Hạ Nhật và Mông Qua chân chính thân với nhau là vào năm
mười ba tuổi, khi ấy họ vừa lên cấp 2. Một buổi cuối tuần nọ, cụ ông
Mông đưa họ cùng đến công viên rừng*.
Mông Qua leo lên một cái cây, cậu cầm quả thông chọi xuống đầu Hạ Nhật đang ngồi dưới cây, Hạ Nhật cũng không để ý đến cậu.
Đột nhiên cảm thấy mất hứng, Mông Qua nghĩ cậu nhất định phải trêu Hạ
Nhật một phen, cậu đã rất lâu chưa lấy con nhỏ quê mùa đó ra làm trò
cười rồi.
”Hạ Nhật, làm sao đây, tôi không biết làm sao để xuống cả.” - Mông Qua úp sấp trên cây, bộ dáng rất sợ sệt.
”Ơ...” - Hạ Nhật ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy khó xử: “Cậu thử đi. Nghĩ
xem cậu làm sao để lên đó, rồi từ chỗ cậu leo lên mà trèo xuống.”
”Không được, tôi nghĩ không ra. Hạ Nhật, cậu nghĩ cách giúp tôi đi.”
”Bằng không thì, tôi đi thông báo cho thủ trưởng bọn họ.” - Hạ Nhật cuống chân.
”Không được, cậu đừng đi, Hạ Nhật, tôi hình như có chứng sợ độ cao.” -
Mông Qua cố ý rướn cao cổ họng, nghe ra dường như là thật sự bị doạ mất
rồi.
”Vậy... Vậy nên làm sao?” - Hạ Nhật loay hoay quanh cây một vòng: “Bằng không thì, cậu nhảy xuống đi tôi đỡ cậu?”
Cậu nhảy xuống đi tôi đỡ cậu? Thật là một chút hiểu biết cũng không
có, lẽ nào con nhỏ này không biết vật lý học về trọng lực sao? Mông
Qua úp sấp trên cây, tâm tư khẽ động: “Hạ Nhật, cậu làm sao mà đỡ tôi
nổi, cậu phải biết là tôi nặng hơn cậu, lại nói, nếu như cậu bị thương
thì sao đây?”
”Không đâu, Mông Qua, ở dưới quê tôi có thể xách cả một thùng nước mà!
Cậu cứ nhảy xuống, tôi bảo đảm có thể đỡ được cậu.” - Hạ Nhật cũng không biết sự tự tin từ đâu tới.
”Cậu thật sự sẽ đỡ nổi tôi?” - Mông Qua lại hỏi thêm một câu, nói không rõ được là vì cái gì.
”Có thể, cậu tin tôi đi, Mông Qua, tôi nói có thể đỡ nổi cậu là có thể
đỡ nổi mà.” - Hạ Nhật liều mạng gật đầu với Mông Qua ở trên cây.
Mông Qua nhìn đứa trẻ ở dưới cây đang căng to đôi mắt, cảm thấy có gì đó đang rục rịch trong lòng. Muốn tin nó không? Đứa trẻ mười mấy tuổi luôn tràn đầy những suy nghĩ lạ kì đủ màu đủ
dạng, đối với cái gì cũng đầy lòng hiếu kì, cũng khát vọng tín nhiệm
người khác và khát vọng được tín nhiệm, cho nên, Mông Qua đưa ra một
quyết định.
”Hạ Nhật, vậy được, cậu đỡ tôi đi.” - Trong độ tuổi ngây ngô mơ hồ, có
một số ý nghĩ mà trong những năm tháng sau này khi hồi tưởng lại luôn
thấy li kì khó hiểu. Như thời khắc này đây, về sau, Mông Qua cũng không
hiểu được vì sao lúc đó lại có ý nghĩ như thế.
”Cậu nhảy xuống đi, tôi sẽ đỡ được cậu.”
Hạ Nhật tìm một vị trí, đứng thẳng người, giơ hai tay ra, dùng tư thế người mẹ bồng em bé.
Mông Qua nhắm mắt lại, nhảy xuống. Cậu cảm thấy mình tin tưởng đứa trẻ
đó, giống như thuở ban đầu mẹ của mình tin tưởng mình vậy. Đối với mẹ,
thứ Mông Qua có thể nhớ cũng không nhiều, lúc đó tuổi còn bé, còn mơ
màng nhớ rằng sức khoẻ của mẹ rất yếu, nghe nói là vì mầm bệnh đã để lại khi mang thai cậu.
Mẹ là người xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, sẽ tỉ mỉ xem bức tranh cậu vẽ. Mông Qua vẽ bản thân thành siêu nhân, lúc đó cậu chỉ vào bức tranh nói, “Mẹ, sau khi con lớn lên nhất định sẽ biến thành siêu nhân để giải cứu
Trái Đất và mẹ.“. Lúc đó, mẹ sẽ mỉm cười bảo với cậu rằng, “Được thôi.
Vậy thì Tiểu Qua của chúng ta hãy lớn nhanh lên nhé, mẹ ở Trái Đất đợi
con.“. Về sau, sau khi mẹ mất, không còn ai xem tranh cậu vẽ nữa, không
còn ai tin rằng sau khi lớn lên cậu sẽ trở thành siêu nhân nữa.
Nhỏ này cuối cùng cũng đỡ được mình rồi. Lúc rơi vào vòng ôm nhỏ bé kia, Mông Qua chợt thấy hạnh phúc lạ kì.
Mình cuối cùng cũng đỡ được cậu ấy rồi. Lúc đỡ được Mông Qua, Hạ
Nhật cũng thấy hạnh phúc lạ kì, nhưng cảm giác hạnh phúc nho nhỏ ngắn
ngủi liền bị cơn đau to lớn thay thế mất, cô thối lui mấy bước rồi liền
ngã mạnh ra trên đất.
”Nhìn xem, Mông Qua, tôi đỡ được cậu rồi.” - Hạ Nhật bị cơn đau lạ lẫm
kia làm cho sắp không nói được nên lời, đau đớn đến cắn chặt răng.
Nhìn Hạ Nhật đau đớn ngã trên đất, Mông Qua lần đầu cảm thấy áy náy với
cô bé này, rõ rang vốn đã có thể nhẹ nhàng trèo từ trên cây xuống.
Lần đó, hai tay của Hạ Nhật bị trật khớp xương, bác sĩ bảo cũng may là
cây không cao, cũng may là xương của con nít, bằng không, chịu sức nặng
như thế, tay không gãy luôn mới lạ.
Cụ ông thật sự tức giận, cắt thẳng tiền tiêu vặt trong ba tháng của Mông Qua. Mông Qua cũng không bực, nhìn cánh tay của Hạ Nhật bị bó như xác
ướp thì cậu biết lần này mình quá đáng rồi.
Mông Qua mỗi ngày đều chủ động giúp Hạ Nhật xách cặp, mỗi ngày cùng cô
đến trường rồi tan học, ở trên xe buýt thì chủ động che chắn cho cô.
Có một ngày, Hạ Nhật không nhịn được nữa: “Mông Qua, cậu không cần như
vậy, đây đều do sự thiếu hiểu biết của tôi gây nên, không liên quan gì
đến cậu cả, trách tôi không tự lượng sức thôi, lúc đó tại sao tôi lại
ngu ngốc thể chứ.”
Dùng tay sờ lên tay của Hạ Nhật, còn may, nó không vì sự tham chơi nhất thời của mình mà bị hủy luôn.
“Hạ Nhật, xin lỗi, hôm đó là tôi lừa cậu. Việc không dám bò từ trên cây
xuống, có chứng sợ độ cao đều là lừa cậu cả, nhưng tôi thật sự không ngờ được lại làm cậu thành ra như vầy. Hạ Nhật, xin lỗi.”
Từ lúc nhớ được chuyện cho đến nay, Mông Qua rất hiếm khi nói xin lỗi
với người khác, thỉnh thoảng có nói cũng đều chẳng hề thật lòng. Chỉ duy nhất lần này, cậu là thật lòng, thật lòng nói xin lỗi với Hạ Nhật.
Nghiêng đầu qua nhìn Mông Qua một cái, Hạ Nhật cúi đầu nhìn đôi chân
đang đi trên đường của mình, trong lòng vẫn thấy buồn. Cậu bé xinh đẹp
đã chung sống cùng nhau suốt ba năm này, cô thật lòng muốn làm với cậu.
“Hạ Nhật,” – Mông Qua nắm lấy tay của Hạ Nhật: “Sau này sẽ không đối xử
với cậu như thế nữa, tôi bảo đảm. Hạ Nhật, cậu chịu tin tôi không?”
Còn muốn tin cậu ấy không? Hạ Nhật nhớ đến lần đó lúc ở dưới cây cô cũng dùng ngữ khí như vậy để bảo cậu tin cô.
“Được thôi, tôi tin cậu.” – Sau đó, cô vươn tay, vò rối mái tóc đẹp của cậu.
“Này này, bắt đầu không biết lớn nhỏ rồi đấy, Hạ Nhật, chú Hạ nói với
cậu như thế nào, muốn cậu chăm sóc tôi, nghe thấy không? Chăm sóc tôi
đó.”- Mông Qua cũng không chịu yếu thế, nắm kéo chùm tóc đuôi ngựa của
Hạ Nhật: “Sau này, đừng có động tay động chân với tôi, chỉ có thể để tôi động tay động chân thôi, nghe thấy không?”
Ráng chiều lặn về tây, đường sáng chiếu xuống kéo cái bóng của hai đứa
trẻ ra thật dài. Cảnh tượng này nhiều năm về sau luôn ẩn náu trong giấc
mơ của Hạ Nhật, như một luồng ánh sáng nhưng lại chỉ có thể đuổi theo
trong kí ức.
Khi tay của Hạ Nhật khỏi hoàn toàn, Mông Qua đưa cô tới một nơi. Nơi đó
là một công xưởng bỏ hoang, men theo lối đi của công xưởng, bọn họ đến
một nơi mang dáng vẻ của nhà xưởng, Mông Qua chỉ vào một cánh cửa.
“Chào mừng đến với công xưởng ước mơ của chúng tôi.”- Còn nhớ khi đó
trên mặt đứa trẻ ấy đầy vẻ đắc ý, dường như đang nóng lòng muốn khoe với cả thế giới về bảo tàng của cậu, bảo tàng độc nhất vô nhị chỉ thuộc về
cậu.
Cánh cửa được đẩy ra, khác với vẻ lộn xộn bừa bãi ở bên ngoài, bên trong lại có một khoảnh trời tách biệt, Hạ Nhật cảm thấy như mình được đưa
vào một thế giới khác.
Mỗi một người trong lòng đều tồn tại một vườn hoa bí mật chỉ thuộc về
chính mình, chỉ là Mông Qua đã biến vườn hoa bí mật của cậu ấy thành
hiện thực. Đứng trong vườn hoa bí mật của Mông Qua, Hạ Nhật rất vui
mừng, bởi vì cậu và cô cuối cùng cũng đã trở thành bạn tốt có thể sẻ
chia cho nhau rồi.
Công xưởng ước mơ mà Mông Qua nói là một nhà xưởng bỏ trống, bên trong
có bàn bi-a, có ván trượt, có xích đu làm bằng bánh xe, có xe đạp, có
bàn bóng bàn, có giá bóng rổ và còn có một số món đồ chơi kì lạ hiếm gặp mà cô không gọi được tên. Hạ Nhật rất thích nơi này, ánh nắng từ bốn
phương tám hướng tràn vào, khiến tất cả những thứ ở nơi đây đều tràn đầy sức sống.
Đám bạn của cậu đứng ở bên kia với biểu cảm như cười như không, bọn họ
có năm người, năm người đó Hạ Nhật biết, hôm ấy ở khu vui chơi cô đã
từng gặp họ.
“Chắc tôi không cần giới thiệu nữa, hôm đó tôi từng giới thiệu mình rồi.”
Hạ Nhật nhìn Thành Chí Cao dáng người gầy gầy giơ tay ra với mình, chần chừ một lát cô khẽ chạm vào bàn tay giơ ra kia.
“Tôi tên Trâu Kiệt.” – Người cao nhất cũng đi qua.
“Tôi tên Trâu Vi, là em của Trâu Kiệt.” – Hai anh em bọn họ rất giống nhau, đều là mắt một mí.
“Tôi tên Hạo Thiên, Uông Hạo Thiên.” – Uông Hạo Thiên cũng rất đẹp, gương mặt trắng nộn kèm theo nụ cười thân thiện.
“Tôi tên Lâm Sinh... Ờ...” – Cậu trai gầy nhất thấp nhất ấm ớ cả nửa
ngày, Hạ Nhật tò mò nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta. Đây thật là một đứa trẻ hay đỏ mặt.
Thành Chí Cao choàng vai cậu trai mặt đỏ kia, cười đến muốn đứt hơi,
những người còn lại cũng cười ồ lên. Về sau, Hạ Nhật mới biết cậu trai
kia có một cái tên cực buồn cười là Lâm Sinh Muội. Nguyên do của cái tên này là vì nhà họ Lâm đã sinh ba cậu con trai, bố Lâm vô cùng khao khát
có một đứa con gái, liền dứt khoát đặt tên cậu con trai thứ ba của mình
là Lâm Sinh Muội, rao rằng phải đợi con gái sinh ra mới sửa tên cho con
trai, nhưng mẹ Lâm mãi vẫn chẳng có mang. Cho nên, cái tên đó đã như cơn ác mộng bám theo Lâm Sinh Muội suốt cả mười ba năm.
Trong mấy người này ngoại trừ Thành Chí Cao và Trâu Kiệt là lớp 8 ra,
những người còn lại toàn bộ đều là lớp 7, bọn họ từ rất nhỏ đã quen biết nhau. Trừ Lâm Sinh Muội ra, mọi người đều là thế giao*, dùng cách nói
của Bắc Kinh để biểu đạt là quen từ tấm bé.
“Tôi tuyên bố, từ nay về sau Hạ Nhật sẽ trở thành chủ nhân thứ 7 của
công xưởng ước mơ.” – Mông Qua khua tay: “Hạ Nhật, cậu để lại gì đó ở
nơi này đi.”
Hạ Nhật nhìn quanh bốn bề, những món đồ đặt ở đây đều là đồ đáng giá, nhưng bản thân lại chẳng có bao nhiêu tiền.
Ngẫm nghĩ một lát, Hạ Nhật nói: “Ba ngày sau, ba ngày sau nhé.”
Ba ngày sau, trên bức tường của công xưởng ước mơ có thêm một bức tranh.
Bà nội của Hạ Nhật thích xem kịch, cô xem nhiều rồi nhiễm luôn từ bà nội của mình. Dần dà Hạ Nhật bắt đầu thích những bố cảnh sân khấu ấy, bị
bốn mùa biến đổi không ngừng, bị cảnh núi xa như mực nồng, bị thôn trang ẩn giữa núi non, bị những ngôi sao trên bầu trời đêm trong những bố
cảnh đó từng chút một mị hoặc, lại từng chút một trở thành mê đắm. Về
sau, trong lòng của Hạ Nhật cũng bắt đầu có bố cảnh sân khấu của riêng
mình, nó không ngừng biến hóa theo tâm trạng của bản thân, hoặc sáng rỡ
hoặc u tối...
Lấy tiền tiêu vặt của mình ra, Hạ Nhật đi mua màu dầu, trên bức tường vẽ ra một cầu vồng, dưới khoảng trời ảm đạm, bảy đứa trẻ đứng phía dưới
cầu vồng.
Ở dưới quê, Hạ Nhật thường sẽ nhìn thấy cầu vồng trên bầu trời sau ngày
mưa vào mùa xuân, sau khi đến Bắc Kinh cô chẳng còn nhìn thấy được cầu
vồng nữa, Hạ Nhật hy vọng những người bạn của cô ngày ngày được nhìn
thấy cầu vồng mà cô thích.
Mông Qua là người đầu tiên trông thấy cầu vồng vắt ngang trên tường này, trong phút chốc cậu dường như đã bị những sắc màu tươi đẹp ấy và cô bé
mặt lấm lem màu dầu với khóe miệng mang ý cười đứng dưới những sắc màu
ấy mê hoặc.
“Giỏi thật đấy, Hạ Nhật.”
Đấy là lần đầu tiên Mông Qua khen Hạ Nhật.
*Công viên rừng: Loại công viên lấy rừng tự nhiên hay nhân tạo với diện tích lớn làm chủ thể để xây dựng.
*Thế giao: Chỉ những gia đình từ đời bố, đời ông đã quen biết nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT