– Xiềng này đã khóa người quận chúa thì dù có võ công cũng không thi triển được nữa. Chắc quận chúa cũng đã rõ rồi.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Đúng thế. Cái đó tôi đã biết rồi. Song Hầu gia không trừ khử những người hộ vệ cho tôi thì e rằng Hầu gia có muốn giết tôi cũng không bịt miệng họ được...
Người áo đen chưa trả lời thì Đơn Chương vừa ra khỏi lại hốt hoảng chạy vào nói:
– Hầu gia!
Người áo đen từ từ quay lại nói:
– Có điều chi ngươi cứ nói ra.
Đơn Chương nói:
– Thuộc hạ vừa tiếp được mật dụ của đệ tứ quận chúa cho con thần ưng bay về báo là cả đoàn đang bị những cao thủ Cùng Gia Bang bao vây rất nguy cấp.
Như vậy chắc không khỏi xảy ra một trường ác đấu...
Người áo đen nhíu lông mày nói:
– Ngươi loan truyền là tuân dụ của bản tòa, điều động hết những tay cao thủ nơi đây đi tiếp ứng cho tứ quận chúa và chính bản tòa thân hành đốc suất.
Đơn Chương nói:
– Sau khi phụng tiếp thượng vụ của đệ tứ quận chúa, thuộc hạ lại được tin đội tuần tra báo cáo là có dấu hiệu cường địch đang dòm dọ bản trang.
Người áo đen hỏi:
– Có biết rõ là nhân vật phái nào không?
Đơn Chương nói:
– Cứ theo lời báo cáo thì bọn người đến đây rất phức tạp, không rõ nhân vật phái nào.
Người áo đen khoát tay nói:
– Thôi ta hiểu rồi.
Đơn Chương thõng tay đứng để chờ chỉ thị của người áo đen, lâu không thấy lão nói gì, gã ngẩng đầu lên trông thấy người áo đen đang đứng trân trân tựa hồ N đang tính toán một vấn đề trọng đại rất nan giải. Gã không dám kinh động, lặng lẽ lui ra.
Đỗ Thiên Ngạc đứng chắn cửa phòng, ngoài mặt tuy tỏ vẻ thản nhiên như không để ý đến cuộc đối thoại giữa hai người, song trong lòng đang suy nghĩ lung lắm, ông lẩm bẩm:
“Đại khái là ban giám sát Cùng Gia Bang đã phát giác ra những điều khả nghi nơi đây nên phái người đến điều tra. Bọn đánh lông tìm vết tới đây là tụi Âu Dương Thống hay tụi Thiết Mộc đại sư chứ không còn ai. Bất luận là bọn nào thì chẳng bao lâu nữa nơi đây cũng nổi trận phong ba. Vẻ mặt Thượng Quan Kỳ mỗi ngày thấy một nguy ngập thêm. Nếu không tìm được thuốc giải mê cho y, để lâu tất thành cố tật. Nữ lang áo trắng đang bị xiềng, dù có võ công cũng không thi thố được. Ta chỉ lừa trong khi bất ý điểm trúng huyệt đạo nàng, lấy bình thuốc giải mê cho Thượng Quan Kỳ rồi sẽ tính”...
Bụng nghĩ như vậy, Đỗ Thiên Ngạc quay lại nhìn trộm nữ lang áo trắng thì thấy nàng cặp mắt lim dim đứng tựa cửa sổ. Vẻ mặt nàng lúc mừng lúc giận, không rõ đang có tâm sự gì?
Thượng Quan Kỳ đang đứng ngoài xa đến bốn thước, đột nhiên vung tay lên nhằm người áo đen đánh một chưởng. Đỗ Thiên Ngạc ngoái lại trông thấy người áo đen lẩn tránh rất lẹ, may mà Thượng Quan Kỳ phóng chưởng ra kịp, không thì chính mình đã bị thương về tay người áo đen rồi.
Thượng Quan Kỳ đánh một chưởng không trúng, liền nhảy ra bên phòng đuổi đánh người áo đen.
“Trước nay nàng nói với ai câu gì cũng lên mặt hách dịch như hạ lệnh cho kẻ dưới trướng. Sao hôm nay lại ôn tồn như vậy”.
Bụng tuy nghĩ thế, nhưng vẫn theo lời nàng tiến lại. Còn cách Liên Tuyết Kiều chừng ba thước, Đỗ Thiên Ngạc đột nhiên dừng bước hỏi:
– Quận chúa có điều chi dạy bảo?
Liên Tuyết Kiều lại nói:
– Ta xem thần trí ngươi vẫn sáng suốt. Vậy ra thứ thuốc Xá mệnh thần hoàn độc nhất trên thế gian của nghĩa phụ ta đối với ngươi vẫn không công hiệu?
Đỗ Thiên Ngạc chớp mắt đáp:
– Quận chúa quả là mắt sáng như điện, nhìn rõ cả từng dây tơ kẽ tóc...
Liên Tuyết Kiều nói:
– Ta đã đem lòng ngờ vực ngươi từ lâu rồi.
Đỗ Thiên Ngạc nghe cuộc đấu ngoài sảnh đường đang lúc kịch liệt, chưởng phong phát ra vù vù, ông mạnh dạn tiến lại gần nàng thêm hai bước nữa nói:
– Tôi chỉ đưa ra một cái là có thể điểm trúng những huyệt đạo trọng yếu trong toàn thân quận chúa.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Gã thiếu niên mặt vàng kia tuy là bạn ngươi, song tâm thần gã đã hoàn toàn bị ta chi phối, quyết gã không ra tay giúp ngươi đâu.
Nàng quay đầu lại nhìn ra cửa sổ lơ đãng nói tiếp:
– Ta chỉ bảo một câu là gã lập tức dừng tay đem toàn lực ra đối phó với ngươi.
Đỗ Thiên Ngạc xẵng giọng nói:
– Quận chúa nói không lầm. Nhưng một khi quận chúa ra lệnh cho họ ngừng đấu ngoài kia tức là rước lấy cái vạ sát thân đó.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Chưa chắc đâu! Ngươi quay lại mà xem.
Đỗ Thiên Ngạc quả nhiên quay đầu lại phía sau.
Bỗng thấy một luồng gió lướt qua mình. Liên Tuyết Kiều đã nhảy vút ra cửa phòng.
Đỗ Thiên Ngạc rủa thầm một câu:
“Con tiện tỳ này thật là xảo quyệt”. Rồi băng mình đuổi theo sau Liên Tuyết Kiều.
Bỗng thấy Liên Tuyết Kiều lớn tiếng quát:
– Thôi không được đánh nữa!
Tiếng nàng sang sảng vang lên dường như quyến rũ mãnh liệt Thượng Quan Kỳ. Quả nhiên chàng thu thường nhảy lùi lại.
Người áo đen lạnh lùng nhìn Thượng Quan Kỳ cùng nữ lang áo trắng nói:
– Đệ tứ quận chúa đang bị vây hãm nguy cấp, hiện rất trông mong người đến tiếp viện.
Liên Tuyết Kiều hắng giọng chưa kịp hồi đáp thì người áo đen nói luôn:
– Nơi đây cũng bị con mắt do thám của bọn Cùng Gia Bang đang theo dõi.
Không chừng chỉ lúc nữa sẽ có cường địch xông vào đây.
Liên Tuyết Kiều vừa quay lại nhìn Đỗ Thiên Ngạc vừa nói:
– Tôi đã biết rồi.
Người áo đen đằng hắng nói:
– Vì vậy mà bản tòa quyết định tháo xiềng cho quận chúa để đối phó với cường địch. Chờ khi xong việc sẽ chiếu luật thi hành.
Đỗ Thiên Ngạc ngấm ngầm vận động chân khí để phòng vệ bản thân và chuẩn bị sẵn sàng để khi cần thì nhảy xổ vào Liên Tuyết Kiều, đánh đòn “Sấm nổ không kịp bưng tai”.
Bỗng thấy Liên Tuyết Kiều cười khanh khách nói:
– Thế ra Hầu gia lúc nào muốn xiềng tôi thì xiềng, muốn bỏ thì bỏ?
Người áo đen lạnh lùng đáp:
– Trong hai cái hại, phải tìm cái nhẹ hơn, bản tòa có quyền cân nhắc. Quận chúa đừng nghĩ làm chi cho nhọc lòng.
Liên Tuyết Kiều cười nói:
– Mắc xiềng vào cho tôi thì dễ nhưng tháo ra thì rất khó. Hầu gia tưởng tạm thời tháo xiềng để dùng sức tôi chống cường địch. Cường địch đi rồi, Hầu gia lại dùng xiềng xích tôi lại, biện pháp Hầu gia giỏi đấy!
Người áo đen lạnh lùng nói:
– Chuyến này bản tòa đi tuần tra cần giữ hành tung bí mật chứ không đem bọn tùy tùng.
Liên Tuyết Kiều cười nói:
– Đáng tiếc là bản quận chúa không phải thuộc hạ của Hầu gia.
Người áo đen nói:
– Bản tòa lãnh trọng trách cầm đầu một địa phương. Quận chúa tuy là một vị thiên kim của Vương gia nhưng nói đến địa vị thì hãy còn kém bản tòa mấy bậc.
Liên Tuyết Kiều trầm ngâm một lát rồi nói:
– Thôi được! Hầu gia hẵng tháo xiềng cho tôi đã?
Người áo đen thò tay vào bọc lấy ra một cái chìa khóa vàng rối từ từ bước lại phía Liên Tuyết Kiều. Lão chợt để mắt nhìn Thượng Quan Kỳ, chỉ sợ chàng ra tay một cách đột ngột. Lão cử động rất thận trọng tỏ ra lão biết rõ đường quyền của chàng rất lợi hại, chiêu thuật lại kỳ bí khiến lão lúc nào cũng nơm nớp.
Liên Tuyết Kiều cười ha hả nói:
– Đông Bình Hầu hãy khoan tâm. Không có lệnh tôi gã quyết không dám động thủ đâu. Hầu gia cứ mạnh dạn lại đây.
Người áo đen đằng hắng một tiếng rồi bước mau đi tới. Tuy lão ngoài mặt không tỏ ra khiếp nhược, song cách cử động không được tự nhiên, lúc nào cũng rụt rè, lo lắng điều gì.
Liên Tuyết Kiều đưa tay ra để chờ người áo đen tháo xiềng. Đỗ Thiên Ngạc đứng sau lưng nàng, tuy ngoài mặt vẫn thản nhiên mà trong dạ nao nao:
Vì hành tung ngụy trang của ông đã bị bại lộ mà bây giờ Liên Tuyết Kiều lại được tháo xiềng, tay không còn bị trói buộc, tất không úy kị gì nữa, không biết nàng sẽ đối phó với mình cách nào? Nàng lại là tay võ nghệ cao cường, trí mưu tuyệt thế, thật là một tay kình địch.
Lúc này Đỗ Thiên Ngạc đứng cách Liên Tuyết Kiều không đầy ba thước.
Giả tỷ ông hạ độc thủ một cách bất thình lình thì có thể trúng những yếu huyệt của nàng. Nhưng ông suy nghĩ hồi lâu, mấy lần toan giơ tay lên đột kích. Nhưng ông không biết ma lực nào cản trở, nên ông lại thôi.
Đỗ Thiên Ngạc còn đang do dự chưa quyết, thì người áo đen đã tháo xiềng cho Liên Tuyết Kiều. Nàng từ từ quay đầu lại, phóng tia mắt nhìn Đỗ Thiên Ngạc, lạnh lùng cười nói:
– Còn may đấy?
Đỗ Thiên Ngạc vờ như không nghe tiếng, đứng yên, mặt không biến sắc.
Người áo đen thu lại lấy xiềng vàng cười lạt nói:
– Bản tòa thường nghe mấy vị Hầu gia nói chuyện thì trong bốn quận chúa, đại quận chúa đây võ công tuyệt diệu lại được Vương gia sủng ái hơn hết...
Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nói:
– Hầu gia quá khen đó thôi! Ba vị muội nương tôi mỗi vị có một bản lãnh đặc biệt. Vương gia coi bốn chúng tôi như nhau.
Người áo đen hàm hồ đáp:
– Quận chúa nói đúng đó.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Tôi tưởng ta nên phân công ra mà hành động. Hầu gia người đi cứu viện đệ tứ quận chúa, còn tôi ở lại để đối phó những kẻ địch tìm vào đây.
Người áo đen trầm ngâm một lát rồi nói:
– Nếu phân đà này đã bị người Cùng Gia Bang khám phá ra, không ai nên ở lại đây nữa. Theo ý tại hạ thì tất cả mọi người trong tra này, kể cả quận chúa, nên đi tiếp viện cho đệ tứ quận chúa, rồi phóng lửa thiêu rụi, hoặc bỏ nhà trống, để cường địch khó biết đâu mà dò.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Biện pháp của Hầu gia tuy đúng nhưng hiện giờ chưa điều tra được rõ ràng mà đã hốt hoảng đốt nhà, phí mất bấy nhiêu công lực của phân đà, kể thật đáng tiếc...
Nàng ngừng một lát nói tiếp:
– Nghĩa phụ thường giảng dạy tôi:
Bất cứ làm việc gì cũng không được khinh xuất...
Chưa dứt lời, đột nhiên nghe phía ngoài có tiếng chân người đi đến rất gấp.
Một bóng người vun vút tới nơi, thân pháp mạnh mẽ phi thường. Lúc gã dừng chân mới nhìn rõ là một tiểu đồng mắt sáng, mình mặc áo lam.
Gã tiểu đồng này mới chừng mười ba mười bốn tuổi mà nét mặt trông đã già dặn. Gã đứng giữa nhà đại sảnh, đưa mắt từ từ nhìn người áo đen cùng Liên Tuyết Kiều một lượt rồi cất tiếng nói:
– Đại quận chúa an hảo đấy a?
Gã vừa nói vừa nghiêng mình vái chào rồi quay lại nhìn người áo đen nói:
– Xin kính chào Hầu gia!
Liên Tuyết Kiều cùng người áo đen thấy gã tiểu đồng đến một cách đột ngột đều lộ vẻ hoảng hốt. Người áo đen đáp lễ rồi hỏi:
– Phải chăng đại giá Vương gia sắp đến?
Đồng tử gật đầu mỉm cười đáp:
– Vương gia rất bận rộn mà phải đến đây là vì sự yên nguy của quận chúa.
Người áo đen hỏi:
– Hiện giờ Vương gia ở đâu?
Đồng tử đáp:
– Vương gia sắp tới đây.
Người áo đen nói:
– Chúng ta phải mau ra nghênh giá.
Đồng tử lắc đầu cười đáp:
– Vương gia ngồi chiếc xe nhẹ, chỉ đem theo ba người tùy tùng, dọc đường không kinh động đến người các phân đà, không nên đi tiếp giá.
Liên Tuyết Kiều đột nhiên quay lại nhìn Đỗ Thiên Ngạc rồi giới thiệu với đồng tử:
– Vị này Vương gia mới thu phục để cho vào hàng thị vệ.
Đồng tử liếc mắt nhìn Đỗ Thiên Ngạc hỏi:
– Võ công y thế nào?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Đứng vào hạng nhì hạng ba, chưa đương nổi trọng nhiệm.
Đồng tử áo lam từ từ bước lại, đưa tay ra chụp xuống cổ tay trái Đỗ Thiên Ngạc.
Đỗ Thiên Ngạc xoay mình né tránh. Đồng tử áo lam cười lạt một tiếng phóng chỉ ra điểm vào ngực Đỗ Thiên Ngạc.
Đỗ Thiên Ngạc thấy đối phương phóng chỉ phát ra một giây kình phong, đòn đánh rất nặng, liền vừa tránh đòn, vừa nghĩ thầm:
“Bọn này tên nào cũng thâm độc ghê gớm, không biết hắn làm gì mình đây? Hay là Liên Tuyết Kiều đã ngấm ngầm ra hiệu cho đồng tử áo lam này trừ khử mình đi cũng nên”.
Nghĩ như vậy, thốt nhiên, ông nổi lòng kháng cự, lập tức phóng ra chiêu Nhật Nguyệt Tình Huy giáp công cả hai mặt trước sau.
Đồng tử áo lam quát lên:
– Giỏi!
Gã khoa chân bước tạt ngang né tránh, đồng thời phóng song phương ra phản kích.
Hai người đánh nhau ở khoảng giữa nhà đại sảnh và hậu đường, và cùng ráng chiếm thượng phong. Chưởng đánh chỉ điểm trong vài lát đã ngoài ba mươi chiêu.
Gã đồng tử áo lam thốt nhiên lùi lại cười bảo Liên Tuyết Kiều.
– Người này võ công cũng giỏi đấy, chắc không phải là tay vô danh.
Liên Tuyết Kiều ha hả cười đáp:
– Tôi đã nói cho Đông Bình Hầu biết người này là Quan Ngoại Tiên Thần Đỗ Thiên Ngạc, tiếng tăm lừng lẫy mấy chục năm.
Đồng tử áo lam tuy coi Đỗ tầm thường nhưng cũng là một gã hiểu đời, liền tủm tỉm cười nói:
– Thảo nào thân pháp mau lẹ, té ra là ỵ..
Đỗ Thiên Ngạc nghe giọng lưỡi đồng tử ra điều một kẻ hiểu biết rất nhiều, bất giác đưa mắt nhìn lại gã.
Đến bây giờ người áo đen dường như mới có cơ hội xen vào. Lão chắp tay nói với đồng tử áo lam:
– Đệ tứ quận chúa bị bao vây, tình trạng rất nguy hiểm, nơi đây cũng bị con mắt Cùng Gia Bang theo dõi, không hiểu Vương gia bao giờ đến?
Đồng tử áo lam đáp:
– Cứu binh như cứu hỏa. Chúng ta bất tất phải chờ Vương gia nữa, bây giờ lập tức đi cứu viện đệ tứ quận chúa.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Tứ muội nương tôi là người rất cơ trí lại biết người biết địch chắc y không thí mạng với cường địch đâu. Trong khoảng thời gian này chắc không có sự gì nguy hiểm, các vị hãy khoan tâm. Nếu có nghĩa phụ tôi đến xin hãy chờ người một lát, để người thân hành điều động.
Người áo đen dường như có vẻ đặc biệt quan tâm đến đệ tứ quận chúa, không chờ Liên Tuyết Kiều nói hết câu đã ngắt lời:
– Đại quận chúa! Tại hạ tường đệ tứ quận chúa đã gửi thơ xin cứu viện, chắc là đang bị nguy khốn.
Liên Tuyết Kiều trầm ngâm một lát rồi nói:
– Đã thế thì tôi xin ở lại đây cự địch, còn hai vị đi tiếp viện cho đệ tứ quận chúa không biết ý hai vị ra sao?
Đồng tử áo lam đảo mắt nhìn Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Tôi muốn đưa vị này cùng đi, chưa biết ý quận chúa thế nào?
Liên Tuyết Kiều nói:
– Tốt lắm! Y là người nghĩa phụ mới thu phục làm thị vệ, được tạm thời đặt dưới quyền điều khiển của tôi. Hai vị đem y đi, tôi mong rằng y sẽ được trông nom cẩn thận. Nếu để y bị thương thì e rằng nghĩa phụ tôi không bằng lòng.
Đồng tử áo lam nói:
– Quận chúa cứ yên lòng. Vương gia có hỏi tội, tôi xin tự lãnh lấy.
Gã quay lại hỏi người áo đen:
– Hầu gia có biết đệ tứ quận chúa bị vây ở đâu không?
Người áo đen gật đầu đáp:
– Đơn Chương đã điều động hết những tay cao thủ phân đà này để chờ lệnh...
Đồng tử áo lam ngắt lời:
– Trong vòng hai giờ, Vương gia sẽ tới đây. Xin đại quận chúa bẩm Vương gia cho.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Hai vị cứ yên lòng ra đi.
Đồng tử áo lam chăm chú nhìn Đỗ Thiên Ngạc bảo:
– Chúng ta đi thôi.
Đỗ Thiên Ngạc quay lại nhìn Liên Tuyết Kiều, rồi đứng yên không nhúc nhích.
Liên Tuyết Kiều vẫy tay nói:
– Ngươi cứ đi đi!
Giọng nàng rất ôn tồn, nét mặt thoáng lộ vẻ vui tươi dường như nàng đột nhiên khôi phục lại tính tình nhu mì của người thiếu nữ.
Đỗ Thiên Ngạc lại từ từ đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ, tự hỏi:
“Không biết mình đi rồi, thân thế của anh chàng này sẽ ra sao”. Ông nhận thấy mình có một trách nhiệm nặng nề dối với Thượng Quan Kỳ. Sự yên nguy của chàng ông phải gánh một phần lớn trách nhiệm. Nhưng tình thế này, ông không có thì giờ dể tính toán lâu hơn, tuy trong lòng rất bối rối mà phải cất bước ra đi.
Tai ông còn nghe tiếng Liên Tuyết Kiều nói bằng một giọng rất ôn nhu:
– Ngươi cứ yên tâm mà di, các vị ấy sẽ chiếu cố cho!
Người áo đen cùng đồng tử áo lam đứng sẵn chờ ngoài cửa, và thấy Đỗ Thiên Ngạc bước ra lập tức đi ngay. Trong nhà tranh thốt nhiên chỉ còn Liên Tuyết Kiều cùng Thượng Quan Kỳ. Bầu không khí trở lại tĩnh mịch.
Liên Tuyết Kiều nhìn theo bóng ba người ra đi vùn vụt. Khi bọn người đã mất hút, nàng từ từ quay lại phía Thượng Quan Kỳ dịu dàng nói:
– Ngươi lại gần đây?
Thượng Quan Kỳ nở nụ cười ngơ ngác rồi chạy lại.
Liên Tuyết Kiều khẽ đập tay xuồng giường bảo:
– Ngươi ngồi xuống đây!
Thượng Quan Kỳ đã mất hết khả năng tự chủ nhất nhất đều tuân lệnh Liên Tuyết Kiều.
Nàng từ từ móc trong bọc ra một cái bình ngọc, lấy hai viên thuốc nhưng còn cầm trong tay chưa cho chàng uống ngay. Nàng đứng trầm ngâm không nói, tựa hồ như đứng trước một vấn đế rất trọng đại.
Thượng Quan Kỳ hai tia mắt như ngây như dại nhìn vào viên thuốc trong tay Liên Tuyết Kiều.
Liên Tuyết Kiều đột nhiên khẽ thở dài nói:
– Nghĩa phụ ta sắp tới đây, ta không thể cho ngươi uống thuốc giải được.
Ngươi hãy chờ lại ít lâu.
Thượng Quan Kỳ chỉ lơ đãng gật đầu không nói gì, chẳng qua không không hiểu câu nàng nói. Liên Tuyết Kiều lại từ từ bỏ viên thuốc vào bình ngọc, thủng thẳng đến bên cửa sổ, nhìn mây trắng lơ lửng bay trên trời, lặng lẽ không nói gì.
Suốt ngày mặt nàng tựa như có một đám sương lạnh đang bao phủ, thốt nhiên nàng lộ vẻ bồn chồn lo lắng, rõ trong lòng đang bị một vấn đề nan giải dày vò.
Thượng Quan Kỳ ngồi trên giường, lơ đãng nhìn sau lưng nữ lang áo trắng.
Chàng bị một thứ thuốc mê kinh hồn khiến cho con người anh hùng, thông tuệ khác thường đã mất hết bản tính và quên hết thật sự, không còn phân biệt được ai là bạn, ai là thù, lệ thuộc vào Liên Tuyết Kiều và chịu sự kiềm chế của nàng.
Bất thình lình một thanh âm lạnh như băng vọng vào hỏi:
– Kìa con! Con có tâm sự chi vậy?
Lời nói rất thân thiết ở trong miệng một người không chút thân thiện nói ra trở nên lạnh lẽo khó nghe.
Liên Tuyết Kiều vội ngoảnh đầu lại thì thấy một người mình mặc bào xanh, vẻ mặt lạnh lùng đứng sừng sững trước cửa buồng. Bộ mặt trơ như gỗ, lạnh như băng rất khó coi, thật là bộ mặt của xác chết trong quan tài mới móc lên.
Liên Tuyết Kiều không tự chủ được nữa, phát run, hấp tấp chạy lại cất tiếng gọi:
– Nghĩa phụ? Con...
Người áo xanh khẽ hé miệng ngắt lời:
– Con đã bị vất vả nhiều lại bị mất một thanh gươm sứ giả.
Liên Tuyết Kiều vội vàng quỳ móp xuống nói:
– Nữ nhi chưa hoàn thành được sứ mạng của vương phụ giao cho, tội đáng muôn thác.
Người áo xanh đột nhiên thò tay ra khỏi áo rộng thùng thình đỡ Liên Tuyết Kiều dậy. Cặp mắt lạnh như băng lại chăm chú nhìn vào Thượng Quan Kỳ từ đầu đến chân. Y nhìn kỹ hồi lâu hỏi:
– Gã này là ai?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Thời kỳ nữ nhi còn ở Mẫn phủ đã thu gã làm thuộc hạ. Phụ vương thấy gã có điều chi đáng để ý?
Người áo xanh từ từ buông Liên Tuyết Kiều ra, nói:
– Phải chăng gã đã bôi thuốc cải trang?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Phụ vương thật quả là mắt sáng như điện, gã quả đã bôi thuốc cải trang, song từ lúc nữ nhi phát giác ra đã lục tìm khắp trong mình gã mà không thấy thuốc khôi phục bản tướng.
Ngừng một lúc nàng lại nói tiếp:
– Nữ nhi cùng gã này đều lọt vào tay Cùng Gia Bang, chắc là thuốc phục dạng của gã đã bị người Cùng Gia Bang lấy mất.
Người áo xanh trầm ngâm một hồi rồi bảo:
– Con hãy đem những việc bị bắt ra sao, thoát thân thế nào, thuật kỹ lại cho ta nghe.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Con xin vâng mệnh.
Rồi nàng đem việc đánh nhau ở bên sông, việc bị bắt vào Hắc Lâm cho đến lúc thoát hiểm, thuật tỉ mỉ một lượt. Nàng biết rõ tài xét việc của người áo xanh nên không dám nói dối nửa câu.
Liên Tuyết. Kiều biết rằng đã qua một chặng nguy hiểm nàng nói:
– Nữ nhi dù lớn mật đến đâu cũng không dám dối trá phụ vương một lời.
Người áo xanh nói:
– Vì con lỡ tay bị bắt, suýt hỏng cả kế hoạch toàn bộ của ta. Nếu con điều tra ở lão Mẫn biết được tam bảo giấu đâu thì có thể lấy công chuộc. tội.
Liên Tuyết Kiều lại sợ run, nghĩ thầm:
“Mình chịu khổ mấy năm trời, trải bao phen mạo hiểm gian nan làm con gái lão Mẫn, nhục nhã là thế, nguy hiểm là thế, tưởng không tra ra tam bảo thì cái khố nhục cũng đáng một lời khuyến khích”.
Bỗng người áo xanh buông tiếng cười the thé, thâm độc hỏi:
– Phải chăng lòng con đang hậm hực?
Liên Tuyết Kiều khác nào người bị đánh luôn mấy đòn, bất giác run lên bần bật, vội vàng đáp:
– Nữ nhi chịu ơn phụ vương dưỡng dục cùng giáo huấn, dám có lòng bất phục lời phán quyết của phụ vương.
Người áo xanh khẽ đằng hằng một tiếng rồi nói:
– Con biết thế là được.
Ngừng một giây, y lại nói:
– Đối với ta, ta vẫn giữ một lòng nghiêm khắc. Chỉ có bốn chị em con là hơi nới tay. Nếu quả các con tự mình hối lỗi, không đổi dạ, lòng trung trinh thì tự nhiên ta đối xử với các con một cách đặc biệt. Nhưng lại nếu các con ăn ở hai lòng thì lại bị trừng phạt nặng hơn người khác.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Một khi lệnh phụ vương ban cho, nữ nhi nơm nớp trong lòng, chẳng dám đơn sai, đem thân mình buộc vào pháp lệnh...
Nàng khẽ thở dài nói tiếp:
– Vừa rồi Đông Bình Hầu đem chiếc xiềng vàng của phụ vương vào ban cho y để cột người con lại. Con thấy xiềng cũng như thấy mặt phụ vương, không dám có một chút cử động ngỗ nghịch.
Người áo xanh cười lạt nói:
– Giả tỷ ngươi không đánh mất thanh kiếm sứ giả thì Đông Bình Hầu dù có được ta ban xiềng vàng cũng không dám thiện tiện lấy ra để động chạm vào người các con.
Liên Tuyết Kiều đột nhiên ngẩng mặt lên, nước mắt chảy quanh nói:
– Lưỡi gươm sứ giả đã hệ trọng như vậy, nữ nhi xin cùng gã thuộc hạ mới thu được này trở lại Cùng Gia Bang, bất luận thế nào, cố gắng thiết pháp lấy về cho bằng được.
Người áo xanh khẽ lắc đầu không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ, hình như đã quen biết thiếu niên này hay đã được gặp ở đâu, nhưng chưa nhớ ra được. Y nhìn hồi lâu thấy có cảm giác hoảng sợ.
Thượng Quan Kỳ bị thuốc mê chi phối tâm thần, con người trở nên ngơ ngác.
Chàng chẳng lúc nào vui cười mà không khi nào hoảng sợ.
Người áo xanh trừng mắt nhìn chàng thì chàng cũng trừng mắt nhìn lại. Liên Tuyết Kiều ngấm ngầm để ý, thấy vẻ mặt nghĩa phụ thay đổi luôn, hai mắt không ngớt rung động.
Tuy mắt y giống mắt người chết, khiến người ngoài khó mà biết được lúc y có cảm giác kỳ dị. Có điều lúc nào mắt y chuyển động luôn thì đồng thời trong lòng y cũng có nhiều điều nghĩ ngợi lung lắm.
Liên Tuyết Kiều thấy người áo xanh xúc động trong lòng nghĩ thầm:
Trước nay nghĩa phụ gặp việc gì cũng vẫn trầm tĩnh, bất luận là những việc to tát đến đâu cũng ung dung đối phó, không bao giờ lộ ra ngoài mặt. Thế mà phen này tình hình thật khác thường. Hay gã này có điếu gì liên quan đến nghĩa phụ? Liên Tuyết Kiều còn đang suy nghĩ, bỗng thấy người áo xanh lên tiếng:
– Nào!
Rồi tiến lại trước Thượng Quan Kỳ.
Liên Tuyết Kiều thốt nhiên thấy ớn da gà, bất giác đưa mắt chú ý nhìn người áo xanh. Nàng biết rõ người áo xanh chỉ giơ tay lên một cái là kết liễu xong tính mạng Thượng Quan Kỳ. Y giết người dễ dàng như giẫm chết con kiến, trước khi ra tay lại tuyệt không thấy triệu chứng gì để đối phương nhìn thấy. Vẻ mặt cũng không nổi sát khí, vì bộ mặt y trơ như gỗ. Y tức giận hay mừng vui nét mặt vẫn thế thôi.
Thượng Quan Kỳ tuy thần trí đã bị thuốc mê chi phối, song ngũ quan chưa mất hết tác dụng. Hai mắt chàng chằm chặp nhìn người áo xanh.
Từ lúc khởi đầu cuộc xung đột kịch liệt, Liên Tuyết Kiều có hai ý nghĩ trái ngược nhau:
Nàng không dám phản kháng thần oai của người áo xanh, mà cũng không muốn tính mạng Thượng Quan Kỳ chết một cách vô tội vạ dưới bàn tay y.
Thốt nhiên nàng phát giác ra một điều là anh hùng thiếu niên mặt vàng khê khô đét, tay vượn, lưng ong kia đã xâm chiếm tâm hồn nàng. Lúc bình thường nàng không nhận biết cảm giác này, song đến lúc chàng gặp hoàn cảnh nguy hiểm đến tính mạng thì nàng đau khổ vô cùng Nàng chỉ cần giơ tay lên một cái là Thượng Quan Kỳ lập tức mạnh dạn, bước ra để đánh nhau thí mạng với người áo xanh.
Bình sinh nàng có bao giờ lo lắng cho ai, nên chưa nếm mùi đau khổ đến bản thân khi bận tâm băn khoăn vì người khác.
Người áo xanh từ từ giơ tay phải lên thong thả đặt lên xương sống Thượng Quan Kỳ lạnh lùng hỏi:
– Ngươi có nhận ra được ta không?
Lúc này y chỉ phóng nội lực ở lòng bàn tay ra một cái là lập tức Thượng Quan Kỳ phải giật gân mà chết.
Thượng Quan Kỳ lắc đầu mơ màng toét miệng ra cười.
Người áo xanh đột nhiên quay đầu lại nhìn Liên Tuyết Kiều và hỏi nàng:
– Gã đã uống nhiều thuốc mê rồi phải không?
Liên Tuyết Kiều dẹp bộ mặt lo âu, cất tiếng đáp:
– Gã này võ công tuyệt cao khó cầm đầu, nên nữ nhi không dám coi thường mà phải cho gã uống một liều rất nặng.
Người áo xanh khẽ nhếch miệng nói:
– Con để gã cùng ta thử mấy chiêu, để xem võ công gã ra sao?
Liên Tuyết Kiều là người thông tuệ khác thường, vừa nghe lời người áo xanh nói đã hiểu dụng ý của y ngay. Nàng nghĩ thầm trong bụng:
Từ lúc nghĩa phụ ta thấy gã này, trong lòng bỗng sinh ra mối nghi ngờ. Có điều mặt gã đã nhồi thuốc cải trang nên người chưa nhận ra được, nên nghĩa phụ mượn cơ hội động thủ để xem đường lối võ công, hoặc giả có thể chứng minh được sự ước đoán chăng. Cứ xem tia mắt sắc nhọn của nghĩa phụ thì gã này tất đã gặp người rồi. Trong khi nghĩ ngợi, Liên Tuyết Kiều nhớ lại trong bọn tân khách đến viếng tang tại Mẫn phủ, có một nhân vật giống như con vượn đi cùng Quan Ngoại Đỗ Thiên Ngạc. Điềm ký ức này khiến cho nàng liên tưởng đến một chàng thiếu niên anh tuấn cùng ngồi với hai người kia một chỗ. Liên Tuyết Kiều tập trung tư tưởng để nghĩ ngợi liên miên, quên khuấy mất, không trả lời câu hỏi của người áo xanh.
Bỗng thấy người áo xanh lạnh lùng hỏi:
– Phải chăng, con sợ ta đánh chết gã?
Liên Tuyết Kiều giật mình, đáp một cách rất khôn ngoan:
– Hài nhi đâu dám để cho thuộc hạ so chiêu với phụ vương.
Liên Tuyết Kiều ngấm ngầm kinh sợ vì nàng biết võ công nghĩa phụ nàng siêu quần xuất chúng. Y đã động thủ với ai thì đối phương không chết cũng bị thương, chưa có ai được yên ổn mà về, Thượng Quan Kỳ võ công cao cường, song quyết không là đối thủ của y. Nàng biết rõ nếu mình hạ lệnh cho Thượng Quan Kỳ động thủ với người áo xanh thì chẳng khác nào xua dê vào miệng cọp.
Nhưng nàng không dám trái lệnh người áo xanh, phải cố trấn tĩnh tươi cười nói đỡ cho chàng:
– Trong bọn thuộc hạ của nữ nhi thì võ công gã này hơn cả. Gã là một thứ đồ dùng đắc lực. Xin phụ vương nhẹ đòn cho.
Người áo xanh nói:
– Ta biết rồi. Con bảo gã động thủ đi!
Liên Tuyết Kiều chăm chú nhìn Thượng Quan Kỳ rồi giơ tay phải lên.
Thượng Quan Kỳ ở trên giường nhảy ngay xuống, rồi nhảy xổ vào người áo xanh đánh ra một chưởng Kim Báo Lộ trảo vào trước ngực. Đó là một chiêu bình thường nhưng chàng vận động cả mười phần kình lực nên uy thế cực kỳ mãnh liệt.
Hai vai người áo xanh hơi run lên, người y đã nhảy lùi vào nhà đại sảnh.
Thượng Quan Kỳ ra một chưởng chưa trúng, lập tức biến chiêu giơ hai tay lên đỡ ngực phóng mình đuổi theo.
Người áo xanh cất tiếng khen:
– Khinh công giỏi đấy!
Rồi không chờ Thượng Quan Kỳ đứng vững đã phóng chưởng ra phản kích, một luồng kinh lực hung mãnh tuyệt luân đánh ngang trở lại.
Liên Tuyết Kiều thấy người áo xanh phóng chưởng lực ghê gớm thì trong lòng sợ run, lẩm bẩm:
“E rằng gã khó chống nổi chưởng lực này”.
Dè đâu tình hình diễn biến ra ngoài sự tưởng tượng của nàng, Thượng Quan Kỳ xoay hai chưởng ra chiêu Nghinh Vân Phùng Nhật để chống lại một cách cương cường. Hai luồng chưởng lực chạm nhau trên không, xoáy lại như cơn gió lốc.
Người áo xanh lại nói:
– Chưởng lực mạnh đấy!
Rồi thốt nhiên xoay người di dời sang bên tả năm bước.
Thượng Quan Kỳ đuổi sát như bóng theo hình, hai quyền đánh theo thế liên hoàn, như hoa bay trước gió. Chỉ trong chớp mắt chàng đã đánh luôn tám quyền.
Tám quyền này đi liền thành một khối, tuyệt không một khe hở. Người áo xanh không có chỗ nào phản kích, nhưng công lực y rất thâm hậu tuy không phá được thế đối phương mà vẫn phong tỏa giữ kín thế thủ.
Liên Tuyết Kiều nhìn thấy Thượng Quan Kỳ thần dũng lại càng hồi hộp vì võ công chàng càng cao thì người áo xanh càng động sát khí mà chàng khó lòng thoát khỏi độc thủ của đối phương.
Nghĩ vậy nàng cảm giác thấy cuộc sống của Thượng Quan Kỳ là hệ trọng.
Nhưng nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại có cảm giác như vậy. Phải chăng nàng bội phục Thượng Quan Kỳ là người anh dũng hay chàng là người rất quan trọng để bảo hộ bên mình nàng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT