Trong một gian phòng nhỏ đơn sơ ở Trung tâm cứu trợ động vật, Tiểu Lộ và Liễu Vũ vừa mới tắm rửa xong, tóc còn ướt, người tỏa mùi thơm nhẹ của sữa tắm, ngồi trên giường kể chuyện.
- Mẹ, sau đó thế nào?
Cô bé mẹ chết sớm, bây giờ còn chưa tới 4 tuổi, Liễu Phong khi còn sống tuy có cố gắng, nhưng dù sao nam nhân ở chuyện này không chu đáo bằng nữ giới, Liễu Vũ đột nhiên mất đi cha, bản năng tìm chỗ dựa, mau chóng tiếp nhận Tiểu Lộ là mẹ mới của mình.
Tiểu Lộ đối xử với cô bé rất tốt, đa phần do bản thân cô thời nhỏ gặp chuyện tương tự, cô muốn đem toàn bộ hơi ấm gia đình đã mất thực hiện trên người Liễu Vũ.
- Về sau cô ấy về bên cạnh chú thím, cùng họ sống hạnh phúc suốt đời.
Liễu Vũ mở tỏ mắt hỏi: - Nhưng hoàng tử thì sao ạ, không tới tìm cô ấy sao?
Tiểu Lộ lấy làm lạ nghiêng đầu qua: - Trong chuyện mẹ kể làm gì có hoàng tử?
- Chuyện nào cũng có hoàng tử cưới ngựa trắng tới đón cô gái đi, rồi cả hai sống hạnh phúc bên nhau suốt đời mà. Liễu Vũ nói rất hiển nhiên:
- À, vì cô gái còn nhỏ, hoàng tử phải đợi lớn lên mới đón về.
Liễu Vũ hiểu ra, nó lại hỏi: - Mẹ, ai cưỡi ngựa trắng đều là hoàng tử đúng không?
- Không hẳn như thế, Đường Tăng cũng cưỡi ngựa trắng mà.
Liễu Vũ tay chống cằm, nhíu mày không biết nghĩ cái gì: - Nhưng mà Đường Tăng trọc đầu, không cưới được vợ.
Tiểu Lộ phì cười, nhéo chóp mũi Liễu Vũ: - Bé hạt tiêu, cái gì cũng biết, yên tâm, con mẹ lớn lên, người cưỡi ngựa trắng đến đón, nhất định không phải là hòa thượng trọc đầu. Tóc khô rồi, chuyện hết rồi, đi ngủ thôi, mẹ tắt đèn đây.
Đèn tắt đi, Liễu Vũ chui vào chăn, được một lúc lại thò đầu ra: - Mẹ, mẹ lớn rồi, có phải sẽ có hoàng tử tới đón mẹ không? Mẹ sẽ không bỏ con lại chứ?
Tiểu Lộ thất thần chốc lát, buồn bã nói: - Mẹ có con rồi, hoàng tử không tới đón đâu.
- Vì sao ạ, con ngựa không chở được hai người sao?
- Đúng thế, trừ khi là Bạch Long mã, nếu không thì không chở được.
- Nếu cưỡi Bạch Long mã thì người ta là Đường Tăng rồi, con không thích đầu trọc, khó coi lắm.
Tiểu Lộ đang thương cảm cũng bị câu nói ngây thơ của cô bé làm cười khúc khích.
….. ……
Đúng sáu giờ sáng Trương Thắng mở mắt ra, bên tai tựa hồ vang lên tiếng chuông điện gấp gáp, đang định gấp chăn đệm mới nhớ ra mình đã về nhà rồi, xoa cái đầu trọc lọc, thả người xuống cảm thụ độ êm ái của cái giường, sau đó chùm gối ngủ tiếp.
Định ngủ cho hết ngày luôn, nhưng cố lắm đến 9 giờ là không sao ngủ tiếp được nữa, điện thoại liên tiếp gọi tới, Chung Tình muốn lái xe tới đón, nhưng Trương Thắng từ chối.
Đủng đỉnh đánh răng rửa mặt xong, Trương Thắng ra ngoài tiểu khu bắt taxi.
- Tới đường Thúy Bình, khu khai phát Kiều Tây.
Xe đi chưa được năm phút, Trương Thắng đổi ý: - Tới quảng trường Hòa Bình.
Tài xế đổi hướng, Trương Thắng thở dài: - Thôi, đi Kiều Tây.
- Anh ơi, hơi chỗ này một phía đông, một đằng tây, rốt cuộc là anh muốn đi đâu?
- Vậy quảng trường Hòa Bình... Trương Thắng hạ quyết tâm: - Đỗ bên quán lẩu Ba Thục là được.
- Lẩu Ba Thục...? À anh nói tới nhà hàng Thục Hương, nó đổi tên mấy tháng rồi.
Trương Thắng căng thẳng chà chà mặt: - Chắc là thế, nó ở ngã ba đường Thúy Bình và quảng trường.
- Vậy đúng nó rồi!
Tiệm bán hoa Ái Duy Nhất không khác gì trước kia, Trương Thắng xuống xe ở cửa nhà hàng Thục Hương, đứng đó một lúc, hút tới điếu thuốc thứ ba mới có dũng khí đi qua.
Trịnh Lộ từ sớm đã ra chợ nhập hàng, không ở tiệm, Tiểu Lộ đang quét dọn bên trong.
- Mẹ, mẹ, con của Củ Lạc có một con mở mắt nhìn con đó. Liễu Vũ từ sân sau chạy ù ra, từ xa đã gọi mẹ rất to:
Tiểu Lộ đặt chổi xuống, giang tay ôm cô bé vào lòng: - Hư quá, lại đi trêu chó con rồi, cẩn thận nó giận cắn ngón tay đấy. Hôm qua mẹ dạy con bốn chữ, con đã viết được chưa?
- Rồi... Liễu Vũ đáp nhỏ xíu:
- Thật không? Tiểu Lộ thấy cô bé nói thế, nghĩ nó nói dối, vỗ cái mông nó một cái: - Được, lấy phấn ra, để mẹ xem con đã nhớ chưa?
Khi hai mẹ con vào sân sâu, Liễu Vũ mới nói: - Mẹ, vừa rồi có một người đứng ở cửa, trông hung dữ lắm.
Tiểu Lộ đoán là khách, quay ra thì chẳng thấy ai: - Làm gì có.
- Có mà, là người trọc đầu, như cái bóng đèn ấy, nhưng ánh mắt dữ lắm, con sợ.
- Hi hi. Tiểu Lộ không nghĩ nhiều, dặn: - Không được vô lễ, sau này nếu thấy người trọc đầu hoặc đi lại không bình thường, đừng có nói trước mặt họ, biết chưa? Như vậy là không lễ phép, không ngoan, đi, để mẹ kiểm tra xem con học bài thế nào.
....
Trương Thắng ngồi dựa vào cửa sổ taxi, chút hi vọng cuối cùng đã tắt ngấm.
Y vẫn còn ấn tượng với cô bé gọi Tiểu Lộ là mẹ đó, mấy tháng trước y từng thấy cô bé đó làm nũng đòi Tiểu Lộ đi gói bánh bao, cũng thấy cha cô bé, khi ấy cô bé còn gọi là "dì Tiểu Lộ". Thì ra bạn trai của Tiểu Lộ là người đó, đã gọi là mẹ rồi, vậy hai người họ hẳn là đã, đã...
Nghĩ tới cảnh Tiểu Lộ trong vòng tay nam nhân khác, Trương Thắng chỉ muốn cho một mồi lửa đốt cháy cái tiệm hoa đó, nhưng rốt cuộc, lỗi bắt đầu là ở y, cha nói, làm nam lòng dạ phải rộng rãi, y làm được rồi, y bỏ đi, chỉ là quá đau.
Trương Thắng mũi khịt mạnh, ngửa mặt nuốt nước mắt vào lòng, quên đi, không phải của mình thì giữ cũng không được, Tiểu Lộ đã tìm được chỗ gửi gánh hạnh phúc cả đời, chúc em cả đời hạnh phúc bình an...
Chiếc xe taxi dừng lại trước cổng tổng công ty tài chính Bảo Nguyên, nơi này đã bị phong tỏa, chợ thủy sản và kho lạnh vốn cùng khuôn viên, bây giờ đã xây một bức tường cao ngăn cách, mở một cửa ra vào khác.
Trương Thắng xuống xe, Chung Tinh, Quách Y Tinh và Hắc Tử nhận được điện thoại đã đợi từ trước.
- Thắng! Quách Y Tinh kích động đi lên trước, ôm chặt lấy nhau, tiếp đó là Hắc Tử.
Hai người họ lùi ra, Chung Tình đi tới định bắt tay y, nhưng Trương Thắng giang tay ôm cô vào lòng, Chung Tình hơi cứng người một chút, sau đó từ từ thả lỏng, khẽ ôm lại y.
- Cuối cùng cậu đã về.
- Anh Trương, chị Chung an bài một bàn tiệc lớn tẩy trần cho anh, chúng ta đi thôi, ở khách sạn Long Phượng, tới đó vừa ăn vừa nói.
Hai tên thô tâm kia chẳng để ý, oang oang nói.
Trương Thắng buông Chung Tình ra, cười: - Được gặp mọi người thật tốt.
- Giám đốc, lên xe. Chung Tình dẫn Trương Thắng tới bên chiếc Santana, mấy cái ô tô nhập ngoại của công ty bị sung công bán đấu giá rồi, cô mua chiếc xe này, vẫn còn khá mới, quan trọng bây giờ là phải được việc, không cần thể diện nữa: - Tôi vốn muốn để nhân viên cao trung tầng ba nơi toàn bộ xuất hiện chào đón, thanh thế càng lớn càng tốt, cho những kẻ đợi chê cười giám đốc phải ngậm miệng. Có điều anh Quách nói, giám đốc không thích phô trương, lại vừa về, bạn bè lâu năm có nhiều chuyện muốn nói, đám người kia tới ngoài nịnh bợ chả được tích sự gì, nên chỉ có ba người chúng tôi.
- Ha ha ha, đúng là anh béo hiểu tôi nhất. Trương Thắng cười lớn choàng vai Quách Y Tinh cười to hơn thường lệ rất nhiều, nếu anh Văn ở đây đã nghe ra nụ cười này có vấn đề, ba người kia đang hưng phấn đều không để ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT