Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong, một đám tro bụi thật nhỏ theo chùm tia sáng nhảy múa, có một chút ấm áp yên bình. Hai mắt nhắm chặt bị ánh sáng chiếu vào, cả người chậm rãi thức tỉnh…
Cố Dịch Huân là sinh vật vô cùng đúng giờ, khi mặt trời nhô lên cũng là lúc hai mắt mở, mắt phượng hẹp dài một mảnh sáng rõ, lộ ra một cỗ sắc bén nhìn thấu thế sự, ánh mắt hơi nghiêng rơi xuống ghé vào cô gái trong lòng chính mình, ngược lại lại ôn nhu như nước, vẻ mặt lưu luyến. Cô gái nhỏ thanh lệ khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở bên cánh tay cường tráng của anh, một cánh tay mảnh khảnh đặt ở trên thắt lưng rắn chắc của anh, vì anh mà bắt đầu nuôi tóc nay mái tóc dài đen như mực có chút hỗn độn tản ra xung quanh, rơi ở phía sau lưng quang lỏa trắng nõn của cô, còn có một chút dừng ở trong ngực anh, một cảm xúc mềm nhẵn giống như tiếp xúc với da thịt của cô. Không tự chủ được, Cố Dịch Huân vươn bàn tay dày rộng đặt trên mái tóc của Lộ Diêu vuốt ve, thay cô sửa sang lại cho thẳng…
“Ân… Kube, đừng nháo… Chị rất mệt…” Lộ Diêu nhất định là bị tối hôm qua làm cho mệt mỏi cả người đau nhức mềm nhũn vô lực, giờ phút này còn đắm chìm trong giấc mộng không muốn thức tỉnh, tưởng Kube quấy nhiễu giấc ngủ của cô, bả đầu hướng vào trong chăn, buộc chặt gối ôm trong lòng, lẩm bẩm oán giận. Di? Gối ôm… ? Đầu óc Lộ Diêu vẫn như cũ giống như duy trì trong trạng thái hỗn độn nửa tỉnh nửa mơ, gối ôm hôm nay… Cảm xúc, nhắm mắt lại thân thủ đi sờ, ngô… Dường như không giống với bình thường hay ôm, như thế nào khác khác? Chíp bong Tiddy đâu? Dùng sức ấn, Tiddy, bình thường mềm sao hôm nay lại biến cứng rắn, vẫn là từng khối từng khối?
Cố Dịch Huân nhàn nhã tựa vào đầu giường, nhìn cô gái nhỏ giống như đà điểu, đầu xù lông nhắm thẳng trong lòng chính mình chui vào, tay nhỏ mềm mại ở trên cơ bụng của chính mình liên hồi vuốt ve, nhẹ nhàng ấn xuống, tâm tình lên cao dị thường, sáng sớm cái kia ngẩng đầu cùng anh thức tỉnh, chính là đang rục rịch …
Lòng hiếu kỳ cuối cùng chiến thắng cơn buồn ngủ, Lộ Diêu không tình nguyện mở mắt ra. Theo thứ gì đó ở bàn tay hướng về phía trước nhìn… (⊙_⊙)?! Đàn ông?! Vẫn là có một người đàn ông ở trên giường của mình?!
“A…” Mắt Lộ Diêu còn buồn ngủ nên mông lung, căn bản không thấy rõ người đàn ông bên người là ai, phản ứng từng bước theo ý thức, đầu tiên là kinh hãi kêu một tiếng, tiếp đó một cước đem người xa lạ xâm nhập giường cô đá xuống giường.”Anh! Anh…” Ngồi dậy, kinh hoảng lớn tiếng gọi Lộ Viễn.
Biến cố tới một cách đột nhiên, Cố Dịch Huân không nghĩ tới Lộ Diêu sẽ phản ứng như vậy, một điểm phòng bị cũng không có, cổ họng còn chưa kịp phát ra tiếng liền bị đá xuống giường như vậy! Nếu như chuyện thiên thần Lucifer có thể quát tháo toàn giới hắc đạo sau một đêm xuân, ở địa bàn của mình lại bị nưgừoi phụ nữ của chính mình đá xuống giường mà truyền ra ngoài… Tê… Thật lạnh! Không biết người khác có cảm kích hay không… Bị giết để diệt khẩu?!
Cố Dịch Huân thẹn quá hóa giận, cô gái nhỏ mơ hồ này, thật muốn một phen bóp chết cô!! Tối hôm qua thấy cô khóc thật đáng thương, một bộ dáng hấp hối kiệt sức, nên mềm lòng bỏ qua cho cô, xem ra là chính mình cố gắng không đủ, để cho cô còn có khí lực đá chính mình xuống giường. Tốt lắm.
Đống tác quá mức kịch liệt làm chạm đến miệng vết thương ở dưới thân, cảm giác đau lúc này mới theo đó mà tràn đầy óc, cuối cùng một cơn mê mang qua đi. Lộ Diêu tỉnh táo lại, thế mới biết chính mình rốt cuộc đã làm cái gì, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã đứng dậy đang hướng chính mình đi từng bước một ngày càng gần, ở trong nháy mắt cả kinh giật mình!
Biểu tình trên mặt người đàn ông là tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), tuấn lãng vô song; thân thể cao to kiện mỹ ở trong nắng sớm, làn da màu đồng khỏe mạnh gợi cảm, mỗi một khối cơ bắp rắn chắc vừa phải, tựa như đại vệ tráng kiện thời xưa sống lại chậm rãi hướng chính mình đi tới; còn có… Phía trong hai chân dài mà thẳng tắp là thứ to lớn vươn cao dâng trào, theo động tác của anh mà hơi hơi rung động; khó trách tối hôm qua lại đau như vậy, chỗ này nhỏ như vậy… Lộ Diêu vừa xấu hổ vừa quẫn bách, nhưng không có động. Làm cũng đã làm, lúc này xoay mặt đi có phải hay không ổn… Nói thêm nữa?
Thời điểm Lộ Diêu đánh giá Cố Dịch Huân, Cố Dịch Huân cũng đánh giá lại cô. Cô gái nhỏ ôm lấy chăn ngồi ở trên giường, chăn rơi đến bên thắt lưng, lộ ra một mảnh phong cảnh kiều diễm, trên da thịt trắng nõn mềm mại loang lổ những vết hồng ngân nhìn thấy mà ghê người, là dấu vết chính mình tối hôm qua khi yêu thương cô lưu lại. Bởi vì kinh ngạc cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, răng nanh nhỏ trắng noãn mơ hồ giống như bảo bối nhỏ có thể thấy được, làm cho Cố Dịch Huân nhớ tới cảm giác khi nó cắn bả vai anh, tê dại lại theo cột sống vùng lên, dục vọng trong mắt lại đặc hơn một ít.
“Có khí lực? Vậy… Chúng ta tiếp tục!”
“Ân…” Lộ Diêu còn chưa có phản ứng lại, liền bị Cố Dịch Huân hạ gục ở trên giường, cái mũi cùng cái miệng nhỏ nhắn bị ngăn chặn, cái lưỡi bị câu dẫn lôi kéo vào nụ hôn sâu, thở dài một hơi, nụ hôn này theo đúng tiêu chuẩn của nụ hôn nồng nhiệt, lập tức làm hỗn loạn hô hấp của hai người. Cảm giác được cô không thoải mái mà giãy dụa, Cố Dịch Huân thả cho cô hô hấp, ngược lại làm cô tiếp tục kịch liệt hô hấp bằng cách phục trên cùng tuyết trắng mê người, hàm trụ đỉnh anh đào ở chính giữa mà mút vào, nhìn cô chậm rãi đứng thẳng đến khi nở rộ, bàn tay xoa một bên còn lại. Đỉnh lửa nóng cứng rắn đặt trước nơi bí mật của Lộ Diêu đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị tùy thời công hãm thành trì.
“Ngô… Dịch Huân ca ca… Không… Không cần a…” Lộ Diêu đẩy đẩy Cố Dịch Huân, “Đau… Còn đau nha…” Hờn dỗi đẩy anh.
Cố Dịch Huân hít một ngụm khí vào thật sâu, loại thời điểm này lại kêu ngừng, anh thực dễ dàng bị héo! Nghĩ đến tối hôm qua khi thay cô rửa sạch trên đóa hoa đáng yêu bị sưng đỏ cùng trầy da, đành phải cắn răng dừng lại. Đòi mạng! “Tiểu hỗn đản!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi phát ra thanh âm, hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ bị anh trói chặt dưới người, trong mắt là sóng ngầm mãnh liệt.
“Được… Lần sau bổ… Bổ sung!” Dã thú phát tính thật đáng sợ!! Lộ Diêu run run cố trấn an Cố Dịch Huân đang biểu tình vặn vẹo gần giống với biểu tình của dã thú.
“Em nói, anh nhớ kỹ.” Cố Dịch Huân xoay người chuyển thành Lộ Diêu ghé vào trên người chính mình, “Lần này… Trước đem ngọn lửa em khơi lên dập tắt.” Vừa nói vừa lôi kéo tay nhỏ bé của Lộ Diêu đến bên hông tìm kiếm.
Loại sự tình này… Trước lạ sau quen, lúc trước Cố Dịch Huân đau lòng cô quá nhỏ nên tha không chạm vào cô, Lộ Diêu thấy anh nhẫn rất vất vả, nên đã học dùng tay giúp anh giải quyết, có Cố Dịch Huân lưu manh nhiều kinh nghiệm chiến đấu này dạy dỗ, hiện tại cô làm việc này coi như là vô cùng thuần thục. Mềm mại ghé vào trên người Cố Dịch Huân, hai tay đang cầm dục vọng của anh, lúc nhanh lúc chậm mà di chuyển.
Cố Dịch Huân đi vào phòng, kéo rèm cửa sổ ra để ánh nắng đầu đông chiếu vào bên trong phòng. Lúc này anh đã quần áo chỉnh tề một thân nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo thể thao màu đen trên người không làm giảm khí chất lãnh liệt (lãnh đạm + khốc liệt) của anh, làm cho anh thoạt nhìn như là chàng sinh viên đứng dưới ánh mặt trời.”Heo lười, trời đã chiếu nắng tới mông, đứng lên đi ăn cơm!” Cố Dịch Huân ngồi ở bên giường, xoa đầu Lộ Diêu chôn ở trong gối gọi cô rời giường.
Lộ Diêu một phen bị ép buộc sau lại ngủ thêm một lúc, lúc này mới cảm thấy đau nhức trên thân thể đỡ đi một chút, nhưng vẫn là miễn cưỡng lại không muốn rời giường.”Không ăn không ăn, trực tiếp ngủ thẳng đến ngày mai là tốt rồi!” Lộ Diêu ôm thắt lưng Cố Dịch Huân, kỳ thật chính là lười động.
“Không được, bũng sẽ đau. Mau đứng lên.” Cố Dịch Huân nhíu mày, hướng cái mông nhỏ của Lộ Diêu vỗ một cái.
“A! Quần áo đều bị anh xé hỏng rồi em biết mặc cái gì ~ không dậy!” Lộ Diêu bĩu môi, oán giận không phục.
“Mặc cái này!” Cố Dịch Huân đoán được cô gái nhỏ sẽ lười biếng lấy cớ này, nên sớm chuẩn bị quần áo là quần áo của chính mình, kéo Lộ Diêu dậy trực tiếp mặc vào trên người cô, phụ giúp cô đi rửa mặt.
Cố Dịch Huân dọn xong bát đũa vừa vặn cũng là lúc Lộ Diêu đi ra, áo sơmi nam rộng thùng thình mặc trên người có chút lắc lư, vải dệt màu trắng làm đường cong linh lung mơ hồ lộ ra; tay áo thật dài, vạt áo thẳng đến bên đùi, đôi chân dài đều trắng nõn thẳng tắp mảnh khảnh lộ ở bên ngoài, tạo ra một mỹ cảm khác lạ. Thấy Lộ Diêu đi chân không trên mặt đất, Cố Dịch Huân chạy nhanh đến ôm lấy cô đặt ngồi trên đùi chính mình, “Như thế nào lại không đi dép?” Gióng điệu không hề trách cứ, động tác tay cũng là ôn nhu giúp Lộ Diêu xắn tay áo lên.
“Không tìm được. Oa… Đồ ăn phong phú như vậy nha. Thật đói bụng, mau ăn cơm!” Ánh mắt Lộ Diêu đã bị bữa sáng tinh xảo hấp dẫn? Sớm đã quên vừa rồi còn nói không ăn, vội vã giãy khỏi ôm ấp của Cố Dịch Huân đi ăn cơm.
“Tiểu hỗn đản!” Cố Dịch Huân cắn một ngụm trên hai má Lộ Diêu, oán hận nói. Ấn thân thể muốn nhảy lên của cô trở lại trong ngực, liền dùng tư thế thân mật bắt đầu ăn. Trải qua tối hôm qua, cô gái nhỏ giống như nụ hoa sau một đêm nở rộ, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong tình quyến rũ, sáng lóa, Cố Dịch Huân kìm lòng không được hôn hôn lên ánh mắt Lộ Diêu.
“Ngô… Khụ khụ khụ…” Lộ Diêu miệng ngậm đồ ăn, bị Cố Dịch Huân đột nhiên hôn mà kinh ngạc, liền bị ho, thật vất vả mới lấy lại hô hấp bình thường liền nũng nịu mắng, “Đồ lưu manh, anh làm sao nha?”
“Hôm nay rất được!” Cố Dịch Huân vỗ lưng giúp Lộ Diêu thuận khí, tâm tình tốt đáp lại.
Tôi thế nào có một ngày không xinh đẹp? Lộ Diêu ở trong lòng tự kỷ. Lộ Diêu phân rõ trắng đen, mắt to nhanh như chớp dạo qua một vòng, nhìn Cố Dịch Huân, “Em và Thiết Tây Á, ai xinh đẹp hơn?” Trong mắt nưh hạnh nhân của tiểu hồ ly giả dối hiện lên tia đắc ý cùng giảo hoạt, Thiết Tây Á vốn là so với tôi đẹp hơn, anh nói tôi đẹp hơn chính là nói trái lương tâm, nói Thiết Tây Á đẹp hơn thì sẽ đắc tội với tôi, hừ hừ, loại vấn đề này, để xem anh trả lời như thế nào!
“…”
“Nói nha!” Trong lòng Lộ Diêu có điểm mâu thuẫn, tuy rằng là có ý hỏi Cố Dịch Huân câu hỏi khó, nhưng vẫn là nóng lòng muốn biết suy nghĩ của anh, nên vội vàng thúc giục Cố Dịch Huân trả lời.
“Muốn biết” Cố Dịch Huân nhíu mày, dùng đũa của chính mình gắp cho Lộ Diêu một miếng cơm đến bên miệng. Lộ Diêu ngoan ngoãn há mồm ăn, chớp mắt nhìn anh thẳng thắn gật đầu.
“Ở trong mắt anh… Phồn hoa ba ngàn, đều so ra kém lúm đồng tiền như hoa của em!” Lời nói buồn nôn như thế, làm khó Cố Dịch Huân thế nhưng có thể mặt không đổi sắc mà bình tĩnh nói ra.
Lộ Diêu nở nụ cười, cô nghe thấy trong lòng chính mình có thanh âm của trăm hoa đua nở!
Thời đại phồn hoa hồng nhan khuynh thành nhiều vô kể, chỉ vì những người đó không phải là em, cho dù hay dù cho, cũng không có ở trong mắt anh, trong lòng anh… Nhược thủy ba ngàn, anh, chỉ cần một mình em!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT