Cuối năm, Mông Qua tham gia kì thi dương cầm thiếu niên
của thành phố đạt hạng nhất, nhà trường đặc biệt vì cậu mà cử hành nghi
thức trao giải.
Cả lễ đường ngồi đầy cả người, bao gồm cả bố mẹ Mông Qua, đến cả ông nội của cậu cũng tới. Mông Qua vận bộ lễ phục được thiết kế đứng trên sân
khấu, cậu cầm bằng khen và chiếc cúp nói:
“Tất cả những thứ này đều nhờ tôi có một gia đình hạnh phúc, cho nên tôi phải cảm ơn bố tôi, mẹ tôi.” – Ngừng một chút, cậu nhìn xuống dưới khán đài, giơ tay chỉ về hướng ông nội cậu: “Đương nhiên còn có ông, ông
nội, thông thường chẳng phải người quan trọng nhất đều phải nói sau cùng sao, ông nội? Chắc ông rất vui mừng phải không?”
Một tràng tiếng vỗ tay kèm theo một trận cười, Mông Qua dễ dàng khuấy động không khí trong lễ đường.
Hạ Nhật nhìn bà Mông ngồi bên cạnh mình đang cười rất vui, nụ cười đó
rất chân thành. Hạ Nhật cảm thấy Mông Qua có thể đã hiểu lầm bà, người
phụ nữ ấy có lẽ thật lòng thương cậu.
Từ lễ đường đi ra, Hạ Nhật tính đi tìm Hạ Thiên.
Vừa quẹo qua khúc quanh, Hạ Nhật liền trông thấy Mông Qua cùng mấy học
sinh lớp trên đi đến một chỗ tương đối khuất. Hạ Nhật sợ sẽ xảy ra
chuyện không hay nên liền đi theo, bởi vì điều tiếng của mấy học sinh
lớp trên đó không tốt cho lắm, nghe bảo dựa vào gia đình có tiền mà tung hoành ngang ngược trong trường.
Vừa đi qua, liền nghe thấy có người nói: “Nhóc con, khá lắm.”
Hừ lạnh một tiếng, Hạ Nhật nghe thấy Mông Qua nói: “Mấy lời đó đều để
người lớn vui thôi. Nhìn thấy rồi chứ, ông cụ nhà tôi cười vui vẻ biết
mấy.”
Tiếp đó, là một tràng tiếng cười.
Một cách lặng lẽ, Hạ Nhật bỏ đi, cô cảm thấy nếu nghe tiếp, nhất định sẽ nghe thấy lời làm cô buồn hơn.
Mông Qua phát hiện mấy ngày nay cái đuôi nhỏ vẫn luôn theo sau mình hình như không còn nữa, có điều cậu không để tâm, nói thật lòng thì Hạ Nhật
quê mùa thô kệch, có lúc khiến cậu cảm thấy mất mặt.
Lúc tan học, Mông Qua chặn Hạ Nhật lại.
“Hạ Nhật, cậu về nói với ông nội tôi rằng tôi còn có việc ở trường, hôm nay không về ăn cơm.”
Hạ Nhật không hề cục cựa, cô biết Mông Qua lừa cô, cô còn biết cậu thật
ra là muốn cùng bạn cậu đến khu vui chơi. Chiếc xe đẹp đẽ dừng ngay
trước cổng trường đang đợi họ.”
“Sao hả? Không muốn? Gần đây cậu uống lộn thuốc rồi à, hử, Hạ Nhật?” –
Mông Qua kéo túm tóc đuôi ngựa của Hạ Nhật, nâng cao giọng. Mấy người
bạn của cậu đứng một bên khoanh tay nhìn.
Hạ Nhật giơ tay ra gạt phăng tay của cậu.
“Mông Qua, tôi còn sinh sớm hơn cậu cả mấy tháng, cho nên xin cậu đừng
làm như thế với tôi. Còn nữa, tôi sẽ không giúp cậu nói dối đâu.”
Mông Qua quay mặt sang đám bạn của cậu, cười hì hì nói: “Mấy người nghe rõ chưa hả?”
“Mông Qua, người ta bảo lớn hơn cậu cả mấy tháng, người ta bảo sẽ không
giúp cậu nói dối đâu.” – Một tên giọng the thé trong đó học theo dáng vẻ nói chuyện của cô.
Nói xong bọn họ đều cười rầm lên, có một tên dáng người như cây sậy ghé
lại bên tai Mông Qua nói nhỏ, Mông Qua nghe xong liền gật đầu.
Lúc Hạ Nhật đeo lại cặp sách, nhấc chân dợm bước thì liền bị một luồng
sức mạnh kéo đi, khi còn chưa làm rõ được đã xảy ra chuyện gì thì người
đã ở trên xe rồi.
Cái tên dáng người như cây sậy kia dùng tay vuốt vuốt tóc mái ngay trước trán của Hạ Nhật: “Được rồi, em gái quê, anh dẫn em đi xem thử trẻ con
thành phố chơi những gì.”
Hạ Nhật đưa mắt về phía Mông Qua, tiếc rằng cậu chỉ lo đùa giỡn với đám bạn.
Xe dừng trước cửa khu vui chơi, một người trong đám đi mua vé.
Đám người dừng lại trước một nơi, Mông Qua nhếch khóe miệng, nói bên tai Hạ Nhật: “Chào mừng đến với địa ngục.”
Lời vừa nói xong liền kéo cô chạy vô cửa vào.
Trong một khoảng thời gian rất dài về sau, Hạ Nhật đều mơ thấy nơi đó, sau đó đầu đầy mồ hôi mà giật mình tỉnh dậy.
Hôm đó, Mông Qua đưa cô vào trong nhà ma của khu vui chơi, Hạ Nhật cũng
không phải là một người nhát gan cho lắm, nhưng cô đặc biệt sợ mấy loại
chuyện ma quái quỷ sứ này. Trước đây, trong thôn có một bà thím nhà hàng xóm không biết tại vì sao lại leo lên núi treo cổ chết. Về sau, người
trong thôn kháo nhau rằng sau khi bà ấy chết lưỡi thè ra rất dài. Hạ
Nhật sáu tuổi tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vào lúc đó lại luôn cảm
thấy rằng hễ khi nhắm mắt lại liền sẽ nhìn thấy bà thím đó sau khi chết
thè ra chiếc lưỡi dài dài. Từ đó, cô đặc biệt sợ những truyền thuyết về
quỷ ma.
Trong nhà ma tối thui không biết từ đâu truyền đến tiếng khóc u ám mà âm lạnh, từng tiếng từng tiếng thảm thiết bên tai không dứt. Hạ Nhật nhắm
mắt lại, không nhìn xung quanh nữa, cô quật cường ngậm miệng lại không
để bản thân khóc òa lên, cô không muốn bọn họ cười cô, cô cảm thấy bản
thân thất vọng cùng cực với Mông Qua, tại sao lại có thể như thế chứ?
Đứa trẻ xinh đẹp như thế, tay của cậu biết đàn nên thanh âm đẹp đẽ như
thế, có Trời biết cô thích cậu bao nhiêu.
Tay lọ dọ trước mặt, Hạ Nhật cảm thấy mình đang đi trên một con đường vĩnh viễn không có lối ra, cơ thể của cô bắt đầu run rẩy.
Đợi đã, bây giờ cô bắt được cái gì vậy? Mềm mềm, Hạ Nhật nín thở mở mắt
ra, trong phút chốc, máu như đông lại, lúc này thứ cô bắt được trong tay là một cái đầu người với chiếc lưỡi thè ra rất dài. Rõ ràng là đồ giả,
nhưng Hạ Nhật cứ nghĩ đến người phụ nữ treo cổ trên núi nhiều năm về
trước.
Hạ Nhật hét lên liều mạng chạy về phía trước, ngã trên nền đất, đầu đập
vào tường. Đến khi nhìn thấy thi thể toàn thân đầy máu trên tường, Hạ
Nhật nhịn không được nữa mà khóc òa lên, la hét mãi cho đến khi nhân
viên của khu trò chơi chạy qua.
Mông Qua nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Nhật mới cảm thấy hoảng, chỉ thấy nhân viên công tác bồng lấy cô, ánh mắt cô mờ mịt, trên trán thì chảy máu,
chảy xuống khắp mặt, toàn thân run rẩy. Mông Qua kéo theo đám bạn cùng
theo sau. Cậu không ngờ được trò đùa ác do nhất thời hứng trí lại sẽ dẫn ra chuyện như vậy.
Nhân viên công tác đưa thẳng cô vào phòng bảo vệ, một người mang dáng vẻ bác sĩ xử lý vết thương cho cô, bôi thuốc lên vết thương của cô. Từ đầu đến cuối, Hạ Nhật đều yên lặng, rũ mắt xuống.
Sau khi tất cả hoàn tất, người trong phòng bảo vệ đề nghị đưa cô về nhà. Mông Qua giật mình, nếu như cứ thế mà về thì tất cả sẽ lộ hết, cậu căng thẳng nhìn sang Hạ Nhật.
Hạ Nhật cười cười, rất lễ phép mà đáp lại họ rằng không cần phiền phức vậy, các bạn của cô sẽ đưa cô về nhà.
Đến đây, Mông Qua cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Lúc gần đi, Hạ Nhật mượn điện thoại của phòng bảo vệ.
Sau khi điện thoại kết nối, Mông Qua nghe thấy Hạ Nhật lúc nói chuyện
dùng ngôn ngữ địa phương mà cậu nghe không hiểu. Hôm đó, trong phòng bảo vệ rõ ràng có rất nhiều người, nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng
lặng im, nghe cô bé nhỏ kia nhỏ nhẹ nói chuyện ở trong góc, có lúc dường như đang nhõng nhẽo, có lúc lại dường như đang dặn dò.
Hôm đó, Mông Qua cảm thấy giọng của Hạ Nhật rất dễ nghe, giống âm vang của đàn hạc vậy.
Lúc ngắt điện thoại, chú trong phòng bảo vệ hỏi cô gọi điện thoại cho
ai. “Bà nội”, hai chữ ấy khiến vành mắt của cô bé bắt đầu trở nên đo đỏ.
Trên đường về nhà, mọi người hoàn toàn yên lặng.
Mông Qua giơ tay chạm vào vết thương của Hạ Nhật: “Đau không?”
Hạ Nhật né đầu ra, tránh khỏi tay của cậu. Mông Qua đột nhiên cảm thấy
bực bội, cảm thấy con nhỏ quê mùa này không biết tốt xấu, vết thương
trên trán cô liên quan gì đến cậu, là do cô đần tự té ngã, cũng chẳng
phải cậu đẩy ngã cô.
“Hạ Nhật, tôi cảnh cáo cậu, chuyện hôm nay cậu không được nói ra
ngoài.”- Mông Qua cảm thấy bản thân nhất định phải tìm lại tôn nghiêm
của mình. Thành Chí Cao ở một bên dùng tay huých huých cậu.
Hạ Nhật ngẩng đầu lên nhìn người con trai đang tức hồng hộc kia: “Mông
Qua, về sau, đừng dùng cách này để trêu chọc những bạn nữ khác nữa.”
Con nhỏ quê mùa từ quê lên bắt đầu học cách thuyết giáo rồi, Mông Qua
vừa định nổi đóa lên, liền bị Thành Chí Cao ở một bên kéo lại, gã cười
hì hì vẫy vẫy tay với Hạ Nhật: “Chúng tôi biết rồi, em tên Hạ Nhật nhỉ,
tôi tên Thành Chí Cao.”
Thành Chí Cao không rõ được vì sao Mông Qua luôn gọi Hạ Nhật là gái quê, gã nhìn thế nào cũng thấy cô rất vừa mắt. Mắt tròn xoe xoe, mặt đỏ hây
hây giống như trái táo, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một
phát.
Lúc về đến nhà sắc trời đã hơi tối, trên trời đã treo vầng trăng sớm, cả nhà ngồi trong vườn hoa đợi bọn họ. Nhà họ Mông là một gia đình rất
nghiêm ngặt, có chút phong cách quân đội, ví dụ như lúc nào về, lúc nào
ăn đều phải điểm đúng giờ, không về ăn cơm nhất định phải báo trước, còn phải có lý do chính đáng.
Cụ ông Mông vốn dĩ ôm một bụng tức, sau khi nhìn thấy trên trán của Hạ
Nhật quấn băng thì tức giận đã được thay bằng lo lắng: “Hạ Nhật, đầu của cháu làm sao vậy? Hai cháu tại sao trễ thế này mới về?”
“À... cháu và Mông Qua cùng nhau giúp thầy dọn dẹp vệ sinh, đầu của cháu là do trong lúc dọn dẹp bất cẩn đụng trúng, không đáng ngại đâu, thầy
đã giúp cháu bôi thuốc rồi.”
Hạ Nhật cúi đầu thật thấp, đây là lần đầu tiên cô nói dối với cụ ông Mông vẫn luôn hết lòng quan tâm yêu thương cô.
Mông Qua thở phào một hơi, nhìn Hạ Nhật một cái, chỉ thấy cô đã nép mình phía sau bố mình. Thật là đồ nhát gan, nói dối chút mà đã sợ thành như
vậy. Mông Qua âm thầm cười giễu cô trong lòng.
“Vậy làm sao đây, tài xế Hạ, nếu như Hạ Nhật nhà anh để lại sẹo trở nên
xấu xí không ai thèm nữa là tiêu rồi.”- Quản gia Lý lắc đầu thở dài.
“Làm sao được nữa, vậy tôi cứ nuôi ở trong nhà, ai cũng không cho thôi.”- Bố Hạ Nhật cười ha hả.
Rất lâu về sau, Mông Qua vẫn nhớ bộ dáng lúc đó của người đàn ông trung
niên thuần phác khi nói câu này. Đầy lòng yêu chiều, giọng nam cao tiêu
chuẩn chứa đầy tình yêu dành cho con cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT