- Cám ơn ...

Thôi Trí Diễm lơ đễnh nhận lấy, một con mắt vẫn chú ý bên kia như chỉ sợ có kẻ bất thình lình lăn quay ra tắt thở:

Trương Thắng càng mừng thầm, chuẩn bị câu từ nói:

- Chủ nhiệm Thôi, chị cũng thấy rồi đấy, chúng tôi là công nhân giảm biên chế, cuộc sống gian nan, lại không hiểu làm ăn, thành ra không cách nào làm quán trở mình được. Anh ấy lại có bệnh tim nghiêm trọng, nếu cứ ngày ngày lo nghĩ chuyện kinh doanh, chẳng may lúc nào đó ...

Thôi Trí Diễm nhíu mày nhìn quán ăn, trông huơ trống hoắc, chẳng có lấy nổi một người khách, trừ một đầu bếp nhếch nhác trông khó tin tưởng, một phục vụ nãy giờ chẳng buồn ra hỏi han khách thì không có ai khác:

- Làm ăn buôn bán là phải có dũng khí chấp nhận nguy hiểm, hai anh như thế này làm tôi rất khó xử. Thôi, tôi đang bận việc bên chính phủ, không tốn thời gian ở đây nữa.

Nghe giọng Thôi Trí Diễm rõ ràng đã mềm hơn nhiều, Trương Thắng thừa cơ lấn tới:

- Chủ nhiệm Thôi, coi như cô làm việc thiện đi, cái nhà này thực chất trước kia để không chẳng ai thuê, lúc đó chúng tôi chưa hiểu tình hình nên mới nhận vào, ai ngờ cái khu này không kiếm tiền được, chúng tôi đâu muốn thế, nhưng cắn răng cầm cự nửa năm rồi, không cách nào xoay chuyển được. Không nói dối cô, từ khi mở cái quán ăn này tôi mới chú ý, cái con đường trước trường ĐH điện lực còn tấp nập hơn, nhưng thuê 1 tháng có 1200 đồng thôi, nơi này những 2000, anh tôi vì ngày đê, suy nghĩ lo lắng quá độ mà bệnh thêm nặng.

Quách Y Tinh nằm như lợn chết dưới sàn rên một tiếng phụ họa.

Thôi Trí Diễm thiếu chút nữa gây chết người, không còn mạnh miệng được nữa, cùng anh rể đưa mắt trao đổi, nói:

- Tôi hiểu cái khó của các anh ... có điều tôi chỉ làm theo hợp đồng mà thôi, lại không phải ép các anh thuê nhà. Hiện giờ tôi có chút việc gấp ... Vậy đi, tối nay để tôi thương lượng với anh rể tôi, mai sẽ trả lời, các anh đừng nóng, chúng tôi không phải là người không thông tình đạt lý.

Trương Thắng nhẹ người, Quách Y Tinh cũng mừng rỡ, định ngồi dậy nói vài câu tốt đẹp, không ngờ mới hơi nhổm người lên thì bị đá một phát vào eo, đau đớn "hự" một cái.

- Sao rồi?

Thôi Trí Diễm mặt tái nhợt, vội hỏi:

- Hay là gọi cấp cứu?

Cú đá kia tất nhiên của Trương Thắng, y đang mong Quách Y Tinh giả lợn chết để lợi dụng đàm phán với người ta, tên này ngồi dậy thì xôi hỏng bỏng không, may Quách Y Tinh không ngốc, đang định chửi vội nuốt lại, tận dụng luôn cơ hội co giật vài cái, làm như sắp chết tới nơi, khiến hai người kia lại cuống cả lên.

Trương Thắng ngồi xuống xoa ngực cho hắn, sầu thảm nói:

- Uống thuốc xong cần một thời gian mới bình thường lại, bệnh này đi bệnh viện cũng không ích gì .. Ài chẳng biết sống thêm được bao lâu nữa.

- Được rồi, tôi bận công việc, đi trước, mai chúng ta bàn bạc tiếp.

Thôi Trí Diễm thấy dưới chân nằm tên béo chẳng biết khi nào thì nhắm mắt xuôi tay, chỉ muốn rời chỗ thị phi này cho nhanh, háy mắt với Diệp Tri Thu rồi vội vàng ra ngoài, tới cửa quán rèm hạ xuống mới hỏi nhỏ:

- Liệu có phải bọn họ đóng giả không?

- Không phải, thật đấy.

Diệp Tri Thu xoa xoa tay, căng thẳng nói:

- Cách đây mấy tháng có một đám sinh viên tới xem đá bóng rồi xảy ra va chạm đánh nhau, hai bọn chúng ra can, tên béo bị trúng một cú đấm nằm vật ra đất, lúc đó còn tưởng đi luôn rồi cơ.

Thôi Trí Diễm lúc này mới hết hẳn hoài nghi, không nói gì thêm, lên xe đi mất.

Trương Thắng đứng sau cửa ngó thấy bọn họ đi cả rồi mới hí hửng chạy về, đỡ Quách Y Tinh lên:

- Anh Quách, anh phát bệnh quá đúng lúc rồi, sao trước kia chúng ta không dùng chiêu này sớm chứ? Em nghe chừng bọn họ sợ rồi, hai chúng ta nói không chừng thoát khỏi cục nợ này.

Quách Y Tinh lúc này lại không vội ngồi dậy nữa, bệnh của hắn mỗi lần tái phát nếu không uống thuốc kịp thời sẽ cực kỳ nguy hiểm, rên một tiếng đưa tay lần mò thứ để ở ngực, bộ dạng cứ như phải nộp đảng phí lần cuối, nước mắt ngắn dài:

- Chuyện đó khoan mừng vội, người anh em à, anh chú vừa rồi đúng là dạo quanh Quỷ Môn Quan một vòng đấy, khi đó chẳng hiểu sao, đầu óc tỉnh táo lắm, anh cứ nghĩ, nghĩ ... Nếu chẳng may anh có mệnh hệ gì, thì thằng khốn nạn nào hưởng vợ anh đây? Con anh làm sao đây, nghĩ chỉ muốn khóc.

Tên béo này sức khỏe không tốt, công việc chẳng ra sao, vẻ ngoài thì chẳng khen nổi, thế nhưng cô vợ của hắn thì cực phẩm, như trái quả chín mọng nước, ai trông cũng muốn cắn một cái.

Vợ hắn tên rất nhà quê, Triệu Kim Đậu, tên thì quê kệch nhưng Đậu Đậu cô nương lại là một đại mỹ nhân ai nhìn cũng nuốt nước miếng, vì hộ khẩu ở nông thôn, tên béo đường đường là công chức nhà nước ở thành phố, thế nên mới cưới được cô vợ xinh đẹp, nếu con gái thành phố xinh bằng một phần như thế thôi cũng chả tới lượt hắn, cho nên Quách Y Tinh suốt ngày nhớ vợ.

Hiện chuyện có cơ giải quyết, tâm sự trong lòng nhẹ phần nào, Trương Thắng đùa với hắn:

- Anh Quách, anh cứ yên tâm đi, hai anh em ta không phải ruột thịt nhưng còn thân hơn ruột thịt, nếu anh đi rồi, con trai anh sẽ là con em, vợ anh cũng là vợ em, em nhất định nuôi chị dâu thật trắng trẻo ...

- Cút đi!

Quách Y Tinh chẳng biết lấy đâu ra sinh khi bật dậy co chân đá, ý định cũng là muốn báo thù cú đá lúc nãy, nhưng Trương Thắng có chuẩn bị cười lớn tránh được.

Đùa một chút lòng nhẹ nhõm hơn, Quách Y Tinh ngồi dậy, cái tay để ở ngực lúc này lấy ra từ túi áo một tấm ảnh, hiền từ đưa bàn tay nần nẫn thịt vuốt ve:

- Cậu xem đi, thằng bé trông giống anh chưa?

Đó là bức ảnh bản thân, Quách Y Tinh mặc véc tây bế con trai, hai cha con đúng là như đúc từ một khuôn ra, Trương Thắng ve cằm gật gù:

- Đúng là giống y xì đúc, nếu không chị dâu xinh đẹp như thế, anh lại không phán đoán nổi có phải con mình không, hô hô hô.

- Cậu đừng có đùa được không hả? Anh đang thương tâm đây này.

Bệnh tim đã dịu xuống, bệnh đa sầu đa cảm lại trồi lên, Quách Y Tinh lần này không nổi giận mà thương cảm nói:

- Thắng này, không biết trong lòng cậu có cảm giác giống anh không, nói thật với cậu, nếu một người biết mình có thể sẽ chết lúc nào, người đó sẽ vô cùng trân trọng những thứ trước mắt, đặc biệt yêu thương người thân cận, thật đấy. Báu vật lớn nhất của anh là đứa con này, anh không nỡ để nó lại cô khổ, thằng bé giống anh quá nhỉ ...

Trương Thắng nghe hắn hỏi chuyện này không biết bao nhiêu lần, mới đầu còn xúc động, giờ thì nhàm rồi, không buồn tiếp, ngáp dài:

- Giống, với anh là an ủi lớn, cơ mà với thằng nhóc mà nói lại là sự bi ai.

Quách Y Tinh không chú ý lắm, cười toe toét:

- Cậu nói đúng lắm, nó là sự an ủi của anh ... Hả, cậu nói cái gì, Thắng! Thằng chết tiệt kia! Đứng lại đó.

Bình thường Quách Y Tinh vốn chẳng đuổi kịp Trương Thắng nói gì tới bệnh còn chưa khôi phục hoàn toàn, căm tức nhìn theo bóng Trương Thắng đã chạy xa, quát phục vụ đang đứng xem náo nhiệt:

- Hôm nay không có khách nữa đâu, chúng ta quét dọn đóng cửa sớm thôi.

Vì nghe thấy quán sắp ăn đóng cửa, phục vụ liền không còn chút cung kính nào với ông chủ nữa, đáp một câu cho có lệ, lười biếng đi cầm cái chổi, phất chỗ này một nhát, chỗ kia một nhát, ứng phó cho xong.

Nhìn tình cảnh đó, Trương Thắng cũng chẳng trách người ta được, chỉ thở dài, tự mình thu dọn, tay cầm khăn vải, lau mặt bàn dầu mỡ, lòng nghĩ :" Quán cơm đóng cửa rồi, cho dù chủ nhà buông tha cho thì sau này làm gì đây?". Càng nghĩ càng thấy bế tắc, tay cầm miếng vải cứ lau đi lau lại một chỗ mà không biết, bất giác nhìn thấy cái kẹp giấy, là từ tập hồ sơ của Thôi Trí Diễm rơi ra, mới nhớ tới lúc đó vô tình nhìn thấy tiêu đề "Báo cáo liên quan tới lập hạng mục khu khai phát sản nghiệp kỹ thuật cao Kiều Tây"!

Câu đó có ý gì? Kiều Tây là vùng ngoại ô, không xa lắm, đi xe đạp hơn nửa tiếng là tới, nơi đó có hai cái thôn nhỏ và bãi đất hoang, chính phủ muốn khai phát gì ở đó? Còn nhớ mấy năm trước chính phủ xây đường quốc lộ ở bên thôn Thái Bình, thế là giá đất hai bên đường tăng vòn vọt, vậy thì nếu khai phát khu Kiều Tây ...

Hai mắt Trương Thắng sáng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play