Lúc ấy người áo xanh cùng Thượng Quan Kỳ đã ngừng cuộc tỷ thí bằng nội lực. Hai người đứng xa nhau chừng mấy thước và cùng phóng ra những chiêu biến hóa kỳ dị để tranh đoạt thượng phong.
Người áo xanh nét mặt vẫn trơ như đá, không lộ vẻ vui mừng hay tức giận, còn Thượng Quan Kỳ thì bị thuốc mê kìm hãm tâm thần, cũng mặt lạnh như tiền.
Hai bên đang động thủ để tranh thắng bại mà thần sắc vẫn không có chút tỏ ra thù nghịch. Những thế chưởng biến hóa vô cùng của hai bên khiến cho Liên Tuyết Kiều chú ý theo dõi.
Bỗng người áo xanh la lên:
– Bảo gã dừng tay thôi?
Liên Tuyết Kiều giơ bàn tay trắng nõn vẫy một cái khẽ bảo Thượng Quan Kỳ:
– Dừng tay!
Người áo xanh thu chưởng thế lại rồi hỏi:
– Gã họ gì?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Con cũng chưa biết gã họ gì?
Người áo xanh nói:
– Võ công của gã rất kỳ dị, để gã ắt sinh hậu họa.
Liên Tuyết Kiều run lên hỏi:
– Phải giết y ngay bây giờ hay sao?
Người áo xanh trầm ngâm một lát rồi nói:
– Hiện giờ đang lúc cần người. Bản lãnh gã đủ để chống chọi cả mọi mặt, nên tạm thời phải để gã sống, nhưng trong vòng mười ngày tất phải giết đi để tránh hậu họa.
Liên Tuyết Kiều nói ngay:
– Tuy con bị người Cùng Gia Bang bắt được, may mà chưa đến nỗi bị thương. Xin phụ vương định đoạt việc này.
Người áo xanh toét miệng cười nói:
– Ta đã điều động nhân vật mấy nơi vào sâu đất Trung Nguyên để cố làm rối loạn tai mắt bọn Cùng Gia Bang, khiến bọn chúng phải điều động hết những tay cao thủ đi khắp nơi mà để trống tổng trại Quân Sơn, rồi mình sẽ tụ tập những tay cao thủ đánh một trận là phá hủy được cơ nghiệp của bọn họ, bằng cách thiêu rụi trại Quân Sơn không còn để một viên ngói nào lành lặn. Hành động này tuy không làm cho thực lực mình mạnh lên, nhưng chỉ cốt làm tê liệt mấy tỉnh Trung Nguyên của Cùng Gia Bang. Có điều bọn họ đã nổi tiếng giang hồ mà đánh cho họ phải tàn tạ là việc rất khó.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Phụ vương thật là thần cơ diệu đoán, người đời khó lòng dò được.
Người áo xanh nói tiếp:
– Hiện ba chữ Cổn Long Vương tuy người các giới võ lâm đều biết hết.
Nhưng rất ít người biết đến gốc gác của bọn ta. Được như thế cố nhiên là nhờ sức thuốc mê khiến cho bọn thuộc hạ không dám sinh lòng phản bạn. Khi thấy có điều khác lạ là lập tức xử quyết ngay. Đông, Nam, Tây, Bắc bốn vị hầu gia tuy chúng quyền trọng, song những việc cơ mật thì bọn họ vẫn chưa được tham dự, chỉ biết nghe lệnh ta mà thi hành...
Ngừng một lát y lại nói tiếp:
– Mấy năm nay ở Mẫn phủ chắc là cực lắm.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Đó là bổn phận của con. Đối với ơn đức nuôi dạy của phụ vương dù có muôn thác con cũng chưa đủ báo đền.
Người áo xanh nói:
– Con có quan niệm như vậy thì còn gì bằng. Nhưng trước đây, ta vẫn chủ trương thà mình phụ người chứ không để ai phụ mình. Bất luận tình thân như cha con hay vợ chồng cũng thế.
Liên Tuyết Kiều đột nhiên cảm thấy một luồng ớn lạnh từ xương sống lên đến đỉnh đầu. Trong lòng bàn tay nàng mồ hôi ra ướt đẫm. Nàng cố gắng nén lòng xúc động để giữ cho thanh âm bình tĩnh, ráng tạo ra một nụ cười và nói bằng một giọng ôn hòa:
– Phụ vương có điều khi dạy bảo, dù muốn thác con cũng không từ.
Người áo xanh nói:
– Ta muốn con ăn một chút này.. Liên Tuyết Kiều nói:
– Dù là độc dược uống vào đứt hết ruột gan, con cũng xin uống một hơi cạn sạch.
Người áo xanh nói:
– Nếu vậy thì hay!
Đột nhiên y thò tay vào bọc lấy ra một cái bình ngọc móc hai viên thuốc khác màu nói tiếp:
Hai viên thuốc ta cầm đây màu sắc khác nhau, con vận khí đi rồi uống.
Liên Tuyết Kiều giơ tay ra cầm lấy hai viên thuốc.
Người áo xanh cười nói:
– Hãy đặt xuống.
Liên Tuyết Kiều vội cầm hai viên thuốc đặt trả vào lòng bàn tay của người áo xanh rồi hỏi:
– Phụ vương còn muốn chỉ thị điều chi?
Người áo xanh đáp:
– Hai viên thuốc này đều do chính tay ta chế ra. Một viên phát độc chậm, sau khi uống, nó từ từ thấm vào nội tạng làm cho hư nát, đại khái là sau một năm mới bộc phát ra mà chết, còn viên thứ hai lại tăng gia công lực cho thêm tuổi thọ, bổ ích cho thân thể. Bây giờ ta để hai viên thuốc lên trên bàn bát tiên để con chọn lấy một viên mà uống.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Nữ nhi xin tuân lệnh phụ vương.
Người áo xanh quả nhiên đặt hai viên thuốc xuống bàn rồi vừa rảo bước lui vào góc nhà vừa nói:
– Con cứ tự ý chọn thuốc mà uống, không cần phải ngó ta.
Liên Tuyết Kiều đáp ngay:
– Đa tạ phụ vương.
Cặp mắt nàng chú ý hai viên thuốc thì một viên xanh biếc còn một viên trắng tinh. Cả hai viên sáng bóng. Nàng nghĩ mãi rồi đưa tay cầm lấy viên thuốc màu xanh biếc.
Người áo xanh đột nhiên lạnh lùng hỏi:
– Sao ngươi không lấy viên trắng?
Liên Tuyết Kiều trong lòng xúc động, nước mắt chảy quanh, thong thả hỏi lại:
– Thưa phụ vương, viên xanh biếc này phải chăng là thuốc độc?.
Người áo xanh cười ha hả đáp:
– Con hãy nhìn màu sắc nó mà phân biệt.
Liên Tuyết Kiều giơ tay áo lên lau nước mắt tiến lại gần lại nói:
– Ơn đức phụ vương nuôi dưỡng bấy lâu, hài nhi đành không báo đáp được.
Người áo xanh hắng giọng nhưng chưa bảo sao thì Liên Tuyết Kiều lại nói tiếp:
– Sở dĩ nữ nhi uống viên thuốc này là vì phụ vương đã sinh lòng nghi ngờ nhi nữ. Con lấy cái chết để tỏ rõ lòng trung cang...
Ngừng một lát nàng lại nói:
– Trước khi con chết đi, có mấy lời muốn trình bày lại phụ vương...
Người áo xanh nói:
– Được lắm. Có điều gì con nói đi?
Liên Tuyết Kiều nói:
– Phụ vương đối với bốn chị em con tuy đều hết lòng yêu dấu, thế mà người ta cứ đồn rằng:
“Riêng con đây được phụ vương thương hơn hết...” Người áo xanh nói:
– Có thế! Chính ta cũng nghe họ nói vậy.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Vì thế hai em con sinh lòng đố ky, lúc nào cũng muốn tìm cách hại con.
Người áo xanh nhìn Liên Tuyết Kiều bằng một con mắt lạnh lùng hỏi:
– Con có lấy làm bất bình về sự phán xét của ta không?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Dù con có lớn mật đến đâu cũng không dám căm hờn về sự phán xét của phụ vương. Nhưng con nhận thấy hai cô em tàn nhẫn thái quá. Ai lại vì muốn tranh lòng sủng ái của phụ vương mà coi con như kẻ cựu thù, muốn giết được con mới cam tâm...?
Ngừng một giây nàng lại nói:
– Con vâng lệnh phụ vương ẩn thân tại Mẫn phủ trong mấy năm trời, dù chẳng lập công trạng gì cho lắm, nhưng vẫn chưa xảy ra sự gì lầm lỡ. Bọn Cùng Gia Bang thế lực rất lớn lại bao nhiêu cao thủ. Trong mấy năm con ngấm ngầm nắm giữ mọi việc tại Mẫn phủ, tùy cơ ứng biến, mọi sự trơn tru. Không ngờ đến lúc cuối cùng bị thua về tay Cùng Gia Bang...
Người áo xanh dường như không nhẫn nại được nữa, vẫy tay nói:
– Thôi đừng nói nữa?
Liên Tuyết Kiều vẻ mặt đau khổ, gượng cười, chăm chú nhìn viên thuốc xanh biếc cầm trong tay, há miệng ra, cầm viên thuốc từ từ bỏ vào.
Thượng Quan Kỳ ngẩn ngơ đứng bên Liên Tuyết Kiều, chàng thộn mặt ra mà nhìn đôi má ửng hồng.
Liên Tuyết Kiều đang bỏ thuốc vào miệng thì thốt nhiên người áo xanh lớn tiếng quát:
– Hãy dừng tay!
Liên Tuyết Kiều tựa hồ vẫn còn lưu luyến cuộc đời, nghe người áo xanh quát, đột nhiên dừng tay lại. Người áo xanh từ từ đưa tay ra nói:
– Trả lại cho ta?
Đồng thời y đưa tay phải ra cướp viên thuốc lại nói tiếp:
– Con chọn đúng đấy! Viên thuốc xanh biếc này, trông bề ngoài tường là thuốc độc, song sự thực là một linh đơn Cố Nguyên Bảo Mệnh. Giả tỷ con không do dự gì, cứ bỏ vào miệng nuốt ngay thì sẽ bổ ích cho con rất nhiều.
Lão vừa nói cầm viên thuốc bỏ vào miệng nuốt đi.
Liên Tuyết Kiều nghĩ thầm:
“Mình đoán quả không sai. Viên thuốc này màu sắc thảm đạm mà lại không độc” Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt nàng làm bộ ngạc nhiên, đứng ngây người ra.
Liên Tuyết Kiều từ thuở nhỏ đã đầy sát khí. Những hoàn cảnh biến ảo khôn lường đã nuôi cho nàng thành một tập quán có thể khóc đấy mà lại cười ngay đấy.
Người áo xanh cất viên thuốc trắng đi rồi nói:
– Trước khi chưa rõ hết mọi hoàn cảnh, thì khó mà phán xét được công, tội của con. Bây giờ hãy tạm dẹp việc này lại, chờ bao giờ ta xét rõ chân tướng rồi sẽ liệu.
Người áo xanh đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ nói:
– Nhờ võ công, gã này có thể để trọng trấn một nơi, nhưng có điều đáng tiếc là không thể giữ gã lâu được. Hiện giờ đang lúc cần người, chờ cho việc xong rồi sẽ giết đi. Con đưa gã đi ngay một nơi...
Đột nhiên người áo xanh nói nhỏ đi. Liên Tuyết Kiều vốn biết nghĩa phụ có tính đa nghi, nghiêm khắc, nàng liền chú ý lắng tai nghe. Quả nhiên người áo xanh dùng phép truyền âm nhập mật nói:
– Ta đã điều động nhiều tay cao thủ tụ tập tại Trung Nguyên, dẫn dụ những tay cao thủ Cùng Gia Bang đi vào con đường sai lạc.
Bất thình lình có tiếng bước chân rất cấp bách, rồi thấy một đại hán tay cầm đơn đao hấp tấp chạy vào đại sảnh, đứng sững trước cửa. Gã đưa mắt nhìn người áo xanh rồi quay mặt lại nói với Liên Tuyết Kiều:
– Bẩm quận chúa! Có người tự xưng là Đường Toàn bên Cùng gia Bang đến thăm quận chúa.
Gã này tuy thuộc hạ Cổn long Vương, nhưng chưa rõ vị thủ lãnh của người cầm đầu mình là ai, nên không biết mặt người áo xanh.
Liên Tuyết Kiều đưa mắt nhìn người áo xanh rồi hỏi đại hán:
– Bọn họ có mấy người?
Đại hán đáp:
– Cả thảy bốn người, kể cả gã đánh xe.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Thôi được! ra mời họ vào đây!
Đại hán vâng lời trở gót đi ra.
Người áo xanh khẽ bảo Liên Tuyết Kiều:
– Ta từng nghe tiếng đã lâu, gã Tiêu Dao Tú Tài Đường Toàn bên Cùng gia bang là người túc trí đa mưu. Hắn đến đây tất có việc gì.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Phụ vương có muốn hội kiến hắn không?
Người áo xanh nói:
– Không cần. Ta ẩn ở trong này để nghe hắn nói với con những gì.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Nữ nhi xem ra thì gã Đường Toàn này không biết võ công, những người tùy tùng hộ vệ cho hắn hẳn là những tay cao thủ Cùng gia bang.
Người áo xanh ngoác miệng ra cười nói:
– Con cứ hội kiến với hắn, thử xem hắn nói gì?
Nói xong y ẩn vào sau nhà.
Liên Tuyết Kiều thở phào một cái, từ từ đi ra cửa nhà đại sảnh, ngẩng lên trông đám mây trắng lơ lửng bên trời, trong lòng cực kỳ bối rối.
Tiếng bước chân lạo xạo đã vào tới nơi. Nàng ngoảnh đầu nhìn ra thấy Tiêu Dao Tú Tài khăn đóng áo lam đi trước. Theo sau lão là hai người thiếu niên diện mạo thanh tú lưng đeo bảo kiếm.
Đường Toàn còn ở đằng xa đã thi lễ, tiếng nói sang sảng:
– Tại hạ đến đây đột ngột, làm kinh động quận chúa.
Liên Tuyết Kiều lạnh lùng nói:
– Kể ra ngươi cũng lớn mật đó!
Đường Toàn tủm tỉm cười đáp bằng một câu sáo ngữ:
– Hai nước giao tranh không chém sứ giả. Tại hạ tới đây tuyệt không có ác ý gì cả.
Liên Tuyết Kiều nghiêng mình nói:
– Ai không chém sứ giả là người ấy tốt đó. Mời sứ giả vào trong sảnh đường.
Đường Toàn thủng thỉnh bước vào, tự động ngồi ngay xuống ghế bành. Hai gã thiếu niên đeo kiếm dừng hai bên.
Liên Tuyết Kiều đảo mắt nhìn hai gã thiếu niên, cười lạt nói:
– Người ỷ vào sức hai gã này mà dám thiện tiện vào nơi đầm rồng hang cọp thì lại càng to gan lắm.
Đường Toàn đưa mắt ngó Thượng Quan Kỳ, không đáp ngay câu hỏi của Liên Tuyết Kiều, nói sang chuyện khác:
– Vị này trúng độc nặng lắm nhỉ?
Liên Tuyết Kiều vẫy tay khẽ bảo Thượng Quan Kỳ:
– Ngươi ra giữ cửa lớn đi?
Thượng Quan Kỳ tung mình nhảy ra đứng trước cửa nhà đại sảnh quay mặt vào, để giữ lối ra.
Hai gã thiếu niên đeo kiếm đứng bên Đường Toàn đảo mắt nhìn Thượng Quan Kỳ nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Đường Toàn rút quạt ở cổ áo ra phe phẩy nói:
– Liên cô nương cũng tin rằng tại hạ vào nơi đầm rồng hang cọp ư?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Dù ngươi có phải thông reo là lưỡi, nước chảy là tài thì bữa nay muốn yên lành ra khỏi đất này tưởng cũng khó lòng.
Đường Toàn cười lạt nói:
– Tứ Thập Bát Kiệt bên Cùng Gia Bang đã bao vây tòa viện này, tại hạ chỉ ra lệnh một tiếng là bốn mặt tám phương sẽ đánh ập vào ngay.
Liên Tuyết Kiều không khỏi chột dạ, song ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói:
– Ta lại sợ rằng ngươi không đủ thì giờ để hạ lệnh.
Ngừng một giây, nàng nói tiếp:
– Ngươi hãy nói cho ta biết đến đây có việc gì rồi sẽ xem ai hạ ai?
Đường Toàn vẫn phe phẩy cây quạt, nói:
– Tại hạ muốn vào đây để hỏi cô nương về tin tức một người.
Liên Tuyết Kiều hỏi lại:.
– Ai?
Đường Toàn đáp:
– Cổn Long Vương.
Liên Tuyết Kiều cau mày hỏi:
– Ngươi muốn yết kiến Cổn Long Vương?
Đường Toàn đáp:
– Đúng thế. Tôi muốn yết kiến y để chứng thực một điều.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Điều gì?
Đường Toàn nói:
Tôi vẫn nghĩ trong bụng, y là một nhân vật dị thường tung hoành thiên hạ, chẳng biết có đúng không?
Liên Tuyết Kiều cả cười nói:
– Ngươi có biết lề lối muốn yết kiến Cổn Long Vương phải thế nào không?
Đường Toàn đáp:
– Xin cô nương chỉ giáo cho.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Muốn được vào yết kiến Cổn Long Vương chỉ có hai đường. Một là xen vào đầu hàng để làm môn hạ, suốt đời hết dạ trung thành. Còn điều thứ hai thì vỏn vẹn chỉ có hai chữ “Chịu chết.” Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Điều đó tại hạ e rằng cô nương không tác chủ được. Cả hai đường lối này, Đường mỗ đều không muốn.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Ngươi đã không muốn thì đừng yết kiến Vương gia nữa là hơn.
Đường Toàn nói:
– Tôi nhất định hội kiến với y.
Liên Tuyết Kiều run lên, cả giận nói:
– Cổn Long Vương là nhân vật thế nào, mà bất luận để kẻ nào vào cầu kiến cũng được?
Đường Toàn cười lạt nói:
– Cô nương đừng vội nóng tính. Nếu Đường mỗ đoán không lầm thì Cổn Long Vương hiện nấp trong khe nhà kia.
Liên Tuyết Kiều không quay đầu lại, vẫn thản nhiên cười lạt nói:
– Trên chốn giang hồ thường đồn đại ngươi là người túc trí đa mưu nhưng chưa từng thấy ai nói võ công ngươi hơn người.
Đường Toàn cười nói:
– Văn tài võ học đều rất được việc. Trong thiên hạ không nhất định chỉ có võ công mới giải quyết được mọi việc.
Liên Tuyết Kiều vẫy tay bảo Thượng Quan Kỳ.
– Lại đây! Ngươi lại cho y nếm mùi đi?
Thượng Quan Kỳ nhìn theo tay Liên Tuyết Kiều từ từ bước lại.
Hai chàng thiếu niên tuấn tú đứng bên hộ vệ cho Đường Toàn đột nhiên tiến ra hai bước để chắn phía trước Đường Toàn. Ánh hào quang lóe lên, hai gã đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ.
Bỗng nghe một thanh âm lạnh như băng truyền ra:
– Hãy dừng tay!
Liên Tuyết Kiều không cần quay đầu lại cũng hiểu thanh âm đó là ai, liền khoát tay lớn tiếng bảo Thượng Quan Kỳ:
– Ngươi hãy lùi lại!
Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn Liên Tuyết Kiều một cái rồi lui.
Đường Toàn ngoảnh lại xem thấy một người mặc áo xanh đứng trước cửa hậu đường, bộ mặt trơ như đá không lộ vẻ chi hết. Người này không có vẻ gì khác lạ, ngũ quan cũng ngay ngắn, chỉ có bộ mặt như người chết rồi, khiến ai trông thấy cũng phải rùng mình.
Đường Toàn từ từ đứng lên, khẽ bảo hai gã thiếu niên chống kiếm đứng bên mình:
– Các ngươi hãy lui ra ngoài đại sảnh chờ ta!
Hai gã do dự một chút rồi thu kiếm lui ra ngoài đại sảnh.
Chỉ trong chớp mắt, tại nhà đại sảnh chỉ còn lại hai người là Tiêu Dao Tú Tài cùng người áo xanh.
Đường Toàn từ từ gấp quạt lại, thò tay vào bọc rút cây đoản kiếm ra khom lưng nói:
– Sư huynh lâu nay vẫn mạnh giỏi chứ? Tiểu đệ đem kiếm đến trả đây.
Người áo xanh liếc mắt nhìn thanh đoản kiếm rồi từ từ bước lại ngồi xuống ghế bành hỏi:
– Ai là sư huynh ngươi?
Đường Toàn đáp:
– Cổn Long Vương chứ ai?
Ngừng một lát, ông lại nói tiếp:
– Trừ sư huynh ra thì trên cõi đời này tiểu đệ chưa thấy ai dựng nổi một thứ oai quyền thần bí.
Người áo xanh ngoác miệng ra cười, nói:
– Ta cũng nghe tiếng Đường Toàn bên Cùng Gia Bang từ lâu. Bữa nay may mà được gặp.
Đường Toàn nói:
– Sư huynh tuy đã dùng bộ mặt giả rất khéo léo để che dấu chân tướng, nhưng không sao biến cải được thanh âm mà tiểu đệ đã từng nghe từ thuở nhỏ.
Người áo xanh lẳng lặng chưa trả lời thì Đường Toàn lại cười nói:
– Trước hết xin sư huynh hãy cất lưỡi gươm sứ giả này đi, rồi tiểu đệ hãy dùng tạm đại lễ để tham bái sư huynh.
Người áo xanh thốt nhiên trừng mắt có lộ khí, lạnh lùng nói:
– Ta chỉ giơ tay một cái là giết chết được ngươi ngay!
Đường Toàn vẫn ung dung cười nói:
– Sư huynh mà ra chưởng đánh chết tiểu đệ thì cách dùng chất độc hoặc dùng mưu trí không còn ai sánh kịp nữa, có thể một ngày dựng nên nghiệp bá trong võ lâm, nhưng sư huynh sẽ phải hối hận là không tìm được kẻ đối thủ, làm mai một cái tài hoa tuyệt thế của sư huynh đi.
Người áo xanh bật tiếng cười the thé, nói:
– Không trách gần đây oai danh Cùng Gia Bang lừng lẫy trong đám giang hồ, thì ra trung gian có người tác quái.
Đường Toàn cười nói:
– Tiểu đệ tính sai một nước cờ, nên tiếng tăm không bằng sư huynh...
Người áo lanh lạnh lùng ngắt lời:
– Ngươi đừng tưởng đem tình cố hữu ra lung lạc ta. Dù ngươi có ngọn lưỡi như Tô Tần, cũng đừng hòng chuyển dộng được tấm lòng sắt đá của ta.
Ngừng một lát lại nói tiếp:
– Hiện nay trên cõi đời này chỉ còn một mình ngươi có thể so đo về mưu với ta được. Giết ngươi rồi, ta sẽ làm nghiệp bá trong võ lâm.
Y vừa nói vừa bước lại gần Đường Toàn.
Tiêu Dao Tú Tài càng lộ vẻ ung dung phe phẩy cái quạt cười nói:
– Sư huynh nén cơn giận để nghe tiểu đệ nói hết rồi sẽ giết cũng chưa muộn mà.
Người áo xanh từ từ giơ tay giục:
– Ngươi nói đi!
Đường Toàn đưa mắt nhìn bàn tay người áo xanh giơ lên cười nói:
– Chúng ta cùng học một thầy, sư huynh đã biết sức tiểu đệ trói gà không chặt, nếu sư huynh muốn giết đệ thì chỉ trở tay một cái là xong...
Người áo xanh đằng hắng một tiếng rồi nói:
– Đó là ngươi đến đây chịu chết sao còn trách ta độc thủ?
Đường Toàn nói:
– Sư huynh đã biết tư cách của đệ:
Bình sinh không làm việc mạo hiểm.
Tiểu đệ đã dám tương hội với sư huynh cũng biết chắc sư huynh sẽ giết đệ.
Người áo xanh nói:
– Dù người có điều động hết những tay tinh nhuệ Cùng Gia Bang, cũng chẳng làm trò gì được ta.
Đường Toàn đột nhiên nghiêm nét mặt nói lớn:
– Xin sư huynh hãy lùi lại hai bước, tiểu đệ có một vật hộ thân, xin lấy ra cho sư huynh coi.
Người áo xanh thấy Đường Toàn nói bằng giọng trang nghiêm bất giác lùi lại một bước, Đường Toàn lạnh lùng nói:
– Xin sư huynh lùi lại hai bước nữa.
Lão ngừng một lát lại nói:
– Nếu tiểu đệ và sư huynh cùng chết thì trong vòng năm trên chốn giang hồ không ai dám cản trở mưu đồ bá nghiệp trong võ lâm.
Người áo xanh theo lời lùi lại hai bước song bàn tay phải giơ lên vẫn chưa hạ xuống. Y nói:
– Ta phóng chưởng lực ra không trung dù tấm bia, phiến đá cách xa mười bước cũng phải tan tành, cái thân thể bằng tương bằng thịt của ngươi tất là không chống nổi. Cái bàn tay ta giơ lên đây đã vận đủ mười hai thành công lực và như mũi tên trên giây cung rồi, không phóng ra cũng không được nữa.
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Sư phụ lúc lâm chung đã dặn tiểu đệ là hai mươi năm sau giữa hai anh em ta sẽ có một cuộc xung đột. Hỡi ôi! Không ngờ sư phụ quả nhiên đúng thật!
Người áo xanh nói:
– Nếu sư phụ có tài tiên tri đã không thu ta làm đồ đệ.
Đường Toàn nói:
– Sư phụ nghiên cứu cả trời lẫn người, thông hiểu độ số. Những lời người khuyến cáo tiểu đệ nhất nhất đều linh nghiệm.
Ngươi áo xanh ngoác miệng ra nói:
– Người chớ nói hồ đồ.
Đường Toàn lạnh lùng nói tiếp:
– Sư phụ hiểu tâm địa sư huynh hẹp hòi, trên đầu có một cái xương phản nghịch, nên tuy là người rất cơ biến, song thủ đoạn rất độc ác và trở nên một người thâm hiểm nhất đời. Lúc cơ nghiệp của sư huynh tạm ổn thì người thứ nhất mà sư huynh muốn giết là tiểu đệ đây.
Người áo xanh cười lạt nói:
– Sư phụ đoán đúng đó.
Ngừng một lát y lại nói:
– Tài trí của ngươi đã khiến ta đem lòng đố kị mà muốn giết ngươi từ lâu chứ không phải mới bây giờ. Có điều ngươi ẩn náu vào trong bọn Cùng Gia Bang nên chưa có cơ hội đó thôi. May sao bữa nay ngươi lại tự dẫn xác đến đây.
Đường Toàn nói:
– Tiểu đệ tuy không có ý ám hại sư huynh, nhưng vẫn để ý đề phòng. Nếu đệ không bố trí đâu đó thì đã không dám đến đây cùng sư huynh hội kiến.
Người áo xanh nói:
– Trong giới võ lâm hiện nay, ngươi là một chướng ngại vật rất lớn trong công cuộc xây dựng bá nghiệp của ta. Không giết ngươi đi thì ta ngủ không ngon giấc, ăn không ngon miệng. Bất luận ngoài tòa nhà này ngươi có bố trí thiên la, địa võng gì gì đi nữa, ta cũng không bỏ ý định giết ngươi đâu. Có điều ta còn nghĩ lại chút tình đồng môn ngày trước, nên phá lề luật để ưu đãi ngươi hơn người khác một bậc. Ta cho ngươi được nói hết những điều tâm nguyện và tự chọn lấy cách chết.
Y thò tay cởi sợi dây sắc xanh trên lưng ra, quăng một cái lên xà nhà, còn một đầu kết thành cái thòng lọng để gần bên ghế bành. Y lại thò vào bọc lấy ra một thanh đoản kiếm đặt trên bàn, rồi nói:
– Tùy ý ngươi chọn lấy cách chết hoặc thắt cổ hoặc dùng kiếm. Lưỡi kiếm này đã bôi thuốc độc, hễ gặp máu là ngưng trệ ngay rồi đứt mạch máu ra mà chết.
Nếu ngươi tin lời ta khuyên bảo thì nên dùng kiếm tự sát là hơn, vì cách này giảm bớt được sự đau đớn về da thịt.
Nói xong y từ từ lui lại hai bước rồi nói tiếp:
– Ta để cho ngươi một khoảng thời gian uống cạn tuần trà để lựa chọn. Nếu ngươi không tự mình ra tay thì đừng trách ta động thủ.
Tiêu Dao Tú Tài Đường Toàn nhíu cặp lông mày đưa mắt nhìn thòng lọng và thanh bảo kiếm rồi nói:
– Sư huynh có thể bỏ lớp da trên mặt để tiểu đệ được nhìn chân tướng sư huynh một lần cuối cùng nữa chăng?
Người áo xanh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
– Được lắm!
Y đưa tay quét một cái, bộ mặt quái lạ như mặt chết trôi đột nhiên biến mất để lộ bộ mặt đỏ tía, hai bên má đều có vết sẹo to tướng rất khó coi.
Đường Toàn đột nhiên quỳ xuống, buồn rầu nói:
– Tiểu đệ cùng sư huynh học một thầy trong mười năm trời, kể cả lần này nữa mới là hai đã được nhìn bản tướng sư huynh.
Một thanh âm lạnh lẽo ngắt lời:
– Lần này là lần cuối cùng rồi đó!
Đường Toàn ngẩng lên nhìn thì bộ mặt đỏ tía nhưng xấu xa đã đột nhiên biến mất. Người áo xanh lại đeo mặt nạ vào rồi. Bộ mặt trơ như gỗ lại hiện ra.
Đường Toàn từ từ đứng lên đảo mắt nhìn người áo xanh rồi xoay tay lại cầm thanh kiếm sắc vàng.
Người áo xanh cười nói:
– Rút kiếm ra đi!
Đường Toàn rút kiếm ra, ánh kiếm xanh lòe lóa mắt rồi hỏi:
– Sư huynh đã bôi lưỡi kiếm này bằng thuốc độc?
Người áo xanh đáp:
– Không những bôi thuốc độc rất nặng mà còn sắc bén dị thường. Ngươi chỉ khẽ chí mũi kiếm vào da là trúng độc chết ngay, không phải đau đớn gì cả.
Đường Toàn cười nói:
– Tiểu đệ đã biết thứ thuốc này chạm vào máu là sưng lên ngay, không phải đau đớn gì.
Người áo xanh tựa hồ không nhẫn nại được nữa lớn tiếng hỏi:
– Ngươi có chịu chết hay không?
Đường Toàn tay trái cầm thanh kiếm vàng tay phải móc một cái hộp ngọc sắc trắng từ trong bọc ra nói:
– Sư huynh đã biết vật báu này chưa?
Người áo xanh vừa trông thấy hộp ngọc đã hỏi ngay:
– Có phải trong hộp này đã cất di vật của sư phụ là Thiên Giản Tục Thiên không?
Đường Toàn cười đáp:
– Sư huynh đoán đúng đó!
Người áo xanh nói:
– Ngươi đặt hộp ngọc xuống rồi lùi lại ba bước.
Đường Toàn theo lời đặt hộp ngọc xuống vừa lui lại vừa nói:
– Lúc sư phụ lâm chung, giao hộp này cho tiểu đệ có dặn rằng:
Khi nào tiểu đệ đối diện sư huynh thành kẻ thù nghịch thì để cho sư huynh mở hộp. Trong Thiên Giản Tục Thiên này đã chép rõ những biện pháp để đối phó với sư huynh.
Người áo xanh lạnh lùng hỏi:
– Ngươi đã mở hộp ra xem bao giờ chưa?
Đường Toàn lắc đầu đáp:
– Sư huynh tuy đã vô tình, song tiểu đệ không dám bất nghĩa nên chưa bao giờ mở rạ..
Người áo xanh nói:
– Ngươi cũng tự phụ là bậc tài hoa, hẳn đã đem sở học của mình so hơn kém với ta?
Đường Toàn nói:
– Nay anh em đồng đạo đã chống đối nhau, như nước với lửa, tất nhiên tiểu đệ cũng phải đứng lên đi ra.
Người áo xanh nói:
– Nếu thế thì ngươi giỏi thật.
Rồi vung tay phải điểm cách không. Đường Toàn khẽ rú lên một tiếng, rồi không thể tự chủ được, phải lùi lại hai bước. Cây quạt bên tay trái rớt xuống đất, cánh tay nhũn ra rồi rũ xuống. Trên trán toát mồ hội nhỏ giọt, ông cố chịu đau nói:
– Công lực của sư huynh càng ngày càng thâm hậu, ngón điểm cách không đã làm trật xương tay tiểu đệ ra rồi.
Người áo xanh ngoác miệng ra cười nói:
– Ta muốn hai tay hai chân ngươi đều gãy hết.
Đường Toàn tựa hồ không chống nổi được nữa cố nhích đi hai bước sang bên rồi ngồi xuống ghế gỗ. Người áo xanh hình như sinh lòng bất nhẫn, tay phải đã giơ lên lại từ từ hạ xuống.
Đường Toàn phát ho lên mấy tiếng, giơ tay áo lên lau mồ hôi trán nói:
– Trong hộp ngọc này có đựng Thiên Giản Tục Thiên hay không, tiểu đệ cũng chưa rõ vì chưa mở ra bao giờ. Vậy sư huynh thử mở ra xem.
Người áo xanh cặp mắt lộ sát khí, cười lạt nói:
– Bất luận ngươi nói thế nào thì nói, nhưng vẫn không làm xúc động nổi tấm lòng trắc ẩn của ta.
Nói xong giơ tay lên phóng chỉ điểm ra.
Bản năng tự vệ của Đường Toàn thúc dẩy hai chân ông đạp mạnh một cái, cả người lẫn ghế cũng lăn đi.
Người áo xanh vừa điểm ra một chỉ vừa nhảy lại. Chân phải y đạp lên ngực Đường Toàn lạnh lùng nói:
– Chúng ta tuy có nghĩa đồng song trong mười năm, nhưng tình thế hiện giờ không thể nhân nhượng được nữa. Nếu bữa nay ta để ngươi sống thì không tránh khỏi mối hậu hoạn về sau...
Đường Toàn mỉm cười nói:
– Nếu sư huynh chỉ phát chưởng cách không thì hoặc giả tiểu đệ chỉ có cách ngồi để đợi chết, song sư huynh lại sấn đến đạp vào người tiểu đệ thì thật là một cử động bất trí.
Đường Toàn đáp:
– Vì lúc sư huynh bước lại gần đã bị tiểu đệ hạ thủ ám toán.
Gã áo xanh nói:
– Ngươi lại nói nhăng rồi!
Đường Toàn nói:
– Trước nay tiểu đệ không nói nhăng bao giờ, hẳn sư huynh cũng đã biết.
Người áo xanh hỏi:
– Ngươi có gì chứng minh là ta đã bị ngươi ám toán không?
Đường Toàn đáp:
– Sư huynh hãy vén tay áo bên trái lên mà coi.
Người áo xanh trầm ngâm giây phút rồi quả nhiên vén áo lên xem rất kỹ nhưng chẳng thấy gì, bất giác cả giận đã toan nổi hung thì thốt nhiên cảm thấy chân phải mình đang đạp trên ngực Đường Toàn bỗng tê nhói.
Đường Toàn cả cười nói:
– Tiểu đệ chẳng hiểu gì về võ công, sư huynh đã biết rồi đấy?
Người áo xanh hỏi:
– Mấy chục năm nay chưa gặp nhau, ai mà biết được trong thời gian đó ngươi có học võ công hay không?
Đường Toàn nói:
– Dù tiểu đệ có học chăng nữa cũng khó lòng kịp sư huynh trong muôn một.
Người áo xanh nói:
– Thế thì ngươi cũng tự biết mình vậy.
Đường Toàn nói:
– Nhưng về phương diện tâm cơ cùng trí mưu thì sư huynh hãy còn thua tiểu đệ một bậc.
Người áo xanh chỉ đằng hắng chứ không nói gì.
Đường Toàn cố nhịn đau nói tiếp:
– Giả tỷ sư huynh không chịu nghe lời tiểu đệ vén tay trái lên thì tiểu đệ quyết nhiên không thể ám toán chân phải sư huynh được.
Người áo xanh từ từ nhấc chân đạp trên ngực Đường Toàn ra, hỏi:
– Ngươi ám toán ta bằng gì?
Đường Toàn không trả lời vào câu hỏi. Ông nói:
– Tiểu đệ không hiểu võ công, không biết vận động chân khí để trị nội thương. Sư huynh hãy đem xương bả vai tiểu đệ lắp vào tay cho ăn khớp được không?
Người áo xanh chụp lấy vai Đường Toàn nắn mạnh một cái. Đường Toàn rú lên một tiếng mình mẩy mồ hôi ướt đẫm. Người áo xanh giục:
– Bây giờ ngươi nói đi!
Đường Toàn phe phẩy cây quạt nói:
– Anh em mình lâu năm không gặp, bữa nay mới được trùng phùng, kể cũng là một sự vui mừng lớn trong đời người, há nỡ bỏ qua.
Người áo xanh hỏi:
– Ngươi muốn điều chi?
Đường Toàn đáp:
– Tiểu đệ muốn bồi tiếp sư huynh mấy chén rượu.
Người áo xanh nói:
– Ngươi không sợ ta bỏ thuốc độc vào rượu?
Đường Toàn nói:
– Chính vì tiểu đệ không nỡ sống một mình ở đời, rất muốn được cùng chết với sư huynh.
Lời nói hai bên đều sắc bén, chẳng khác chi vỏ quít dày gặp móng tay nhọn.
Hai người nguyên trước cùng học một thầy, trong lòng đều để lại những ký ức sâu xa. Ấn tượng năm xưa càng tăng gia mối đố kỵ giữa đôi bên.
Người áo xanh lẳng lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:
– Sư phụ đã truyền cho ngươi những điều bí mật mà không truyền cho tạ..?
Đường Toàn cười nói:
– Sư huynh đã biết võ rồi mới nhập môn. Sư phụ tiếc tài của sư huynh mà truyền tuyệt kỹ cho. Sư huynh đã được tận hường những môn võ công của sư phụ.
Suốt trên cõi đời này khó tìm ra được một người thứ hai có bản lĩnh bằng sư huynh.
Người áo xanh nói:
– Về dùng chất độc và mưu lược chắc là sư phụ đã truyền cho ngươi hết?
Đường Toàn nở một nụ cười thần bí nói:
– Mười năm trước đây tiếng tăm Cổn Long Vương mới nổi lên, tiểu đệ đã ngờ ngay là sư huynh mà bữa nay mới chứng thực được tiểu đệ đoán không sai.
Người áo xanh nói:
– Giả tỷ ngươi cũng len lỏi vào bước giang hồ sớm hơn, thì thế lớn trong thiên hạ đã chia làm hai ngôi bá chủ, nhưng ngươi ra đời chậm mất mười năm.
Hiện nay những tay cao thủ trong đám giang hồ đã bị ta giết gần hết, khắp thiên hạ không còn ai là địch thủ với ta nữa.
Đường Toàn nói:
– Hai vị Lung, Á bên Cùng Gia Bang võ công trác tuyệt có thể ngang sức với sư huynh. Hơn nữa, tiểu đệ đã tuyển cho Cùng Gia Bang được Bát Anh và Tứ Thập Bát Kiệt. Tuy cơ nghiệp sư huynh đã hơi vững vàng, nhưng vì thiên tính hay nghi ngờ nên khó thu phục được lòng người. Sư huynh chỉ hoàn toàn trông cậy vào những cuộc tàn sát thảm khốc cùng chất độc rùng rợn để tạo nên quyền thế lớn lao. Nếu bọn họ tìm được thuốc giải tất không liều mạng vì sư huynh nữa đâu.
Người áo xanh nói:
– Phóng tầm mắt mà coi thì dưới thế gian này có hai người giải được chất độc của ta là ngươi và ta mà thôi. Cho nên ngươi đã ở trong tay ta thì khó mà ra khỏi chốn này.
Đường Toàn phe phẩy cái quạt nói:
– Đúng thế! Bữa nay sư huynh chỉ giơ tay một cái là tiểu đệ phải chết ngay.
Nhưng sau khi tiểu đệ chết trong vòng ba giờ thì sư huynh cũng xuống suối vàng bầu bạn với tiểu đệ.
Người áo xanh nói:
– Ta không tin ngươi ám toán được ta. Huống chi ta đã vận chân khí để bít kín các huyệt đạo chân phải lại. Cùng lắm ta chỉ chặt một chân đi là xong.
Đường Toàn cười nói:
– Nếu tiểu đệ không có biện pháp để kiềm chế sư huynh thì quyết không dám đến đây một mình.
Ngừng một lát lại nói tiếp:
– Hiện giờ chỉ có hai biện pháp để giải quyết cuộc tranh luận giữa chúng ta.
Người áo xanh hỏi:
– Biện pháp gì?
Đường Toàn đáp:
– Ngày Âu Dương Thống bang chúa Cùng Gia Bang thỉnh tiểu đệ, tiểu đệ đã nói rõ chi giúp ông ta trong mười năm. Đến nay chỉ còn một tháng nữa là hết hạn...
Người áo xanh ngắt lời:
– Nếu ngươi chịu bỏ chốn giang hồ đi tìm thú lâm tuyền thì không những giữ được hòa khí giữa chúng ta mà tiểu huynh xin hết sức xây dựng cho sư đệ một tòa tẩm cung hạng nhất thiên ha.....
Đường Toàn nói tiếp:
– Nếu sư huynh cùng tiểu đệ đi ẩn dật với nhau, rũ tay ra khỏi chốn võ lâm thì chỉ nhà tranh, mành trúc, tiểu đệ cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.
Người áo xanh cười lạt ngắt lời:
– Xem chừng hai ta đây tất phải có một người chết...
Đường Toàn nói:
– Tiểu đệ e rằng chết cả hai chứ không phải một. Có điều kẻ trước người sau mà thôi. Tiểu đệ có chết trước thì thi thể chưa kịp lạnh, sư huynh cũng hết sống rồi...
Đường Toàn thở dài nói tiếp:
– Thực ra tiểu đệ không có lòng chống đối lại sư huynh.
Người áo xanh nói:
– Ngươi mà không có lòng chống đối lại ta, tức là tham luyến oai quyền.
Vậy ngươi bỏ Cùng Gia Bang đến với ta, ta sẽ giao cho trọng trách. Nếu hai ta cùng đồng tâm hiệp lực thì việc làm bá chủ võ lâm dễ như trở bàn tay.
Đường Toàn nói:
– Từ cổ chí kim, nhân tài bao giờ cũng có nhiều người, chưa một ai là độc chiếm ngôi bá chủ võ lâm để truyền lệnh cho khắp thiên hạ được. Một người xưng hùng xưng bá thì biết bao nhiêu người phải thân nát nhà tan. Lúc sư phụ lâm chung, người quết nước mắt mà để lời di chúc cho tiểu đệ không được thõng tay ngồi nhìn, để mặc cho sư huynh gây nên bao nhiêu cảnh giết chóc cực kỳ thảm khốc.
Người áo xanh lớn tiếng nói:
– Ngươi mồm năm miệng mười kêu ta bằng sư huynh thì phải hiểu thứ bậc lớn nhỏ. Trong võ lâm đáng trọng nhất là bề bậc, thế mà ngươi dám không coi người tôn trưởng vào đâu, ra điều dạy cả ta.
Đường Toàn chắp tay nói:
– Khi nào tiểu đệ dám phạm thượng, thực ra là tiểu đệ không dám trái lời di huấn của sư phụ.
Người áo xanh nói:
– Ngươi giở tài miệng lưỡi nói quanh, ta tin thế nào được?
Đường Toàn nói:
– Nếu tiểu đệ bên mình mang di mệnh của ân sư, thì sư huynh có chịu làm theo không?
Người áo xanh trầm ngâm một rồi nói:
– Ta không tin rằng ngươi lại có di mệnh của ân sư.
Đường Toàn tủm tỉm cười, thò tay vào bọc, lấy ra một phong gói kín bằng lụa trắng đưa cho người áo xanh.
Người áo xanh từ từ mở ra, trên mảnh lụa, quả có bút tích của sư phụ. Mấy hàng chữ trong thư như rồng bay phượng múa.
Đường Toàn nói:
– Sư huynh xem thủ bút của sư phụ đây, chắc không còn bảo tiểu đệ giả mạo nữa.
Người áo xanh xem qua một lượt rồi đút vào bọc, lạnh lùng nói:
– Nếu chỉ có tờ di mệnh này thì ta chưa hết nghi ngờ, hẳn sư phụ còn có tín vật khác nữa?
Đường Toàn nói:
– Quả có tín vật nhưng tiếc rằng tiểu đệ không giắt bên mình. Nếu sư huynh phóng chưởng đánh chết đệ ngay thì không thể lấy được nữa. Người áo xanh cặp mắt lại lộ sát khí nói:
– Ngươi dám một mình mạo hiểm đến đây hội kiến với ta hẳn là đã chuẩn bị. Ngươi tự tin rằng ta không dám giết ngươi ư?
Đường Toàn nói:
– Tiểu đệ đến đây đã cầm chắc cái chết trong tay.
Người áo xanh nói:
– Thế thì được? Ta cho ngươi được như nguyện.
Đường Toàn thốt nhiên thở dài, tuôn đôi dòng lệ, nói:
– Lúc tiểu đệ đến đây là đã biết khó lòng khuyên giải được sư huynh.
Nhưng nghĩ tình đồng song hơn mười năm trời, tiểu đệ không nỡ ngồi nhìn...
Người áo xanh buông tiếng cả cười nói:
– Bậc đại trượng phu coi nước mắt quý như vàng, há để lúc nào cũng đổ ra.
Nếu ngươi dã biết không còn hy vọng thoát chết thì nên sớm liệu mình đi là hơn.
Dù ta có phải chặt đi một bên chân cũng đành. Bữa nay không thể không giết ngươi được.
Đường Toàn biến sắc, lau nước mắt nói:
– Sư huynh cố tình bức bách, tiểu đệ không thể không thi hành lời di chúc của ân sư.
Người áo xanh thách thức:
– Dù bao nhiêu tay cao thủ Cùng Gia Bang đã đến vây bọc tại sảnh đường này, đã làm gì nổi ta.
Đường Toàn nói:
– Sư huynh chớ vội khoe mình. Đã là người hiểu võ công thì nên vận khí để kiểm tra lại xem trong mình đã thấy gì khác chưa?
Người áo xanh nói:
– Cần gì mà phải kiểm tra. Ta đã biết bên chân phải bị ngươi ám toán rồi.
Nhưng ngươi quên rằng lúc ta vừa bị thương đã vận khí để bít kín những huyệt đạo rồi.
Người áo xanh lại cả cười nói tiếp:
– Ngươi tưởng ta vận nội công để thí nghiệm làm cho chất độc chạy vào tâm tạng. Thế thì ngươi chưa biết ta là hạng người nào mà còn mắc lừa ngươi.
Người áo xanh đảo mắt nhìn chiếc hộp ngọc đặt trên bàn hỏi:
– Trong hộp này có Thiên Giản Tục Thiên thật không?
Đường Toàn đáp:
– Sư huynh mở ra mà coi sẽ biết, tiểu đệ không nói dối.
Người áo xanh nói:
– Sư phụ đã truyền vật này lại cho ngươi để chế phục ta, sao ngươi còn trao lại cho ta?
Đột nhiên y dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
– Hiện giờ ta chưa được rảnh để mở hộp ra coi. Ngươi hãy yên tâm chịu chết đi. Bất luận trong hộp đựng gì thì ta cũng không nén nổi tính hiếu kỳ, tất phải mở xem. Dù là trong hộp này đựng một vật có thể làm chết ta ngay tức khắc cũng đành.
Đường Toàn nói:
– Sư huynh chớ tự khoe mình thông minh phá hủy hộp ngọc này đi mà phải ân hận suốt đời đó.
Người áo xanh nói:
– Ngươi nên biết rằng có việc gì ta đã làm lại còn ân hận.
Đường Toàn nói:
– Sư phụ trao hộp cho tôi để chế phục sư huynh, tất trong hộp có đựng thứ gì đó. Sư huynh gìn giữ hay phá hủy thì mặc ý. Tiểu đệ chắc chắn sư phụ đã có biện pháp để chế ngự, chẳng lẽ để một mình sư huynh tung hoành thiên hạ mà không ai làm gì nổi.
Người áo xanh nói:
– Chà? Ngươi vẫn còn có ý muốn dọa ta phải không?
Đường Toàn đáp:
– Sư huynh đã vô tình thì đừng trách tiểu đệ bất nghĩa.
Người áo xanh nói:
– Nhưng tiếc rằng ngươi không còn có cơ hội nào rời khỏi nơi đây để thi hành quỷ kế.
Đường Toàn nói:
– Cái đó chưa chắc!
Người áo xanh nói:
– Trừ khi ngươi biết độn thổ, còn ngoài ra không có cách nào.
Đường Toàn giơ cây quạt lên, đột nhiên một luồng khí đặc từ trong quạt phóng ra. Chớp mắt luồng khói đã bao phủ một vùng chừng bảy tám thước.
Người áo xanh lạnh lùng nói:
– Làm chi cái nghề mọn ấy mà còn múa rìu qua mắt thợ!
Y giơ tay lên phóng chưởng ra. Một luồng chưởng phong mãnh liệt khác nào một luồng khói lớn đánh rẽ đôi làn khói đặc. Song Đường Toàn tựa hồ đã mượn làn khói này để trốn mất, chẳng rõ tung tích đâu, mà cũng không thấy một tiếng động. Người áo xanh tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng rất đỗi kinh nghi, nghĩ thầm:
“Nếu để hắn trốn thoát thì đại cuộc võ lâm sau này còn phải khó nhọc nhiều với hắn”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT