Khách sạn Long Phượng là khách sạn đầu tiên được xây dựng ở khu khai phát, bây giờ đã xây thêm hai cái nữa rồi, luận quy mô và độ sang trọng, khách sạn Long Phượng không còn đứng đầu nữa, nhưng dù sao nó có cái thanh danh đi đầu, cho nên rất nhiều người ở đây vẫn coi nó là khách sạn số một.
Phòng bao cực lớn ở tầng 3, trên bàn có hơn mười món ăn, chỉ có bốn người ngồi, có vẻ hơi trống trải.
Trương Thắng kể chuyện ở trong trại, nhưng y chỉ chọn chuyện vui mà kể, như chuyện đám ngốc phòng số 2 trốn tù thế nào, ông giáo đạo văn của Lỗ Tấn ăn đòn ra sao, đến cả Tiểu Phác suýt bị hiểu lầm làm thỏ của y, đêm ngủ ôm đít cũng kể, cứ như là mình vừa đi nghỉ mát một chuyến vậy, không ngừng mời rượu ba người kia, chẳng mấy chốc đã ngà ngà say.
Chung Tình cũng thế, cô kể rất hời hợt chuyện công ty trong lúc Trương Thắng không có nhà, hai người kia được cô dặn trước, nên ậm ừ phụ họa.
Hắc Tử cắm đầu uống rượu, thấy Trương Thắng ăn uống cười nói vui vẻ, trong lòng khó chịu, hai mắt đỏ bừng, đập bàn rầm một cái: - Anh Trương, tôi mồm miệng vụng về, không biết ăn nói, chỉ biết nói thế này, lúc đó công ty thê thảm thế nào, anh không tưởng tượng ra đâu... Hoàn toàn không giống chị Chung nói.
- Hắc Tử, giám đốc vừa mới ra, chúng ta nói chuyện vui thôi, uống đi, đừng nói nữa. Chung Tình trừng mắt nâng chén ngăn cản:
Hắc Tử khá sau rồi, vung tay lên: - Đừng, chị Chung, em rất nể chị, luôn nghe chị, nhưng hôm nay chị phải để em nói, con người em không giữ được tâm sự trong lòng, hôm nay, không nói ra... em không thoải mái.
Chung Tình vẫn còn muốn khuyên, nhưng Trương Thắng mỉm cười lắc đầu, ý bảo để hắn nói, y mời rượu nhiều, nhưng uống không nhiều, tuy hơi say nhưng vẫn còn tỉnh táo lắm, trầm tư mân mê ly rượu lắng nghe.
- Anh Trương... anh biết không, chị Chung, chị ấy ... bị, đám chó má kia ép, khi đó cả công ty... con mẹ nó, chúng nó bao vây đòi hàng, đòi ăn cướp... Hắc Tử nói năng có phần lộn xộn: - Khi ấy, nếu không có chị Chung, chưa đợi chính phủ tới tra xét, bọn chúng đã cướp sạch rồi, đến cả viên ngói cũng chẳng còn đâu. Mẹ nó, em... dùng dao dọa, mà chúng nó cũng không sợ thì anh biết rồi đấy, bọn đó chỉ biết tiền thôi, không nể nang gì cả. - Lúc đó, anh Quách bị bệnh tim tái phát, vào bệnh viện chưa khỏe đã đòi về... còn chị Chung, một con đàn bà... Hắc Tử tự tát bốp một cái: - Lỡ mồm, em lỡ mồm, quen rồi... Chị Chung, một người phụ nữ, làm sao chống lại được lũ lưu manh vô lại đó? Chị ấy mượn em con dao, chặt tay...
- Hắc Tử, say rồi, đừng nói nữa.
Hắc Tử gân cổ lên: - Em say bao giờ? Anh Quách, anh nói xem... Em nói có sai không? Anh Trương, nhát dao đó... may mà em đẩy lệch đi, nếu không, tay trái chị Chung... tới giờ tay chị ấy còn không nhấc nổi vật nặng...
Trương Thắng ngỡ ngàng quay sang nhìn Chung Tình không chớp, Chung Tình chạm vào ánh mắt của y, tim nảy một cái, né tránh, cô phát hiện, Trương Thắng căn bản không hề say.
- Cái công ty còn cầm cự được là nhờ chị ấy, cả đời này em phục... nhất chị ấy, cốc này uống vì chị ấy.
Hắc tử nói xong không đợi Trương Thắng nâng ly, đã đưa tay cụng mạnh vào ly của y, ngửa cổ uống cạn, lại lè nhè kể: - Chưa, chưa hết đâu, về sau... có cái thằng què, à họ Sở, chính là thằng khốn bị anh đuổi khỏi công ty, nó thuê bọn lưu manh, bắt... cóc chị Chung, làm gì?... Muốn chị ấy lấy chứng cứ hại anh, chị Chung không nghe, chúng nó có bốn thằng, chị ấy xinh đẹp như vậy, anh nghĩ mà xem... Con mẹ nó, chuyện không nhẹ nhàng như chị ấy nói đâu... Nếu không phải trời có mắt, em may mắn ở đó tới kịp cứu người thì … chị Chung hết rồi...
Trương Thắng vẫn cứ nhìn Chung Tình, chưa hề rời mắt đi một giây, mặt Chung Tình càng lúc càng đỏ, như con dâu mới ra mắt cha mẹ chồng.
- Tôi biết rồi Hắc Tử, cám ơn cậu đã nói ra... Hắc Tử, anh béo, chúng ta cạn, cám ơn mọi người.
Trương Thắng đích thân đứng lên rót bia cho hai người họ, nhưng không rót cho Chung Tình, uống cạn trước:
Không khí bữa ăn trầm hẳn xuống, Quách Y Tinh lấy thuốc lá ra hút, bật lửa tới vài lần mới châm được điếu thuốc, chẳng biết vì say hay vì nguyên nhân khác, làm như thuận miệng hỏi: - Thắng, bây giờ cậu về rồi, có tính toán gì?
Hắc Tử cũng ngồi thẳng lên, ợ hơi rượu rất lớn: - Đúng... Đúng... Anh Trương, anh có... An bài gì, nói nói chúng ta cùng tính.
Chung Tình cầm khăn ăn lau miệng, bình đạm nói: - Trước kia giám đốc chuyển cổ phần sang tên chúng ta, thực ra mọi người đều biết, căn bản không có chuyện chuyển nợ từ công ty mẹ sang công ty con, ngược lại, nợ công ty con còn chuyển lại tới công ty mẹ, giám đốc đã tách lấy phần tài sản sạch nhất giao cho chúng ta, bây giờ giám đốc về, tất nhiên nên giao lại. Giám đốc, toàn bộ sổ sách tôi đã làm xong, chỉ cần một chữ ký của anh.
Trương Thắng chụm hai tay lại chống cằm, mắt liếc nhìn Quách Y Tinh và Hắc Tử.
Quách Y Tinh cúi đầu, rít thuốc liên tục, không nhìn y, Hắc Tử muốn nói gì đó, nhưng thấy Quách Y Tinh không nói lại thôi, ở đây tiếng nói của hắn phân lượng nhẹ nhất.
Chung Tình nhìn thái độ hai người đó, khẽ ném khăn ăn xuống bàn: - Có điều giám đốc, chúng tôi theo anh chạy đôn chạy đáo, ra sức không ít, không có công lao cũng tốn sức đúng không, thế nào cũng phải được chút gì đó chứ, 10% cổ phần cho mỗi người, tôi thấy là hợp lý, anh Quách, tôi nói đúng không?
Quách Y Tinh bị Chung Tình điểm danh, muốn tránh không được, cười khan: - Nói đúng, tiền đúng là thứ tốt, nhưng tình nghĩa không còn, tiền làm quái gì? Chúng ta là anh em, cậu sẽ không bạc đãi tôi, giám đốc Chung đã giao, tôi cũng giao...
Trương Thắng đột nhiên cười lớn: - Được rồi, tôi chỉ cần câu này của mọi người, tâm ý đó là đủ. Có điều mọi người đang làm rất tốt, cần gì giao lại nữa, cũng không cần gộp lại như xưa, cái chức tổng giám đốc, tôi chán rồi...
Trương Thắng vẫn tiếp tục nói: - Còn giao cổ phần ra càng nực cười, mọi người coi tôi là ai? Trước kia giặc tới dưới thành, tôi một mình rời đi, nếu không có mọi người vất vả chống đỡ, giờ tôi mất trắng rồi... Số cổ phần còn lại của tôi ở mỗi công ty thế là đủ, cám ơn mọi người. Rồi đứng lên nâng ly: - Mọi người đều làm tốt như thế, tôi yên tâm rồi, ha ha bây giờ tôi không cần làm việc, ngồi không hưởng lợi, lòng áy náy mới đúng. Nào, rót đầy, tôi thực lòng cảm kích mọi người, chúc mọi người làm ăn ngày càng phát đạt...
- Giám đốc... Chung Tình dậm chân gọi:
- Uống!
Trương Thắng hô to át đi, Chung Tình hậm hực không nói nữa.
Quách Y Tinh và Hắc Tử cực kỳ bất ngờ, lúng túng nâng ly lên, trên mặt không che dấu được vui mừng và kích động.
Bốn người rời khách sạn Long Phượng, Quách Y Tinh khoác vai Trương Thắng, luôn mồm mời y tới nhà mình chơi, nhiệt tình gấp đôi trước bữa cơm, muốn buổi tối hai anh em uống thêm một trận nữa.
Chung Tình nhịn suốt cả một buổi rồi, chen vào: - Phải tới chỗ tôi trước, chợ thủy sản tới 3 giờ là đóng cửa rồi, chỉ còn hơn nửa tiếng nữa thôi, hai người không biết ưu tiên nữ giới trước à?
Ba người bọn họ không ai dưới quyền ai, nhưng Quách Y Tinh và Hắc Tử trong lòng rất phục Chung Tình, không tranh nữa, liền hẹn mai mời Trương Thắng rồi ai về nhà nấy, hai người kia vừa đi, Chung Tình thu lại nụ cười, tự mình lên xe trước, không thèm nhìn Trương Thắng.
Trương Thắng bật cười mở cửa xe đi vào.
Xe phóng vèo đi, vòng tới cửa sau chợ thủy sản đi vào, Chung Tình chẳng nói chẳng rằng, như Trương Thắng làm chuyện có lỗi với cô vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT