Khi Lôi Tiêu và Hoa Mộng Ảnh song song đuổi theo thanh âm mỗi lúc một xa của Vân Cuồng thì hai người Hoa Điền và Lôi Phú Chi đang canh giữ trong phòng đồng loạt cảm thấy trên cổ tê rần, trước mắt bọn hắn tối sầm, trong khoảng khắc thân thể như mất đi toàn bộ sức lực ngã xuống đất.
Quần áo thuần trắng, khăn sa mỏng cùng màu che lại khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ để lộ đôi mắt mang theo ý cười giảo hoạt. Vân Cuồng như một con mèo tinh, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn lẩn vào phòng.
Vân Cuồng nhẹ vỗ vỗ hai tay, nâng mắt ngóng nhìn phương hướng hai người đã biến mất ở đằng xa, rồi xoay người đến chỗ thùng gỗ lớn ở trong góc Thảo Lan hiên. Nàng cầm lấy xiềng xích bằng huyền thiết màu đen, nhướng mày, tay run lên một chút, đem xiềng xích dù dùng đao kiếm sắc bén cũng không thể chặt đứt, nghiền thành bột phấn.
Vân Cuồng kiễng chân, tùy tay nhấc lên nắp thùng gỗ cao hơn nàng một cái đầu. Một thiếu niên với gương mặt trắng bệch như không còn chút máu nào, lộ ra trước mắt nàng.
Sợi tóc đen thùi của thiếu niên hỗn độn xung quanh người hắn, đường nét trên khuôn mặt cương nghị lạ thường, hoàn mỹ như được điêu khắc nên. Giữa hàng mày kiếm đen dày có một vết sẹo thật sâu do đao chém, môi mỏng quật cường mím lại. Cho dù hắn vẫn nhắm mắt nhưng cả người vẫn lộ ra một cỗ khí thế tàn nhẫn, lãnh khốc, xơ xác, tiêu điều.
Trừ bỏ đầu, cả người hắn đều bị khóa lại bởi những sợ sích thô to, kiên cố không dễ bị phá vỡ, nhìn từ trên cả cơ thể của thiếu niên như mặc một tầng xiềng xích thành quần áo vậy.
Mùi máu tươi gay mũi từ trong thùng gỗ bay ra, Vân Cuồng tinh mắt nhìn thấy vô số vết thương không đếm được trên người thiếu niên qua khe hở của xiềng xích. Thậm chí có nhiều vết thương không nhận ra do loại vũ khí gì gây nên. Da thịt hắn bị máu nhuộm đỏ, cả dưới đáy thùng gỗ cũng bị máu nhiễm đỏ bừng, chói mắt.
Tuy rằng nhờ luồng hơi thở mỏng manh phát ra từ trên người thiếu niên này mà nàng mới có thể biết trong thùng có người, hơn nữa chắn hẳn là một cao thủ võ học đã đắc tội với Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, nhưng nàng lại không nghĩ tới người này so với hai người Hoa Mộng Ảnh còn nhỏ tuổi hơn!
Chẳng lẽ thiên tài trên thế giới này đều không đáng tiền như vậy sao? Tùy tiện quơ tay cũng hốt được một đống?
Đang lúc Vân Cuồng còn nghi hoặc tự hỏi, hàng mi của thiếu niên bên trong thùng gỗ đột nhiên động đậy, mắt phượng hẹp dài mang theo vẻ khát máu chậm rãi mở ra.
Một đôi mắt màu lửa đỏ mang theo tàn nhẫn, đề phòng và oán giận hung hăng nhìn chằm chằm nàng. Trong khoảnh khắc, cả người Vân Cuồng khẽ run rẩy, lại ngoài ý muốn bị đôi mắt độc đáo này rung động và hấp dẫn!
Đây là một đôi mắt như thế nào? Con ngươi màu lửa đỏ đẹp đẽ như hai ngọn lửa! Bên trong mang theo tuyệt vọng, thống khổ, không cam lòng, phẫn hận cùng với sự cao ngạo, quật cường, vĩnh viễn không cúi đầu. Hắn như một con sói bị thương, cho dù bị người khác ngược đãi, nhưng khí thế cuồng ngạo sắc bén vẫn dễ dàng dọa người khác đến thân mềm, chân run!
Nơi mềm mại trong lòng giống như bị người khác hung hăng đụng phải. Từ trên người thiếu niên này, Vân Cuồng như được nhìn thấy kiếp trước của mình, dù bị ném vào nơi tăm tối, dơ bẩn nhưng vẫn không cam lòng chết đi mà chậm rãi, từ chút một từ nơi đen tối tràn ngập máu tươi đó bò đi ra.
Trên người hắn có một loại cứng cỏi, quyết không cúi đầu! Chỉ sợ điều khiến hắn có thể chống đỡ đến bây giờ chính là ý chí kiên cường muốn sống! Hắn, thật sự làm cho người khác cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thiếu niên đã nhiều ngày không có một hạt cơm, một giọt nước vào bụng, chẳng qua vẫn dựa theo bản năng cảnh giác tỏa ra lệ khí ngăn chặn hành động của người đối diện. một lúc lâu sau, khi ánh mắt thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, lúc này thiếu niên mới miễn cưỡng nhìn rõ bạch y (y phục màu trắng) thiếu nữ đứng trước mặt.
Đôi mắt phượng màu lửa đỏ xẹt qua một tia kinh ngạc. Trên người tiểu cô nương thanh tú này như có như không tản ra một mùi thơm thản nhiên. Cả người nàng có một cỗ sức quyến rũ kỳ dị, linh khí bức người, giống như con cưng của thiên địa, đủ khiến cho hắn, một người có trái tim lạnh băng, khát máu, tàn nhẫn sinh ra cảm giác thân thiết khác thường!
Từng chuyện cũ đau khổ đã trải qua khiến cho thiếu niên đối với việc gì cũng có sự đề phòng, cũng khiến hắn có được sự mẫn cảm của dã thú! Nhưng tiểu cô nương trước mặt này, hắn cảm nhận được, nàng không hề có ác ý, thậm chí trong đôi mắt trong suốt ấy còn mang theo thương tiếc nhè nhẹ.
Thiếu niên giật giật thân thể, ngạc nhiên phát hiện tay chân vốn vô lực không biết từ khi nào lại trở nên có lực, mà một khắc khi ở bên cạnh tiểu cô nương này, lập tức thân thể hắn cảm thấy thoải mái hơn vài phần.
Bạc thần (thần: môi) mím lại, một lúc sau, thanh âm khàn khàn, chần chờ hỏi han của thiểu niên mới chậm rãi phát ra.
“Ngươi… Là tiên tử sao?” Ánh mắt hắn có chút mờ mịt: Trừ bỏ tiên tử, ai có năng lực như vậy?
Thì ra nàng chỉ thay nữ trang thì lập tức trở thành tiên tử? Có điều hắn nói như vậy cũng không sai, sau khi tẩy đi son phấn, linh khí trên người nàng càng phát ra rõ ràng. Điều này đối với một số võ giả mà nói tuyệt đối là thần đan diệu dược, chẳng qua, dù thế nào đi nữa, hắn không tỏ ra cự tuyệt với nàng đã đủ khiến tâm nàng buông lỏng vài phần.
“Hư!” Chìa một ngón trỏ đặt trên môi, mặc khác lại nghịch ngợm, nhẹ nhàng thổi một hơi lên hai gò má của thiếu niên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Cuồng gần như áp vào mặt hắn. Nàng nháy nháy mắt, cười khẽ: “Ta không phải là tiên tử, nhưng ta là người có thể cứu ngươi.”
Trên mặt bị thổi một hơi khiến sắc mặt thiếu niên có chút đỏ lên, rồi lại vì lời nói của nàng mà trầm xuống. Quả nhiên, nàng có mục đích sao?
“Ngươi có điều kiện gì? Giống bọn họ đưa ta trở về gia tộc Đạm Đài lĩnh thưởng sao?” Thiếu niên cười lạnh. Bí tịch tuyệt thế võ học chính xác rất trân quý nhưng cũng phải có mạng mới có thể lấy được!
“Yên tâm, là một yêu cầu có lợi với ngươi. Hơn nữa, nếu ta không lấy thù lao thì theo tính tình của ngươi cũng sẽ không tin tưởng ta chỉ là đặc biệt đến cứu ngươi, có phải không? Theo như nhu cầu mà thôi, như vậy ngươi sẽ không thiếu nhân tình của ta, đúng rồi chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Cuồng tươi cười thản nhiên, hoàn toàn không ngại sự cảnh giác lúc này của hắn. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã biết, nàng hiều được hắn. Người giống hắn, sợ nhất là nhận nhân tình của người khác, nhưng lúc này chỉ sợ dù nằm mơ hắn cũng muốn được tự do. Vì không muốn tổn thương lòng tự tôn của hắn, đây là phương pháp đôi bên cùng có lợi và cũng là phương pháp tốt nhất.
Hơn nữa, ý định ban đầu của Vân Cuồng chính là thông qua người ở trong thùng gỗ hiểu một chút tin tức, cho nên mới sử dụng kế điệu hổ ly sơn với hai người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, cũng bởi vì nàng không muốn lợi dụng cảm tình của hai người họ nên đành dùng cách này.
Mắt phượng nheo lại, thiếu niên cảm thấy rất ngoài ý muốn, lông mi thật dài của hắn chớp chớp hai cái. Thật ra thiếu niên là một người có tâm tư tinh tế, hắn rất dễ dàng nhận thấy sự quan tâm trong lời nói của Vân Cuồng, cho nên giờ khắc này, lòng dạ như sắt như đá của hắn đã nổi lên từng tầng từng tầng sóng cảm động.
Nàng đang quan tâm ta sao? Tuy nói không thể hiện rõ ràng nhưng hắn cảm nhận được. Hắn luôn cự người ngoài ngàn dặm, mà lần đầu tiên được quan tâm như thế, mùi vị… thì ra lại tốt đẹp đến vậy…
“Ngươi muốn ta làm gì?” Thanh âm của thiếu niên không tự giác trở nên ôn hòa hơn một chút, cũng buông xuống tự tôn một chút.
“Ta muốn biết Lôi gia và Hoa gia đến Sở kinh là có chuyện quan trọng gì, cùng với một ít tình huống cụ thể của cửu đại tông môn. Ngươi với bọn họ ở cùng một chỗ chắc hẳn sẽ biết một chút, chỉ cần ngươi nói những gì ngươi biết là được, nếu không muốn nói, ngươi cũng có thể lựa chọn không nói.”
Vân Cuồng theo dõi đôi mắt màu đỏ kia, không nhanh không chậm nói: “Đồng ý thì gật đầu, ta lập tức sẽ trả tự do cho ngươi.”
“Được!” Hơi suy nghĩ một chút, thiếu niên liền đồng ý. Tuy rằng hắn cảm thấy kinh dị với điều kiệu đơn giản và quyền chủ động hoàn toàn trong tay hắn kia nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy xiềng xích trên người được luyện hóa rắn chắc vô cùng, hầu như không có khả năng bị phá hủy nhưng chỉ cần là lời nói của nàng, giống như đều mang một cỗ ma lực lỳ lạ, khiến hắn cảm thấy cho dù bị lừa gạt cũng tình nguyện không phản bác.
Thấy hắn gật đầu, Vân Cuồng nhẹ cười một tiếng. Bàn tay nhỏ bé, trắng nõn nắm lấy xiềng xích trên người thiếu niên, nhìn kỹ. Nàng khẽ cau mày. Nàng biết loại xiềng xích này rất lợi hại, cũng may gần đây nàng mới vừa đột phá, nếu không thật đúng là không có cách nào.
Thiếu niên thấy nàng nhíu mày, nghĩ nàng không thể mở được, đang định khuyên bảo nàng đừng làm chuyện vô ích, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn trừng lớn chỉ kém chút là rớt cả ra ngoài.
Bàn tay nhỏ bé tùy ý động đậy một chút đã khiến loại xiềng xích bị luyện hóa rắn chắc vô cùng này dễ dàng bị đứt ra làm hai! Trong khi hắn đã vắt óc tìm không biết bao nhiêu cách cũng không thể mảy may làm suy chuyển một chút, này…
Thiếu niên ngây ngốc, chuyện này cũng rất không chân thật rồi!
Càng khiến thiếu niên hoảng sợ là tiểu cô nương trước mắt đã làm ra chuyện biến thái đến mức khiến nhân thần căm phẫn này lại có thể mặt mày ủ ê lắc đầu thở dài: “Thật không hổ là xiềng xích đã qua tinh luyện, không thể giống huyền thiết bình thường chà một cái liền thành bột phất, xem ra công lực của mình còn cần phải đề cao a…”
Dứt lời Vân Cuồng lại tiếp tục phá số xiềng xích còn lại, ngay cả thời gian thở gấp cũng không có, giống như đang giết một đám kiến yếu ớt. Trong chớp mắt nàng đã phá đứt toàn bộ xiềng xích, cũng tháo xuống tất cả trói buộc trên người thiếu niên, sau đó lại thở ra một hơi tượng trưng…
Nhìn bề ngoài nàng chỉ là một tiểu cô nương tám chín tuổi nhưng lại thoải mái, không hề tốn bao nhiêu sức lực phá những loại xiềng xích bị tinh luyện này khiến hắn có xúc động muốn hộc máu.
Uổng công chính mình còn được xưng là yêu nghiệt có thiên phú cực mạnh ở nội tông thượng tam tông, thật sự rất muốn để mấy vị trưởng lão kia lại đây nhìn một chút, cái gì mới gọi là yêu nghiệt, cái gì mới không phải người!
Nếu không phải trước giờ tính tình hắn luôn lãnh khốc khiến hắn không tiện mở miệng thì hắn rất muốn bắt lấy nàng mà cẩn thận tra xét một chút, hỏi nàng còn muốn “yêu nghiệt” hơn nữa không?
Hắn giật mình đến mức quên luôn đau đớn trên người, con ngươi màu lửa đỏ hơi co lại, không nói gì trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Được rồi, thời gian có hạn, chuyện này cũng chỉ là nhấc tay chi lao*, không phải là đại ân gì cả, nói cho ta chuyện ta muốn biết rồi ngươi có thể rời đi.” Vân Cuồng hoàn toàn không biết mình đã trở thành “Yêu nghiệt” khiến người sợ hãi trong lòng thiếu niên, nàng còn cho là hắn đang chìm trong hưng phấn vì được tự do cho nên cũng không quấy rầy, chỉ tùy ý nói một câu.
(*chỉ việc này giống như chỉ tốn sức một cái phất tay, không đáng nói)
Thiếu niên có nén xúc động muốn đâm đầu vào cột, hắn sửa sang lại suy nghĩ, hít sâu một hơi rồi mới thản nhiên nói: “Hai ngày trước ta mới bị người của Tư Đồ gia vây bắt được nên chuyện ta biết cũng không nhiều. Cửu đại tông môn đồng khí liên chi*, ta là “yêu nghiệt” lẩn trốn mà Đạm Đài thế gia muốn tróc nã. Bọn họ phát ra lời kêu gọi các tông môn trong thiên hạ truy bắt ta, mà phần thưởng là một quyến bí tịch chấn phái. Lôi gia, Hoa gia và Đạm Đài gia tộc đã giao hảo nhiều thế hệ, vì thế cũng nhúng một tay vào chuyện này. Chỉ vì muốn bắt sống ta, bọn hắn còn phái hai vị thiếu chủ ra ngoài lịch lãm, đồng thời Lôi gia còn phái ra một đội Hoàng Trúc võ sĩ cực kỳ cường đại. Trong khi đó ta lại không dự đoán được mình bị ám toán trên đường, rồi bị người Tư Đồ gia phát hiện. Ta thất thủ bị bắt, bị nhốt vào trong thùng gỗ, thay đổi vài lần xiềng xích bọn hắn mới có thể trói ta lại như vừa rồi. Tư đồ gia muốn dùng ta trao đổi với Lôi gia một lần hành động của Hoàng Trúc võ sĩ, hình như là dùng để đối phó với truyền nhân của Liễu gia…”
“Ngươi nói cái gì!” Lời nói của thiếu niên bị Vân Cuồng lớn tiếng đánh gãy.
Nghi hoặc liếc mắt nhìn nàng một cái lại hoảng sợ phát hiện khuôn mặt vốn xinh đẹp, linh động nay mơ hồ lộ ra một cỗ huyết tinh và sát khí mãnh liệt, so với chính mình chỉ có hơn chứ không kém!
Thiếu niên có chút lo lắng nhìn đôi mắt càng ngày càng trở nên thâm trầm của nàng, gật gật đầu nói tiếp: “Công tử Tư Đồ gia mới vừa dẫn đi Hoàng Trúc võ sĩ từ nơi này, tính toán đối phó với truyền nhân của Liễu gia. Bọn hắn còn nói cái gì mà huyết thệ, cái gì mà thời cơ dễ dàng lấy tính mạng hắn là trong đêm nay…”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng trắng thuần kia chợt lóe, bóng dáng của nàng đã không còn ở trong nhã gian nữa…
Liễu gia? Trong đôi mắt màu lửa đỏ của thiếu niên lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, cũng không để ý đau đớn trên người, nhanh chóng đuổi theo.
Gió lạnh trong đêm đen thổi đến khiến lòng nàng rét run, ánh mắt sáng ngời của nàng so với bóng đêm càng thâm thúy dọa người hơn, bóng dáng màu trắng chợt lóe giữa không trung, vội vàng vọt hướng hoàng cung Sở quốc.
Cảm giác thấp thỏm lo âu càng ngày càng dày đặt, trong lòng Vân Cuồng cũng mắng chính mình không cảnh giác, sao lại không nghĩ đến sau khi lập huyết thệ thì Thiếu Thu ca ca sẽ như thế nào? Sao nàng không chịu nói sớm cho hắn tình huống thật sự của mình! Mặc kệ bên cạnh Thiếu Thu ca ca có bao nhiêu hộ vệ, trong lòng nàng lúc này cũng lo lắng không thôi.
Thiếu Thu ca ca… Huynh không thể có việc gì đươc! Ngàn vạn lần không thể có việc gì được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT