Edit: Thủy Lưu Ly

Gió đêm đặc biệt lạnh, hoàng cung Đại Sở vốn rộng lớn nay lại thêm vài phần tịch mịch. Trong điện thái tử, đèn lồng đều đã được cung nhân dập tắt hết sạch, liếc mắt nhìn một chút, chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen.

Tuyết trên mặt đất đã bị cung nhân quét dọn qua. Trên mái hiên, những bông tuyết còn đọng lại chưa hòa tan, tạo thành một mảnh băng hẹp dài hạ xuống mái hiên, ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh nến, những dải băng ấy khúc xạ ánh sáng tạo ra một vẻ đẹp lạ thường.

“Thiếu môn chủ, người nên nghĩ ngơi thôi.” Phía sau, một thị vệ ăn mặc thoạt nhìn thông minh, lanh lợi, khỏe mạnh, cung kính cúi đầu nói: “Vừa trải qua huyết thệ không lâu, thân thể của người vẫn còn trong giai đoạn suy yếu, sẽ rất dễ bị nhiễm phong hàn.

Trước cửa sổ, một thiếu niên mặc bạch y, khí chất xuất trần như tiên nhân, ngưng thần, lạnh nhạt nhìn bầu trời tối đen ngoài kia. Hương hoa mai theo gió lạnh từ ngoài cử sổ ùa vào trong phòng. Thân ảnh của thiếu niên dưới ánh nến nhiễm lên một loại cảm giác mờ mịt, dưới ánh trăng mông lung càng khiến chàng như mộng như ảo, giống như sắp tan biến vào không trung vậy.

“Không sao.” Thiếu niên tùy ý cười ảm đạm. Không biết vì sao, tâm tình của chàng hôm nay bình tĩnh lạ thường, một chút ủ rũ đều không có, nhưng bên trong chàng lại có một cảm giác rất khó nói, khiến chàng không thể nghỉ ngơi.

Trong mắt thị vệ tràn ngập sùng kính, cười nhẹ, thân thiết nói: “Thiếu môn chủ có phải đang nghĩ đến việc ngày mai huyết thệ đại thành thì người có thể bước vào cảnh giới Lục Trúc, trở thành một trong những người thuộc hàng ngũ cao thủ khắp thiên hạ? Ai, môn chủ, không phải thuộc hạ muốn chê cười người, nhưng người cũng phải cẩn thận, nếu không lại trở thành vị cao thủ Lục Trúc đầu tiên phải nằm trên giường không dậy nổi vì bị nhiễm phong hàn đó. Đến lúc đó, nếu bị truyền ra ngoài thì người thật sự sẽ là chuyện cười độc nhất nhiên hạ đấy!”

Thị vệ vừa nói vừa lộ ra biểu cảm sầu khổ như thật khiến Sở Thiếu Thu dở khóc dở cười.

“Huyết Y, phép khích tướng này của ngươi không cao minh một chút nào cả! Ta cũng không phải là một người yếu ớt như vậy!” Trong đôi mắt trong suốt của Sở Thiếu Thu không giấu được ý cười tràn lan. Cách nói chuyện và thái độ của thiếu niên này khiến chàng nhớ đến tên tiểu quỷ tức chết người không đền mạng kia. Khóe môi chàng lặng lẽ cong lên, ngược lại với vẻ mặt trầm ngâm, nghiêm túc thường ngày.

“Huyết Sát vệ đã được bố trí ổn thỏa rồi sao?”

Tinh thần Huyết Y run lên, đôi mắt sáng ngời, tinh tường bắn ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi, nói: “Thiếu môn chủ yên tâm, ba mươi sáu Huyết vệ đã được an bài thỏa đáng, chỉ cần hôm nay người của Tư Đồ gia dám đến nơi này thì nhất định sẽ khiến bọn chúng có đi mà không có về.”

Sở Thiếu Thu gật đầu: “Chắc hẳn Tư Đồ gia không ngu xuẩn như vậy đâu, tự mình chui đầu vào rọ của Long Môn Huyết Sát. Huống chi, cửu đại tông môn còn có chế ước lẫn nhau, bọn hắn sẽ không đột nhiên manh động, trở thành cái đích chỉ trích của người khác. Có điều ta lại cảm thấy tối nay sẽ có chuyện gì đó phát sinh, đêm nay là đêm huyết thệ được đại thành, nếu bọn hắn muốn ngăn cản thì đây chính là cơ hội cuối cùng.”

“Thiếu môn chủ, người có thể khiêu chiến với Long Môn Huyết Sát chúng ta không có bao nhiêu người, người cứ yên tâm. Nếu không phải vì chế ước giữa các đại tông môn thì chúng ta đã sớm tiêu diệt Tư Đồ gia kia rồi, sao còn chờ đến lúc bọn hắn đến nhảy nhót trước mặt chúng ta!” Huyết Y lộ vẻ khinh thường, nói tiếp: “Hiện giờ tuy rằng thanh thế của thượng tam tông* rất thịnh, có điều đối với Liễu gia mà nói thì cũng chỉ là mấy thế lực không đủ tạo thành uy hiếp mà thôi. Liên tục mấy năm qua, chúng ta mấy lần đều suýt tranh được vị trí quán quân, nếu chỉ đơn giản là đơn độc tỷ võ, chẳng lẽ chúng ta còn kém bọn chúng sao?”

(*ba tông đứng đầu trong cửu đại tông môn)

“Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến bọn hắn đỏ mắt*…” Sở Thiếu Thu thở dài một tiếng, mí mắt hơi động, đột nhiên chàng dặn dò: “Nếu tối nay ta có xảy ra chuyện gì thì từ nay về sau các ngươi phải bảo hộ Thiếu chủ, quyết không để ‘hắn’ xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nào, ngươi đã hiểu rõ chưa?”

(* ganh tỵ, đố kỵ)

“Thiếu chủ? Hừ…” Huyết Y khinh thường quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt rất bất bình.

“Huyết Y?” Thiếu Thu nhấn mạnh lời nói, trên mặt toát ra sự nghiêm khắc, không giận mà uy.

“Tuân lệnh, Thiếu môn chủ!” Huyết y không tình nguyện đáp ứng một tiếng, sau lại lầu bầu nói: “Thiếu môn chủ, thuộc hạ thật sự cảm thấy người rất oan ức. Bộ dạng Thiếu chủ như vậy căn bản chính là một đứa nhỏ không biết cầu tiến, có tư cách gì có thể nhận trọng trách? Còn khiến môn chủ phải suốt đời nguyện trung thành, nghe lệnh. May mắn lúc này hắn còn không biết đến huyết thệ, nếu không không biết ‘hắn’ sẽ có bộ dáng như thế nào. Môn chủ là một người tài hoa tuyệt thế, vì tông môn mà hy sinh lớn như vậy mới có được địa vị ngày hôm nay, nhưng ‘hắn’ đã làm được gì chứ? ‘Hắn’ có bao nhiêu bản lĩnh? Chủ yếu cũng chỉ là một kẻ ngồi mát ăn bát vàng mà thôi! Đừng nói đến thuộc hạ, ngay cả những huynh đệ tâm cao khí ngạo dưới trướng cũng không dễ dàng tin phục được đâu. Nếu có thể thuộc hạ tình nguyện tôn Thiếu môn chủ là Thiếu chủ.”

“Huyết Y, ngươi phải nhớ kỹ, những lời này chỉ được giữ trong lòng, sau này không được nhắc lại nữa!” Thanh âm của Sở Thiếu Thu tuy rằng đạm đạm không lộ cảm xúc nhưng lại mang theo khí thế không cho phản bác: “Ta biết các ngươi từ khi ta bảy tuổi đã đi theo ta, cảm tình giữa chúng ta cũng không mỏng, còn thật tâm suy nghĩ cho ta, nhưng ‘hắn’ là người như thế nào, các ngươi còn chưa hiểu được đâu… Ta cũng không hẳn là hiểu biết toàn bộ, nhưng ‘hắn’ là người chúng ta nhất định phải dùng tính mạng bảo vệ. ‘Hắn’ cũng là người ta trịnh trọng thề phải bảo vệ cả đời, là người kế thừa huyết mạch duy nhất của Liễu gia, ngươi hiểu chưa?”

“Môn chủ, thuộc hạ đã hiểu rồi!” Huyết Y vẫn chưa hiểu hết những gì Sở Thiếu Thu nói, nhưng cũng không muốn làm cho Sở Thiếu Thu bận lòng, nên tuy rằng miệng hắn đáp ứng nhưng thật sự trong lòng cũng không cho là đúng.

Chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa tới mười tuổi mà thôi, ‘hắn’ có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ? Huống hồ đứa nhỏ này vẫn là một tên nhóc không cầu tiếng, lại ăn chơi trác táng thành tính.

“Một lúc nữa, đưa mấy chén canh ấm cho các huynh đệ đi, đêm đông rất lạnh.” Biết Huyết Y vẫn không chịu hiểu lời mình, Sở Thiếu Thu cũng không giải thích nhiều hơn nữa, chàng mỉm cười ấm áp, vỗ vổ bả vai hắn, nói.

“Tạ Thiếu môn chủ quan tâm!” Huyết Y có chút kích động nở nụ cười. Hắn thật sự rất thích Thiếu môn chủ tao nhã như trích tiên này…

Không khí ấm áp còn chưa tan thì trong bóng đêm đột nhiên vang lên một tiếng thét bén nhọn như bị người ta nắm chặt cổ. Thanh âm trong đêm lạnh, chói tai, thầm trầm, khiến người khác phải run rẩy.

Sắc mặt của Huyết Y và Sở Thiếu Thu đều biến đổi, biết thanh âm kia đang báo hiệu một tin tức – kẻ địch đang tập kích, là kẻ địch mạnh!

Huyết Sát vệ chuyên dùng hai loại âm thanh có phân cấp bậc để báo tin, mà loại tình huống này rõ ràng thuộc loại vô cùng nguy hiểm, đáng sợ, chỉ có khi gặp kẻ địch mạnh thì mới được sử dụng để báo hiệu mà thôi.

Loại báo hiệu này phát ra nói rõ trước đó đã xuất hiện tình trạng thương vong. Ba mươi sáu Huyết vệ, võ công của mỗi người đều cực cao, phần lớn đều ở Hoàng Trúc chi cảnh. Ai có đủ khả năng làm bọn hắn bị thương? Phế vật Tư Đồ gia tộc tuyệt đối không có khả năng, chỉ sợ sự tình hôm nay đã có dị biến phát sinh!

“Thiếu môn chủ! Người không thể đi!” Mắt thấy thân hình Sở Thiếu Thu lay động, Huyết Y nóng lòng ngăn trước mặt chàng: “Thiếu môn chủ, chúng ta có thông đạo ngầm có thể tạm lánh tình huống nguy cấp trước mắt. Báo hiệu lúc trước của các huynh đệ là hy vọng người có thể rời đi. Mong người có thể lấy đại cục làm trọng, không nên nóng vội khiến mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát!”

“Như vậy ta càng không thể không đi!” Sở Thiếu Thu phất tay, một đạo nội kình đẩy thân hình Huyết Y qua một bên, chính chàng lại giống như một đóa sen trắng, thanh tịnh, sạch sẽ phi thân rời đi. Thanh âm của chàng bình tĩnh mà kiên định: “Nếu ta xuất hiện, mục tiêu của bọn hắn sẽ chuyển hướng,ta đã đáp ứng sẽ bảo hộ ‘hắn’ cả đời, nhưng nếu ta chết cũng quyết không để ‘hắn’ gặp chuyện gì nguy hiểm!”

Tay áo nhẹ nâng, chàng nhẹ chân đạp trên mặt tuyết, bóng dáng thiếu niên trong nháy mắt vọt hướng tiền điện Thu Linh cung, đang tản mát ra hơi thở xơ xác, tiêu điều, nơi mấy bóng đen đang vây công với ba mươi bóng dáng Huyết Sát vệ.

Số lượng hắc y nhân còn nhiều hơn Huyết Sát vệ một chút, có một số đã nằm trên mặt đất, cả cung Thu Linh đều tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Một tiếng thét vang lên, ba mươi sáu người thuộc Huyết Sát vệ đồng loạt tách ra, lui về phía sau. Sở Thiếu Thu giống như một chú chim yến, ngón tay trắng nõn, thon dài như ngọc đảo qua tuyết đọng, biến băng tuyết thành những mũi nhọn đoạt hồn, đồng loạt lao tới đám hắc y nhân kia. Mũi nhọn băng tuyết bay đầy trời, giống như thiên la địa võng bao vây đám hắc y nhân trong đó, cũng khiến hơn mười bóng đen, lặng yên không tiếng động bị trúng chiêu ngã xuống đất…

Những bóng đen còn lại nhanh chóng thối lui về phía sau, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Không nghĩ đến truyền nhân Liễu gia trẻ như vậy mà đã có công lực bậc này, quả nhiên là một kỳ tài võ học!

“Hắc hắc hắc, Long Môn Huyết Sát, đúng là danh bất hư truyền. Sở Thiếu Thu, không thể ngờ ngươi cũng đã đạt đến Lục Trúc chi cảnh, thật không tồi a! Đáng tiếc, đêm nay, lại là ngày giỗ của ngươi!”

Trong một góc âm u, một thiếu niên với ánh mắt oán độc, chậm rãi đi ra, phía sau còn xuất hiện thêm mười bóng đen, quanh thân bọn hắn được bao bọc bởi một loại áp lực đáng sợ vô cùng.

Khóe mắt Sở Thiếu Thu hơi nhảy dựng. Chàng thấy rõ, vừa rồi chính là mười bóng đen này không ngừng qua lại trong cuộc chiến mới có thể khiến Huyết Sát vệ hỗn loạn. So sánh với những tiểu binh là vật hy sinh của Tư Đồ gia tộc thì trên người những người này đều dao động loại kình khí mà chỉ những cao thủ có thực lực mạnh mới có được. Hơn nữa, trong bọn chúng không có ai có thực lực dưới Huyết Sát vệ.

Khóe môi thoáng hiện một nét nghiêm nghị và trào phúng, trong đôi mắt thông minh lanh lợi không khỏi lóe ra lửa giận: “Tư Đồ Kiếm Nam, vậy mà ngươi có thể mới được Hoàng Trúc võ sĩ của Lôi gia đến đây!”

Tư Đồ Kiếm Nam không nghĩ tới đối phương chỉ mới liếc mắt một cái đã hiểu rõ mọi chuyện, hắn không khỏi hơi hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại tiếp tục nghe thấy tiếng cười lạnh và giọng nói sắc bén của đối phương: “Tuy Lôi gia và Liễu gia là kẻ thù truyền kiếp, nhưng lại dám công khai không tuân thủ chế ước giữa cửu đại tông môn, ngươi thật sự nghĩ rằng không ai biết chuyện này sao?”

Lão giả cầm đầu hắc y nhân đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt, hai đạo ánh mắt sắc bén như đao đảo qua, thản nhiên nói: “Tiểu tử, ngươi không cần lấy chế ước của cửu đại tông môn đến uy hiếp ta. Nếu như không có đủ lý do để thu thập ngươi thì Lôi gia ta tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện này.”

Cái gì? Sở Thiếu Thu là hạng người thông minh, nghe vậy, chàng cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, trong khoảng khắc tay chân đều không cảm giác được chút ấm áp nào, trong lòng lại cô đơn, tịch mịch đến cực điểm.

“Ha ha ha… Rất nhanh ngươi sẽ chết, vậy nên dù có cho ngươi biết nguyên nhân thì như thế nào? Hoàng thượng Đại Sở ủy thác, tất nhiên chúng ta sẽ có đủ lý do nhúng tay vào. Ha! Ngươi làm truyền nhân của Liễu gia cũng thật đáng thương, ha ha ha ha!” Tư Đồ Kiếm Nam càn rỡ cười to. Những uất ức mấy ngày nay hắn phải chịu đựng từ gia tộc, giờ phút này như được giải tỏa sạch sẽ. Sắc mặt hắn dữ tợn, trong miệng truyền ra tiếng quát chói tai: “Giết!”

Phụ hoàng! Thì ra là phụ thân ruột thịt của hắn muốn lấy mạng hắn!

Sở Thiếu Thu châm chọc cười, sau đó lại cắn chặt răng, cố gắng bình tĩnh, quát khẽ: “Phản công!”

Hai nhóm người vừa mới tách ra đã tiếp tục lao vào nhau. Đông đảo tử sĩ của Tư Đồ gia liều chết bám sát Huyết Sát vệ. Mười bóng đen kia, tính luôn cả Tư Đồ Kiếm Nam điên cuồng xông tới bao vây Sở Thiếu Thu.

Sinh tử đã đấu, không có khả năng sẽ rảnh rỗi ngồi giảng đạo nghĩa gì đó! Cái bọn hắn muốn, là tính mạng của Sở Thiếu Thu!

Dù Sở Thiếu Thu có lợi hại như thế nào thì cũng không thể cùng lúc đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa trong những người này còn có thủ lĩnh hắc y nhân có võ công không kém. Hơn mười đạo ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ lợi kiếm của đám hắc y nhân, trong nháy mắt phong tỏa bốn phương tám hướng xung quanh Sở Thiếu Thu.

“Thiếu môn chủ!” Huyết Y trợn trừng mắt, thanh âm bi thương rống to.

“Không!” Cùng lúc đó một tiếng quát thanh lệ mang theo một trận chấn động nhanh chóng truyền tới! Từ lảo giả đầu lĩnh đến những hắc y nhân khác đều cảm thấy đầu choáng mắt hoa, động tác cũng bị kiềm hãm.

Trong lòng hắc y lảo giả hoảng hốt, kinh ngạc vô cùng, nhưng lão cũng biết nếu lúc này bọn họ lơ là một chút thì sẽ không còn cơ hội nữa. Lão hung hăng nắm chặt kiếm, mũi kiếm như trước lao tới vị trí trái tim của Sở Thiếu Thu. Bản thân lão còn tỏa ra uy áp khống chế hành động của chàng, muốn cho chàng một kiếm trí mạng.

Nghe tiếng người gọi, toàn thân Sở Thiếu Thu run lên, trong mắt lại lộ ra sự cảm động, kinh ngạc, vui mừng và ấm áp.

Có thể gặp lại một lần thì chết có gì đáng sợ đâu…

“Không!!!!” Tiếng rống giận dữ mang theo đau đớn, nội kình sắc bén theo gió ập đến. Hắc y lão giả kiêu thảm một tiếng, cánh tay cầm kiếm cứ như thế bị người khác chặt đứt.

Nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước, kiếm phong lạnh như băng, khí thế không giảm tiếp tục xâm nhập vào ngực trái của Sở Thiếu Thu. Trên quần áo tuyết trắng của chàng, chất lỏng đỏ tươi loan lổ như từng đóa hoa sen đỏ rực đang nở rộ. Thân thể chàng như diều đứt dây, từ trên không trung rơi xuống dưới…

Những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt…

Một bóng người trắng thuần chợt lóe, một khắc trước giống như còn cách nơi này mấy trượng nay đã lập tức xuất hiện, ôm lấy thân thể của Sở Thiếu Thu, một tay khẩn trương điểm mấy đại huyệt trên người chàng, giúp chàng cầm máu, một tay cũng không nhàn rỗi thả nội khình đánh văng hơn phân nửa bọn hắc y nhân, khiến bọn hắn bị chấn ngã xuống đất, kêu thảm, không dậy nổi.

Bóng trắng linh hoạt rơi xuống đất, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, người vừa đến lại chỉ là một đứa bé khoảng bảy tám tuổi!

Hắc y lảo giả, ôm lấy cánh tay bị cụt, trán toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh. Chỉ trong nháy mắt mà có thể đánh bại nhiều cao thủ như vậy! Võ công của người này tuyệt đối không thấp, rốt cuộc vị cao nhân này là ai?

Ý niệm trong đầu chợt lóe, ánh mắt tràn ngập ý lạnh gắt gao tiếp cận bóng dáng trắng thuần kia, trong lòng lại thêm phần sợ hãi vô tận.

“Các, ngươi, muốn, chết!” Nàng lạnh lẽo phun ra từng chữ, trong đó tràn ngập sát ý không che giấu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play