Chuyện quán cơm vì bệnh hiểm nghèo của Quách Y Tinh tái phát đúng lúc mà giải quyết thuận lợi, phía chủ nhà đại khái cũng muốn sớm tống khứ cái quả bom nổ chậm này đi cho rảnh nợ. Diệp Tri Thu lại không phải không biết, cái khu này kinh doanh không tốt, quán ăn nhà hàng xung quanh đây toàn là nhà riêng, không có áp lực tiền thuê nhà, kiếm được đồng nào là lãi đồng đó, mà tiền thuê nhà cũng chừng trên dưới 1000.

Trước kia cũng chỉ có hai tên ngốc thiếu kinh nghiệm mới tin vào bức tranh tươi đẹp do Diệp Tri Thu vẽ ra, chưa tham khảo giá nhà, chưa khảo sát kinh doanh, đã vội vã ký hợp đồng, lại còn ký liền hai năm.

Kinh nghiệm làm ăn chả có, quan hệ xã hội lại ít, nếu để hai tên này kinh doanh tiếp chỉ có càng ngày càng lụi bại thôi, chẳng may tên béo kia chết lăn quay ra đó, dù không phải lỗi của mình cũng không tránh được phiền hà.

Huống hồ chó cùng rứt dậu, thi thoảng trên báo lại đăng ai đó bị chèn ép không còn đường sống, cầm dao liều mạng, hai tên đó biết chỗ ở của mình, Diệp Tri Thu chẳng muốn đêm hôm nào đó bị người ta dựng dậy xiên cho một dao, lúc ấy thì mạng không còn, dù chúng có vào tù hay dựa cột thì cũng chẳng giải quyết được gì nữa.

Cho nên nghe em vợ khuyên can một buổi tối, Diệp Tri Thu cuối cùng cũng đồng ý giải trừ hợp đồng.

Có điều Thôi Trí Diễm không cho Trương Thắng và Quách Y Tĩnh thoát thân nhẹ nhàng, ngày hôm đó đàm phán từ tận trưa tới tối, nhìn mặt sắt của cô ta, Quách Y Tinh muốn giả bệnh cũng chẳng dám, không có hắn thì một mình Trương Thắng càng khó ứng phó. Hai cựu công nhân bị mồm mép sắc bén của Thôi Trí Diễm dồn ép tới tinh thần suýt sụp đổ, tới khi bỏ lại toàn bộ bàn ghế, nồi niêu xoong chảo, đến cả ống khói trên nóc nhà cũng phải hai tay dâng lên mới thoát thân được.

Cho người làm thôi việc, trả thêm cho bọn họ một tuần lương, hai ông chủ nghèo đem sổ sách ra tính toán, làm việc nửa năm, chẳng lãi thì thôi, mỗi người còn lỗ 3800 đồng, hai bàn tay trắng cay đắng rời khỏi cái quán cơm nhỏ phấn đấu nửa năm trời, rời tay rồi mới thấy luyến tiếc, dù sao từng một thời gửi gắm hi vọng, từng một thời nhiệt huyết hi vọng, nhìn quán cơm lần cuối, kệ cho trời nóng như đổ lửa, cả hai thất hồn lạc phách đi không mục đích trên đường phố thưa thớt người qua lại, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng.

- Anh đang tính có nên về quê cùng cha mẹ vợ làm ruộng không ... Chẳng phải anh ngại vất vả mà là vợ anh khó khăn lắm mới thoát được nông thôn, anh sợ cô ấy không chịu được, cô ấy ghét nông thôn lắm ...

Quách Y Tinh vừa đi vừa nói, chẳng cần biết Trương Thắng ở bên cạnh có nghe hay không:

Trương Thắng có nghe, nhưng lại theo đuổi ý nghĩ khác, suốt từ hôm qua tới giờ không dứt được ra khỏi đầu, đó là chuyện khai phát khu Kiều Tây có thật hay không, làm sao để tận dụng cơ hội này.

Dưới cầu vượt phía trước có một mỹ nữ mặc quần short, mông nở eo thon, đùi trắng nuột nà đi qua, trời mùa hè nóng bức, cái áo vàng nhạt vừa ngắn lại mỏng như cánh ve làm thấp thoáng thấy cả áo lót màu trắng bên trong, hai bầu ngực ngạo nghễ nhô cao, theo từng bước chân rung rinh thích mắt.

- Thắng! Thắng .. Nhìn kìa.

Quách Y Tinh huých vai Trương Thắng, chớp mắt phiền não đã bay đi hết, đôi mắt chăm chăm không rời hai bầu ngực nảy lên nảy xuống kia, si ngốc nhìn bóng hình xinh đẹp, lẩm bẩm tiếc nuối:

- Trời nóng thế này sao còn mặc áo lót chứ, không thấy nóng à?

Trương Thắng liếc mắt nhìn một cái, chưa tới một giây thu lại:

- Nếu cô ấy không mặc áo lót thì tới lượt anh nóng rồi! Sao, anh đã nghĩ ra sau này sẽ làm gì chưa?

- Thắng này, cậu 24 tuổi rồi mà còn chưa có bạn gái, tuổi này đáng lẽ ra thấy chó cái cũng muốn lôi ra phối giống, sao thấy mỹ nữ cậu lại hờ hững như thế? Không phải khuynh hướng tình dục có vấn đề chứ hả?

Mồm thì nói mắt Quách Y Tinh vẫn không rời cặp đùi trắng phau phau và bờ mông tròn lẳn của cô gái, thèm thuồng không thôi:

- Ai bảo anh là em có vấn đề, không thấy em lúc nhìn chị dâu à?

Trương Thắng tức mình đốp lại, đừng nói chưa có bạn gái mà tới giờ y còn chưa đụng chạm vào cô gái nào, làm sao thấy mỹ nữ không nghĩ vẩn nghĩ vơ cho được, có điều cũng phải tùy từng lúc, mấy năm làn sóng phim ảnh Hong Kong rồi manga Nhật Bản ảnh hưởng lớn tới đại lục, các cô gái đua đòi theo, cô gái nào có chút nhan sắc chỉ sợ người ta không biết, ăn mặc thì mỗi ngày một cởi mở, cho dù là mùa đông không thiếu cảnh nữ sinh váy ngắn ca rô trên phố, nếu lúc nào cũng động cỡn như tên béo thì chẳng mấy chốc bị bệnh tim, mà nói mới nhớ, dám hắn bị bệnh tim vì hám gái lắm.

Ý nghĩ đó chỉ lướt qua đầu Trương Thắng, bình thường thì y cũng bình phẩm một hồi, hiện y theo đuổi chuyện khác, khu khai phát. Không phải Trương Thắng định giấu bạn bè ăn mảnh, mà tuy thấy đây là cơ hội hiếm có, song còn chưa có kế hoạch gì, không biết phải thao tác ra sao, nguy hiểm rất lớn, nên không nói vội.

Trước kia thuê nhà mở quán ăn cũng là do y kiến nghị trước, lúc đó nhất thời kích động, chỉ sợ lỡ mất cơ hội tốt, nên chẳng khảo sát gì đã ném cả tiền bồi thường nghỉ việc vào đó, dù sớm giao ước có lỗ cùng chia sẻ, y vẫn thấy mắc lỗi với Quách Y Tinh, y độc thân nhẹ nhàng rồi, người ta có vợ có con, trách nhiệm lớn, mà nguy hiểm lần này còn lớn hơn, nên không dám tùy tiện lôi hắn vào.

Mỹ nữ đã khuất bóng, Quách Y Tinh cũng hoàn hồn, chẳng chấp câu nói đùa của Trương Thắng về vợ mình, lại bắt đầu than thở:

- Còn làm gì được nữa đây, anh mày thân phú quý số mệnh nghèo hèn, về bàn bạc với vợ anh một phen, không thể ngồi không được, miệng ăn núi lở, trước tiên giúp cô ấy bán hàng, không thì về quê giúp cha vợ trồng rau rợ gì đó, rồi thong thả nghĩ cách. Cậu thì sao?

Trương Thắng nhún vai cười khổ:

- Em à, chưa có mục tiêu gì, cứ từ từ tìm, chắc rồi có cách thôi.

Quách Y Tinh gật đầu, lầm lũi đi một lúc nhìn đường nói:

- Anh về trước đây, giúp vợ anh chút, thuận tiện tâm sự với cô ấy.

Vợ hắn bày hàng ở cái chợ bán đồ second hand gần đó.

Nếu là lúc khác Trương Thắng sẽ đi cùng, chưa nói cái khác, chị dâu đó rất dưỡng nhãn, hiện lòng có tâm sự, chỉ nói:

- Vâng, anh đi đi, em cũng về nhà đây, có cơ hội chúng ta tụ tập.

Hai người bắt tay nhau, lên xe đạp, đi theo hai ngả.

Chiều rồi, mặt trời không gay gắt như trưa, nhưng đường nhựa nung cả ngày, bốc hơi nóng hầm hập, trên thiêu dưới nướng, Trương Thắng uể oải đạp xe, định về nhà trước, lại định tới khu Kiều Tây một chuyến, tìm hiểu tình hình xem có cơ hội nào ở đó không, nhưng có cơ hội thì làm được gì chứ? Muốn làm ăn phải có vốn liếng đã.

Trương Thắng cứ do dự mãi, đạp xe về nhà một hồi, chả hiểu nghĩ thế này lại rẽ ngoặt về phía Kiều Tây, đi một lúc lại quay đầu, mất nửa tiếng lòng vòng mới quyết định được.

Đạp xe đi qua mấy con phố, bỗng nhiên Trương Thắng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bên đường, cô gái mặc váy liền thân màu vàng nhạt, đang khoan thai bước đi, vòng eo nho nhỏ, đôi chân khẽ đưa, trời tuy nóng, nhưng vẻ đẹp đó khiến lòng người như có làn gió mát lịm phớt qua.

Đôi chân thanh tú, nơi mép váy chập chờn, trắng tới làm người ta cảm giác được cặp đùi thon thả bên trên mê đắm thế nào, đôi chân không gầy không béo, tỉ lệ vừa vặn. Còn cả bầu ngực mềm mại dưới lớp váy kia, đi ngang qua tạo cảm giác tựa lay động tựa không, chỉ biết tâm hồn Trương Thắng bị kéo cả vào đó.

- Tiểu Lộ!

Trương Thắng bất giác buột miệng gọi, gọi rồi lại hối hận.

Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy y, nhoẻn miệng cười:

- Anh Trương, thật khéo, anh đi đâu thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play