai cưởi ngựa đi đến. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, thanh kiếm trong tay lóe sáng. Hai người giao đấu cùng nhau, chỉ trong vòng 5 chiêu đã đánh bại cô gái, cô gái ngã ngựa. Chàng trai mặt không đổi sắc dùng kiếm hất mũ giáp trên đầu cô, ngạc nhiên thốt lên:
“Thì ra là 1 tiểu thư”
Gió lạnh mang theo tuyết lồng lộn tung hoành, trong mắt chàng trai là 3 ba vạn hùng binh phía sau cô gái, môi cô ẩn chứa nụ cười, trong mắt cô chỉ có hình bóng chàng trai.
Mặt trời đã lên cao quá 3 sào. Tôi dụi dụi mắt thức dậy, Ly Nhi vừa nghe tiếng lập tức chạy đến, tôi mặc cô bé lăn săn, nào là mang nước rửa mặt, nào là đem khăn lau, tôi ngáp dài 1 cái:
“Chủ nhân nhà ngươi đâu?”
Ly Nhi hơi dừng lại động tác 1 chút, nhưng do từ nhỏ đã được giáo dục tốt, nên liền thay đổi thái độ, miệng nở 1 nụ cười đúng chuẩn nha hoàn:
“Chủ nhân sáng sớm đã có công vụ rời đi, chắc phải ít bữa nữa mới trở về được, nói nếu phu nhân tỉnh thì hãy chuẩn bị 1 ít cháo tổ yến, người ăn xong nếu muốn ra ngoài dạo thì Lý thúc sẽ theo hầu, còn nếu không muốn thì có thể nằm ở trong phòng đọc tiểu thuyết, hôm qua chủ nhân vừa mang về mấy quyển mới. Chủ nhân bảo phu nhân đợi người, người rất nhanh sẽ trở lại.”
Tôi gật gật đầu, tạm chấp nhận câu trả lời này của Ly Nhi, vệ sinh xong Ly Nhi liền mang đến 1 bát cháo tổ yến nóng hâm hấp, và mấy món điểm tâm khác, tôi ăn 1 ít rồi không muốn ăn nữa, cũng chẳng muốn ra ngoài, nhìn trời hôm nay cũng không mấy âm u nên bảo Ly Nhi kê 1 cái giường bên ngoài hoa viên nằm đọc sách. Tuy mới tháng 10 nhưng khí trời đã hơi se lạnh, trước khi ra hoa viên Ly Nhi còn đặc biệt quấn 1 lớp áo lông chồn thật dày vào cho tôi, Ly Nhi chăm sóc tôi rất chu đáo, cô bé còn hiểu tôi hơn cả chính mình, nghe nói do hầu hạ tôi từ nhỏ đến lớn nên hiểu biết tôi thì cũng không có gì lạ.
Nghe nói tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lúc 5 tuổi thì được Lý Nhạc nhặt về nuôi dưỡng, lại nghe nói tôi với hắn từ nhỏ đã tâm hữu linh tê, nên trở thành người thiếp thứ năm của Lý Nhạc, nhưng tôi lại kém may mắn, 1 lần đi viếng chùa bị sơn tặc truy đuổi, chẳng may té xuống vực sâu hôn mê 1 thời gian, khi tỉnh lại mất đi ký ức. Phải tôi chẳng nhớ gì cả, những chuyện tôi vừa kể điều là nghe được từ Ly Nhi. Nhưng chỉ có điều Lý Nhạc lại chẳng thấy bóng dáng đâu, hắn quẳng tôi ở cái vùng biển xa sôi này, lâu lâu đến ngắm 1 cái như ngắm thú kiểng, nhưng được thế cũng tốt, tôi không biết trước đây tôi yêu hắn đến chết đi sống lại như thế nào, nhưng hiện tại tôi lại chẳng có 1 chút cảm giác nào với hắn cả.
Vùng biển này tuy xa sôi hẻo lánh, nhưng được cái đời sống xung túc, ai cũng có cái ăn cái mặc, sinh sống chủ yếu nhờ vào đánh bắt cá trên biển, ai cũng thạo thủy tính, chỉ có tôi là khác lạ, lại không biết bơi, cứ nghĩ mình vốn dĩ mất đi ký ức thì cũng quên mất luôn việc bơi lội, nhưng hỏi Ly Nhi mới biết tôi từ nhỏ sợ nước nên không dám học bơi. Do “sức khỏe yếu kém” nên bất luận đi đến đâu, dù đi xa hay đi gần, ngay cả đến khi đi nhà xí vẫn luôn có người theo sát tôi, nếu bình thường chỉ đi xung quanh viện, thì chỉ có Ly Nhi đi cùng, nếu tôi muốn ra ngoài thành dạo thì sẽ có thêm Lý thúc cùng hai gia đinh nữa. Còn có người nào đi theo hay không nữa thì tôi không rõ.
Từng đợt sóng biển vỗ vào bờ, bọt tung trắng xóa, mấy dấu chân tôi để lại trên cát lúc nãy đã bị sóng biển xóa đi 1 cách nhanh chóng, tôi thầm nghĩ ký ức của tôi, cùng tình yêu của Lý Nhạc quá mơ hồ, nó mơ hồ như những dấu chân trên cát kia, cũng có thể tôi yêu Lý Nhạc chưa tới mức sâu đậm nên mới dễ dàng quên đi như vậy, nhưng Ly Nhi lại nói tôi với anh tình cảm vô cùng sâu đậm, thì chắc là như thế thật. Sóng biển đập vào bờ làm ướt đôi giày bằng da hươu được thêu chỉ vàng của tôi.
Hôm nay là ngày tuyết rơi đầu tiên, tôi tự nhiên rất muốn đón thời khác đó, nên đã ra bờ biển đi dạo quanh, vì để chuẩn bị cho tuyết rơi, nên trời rất lạnh, Ly Nhi đương nhiên là không muốn tôi đi, nếu không phải tôi nài nĩ mãi thì đã không đứng ở đây lúc này, nhưng với điều kiện là phải dẫn theo đoàn người như đã nói xuất phủ, còn bị Ly Nhi quấn cho thành 1 cục bông di động, trong 3 lớp ngoài 3 lớp, làm tôi rất khó di chuyển, chỉ có thể bước từng bước từng bước chậm rãi mà thôi, dáng vẻ lúc này của tôi quả thật rất giống 1 tiểu thư khuê cát được nuôi dưỡng từ nhỏ, mà Ly Nhi nói tôi vốn là như thế mới đúng, chỉ là tôi tạm thời quên đi thôi, giờ nghĩ lại đúng là tôi có tố chất làm thục nữ thật.
Gió biển rất lớn, mang theo tiếng sóng biển rì rào, gió thổi tung búi tóc được Ly Nhi tỷ mẫn bới giúp tôi lúc sáng, nhưng tôi lại chẳng bận tậm, chỉ lấy tay kéo qua 1 bên mớ tóc dài rối rắm kia, tuyết đã rơi rồi, từng bông, từng bông rơi từ cao không xuống mặt đất, bị gió thổi bay tán loạn, giống như những cánh hoa lê tuyết trắng bị thổi bay trong gió. Tôi đưa tay ra bắt lấy 1 bông tuyết, nhưng chẳng bông nào chịu đậu vào tay tôi, 1 bông khẽ chạm vào má, khiến má tôi chợt lạnh, rồi tan đi, trên mặt có cảm giác ẩm ướt, tôi đưa tay chìu đi vệt nước tuyết tan.
Tuyết mỗi lúc rơi 1 nhiều, lúc đầu chỉ vài bông sau là hàng trăm, hàng ngàn bông tuyết rơi xuống mặt đất, như có 1 tiên nữ đang rải tuyết, đột nhiên hứng chí nên hơi lỡ tay rải nhiều 1 chút. Trong màn tuyết rơi đầu mùa đó, 1 nam nhân mặc bạch y, anh đứng giữa vô vàn tuyết rơi, khuôn mặt anh không thư sinh hoa mỹ như của Lý Nhạc, nét anh tuấn lạnh lùng của anh đầy chí khí nam nhân, có nét cương nghị quật cường. Lòng tôi đột nhiên chấn động, có gì đó trong tim đang nẩy nở. Anh cứ đứng đó nhìn tôi, tôi muốn bước đến để nhìn anh rõ hơn, nhưng không hiểu sau chân lại không thể nhấc lên được, hay trời lạnh quá lại bị tê cóng rồi:
“Ly Nhi, Ly Nhi, chân ta bị tê cóng rồi, ta không đi được.”
Nhưng người đến lại không phải là Ly Nhi, Lý thúc lúc nãy còn đứng cách tôi 1 khoảng rất xa hiện giờ đã đến bên cạnh tôi, hai gia đình đi theo thúc cũng đến lúc nào không rõ:
“Ngũ phu nhân, trời rất lạnh, lão nghĩ đã đến lúc chúng ta trở về rồi.”
“Nhưng ta…”
Khi tôi quay đầu nhìn lại Lý thúc rồi lại nhìn về hướng nam nhân bạch y, thì ngay cả bóng cũng chẳng còn, nên đành gật đầu quay về. Tôi nghĩ mình là gặp được thần tiên rồi, 1 vị tiên Tuyết. Tối đến, khi tôi đang húp 1 bát canh gà hầm nhân sâm, Lý Nhạc đẩy cửa đi vào.
“Chàng đến rồi à, ăn gì chưa, thiếp kêu Ly Nhi lấy thêm bát đũa cho chàng nhé.”
Tôi bỏ bát canh xuống ngẩng đầu nhìn anh cười rất ngọt ngào. Lý Nhạc không cười, mày hắn nhíu chặt, có vẻ như lại gặp chuyện gì không vui rồi, tôi lập tức bày ra bộ dạng mèo con, chạy đến ôm lấy thắt lưng Lý Nhạc, cọ cọ đầu vào lòng ngực hắn, do vừa đi từ ngoài vào, nên người Lý Nhạc rất lạnh, khiến người tôi run lên:
“Nhạc, chàng lại sao thế này, ai chọc giận chàng, mau nói cho thiếp biết, thiếp sẽ đánh cho người đó 1 trận.”
Đó là cách thức Ly Nhi dạy cho tôi, cô bé bảo, đàn ông đều thích phụ nữ làm nũng với mình, dù cho người phụ nữ đó có làm sai việc gì chỉ cần tỏ ra đáng thương đàn ông đều sẽ mềm lòng bỏ qua. Lý Nhạc ôm lấy tôi, bước đi đặt tôi ngồi lên giường, mắt hắn đâm đắm nhìn tôi, Lý Nhạc hôm nay rất lạ, đột nhiên khiến tôi sợ hãi, tôi cố gắng trấn định lại, mỉm cười:
“Sao? Ai đã chọc giận chàng…”
Lý Nhạc không cho tôi nói hết câu, ánh mắt hắn trở nên âm lãnh, mặt trầm xuống, tim tôi đập loạn lên, không phải cái cảm giác khi gặp người yêu thương mà đập loạn, mà là sợ hãi nên đập loạn. Tôi không thể nói, hầu như là không thể thở, bởi miệng tôi lúc này đã bị Lý Nhạc chặn lại, đây không phải hôn, Lý Nhạc điên cuồng sâm chiếm khoang miệng tôi, điên cuồng cắn mút lấy môi tôi, khiến tôi không thở nổi, tôi cố gắng đẩy hắn ra nhưng không cách nào đẩy được, tôi khó chịu, tôi sợ hãi, tôi ghê tởm nụ hôn này của hắn. Tôi không hiểu sao 1 người được nói là phu quân tôi, hiện tại lại đang hôn tôi lại khiến tôi có những cảm giác như thế.
Tôi sớm đã bị Lý Nhạc đẩy ngã ra giường, nước mắt đã sớm chảy dài trên mặt, từng giọt thấm vào lớp đệm bông, có giọt dính vào má và tay Lý Nhạc, nhưng hắn không dừng lại, hắn điên cuồng hôn loạn trên người tôi, quần áo sớm đã bị hắn kéo xuống, phần da thịt không có quần áo bao bọc bị khí lạnh ngày đông làm cho tê cóng, tôi rất lạnh, lạnh vô cùng:
Tôi nghe giọng mình uất nghẹn, tôi nói rất nhỏ, cơ hồ chính mình còn không nghe được lời đã nói ra. Lý Nhạc đột nhiên dừng lại, hắn nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại, tôi không hiểu sao lúc đó mình lại cười:
Lý Nhạc rời đi, tôi nằm trên giường cứ như thế mở mắt nhìn đỉnh giường, cơ thể, và linh hồn tôi đều rất lạnh, cứ như trong tim có 1 khoảng trống vô hình, như 1 cái hố đen đang từ từ gặm nuốt linh hồn tôi. Khi Ly Nhi đến, cả người tôi đã lạnh đến không còn chút huyết sắc, cô bé lo sợ đến độ bật khóc, lấy 4, 5 tấm chăn bọc thật kính người tôi, tôi lại chẳng thể làm gì, cả người vô lực nằm bất động trên giường:
“Ta không sao, khóc cái gì?”
“Phu nhân, người không sao, đại phu sắp đến rồi, người nhất định không có việc gì?”
Đại phu chuẩn đoán là tôi bị nhiễm lạnh, bởi trời đông mà lại ăn mặc phong phanh, nhưng có phải tôi muốn ăn mặc phong phanh thế đâu, nếu trước lúc rời đi Lý Nhạc giúp tôi mặc lại quần áo thì tôi cũng không bị bệnh đến mức độ này. Không biết có phải vì hối hận ngày đó không giúp tôi mặc y phục hay không mà Lý Nhạc không đến thăm tôi, Ly Nhi bảo:
“Chủ nhân rất hối hận vì chuyện đêm đó, người là tự trách bản thân nên mới không dám đến thăm phu nhân.”
Ly Nhi đã nói như thế thì là như thế thật. Cơn nhiễm lạnh đó kéo dài suốt cả mùa đông. Tôi phải nằm lỳ trên giường chẳng thể đi đâu. Đến khi mùa xuân đến, hoa mai nở, tôi nài nĩ mãi Ly Nhi mới cho tôi ra hoa viên ngắm mai, nhưng tất nhiên đã quấn tôi lại thành cục bông mới được ra ngoài, mấy nha hoàn khác còn cẩn thận đặt 3 chậu lửa than bên cạnh tôi để sưởi ấm, làm không khí xung quanh tôi nóng hâm hấp như ngày hè.
Hoa mai trắng nở đầy sân, gió xuân thổi lay cành mai làm rơi rụng những cánh hoa trắng, bay tán loạn trong gió, mang theo hương nhàn nhạt. Vài cánh hoa rơi xuống hồ nước bên cạnh, 1 con cá vàng nhỏ lú đầu lên khỏi làn nước đớp lấy cánh hoa. Tạo ra tiếng động nhỏ trên nước, tôi quay đầu nhìn lại, cách 1 bờ hồ, người nam nhân mặc bạch y đứng đó, cánh hoa mai bay lượn xung quanh anh. Anh giống như lần đầu tôi gặp nơi bờ biển, hoa mai hiện giờ giống như tuyết ngày ấy.
Tôi tim thắt lại: “Ly Nhi, Ly Nhi”
Ly Nhi nghe tiếng vội vã chạy đến: “Phu nhân có chuyện gì?”
Tôi vội nắm lấy tay cô bé: “Ly Nhi, em mau mau giữ người nam nhân mặc bạch y kia lại, đừng để anh ta biến mất.”
Ly Nhi nhìn theo hướng chỉ của tôi. Anh vẫn đứng đó, gió thổi bay bộ bạch y trên người, anh cứ như có thể tan biến bất cứ lúc nào, tôi cố chống tay lên ghế quý phi đứng dậy, chẳng hiểu sau chân tôi lại tê cứng rồi. Ly Nhi đã chạy đi trước, tôi cố trấn định lại tinh thần, nghiêng ngã vịn vào thành cầu mà đi, chiếc cầu đỏ bắc ngang qua hồ này, bình thường tôi đi chỉ 1 chút là qua được, nhưng không hiểu lý do gì mà hôm nay nó lại dài đến thế. Cũng may Ly Nhi đã chạy đến chỗ anh, hình như đã giữ anh lại để anh không biến mất được.
Khi tôi đến trước mặt anh, thì đã muốn quỵ xuống đất, cũng may Ly Nhi đã kịp thời đỡ lấy thân hình tôi: “Ly Nhi, em có thể đi rồi, ta có chuyện muốn nói với vị đại nhân này.”
Ly Nhi hơi chừng chờ 1 lúc, nhưng vẫn rời đi. Anh vẫn đứng im nhìn tôi không nói, sắc mặt anh rất trầm, khiến tim tôi đập loạn lên, tôi cố gắng hít thật sâu ổn định lại tinh thần:
“Anh quen tôi sao?”
Anh không nói:
“Anh có quen tôi sao? Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Tôi lập lại. Ánh nắng mặt trời ngày xuân thật ấm áp, nó làm tan chảy băng tuyết ngày đông, sưởi ấm cho hoa mai có thể phá lớp võ cứng mà nở hoa. Anh nhìn tôi mỉm cười, nụ cười anh như ánh mặt trời ngày xuân:
“A Ngưng, ta đến đón nàng.”
“A Ngưng? A Ngưng là ai?”
Mắt tôi mờ hơi nước, anh lại vẫn mỉm cười:
“Nàng có muốn đi cùng ta không, A Ngưng?”
Tôi không hiểu sao tôi lại khóc, tôi thật sự là người dễ khóc đến thế sao, tôi lại càng là 1 người dễ dụ đến thế sao, tôi không rõ, chỉ biết khi nghe anh nói như thế tôi lại đồng ý, anh mỉm cười, trong mắt anh là khuôn mặt đầy nước mắt của tôi, còn trong mắt tôi chỉ có bóng dáng 1 mình anh. Những cánh hoa mai trắng rơi lả tả trong gió, anh ôm tôi thật chặt:
“A Ngưng. Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ rời xa nàng. Cũng không cho phép nàng rời bỏ ta.”
Tôi thật ra không biết A Ngưng là ai, chỉ là tôi lại rất tin tưởng người nam nhân chỉ mới gặp 2 lần. Lòng tôi ngọt ngào vô cùng. Tôi cũng thật xin lỗi Lý Nhạc, tôi phải hồng hạnh ra tường rồi (ý nói ngoại tình). Nhưng lần hồng hạnh ra tường này cũng quá đơn giản đi, người ở Lý phủ không ngăn cản tôi, Ly Nhi lại giúp tôi gói ghém quần áo, trước khi đi tôi còn được Lý Nhạc từ kinh thành gấp rút trở về tiễn tôi, hắn còn nói 1 câu khiến tôi vô cùng khó hiểu:
“Nàng thắng rồi, đi đi.”
Thế là tôi nghênh ngang cùng gian phu của mình dắt tay nhau rời khỏi Lý Phủ. Sau này tôi mới biết được, tôi thật ra tên là Tống Ngưng, còn người tôi cho là gia phu thật ra là phu quân của tôi tên Thẩm Ngạn, chúng tôi có với nhau 1 đứa con trai tên là Thẩm Lạc, tôi còn có 1 đại ca rất yêu thương tôi tên Tống Diễn, đại ca cũng đã lập gia đình có vợ tên Lưu An Hảo, vị tẩu tẩu này cũng đối xử với tôi rất tốt. Tôi đúng là có 1 nha hoàn theo hầu từ nhỏ, tôi xem cô ấy như tỷ muội nhưng không phải là Ly Nhi mà tên là Lan Lan, Lan Lan cũng đã lập gia đình. Tôi còn có rất nhiều bạn bè nữa, có người tên là Bách Lý Tấn, có người tên Quân Phất… Tất cả đều do Thẩm Ngạn kể lại cho tôi nghe, tôi vẫn chẳng nhớ gì cả, nhưng tôi lại rất tin tưởng những lời anh nói, so với câu chuyện là thiếp thứ 5 của Lý Nhạc tôi lại tin tưởng hơn rất nhiều.
Khi biết được mọi chuyện đó tôi thật muốn cầm dao chém vào khuôn mặt đẹp trai của Lý Nhạc mấy cái nhưng đó vẫn chỉ là ý nghĩ trong lòng, haha. Tuy ký ức trước đây đối với tôi chỉ là 1 mảng trắng xóa, nhưng có hay không có ký ức đối với tôi hiện giờ không còn quan trộng, tôi sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Thẩm Ngạn đưa 1 nhà 3 người chúng tôi đến 1 nơi sơn minh thủy tú sinh sống, những chuyện thế sự tranh giành, hay chiến tranh với các quốc gia trên Cửu Châu đã không còn quan trọng, ngay cả cái tin động trời là quốc vương Trần quốc lập 1 bài vị làm hoàng hậu, ngày ngày ôm bài vị lên chiều nhiếp chính hôm nay tôi xuống trấn đổi gạo đã nghe được cũng không làm tôi bận tâm. Con người ta là phải sống cho hiện tại. Quá khứ không phải ta, tương lai cũng không phải ta, chỉ có hiện tại mới chính là ta.
“Mẹ, mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta mau về thôi.” Thẩm Lạc kéo lấy tay tôi,
“Được, chúng ta về nhà.”
Mặt trời trải dài bóng hai mẹ con tôi trên đường. Tôi nắm tay Thẩm Lạc hướng về ngọn núi nhỏ cách đó vài dặm mà đi. Chúng tôi về nhà!
……………Toàn Văn Hoàn……………..
Ngoại truyện: Một ngày của Tiểu Cố
“Vỹ Vỹ, không phải như những gì huynh thấy đâu, ta với Mai Hoa không có gì cả.”
“Không có gì? Không có gì, mà cô ta lại nắm tay ngươi, ngươi còn cười vui vẻ đến thế? Mắt ta không bị mù nha.”
“Không phải như thế. Là Mai Hoa bị ngã, ta đỡ cô ấy thôi. Vỹ Vỹ, huynh đừng giận mà. Ta hứa, tuyệt đối sẽ không để chuyện này sảy ra nữa đâu.”
“Ngươi đừng theo ta!”
“Vỹ Vỹ ~ ~ ~ đừng bỏ mặc ta ~ ~ ~”
Tôi đang luyện kiếm, nhưng nhìn thấy 1 màn “huynh chạy, ta truy” của Bách Lý thúc thúc và Quân thúc thúc thì động tác trở nên cứng đờ, thanh kiếm đang cầm trên tay cũng không khống chế được mà rớt luôn xuống đất, kêu “Koang” 1 tiếng.
Ngay sau đó liền ăn ngay 1 cán kiếm vào đầu. “Không được phân tâm!”
Bị cha nhắc nhở, nhưng tôi không có cách nào tập trung được cả. Chỉ có thể nhìn cha cười khổ 1 cái.
“Thôi được, nghĩ giải lao 1 chút!”
Mặc dù tôi đã nhìn nhiều, đã nghe nhiều, nhưng không thể chấp nhận nỗi cảnh này. Cứ mỗi sáng sớm, là hai đại nam nhân thân cao tám thước, lại rượt đuổi nhau vòng vòng trong sân nhà, còn nói những lời, mà theo cách của mẹ tôi vẫn hay nói là: “khiến người khác muốn nôn mữa.”
“Hai tên đoạn tụ chết tiệt, đừng khiến người khác muốn nôn mửa như vậy.”
Đấy, tôi vừa nhắc, thì mẹ tôi lại bộc phát rồi, có lẽ do tiếng ồn mà Bách Lý thúc thúc gây ra, làm mẹ không thể ngủ nướng được nữa. Nên như thường lệ, mẹ tôi đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ ngầu, quần áo xốc xếch, đứng chống nạnh bên hông cửa nhà, hét lớn: “Nếu còn ồn ào, ta sẽ đá các ngươi ra khỏi nhà ta.”
Nhưng có lẽ, Bách Lý thúc thúc chẳng xem lời mẹ tôi nói ra gì, cho nên vẫn tiếp tục rượt theo Quân thúc thúc, hô to gọi nhỏ:
“Vỹ vỹ, ta biết sai rồi, đừng giận ta nữa.”
Khiến mẹ tôi tức sùi bọt mép, cả người run lên. Tất nhiên, cha tôi lập tức đi đến bên cạnh mẹ, dịu dàng nói: “Đừng tức giận, vào trong, ta giúp nàng rửa mặt chảy tóc.”
Còn không quên khoác áo choàng vào giúp mẹ. Mẹ vừa thấy cha đến, sắc mặt liền hòa hoãn trở lại, mỉm cười ngọt ngào với cha, ngã đầu vào vai người, mặc cho cha dìu vào trong nhà. Cảnh này cũng thật “khiến người khác nôn mữa”. Tôi nghĩ, lần này không chỉ “nghỉ giải lao 1 chút” thôi đâu.
“Cầm kiếm lên, ta giúp muội luyện!”
Đang vui sướng vì không bị cha bắt luyện kiếm, thì cảm giác vui sướng của tôi bị giọng nói lạnh nhạt nhưng trầm ấm của người nào đó làm bay biến mất. Tôi ngước đầu, chớp chớp mắt, cố gắng nở 1 nụ cười thật tươi, theo cách mẹ nói là “có thể khoe được 32 cái răng”, nhìn thiếu niên cao lớn, mỹ mạo vừa đi tới cạnh tôi. Trong lòng khẽ điếm từ 1 đến 10. 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…
“Lạc ca ca, Lạc ca ca, tại sao ca ca lại bỏ lại 1 mình Thanh Nhi mà đi như thế kia chứ?”
Một thiếu nữ khoảng 15, 16 tuổi trên người mặc hồng y, đang chạy nhanh về phía tôi. À không, nói đúng hơn là đang chạy về phía thiếu niên đứng bên cạnh tôi. Khuôn mặt thiếu nữ vốn thanh tú vì chạy nhanh nên đỏ lên càng khiến cho cô trở nên xinh đẹp hơn.
“Muội tự mình luyện đi, ta đi đây!”
Nhưng khi thiếu niên vừa nhát thấy bóng thiếu nữ, đôi mày liền nhíu lại 1 cái, bỏ lại 1 câu, rồi vụt 1 cái biến mất như làn gió. Khiến hồng y thiếu nữ tức giận, giậm chân xuống đất 1 cái: “Chết tiệt!”
Nói rồi lại chạy nhanh đuổi theo hướng thiếu niên biến mất. Tôi đứng bên nhìn 1 màn này thì không khỏi cười thầm. Thiếu niên mỹ mạo được gọi là “Lạc ca ca” là đại ca thân xinh của tôi, tên là Thẩm Lạc, còn thiếu nữ mặc hồng y khuôn mặt thanh tú vừa rồi là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với tôi Thẩm Thanh. Nhưng hai người bọn họ lại đặc biệt “thân thiết”, nếu không phải tôi biết rõ họ là huynh muội có cùng huyết thống với tôi, nhất định tôi sẽ tưởng nhầm họ là 1 đôi tình nhân. Ôi, đúng là loạn mất rồi, loạn mất rồi. À, đây cũng là lời của mẹ tôi đấy nhé. Có lẽ tôi hơi bị tiên nhiễm bởi mẹ, ai cũng nói tôi sinh ra giống mẹ hơn phụ thân, hahaha.
À, nói nãy giờ mà quên chưa giới thiệu. Chắc mọi người rất tò mò muốn biết tôi là ai. Thật sự có lỗi với mọi người. Tôi là đứa con thứ hai của tiền đại tướng quân Khương quốc Thẩm Ngạn, và cố Kính Võ công chúa Tống Ngưng – Thẩm Cố, thật sự không muốn nói đến cái tên này chút nào, bởi lẽ đời nào con gái lại mang tên Thẩm Cố. Vì cái tên này, tôi đã nhiều lần cải nhau với mẹ, nhưng lần nào cải nhau với mẹ, mẹ cũng giả vờ khóc lóc dựa vào vai phụ thân nũng nụi thế này: “Thẩm Ngạn, chàng xem, con bé ức hiếp thiếp.”
Sau đó là 1 cái liếc mắt của cha, và câu nói ngàn năm không thay đổi: “Không được làm mẹ buồn lòng, cái tên Thẩm Cố này mẹ đặt cho con vô cùng ý nghĩa. Mẹ con trước đây đã từng 1 lần đánh mất hết kí ức của mình, giờ nhớ lại, nên không muốn lại quên đi, nên mới đặt tên con là Cố.”
Tôi mặc dù chịu rất nhiều uất ức, nhưng không thể kể khổ với ai, chỉ có thể kể khổ với mỗi mình Bách Lý thúc thúc, nhưng chỉ có thể lựa những lúc không có Quân thúc thúc ở đó thôi. Bởi lẽ, chỉ cần có động vật giống cái ở cạnh Bách Lý thúc thúc trong vòng bán kính 1 trượng là Quân thúc thúc sẽ phát điên. Đúng là mấy tiểu thuyết gia kim kiếm khách nữa mùa như Quân thúc thúc tính tình biến thái, bản tính chiếm hữu rất cao.
“AAA… Đau quá!”
Đang ngẩn ngơ nhìn trời thì tôi bị giật mình bởi tiếng la thất thanh của Bách Lý thúc thúc, quay đầu nhìn lại liền thấy ngay 1 màn khiến tôi muốn nôn mữa. Bách Lý thúc thúc rượt đuổi Quân thúc thúc chạy vòng vòng quanh sân nhà, không biết vô tình hay cố ý mà chân phải vấp chân trái, té oạch 1 cái xuống đất. Quân thúc thúc nghe tiếng, nhìn lại thấy người trong lòng mặt úp sấp xuống, thân thiết hôn mặt đất, thì bao nhiêu giận dữ, bao nhiêu tức giận đều bay biến. Chạy nhanh đến đỡ lấy thân hình Bách Lý thúc thúc, ân cần hỏi hang:
“Tấn Tấn, đệ có sao không, có bị thương chỗ nào không?”
Bách Lý thúc thúc, cái mũi đỏ choét, mày nhíu chặt, hai mắt rưng rưng nước mắt, ngã người vào vòng tay Quân thúc thúc, thỏ thẻ nói:
“Vỹ Vỹ, huynh đừng giận ta nữa.”
Quân thúc thúc ôm cứng lấy Bách Lý thúc thúc, ôn tồn nói:
“Không giận, ta sẽ không giận đệ nữa, đừng khóc.”
“Vèo!”
1 trận gió lạnh thổi qua. Người tôi phát lãnh, hầu như da gà da vịt gì đều nỗi lên hết. Hai người này không biết đã chịu sự đả kích gì quá lớn không? Mà nay lại trở nên như vầy? Không thể nhìn cảnh tượng khủng khiếp nữa tôi đành quay mặt đi nơi khác, lúc này bụng lại bắt đầu ùng ục kêu đói, vừa ngửi thấy mùi thơm thức ăn tỏa ra từ phòng bếp, nên tôi xoay người hướng phòng bếp mà đi. Mặc dù ở nhà bếp cũng có cảnh khiến tôi muốn nôn mửa, nhưng… Đồ ăn do mợ nấu, không gì sánh bằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT