Thật ra thì Dương Oa Oa lo lắng căn bản không phải Lucine viện.
Trước khi Hàn Dục về nhà, Lucine Viện đã biết điều dọn dẹp đồ đạc rời đi.
Hàn Dục vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Dương Oa Oa cười với anh rất ngọt ngào, đang chờ đợi anh về.
Những người khác đối với anh mà nói đã không còn quan trọng nữa, hiện giờ anh chỉ quan tâm tới cô thôi.
Cho nên sau khi anh bàn giao công việc lại, liền đưa cô đi chơi khắp Luân Đôn trong một tuần lễ, sau đó mới quyết định trở về Đài Loan.
Bởi vì vào nửa đêm một ngày nào đó, cô nói cho anh biết ——
"Muốn ăn gà quay và trà sữa trân châu."
Gặp quỷ! Luân Đôn lấy ở đâu ra trà sữa trân châu? !
Anh khuyên can giải thích mãi, nói cho cô biết ở nước Anh không có loại đồ ăn vặt này giống như ở Đài Loan, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó, cuối cũng nghĩ ra một biện pháp chính là ——
Quay về Đài Loan.
Trở về Đài Loan, mẹ Hàn biết cô từ Luân Đôn trở về, cộng thêm sắp tới sinh nhật cô, vì muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, vì vậy quyết định sẽ mở một buổi tiệc sinh nhật cho cô, cũng là bữa tiệc quyết định ngày cưới của cô và Hàn Dục.
Lúc Dương Oa Oa còn đang cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, Hàn Dục đã lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, chờ cô gật đầu đồng ý.
Nhưng mà trong lòng cô còn có một vướng mắc chưa được làm rõ.
Chính là ——
Trong lòng cô còn băn khoan về nữ đầu máy.
"Hạ Hỏa Diễm." Âm thanh lạnh lùng của một cô gái cao lớn từ sau lưng truyền tới.
Mái tóc dài được buộc lại gọn gàng, Hạ Hoả Diễm lộ ra cái cổ trắng nõn, khó có dịp mặc vào lễ phục, rất dịu dàng thục nữ cùng nói chuyện với đám bạn tốt.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đang ai oán của bạn tốt, liền lúng túng cười cười.
"Hi, cô dâu mới."
"Cậu cho rằng cậu có thể trốn được bao lâu?" Dương Oa Oa mặc một váy màu hồng, trên đầu mang cái cài tóc đính kim cương, thoạt nhìn bộ dạng vô cùng đáng yêu.
"Những lời này là có ý gì? Mình không hiểu lắm." Hạ Hỏa Diễm cười ha hả. "Đúng rồi, đây là quà tặng cho cậu đó."
Dương Oa Oa trong lòng còn có nghi vấn, nhưng vẫn nhận lấy hộp quà trên tay bạn tốt.
"Cậu đừng cho là làm như vậy thì xem như không có chuyện gì xảy ra." Dương Oa Oa híp lại đôi mắt đen, tức giận nhìn cô chằm chằm.
"Oa Oa, tất cả đều là tiểu Diễm làm." Đinh Tiểu Phán rất không có có nghĩa khí bạn bè, chỉ thẳng ra tên hung thủ.
Kiều Tích Tích rất hiểu tính cách Dương Oa Oa, cho nên cũng dùng sức gật đầu. "Đúng đúng đúng, một chút cũng không liên quan tới mình.
"Này!" Hạ Hỏa Diễm tức giận nhìn chằm chằm bọn họ.
Ban đầu khi cô đi làm chuyện này, bọn họ cũng gật đầu tán thành, vậy mà bây giờ cô gặp chuyện không may này, bọn họ lại ném trách nhiệm đó lên đầu một mình cô?
"Hạ Hỏa Diễm, cậu coi mình là món đồ chơi để đem ra đùa giỡn?" Dương Oa Oa hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nhìn cô.
"Mình nào dám chứ!" Hạ Hỏa Diễm nghe thấy giọng cô lạnh lùng, không nhịn được mà run lên. "Mình chỉ cảm thấy. . . . . . Cậu đã yêu một người, yêu tới bảy năm."
"Vậy cũng không cần thiết bán mình đi như vậy chứ!" Dương Oa Oa cảm thấy vừa tức vừa thẹn. Hơn nữa vừa nghĩ tới ngày đó Hàn Dục đối xử với mình, càng làm cho cô cảm thấy mất thể diện.
"Mình sợ mình không bán cậu đi, cậu cứ kéo dài tới kéo dài lui không khéo kéo thành kẻ thù cũng nên!" Hạ Hỏa Diễm khẽ nhấp một ngụm sâm banh, nói ra sự thật.
"Đúng vậy!" Đinh Tiểu Phán vừa nuốt xuống thức ăn vừa gật đầu. "Nếu như Diễm Diễm không giúp cậu, thì cho đến bây giờ cậu vẫn không dám nói cho anh Hàn biết sự thật là cậu thích anh ấy."
Kiều Tích Tích thừa thắng xông lên, nói tiếp: "Nếu không phải Diễm Diễm nhiều chuyện, chỉ sợ cậu và Hàn Dục cũng không thể tâm sự được với nhau, không thể nào biết được hai bên vẫn yêu thích lẫn nhau."
Ngay lúc này, Dương Oa Oa trở nên rất không có lập trường mà tiếp tục trách cứ nữa.
Chỉ thấy Hạ Hỏa Diễm đưa ra nụ cười rất ngọt ngào và xinh đẹp, vỗ vỗ vai Dương Oa Oa.
"Ngoan nào! Không cần cảm ơn mình, chỉ cần khi nào cậu đi hưởng tuần trăng mật thì đừng quên mua vé máy bay cho mình nữa. . . . . ." Cô làm bà mai cho người ta ít ra cũng phải được trả công chứ!
Dương Oa Oa càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Cô muốn tìm Hạ Hoả Diễm để tính sổ, tính toán kiểu gì mà người thua thiệt lại là cô vậy?
Rõ ràng bọn họ đã lừa dối cô trước mà! Lừa dối chính là không đúng. . . . . .
"Cậu. . . . . ." Dương Oa Oa đối mặt với Hạ Hỏa Diễm già mồm át lẽ phải, tạm thời không có cách nào đối phó được, chỉ có thể tức giận trơ mắt lên mà nhìn.
Hạ Hỏa Diễm cũng không quan tâm. "Hơn nữa mình cảm thấy cậu tức giận như vậy, nhất định là bởi vì lúc ở Luân Đôn đã xảy ra chuyện gì đó."
"Không có." Dương Oa Oa mím môi theo bản năng, dĩ nhiên cô sẽ không kể lại chuyện cô và Hàn Dục ra để làm trò cười cho bọn họ.
"Lừa ai vậy." Hạ Hỏa Diễm hừ một tiếng. "Bình thường khi cậu nói không có, khẳng định là sẽ có."
"Vậy thì cậu còn hỏi làm gì?" Dương Oa Oa cảm thấy bọn họ thật sự là một lũ bạn xấu.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đinh Tiểu Phán chớp chớp đôi mắt ngây thơ, tò mò hỏi.
Kiều Tích Tích cũng nhìn cô chằm chằm.
Hạ Hỏa Diễm nở một nụ cười xấu xa, giống như đã nhìn thấu tất cả con người của cô.
"Tại sao mình phải nói cho các cậu biết?" Dương Oa Oa hừ lạnh một tiếng, quyết định sẽ không nói cho họ biết chuyện tình cảm của mình để cho bọn họ khỏi đi bà tám.
"Không nói cũng không sao." Hạ Hỏa Diễm khẽ cười một tiếng. "Dù sao đến lúc nào đó cậu nhất định sẽ viết vào tiểu thuyết, đến lúc đó mình xem là được."
"Cậu cũng đầu máy quá rồi đấy!" Dương Oa Oa tức giận nhìn chằm chằm cô. "Cậu có biết là nếu cậu quá đầu máy, sẽ có báo ứng không?" (Huhu ức chế quá ạ, ko biết nó là cái chi, mà tra hoài ko đc?????)
Hạ Hỏa Diễm nhún nhún vai. "So với cậu trước kia, mình vẫn phải gọi cậu là sư phụ."
Trong khi hai người phụ nữ đang cãi nhau thì Hàn Dục đi tới.
Anh đi đến bên cạnh Dương Oa Oa, thân mật khoác lên vai cô. "Cắt bánh kem."
"Mình không thèm nói với cậu nữa." Dương Oa Oa nhăn mũi lại, sau đó cười lên.
Được rồi! Cô thừa nhận, nếu không có đám bạn tốt thúc đẩy sau lưng cô, cô thật sự không biết là Hàn Dục đã yêu cô. . . . . .
"Nhớ phần cho mình miếng lớn một chút." Hạ Hỏa Diễm nháy mắt với cô mấy cái.
Dương Oa Oa phẩy phẩy tay, lại bị Hàn Dục nắm lấy thật chặt.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, phát hiện bàn tay anh rất ấm áp.
Đời này, cô sẽ không bao giờ nữa buông tay anh ra nữa. . . . . .
Bữa tiệc vẫn còn chưa kết thúc, Dương Oa Oa đã bị Hàn Dục kép vào phòng.
Vừa vào phòng, cô mệt mỏi rã rời nằm dài lên giường thành hình chữ đại.
"Mệt mỏi?" Hàn Dục đóng cửa lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô.
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng gật đầu.
"Anh không ngờ em lại nhanhy chóng đồng ý đính hôn với anh như vậy." Bàn tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có chút thụ sủng nhược kinh.
"Anh không thích à?" Cô nháy nháy mắt, quàng tay qua cổ anh.
"Anh rất vui mừng." Anh nói rất thật lòng.
Dù sao anh và cô đã lãng phí một thời gian rất lâu rồi, đính hôn sớm một chút cũng hay.
Dương Oa Oa ngồi dậy, chu miệng nhỏ nhắn ra. "Em vẫn có chút không cam lòng, bị Hoả Diễm chơi cho một cú như vậy."
"Cô ấy làm vậy cũng là vì muốn tốt cho em thôi mà." Hàn Dục không thể đắc tội với bà mai được, chỉ có thể nói giúp mấy lời cho Hạ Hoả Diễm. "Em sao mà cứng đầu quá, còn anh thì sao, nếu không có cô ấy giúp một tay, chúng ta làm sao hiểu được tâm ý của nhau."
"Ừ. . . . . ." Cô đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại sát gần gương mặt đẹp trai của anh. "Nói như vậy cũng đúng! Nhưng anh cũng không nên hợp tác với cô ấy để lừa dối em."
Anh khẽ cười một tiếng, đôi môi mỏng hôn lên môi cô.
Cô chủ động phối hợp, cảm nhận sự dịu dàng của anh.
Đầu lưỡi trơn trượt và hương đàn hương của cô khiến anh không nhịn được quấn lấy lưỡi cô, không muốn nhanh như vậy đã kết thúc. Hai người trao nhau nụ hôn thật ngọt ngào.
Cô cảm nhận sự xâm lược của anh, cho đến khi bị anh hôn đến choáng váng, anh mới buông cô ra, gương mặt của cô cũng vì nụ hôn của anh mà trở nên đỏ bừng, giống như quả đào chín tới.
"Đúng rồi. . . . . ." Cô ngẩng đôi mắt trong suốt lên, muốn hỏi nhiều câu hỏi.
"Hả?" Anh chỉ muốn chiếm lấy cô. leê quý d0n9
"Anh đính hôn với em, những người phụ nữ oanh oanh yến yến bên cạnh anh không phải là sẽ buồn lắm sao? Từ giờ trở đi bọn họ phải làm sao đây?" Cô chu miệng lên, giọng nói tràn đầy mùi vị ghen tuông.
Hàn Dục nghiêng đầu, lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Mặc dù anh thật sự thỉnh thoảng cũng có phong hoa tuyết nguyệt, cũng có qua lại mập mờ với mấy người phụ nữ, đó cũng là do nhu cầu sinh lý nên mới có thể gặp dịp thì chơi thôi. leê quý d0n9
Nhưng kể từ khi anh phát hiện mình thực sự rất yêu cô, mỗi ngày anh nhớ đến cô, nên không còn hứng thú với những người phụ nữ khác nữa, những phụ nữ oanh oanh yến yến bên cạnh cũng không so sánh được với một nụ cười của cô.
"Anh chỉ yêu mình em thôi, anh sẽ không bao giờ đi trêu chọc những người phụ nữ khác nữa." Anh thành thật nói. "Nếu như em không tin anh, từ ngày mai trở đi anh sẽ đưa em cùng đi xã giao, cùng đi làm." Anh có thể không cần tất cả, chỉ cần tình yêu của cô.
Cô mím môi lại, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh.
Ngửi thấy mũi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, cô cảm thất rất ngọt ngào.
Không ngờ trong cuộc đời cô lại xuất hiện một người đàn ông mà cô có thể dựa dẫm vào . . . . . .
Mặc dù mất đi ba mẹ, nhưng trời cao lại thương tình mà mang một người đàn ông thâm tình tới bên cạnh cô, cho nên cô thật sự là một người rất may mắn.
"Em là người đã cho anh đôi cánh tự do, cũng là một chiếc đèn soi sáng dẫn lối để anh về nhà." Anh khẽ hôn lên trán của cô. leê quý d0n9
Nếu như không có cô, anh vẫn sẽ không hiểu được ý nghĩa của "Nhà", có lẽ cả cuộc đời này anh sẽ phiêu bạt tứ xứ, không hiểu được cái mình cần tìm là gì.
Yêu, rất đơn giản, nhưng cũng không dễ dàng để gặp được một tình yêu đích thực. . . . . .
Dương Oa Oa dựa vào ngực anh, nghe nhịp tim của anh.
Sự xuất hiện của anh khiến cho cuộc sống của cô không cần lo thiếu thốn nữa, cũng làm cho cô hiểu trên thế giới này còn có người khiến cô quý trọng, để cho cô tìm lại được tình yêu của mình. le^ê quy/y do^nn
Là anh đã khiến cho cô hiểu được cảm giác yêu. . . . . .
Thì ra bọn họ đều tìm được tất cả những thứ đã mất trên người của nhau.
"Em yêu anh." Cô nói ra bí mật mà mình đã giấu giếm rất lâu rồi.
Anh cười nhẹ một tiếng.
"Em đã chuẩn bị mở quà chưa?" Anh lấy một cái hộp từ trong túi ra.
"Tặng cho em à?" Cô chớp mắt, không ngờ anh lại có lòng như vậy.
"Em mở ra đi." Anh nhìn cô cười.
Cô mở cái hộp ra, bên trong là một đôi bông tai được làm rất khéo léo tinh xảo, có đính kim cương màu hồng.
Cô không ngờ anh sẽ mua quà tặng quý giá như vậy. "Cám ơn."
"Anh chỉ sợ em không thích thôi." Thấy cô nở ra nụ cười, anh cũng thấy vui vẻ.
"Chỉ cần là đồ anh đưa, em đều thích hết." Cô cười híp mắt lại, cười với anh một nụ cười thật xinh đẹp và sáng chói. le^ê quy/y do^nn
Sau đó, cô từ từ mở các món quà mà mấy người bạn tốt đã tặng.
Đinh Tiểu Phán tặng cô một hộp chocolate, Kiều Tích Tích thì tặng cho cô đồng hồ hàng hiệu, bà chằng lửa Hạ Hoả Diễm thì tặng cho cô món quà không thể ngờ được.
"Đầu máy. . . . . ." Mặt cô đỏ lên như trái táo, miệng không ngừng mắng chửi.
Hàn Dục ngó đầu qua xem, không nhịn được cười thành tiếng.
"Cô Hạ tặng món quà thật đặc biệt." Anh ôm eo cô, trên môi nở ra một đường cong đẹp mắt.
Hạ Hỏa Diễm tặng một cái áo ngủ sexy màu hồng, cũng với một hộp——
Bao cao su.
Dương Oa Oa xấu hổ cắn môi. "Cô ấy chính là đầu máy như vậy mà. . . . . ."
"Bảo bối." Hàn Dục nhìn cái áo ngủ sexy đó, khẽ thổi hơi ở bên tai cô. "Anh muốn nhìn thấy em mặc cái áo ngủ này, sau đó. . . . . ."
Anh vẫn còn đang nói thầm bên tai cô, đã làm cho cô càng đỏ mặt hơn.
"Không. . . . . ." le^ê quy/y do^nn
Cô còn chưa nói hết câu, đã bị cái miệng của anh chặn lại.
Đêm, vẫn còn rất dài.
Mà đối với bọn họ ban đêm chẳng những dài mà còn đáng giá ngàn vàng.
Bọn họ sẽ ân ái cả đời, trở thành đôi cánh của nhau, cùng nhau bay tới điểm cuối cùng của hạnh phúc. . . . . .
Hồi cuối
"Hắc hắc. . . . . ." Hạ Hỏa Diễm trong tay cầm một hộp chocolate, lượn lờ trước mặt Kiều Tích Tích và Đinh Tiểu Phán.
Đinh Tiểu Phán cảm thấy cái đó sao mà nhìn rất quen, cô kêu lên: “Đó không phải là món quà mình tặng cho Oa Oa sao? " Cô nhớ nhãn hiệu của chocolate này, đây là món quà mà cô mất rất nhiều công sức mới mua được từ nước ngoài về.
"Mình đã đánh tráo rồi." Hạ Hỏa Diễm cười nói.
"Cậu dùng cái gì để đánh tráo?" Kiều Tích Tích khẽ cau mày, cảm thấy con quỷ tinh ranh này nhất định sẽ làm cho Dương Oa Oa phát điên lên.
Hạ Hỏa Diễm cười hắc hắc hai tiếng. "Mình dùng chocolate đánh tráo. . . . . . Chẳng qua là tới cửa hàng mua chocolate xuân dược."
"Oa ——" Đinh Tiểu Phán hét lên chói tai. le^ê quy/y do^nn
"Suỵt!" Kiều Tích Tích bước tới che miệng Đinh Tiểu Phán lại.
Bọn họ nhìn Hạ Hoả Diễm với mặt không thể tưởng tượng nổi, không ngờ cô sẽ chơi như vậy.
"Diễm Diễm, chuyện này nếu bị Oa Oa phát hiện, cậu sẽ bị Oa Oa giết. . . . . ." Đinh Tiểu Phán bắt đầu lo lắng cho tương lai của Hạ Hỏa Diễm.
"Không cần phải sợ." Hạ Hỏa Diễm nhún nhún vai. "Dù sao cậu ấy cũng có chồng giúp cậu ấy dập lửa rồi." Hơn nữa bây giờ Oa Oa đã có người yêu, nếu như muốn báo thù chỉ sợ là cũng không có thời gian.
Đến lúc đó cô chỉ cần trốn xa xa, sẽ không có chuyện gì nữa.
"Đến lúc đó cậu cũng đừng có đẩy mình ra nhận tội để nhận lấy cái chết." Kiều Tích Tích giơ hai tay đầu hàng. "Lấy tính cách ghi thù của Oa Oa, cậu ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu."
Hạ Hỏa Diễm nở ra một nụ cười xấu xa. "Cậu ấy dù có muốn tìm mình tính sổ, thì cũng phải chờ mười tháng nữa." Cô vô cùng chắc chắn.
Kiều Tích Tích thở dốc vì kinh ngạc ."Cậu thật sự là không muốn sống nữa rồi! Dám chơi cậu ấy như vậy. . . . . ."
"Hắc hắc, mình nói rồi, muốn đưa cho cậu ấy một món quà thật lớn." Hạ Hỏa Diễm cười nham nhở. "Hơn nữa mẹ Hàn không phải là đang rất muốn bế cháu sao? Chuyện này mẹ Hàn cũng góp phần!" le^e quyy do^nn
"Có ý gì vậy?" Đinh Tiểu Phán chớp chớp đôi mắt tò mò. "Mình nghe mà không hiểu gì hết."
"Tiểu Phán, lần sau mình sẽ tặng cậu một hộp bao cao su, cậu sẽ hiểu ý mình." Cô vỗ vỗ bả vai Dinh Tiểu Phán, biết bạn tốt luôn phản ứng chậm hơn nửa nhịp so với người khác.
Kiều Tích Tích rung mình một cái. "Làm ơn, mình không muốn có em bé sớm đâu, đừng có chơi mình như vậy."
"Cái gì vậy!" Đinh Tiểu Phán chu cái miệng nhỏ nhắn ra, dậm chân tại chỗ. "Mình nghe không hiểu gì hết á!" le^e quyy do^nn
Hạ Hỏa Diễm buột miệng cười. "Mình tặng cho Oa Oa hộp bao cao su đó, mẹ Hàn đã chọc thủng ở trên đó."
Chocolate cộng thêm áo ngủ sexy, tối nay Oa Oa rất bận rộn rồi. Mà mấy cái lỗ thủng trên bao cao su, lại là hy vọng của người nhà Hàn gia. Ha ha. . . . . .
"Diễm Diễm, cậu thật là xấu xa!" Đinh Tiểu Phán không ngờ Hạ Hỏa Diễm lại to gan như vậy.
"Thật ra thì đó là chủ ý của mẹ Hàn, mình chỉ là đồng loã mà thôi." Hạ Hỏa Diễm lơ đễnh nhún nhún vai.
Dù sao thì Oa Oa sẽ không thể tìm cô tính sổ ngay được, cô vẫn còn ung dung được một thời gian. Oa ha ha —— le^e quyy do^nn
Đinh Tiểu Phán và Kiều Tích Tích liếc mắt một cái, rất hoài nghi.
Thật sự là như thế phải không?
Hơn nữa còn có một câu nói "Quân tử báo thù, ba năm không muộn."
Bọn họ nghĩ, chắc là Hạ Hỏa Diễm không sống quá ba năm. Hơn nữa không thể coi thường khả năng báo thù của cung bò cạp Dương Oa Oa được. . . . . .
Aiz, cuộc chiến của các cô gái sẽ diễn ra rất nhanh chóng thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT