Tống Thừa Ân vừa bưng chén rượu thì Ngạn Kim Tiêu xồng xộc bước vào.
Y bước nhanh đến bàn Tống Thừa Ân với vẻ mặt phấn khích cực kỳ. Kim Tiêu giả lả cười vừa nói :
- Tống đại ca, có tin mừng dành cho Tống huynh đây.
Thừa Ân nhìn Kim Tiêu.
- Ta biết Kim Tiêu ngươi định nói gì?
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Đây là một cái tin hoan hỷ cho Tống đại ca. Một cái tin mà tiểu đệ phải uống mừng với Tống huynh.
Nói dứt lời Kim Tiêu bưng lấy tịnh rượu chuốc ra chiếc chén thứ hai, rồi bưng chén nhìn Tống Thừa Ân.
- Ngạn Kim Tiêu đệ chúc mừng Tống huynh.
Nói dứt lời Kim Tiêu dốc chén rượu uống cạn trong khi Thừa Ân vẫn không uống.
Chàng đặt chén xuống bàn.
- Tin gì mà Kim Tiêu phấn khích mừng như vậy.
- Sát Thủ Vô Diện đã bị Song Tàn Lãnh Diện xé xác làm hai rồi. Chuyện này không đáng mừng đáng vui sao. Xem như gã hung thủ giết tân nương Dương Đình Tuyết Anh của huynh đã đền tội. Tống huynh không cần phải ra tay thì cũng có người khác ra tay lấy lại sự công bằng cho Dương Đình Tuyết Anh tỷ tỷ.
Kim Tiêu rít một luồng chân khí, chắt lưỡi rồi nói tiếp :
- Đúng là ác giả ác báo. Gieo nhân nào gặp quả nấy. Sát Thủ Vô Diện cuối cùng cũng phải đền tội ác mà thôi.
Kim Tiêu nhìn Thừa Ân.
Vẻ mặt Thừa Ân chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì mà như có một lớp sáp được trét lên trên vừa lạnh lùng vừa vô cảm cực kỳ.
Thấy vẻ mặt bất nhẫn của Tống Thừa Ân, Ngạn Kim Tiêu giả lả hỏi :
- Nghe tin này, Tống huynh không vui à?
Kim Tiêu nói vừa dứt câu thì Thừa Ân đập tay xuống bàn.
Chát...
Chén rượu đầy của Tống Thừa Ân bật lên cao ngang tầm mắt. Ngay lập tức một đạo chỉ phát tác điểm vào chén rượu. Chén rượu lao vụt đi, lướt qua búi tóc của Ngạn Kim Tiêu. Âm thanh xé gió đập vào thính nhĩ của Kim Tiêu, khiến chàng đờ đẫn.
Kim Tiêu buột miệng nói :
- Tống đại ca.
Thừa Ân nhìn vào mắt Kim Tiêu nhạt nhẽo nói :
- Ngạn Kim Tiêu! Thật ra ngươi đang có ý gì. Phải chăng ngươi muốn thoái thác những gì mà Thừa Ân kỳ vọng vào ngươi.
Kim Tiêu lắc đầu khoát tay :
- Không không. Đệ đâu có thoái thác những kỳ vọng của huynh đã gắn cho đệ chứ.
- Hừ... Thừa Ân biết Kim Tiêu có thể nhận ra tấm hài kịch trơ trẽn của Song Tàn Lãnh Diện nhưng vờ không biết.
Buông một tiếng thở dài, Thừa Ân từ từ ngồi trở lại ghế. Y chuốc rượu ra chén Kim Tiêu rồi bưng uống với vẻ mặt trầm tư suy tưởng. Đặt chén xuống bàn, Thừa Ân nhìn Kim Tiêu, ôn nhu nói :
- Sát Thủ Vô Diện chết dễ dàng vậy sao? Lại chết bởi tay hai gã kiếm môn khách của Mạc Cự Kiếm trang Trang chủ. Hai gã đó nếu so với Mạc Cự thì chỉ đáng là những hình nhân để lão dụng kiếm, thế mà Sát Thủ Vô Diện lại đường đường chính chính bị xé xác bởi Song Tàn Lãnh Diện ngay trước mặt bao nhiêu người. Sát Thủ Vô Diện chết dễ dàng như vậy thì đâu có bản lĩnh giết sư kiếm Mạc Cự.
Kim Tiêu buột miệng thốt :
- Ơ...
Thừa Ân khoát tay.
- Ngạn Kim Tiêu! Ta biết tâm tưởng của ngươi lúc này không muốn nhúng tay vào chuyện này nên bất cứ điều gì có liên quan đến Sát Thủ Vô Diện cũng là điều để ngươi lợi dụng đặng thoái thác những gì Thừa Ân đặt vào ngươi. Có đúng như vậy không?
Kim Tiêu vuốt cằm, nhìn Thừa Ân nói :
- Kim Tiêu vốn dĩ không có sự thông minh thâm sâu như Tống đại ca, nên không nghĩ được như đại ca.
Thừa Ân lắc đầu :
- Không! Ngạn Kim Tiêu thừa trí thông minh nhận ra điều đó. Nếu Ngạn Kim Tiêu không thông minh thì không phải là Đạo Soái Dương Châu.
Buông một tiếng thở dài, Thừa Ân nói tiếp :
- Kim Tiêu còn biết, nếu như bị lôi kéo vào chuyện, chẳng khác nào tự treo sinh mạng dưới đao kiếm trùng trùng.
Kim Tiêu im lặng không đáp lời Thừa Ân, mãi một lúc mới nói :
- Hình như điều gì huynh cũng nghĩ ra cả, biết trước được tất, thế nhưng huynh lại không biết Sát Thủ Vô Diện là ai.
- Chính vì vậy, Thừa Ân mới nhờ đến Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu miễn cưỡng :
- Nếu biết Sát Thủ Vô Diện, Ngạn Kim Tiêu sẽ nói Tống huynh ngay.
Nói rồi Kim Tiêu nặn nụ cười xởi lởi với bộ mặt thật nực cười.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Kim Tiêu có chuyện phải đi đây. Tống đại ca có cùng đi với Kim Tiêu không. Nếu như Tống đại ca sợ Kim Tiêu bỏ trốn thì cứ theo Kim Tiêu. Còn như tin Ngạn Kim Tiêu không bỏ trốn thì cứ ở đây chờ Kim Tiêu.
- Một khi Tống Thừa Ân đã biết ngươi rồi... Ngươi không bỏ trốn khỏi Thừa Ân được đâu.
- Ngạn Kim Tiêu thừa biết điều đó mà.
Vừa nói Kim Tiêu vừa bưng chén rượu không nhưng rồi lại đặt xuống bàn.
Nhìn vào mắt Thừa Ân, Kim Tiêu nói :
- Tống huynh tin Kim Tiêu chứ?
- Có thể tin và cũng có thể không.
Điểm nụ cười gượng, Kim Tiêu giả lả nói :
- Nếu không tin thì Tống huynh đã không tìm đến Ngạn Kim Tiêu.
Nói rồi, Ngạn Kim Tiêu quay bước đi thẳng ra cửa. Thừa Ân nhìn theo từng bước chân của Ngạn Kim Tiêu với vẻ trầm mặc suy tư.
Rời khỏi thư phòng của Thừa Ân trong phòng khách điếm, Kim Tiêu vừa đi vừa nghĩ :
- "Đồ ôn dịch.. Tại sao tự dựng bổn công tử vướng vào chuyện này chứ. Thừa Ân.... Huynh đã biết Kim Tiêu vướng vào chuyện này chẳng khác nào tự treo mình dưới đao kiếm trùng trùng, lành thì ít dữ thì nhiều, tâm chí không biết sống chết lúc nào. Biết như vậy rồi, Thừa Ân huynh vẫn đặt Ngạn Kim Tiêu vào tử lộ. Tổ cha huynh."
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, dừng bước ngay trước sân khách điếm. Kim Tiêu lầu bầu nói :
- Kim Tiêu cũng thương cảm với huynh, nhưng đây là chuyện trả thù hận của huynh. Tại sao cứ phải buộc Ngạn Kim Tiêu chen chân vào. Xét cho cùng cũng tại lão huynh ôn dịch của Kim Tiêu. Tại sao lại thố lộ thân phận của Kim Tiêu cho Tống Thừa Ân biết. Chắc chắn lão huynh phải biết Tống Thừa Ân là người của Cơ Mật viện chứ. Đúng là kẻ hại mình chính là người thâm giao với mình. Trời tru đất diệt lão huynh đi.
Kim Tiêu dợm bước thì có người gọi :
- Công tử...
Đang suy nghĩ mông lung, Ngạn Kim Tiêu giật mình. Chàng miễn cưỡng quay lại.
Chân diện lẫn nhân dạng của Đổng Ngọc Lan đập vào mắt Kim Tiêu, khiến chàng thẫn thờ. Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan với ánh mắt ngơ ngẩn như đang được chứng kiến một nàng tiểu thư kiều diễm từ trên thượng giới, bất thình lình hạ thân xuống sau lưng chàng.
Thấy ánh mắt của Kim Tiêu quá lạ lùng, Ngọc Lan cũng sượng sùng.
Nàng từ tốn hỏi :
- Công tử có thể cho bổn cô nương hỏi thăm được không?
Vuốt cằm Kim Tiêu nói :
- Được được... Cô nương muốn hỏi gì tại hạ cùng sẽ trả lời, rất sẵn lòng trả lời cho cô nương bất cứ điều gì cô nương muốn.
Ngọc Lan nhướng mày :
- Điều gì công tử cũng biết à?
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Ở Dương Châu này, cái gì mà tại hạ không biết. Cô nương muốn hỏi gì?
Ngọc Lan chau mày, rồi từ tốn nói :
- Nghe công tử nói điều gì cũng biết, Ngọc Lan tự dưng hoài nghi công tử.
- Hê... tại hạ và cô nương mới gặp nhau, tại sao lại hoài nghi tại hạ chứ.
Nàng nhìn Kim Tiêu giả lả cười, nói :
- Tại công tử nói ở Dương Châu này cái gì công tử cũng biết thà trong kinh thư thì lại có câu, kẻ biết nhiều lại chính là người chẳng biết gì. Do đó Ngọc Lan phải hoài nghi công tử.
Kim Tiêu mở to đôi mắt hết cỡ, những tưởng hai con ngươi sẽ lọt khỏi hốc mắt.
Chàng gượng cười nói :
- Ngọc Lan cô nương nói chí lý. Nhưng với Ngạn Kim Tiêu thì khác. Nhưng thôi được rồi, tại hạ sẽ minh chứng cho cô nương biết tri thức kiến văn của tại hạ.
Ngọc Lan nhìn vào mắt Kim Tiêu.
Nàng chấp tay sau lưng.
- Thật chứ?
- Tất nhiên là rất thật rồi.
Nàng mỉm cười rồi ôn nhu nói :
- Công tử có thể Ngọc Lan biết Đạo Soái Dương Châu là ai không?
Kim Tiêu giật thót ruột. Chàng nhìn Ngọc Lan rồi lắc đầu :
- Đạo Soái Dương Châu, tại hạ hổng biết.
- Vậy là công tử không biết Đạo Soái Dương Châu?
- Cả Dương Châu còn không biết gã là ai làm sao tại hạ biết?
- Vậy có thể cho Ngọc Lan biết Sát Thủ Vô Diện là ai không?
Kim Tiêu tròn mắt nhìn nàng :
- Quái...
- Sao...
- Sao cô nương lại hỏi những câu mà tại hạ không thể nào trả lời được. Sát Thủ Vô Diện là ai... Cả Trung Nguyên đều không biết. Ơ... nhưng lần này thì tại hạ biết rồi... Gã mới bị xé xác mới đây thôi.
Ngọc Lan lắc đầu :
- Ngạn công tử không biết gì rồi. Cái gã vừa bị xé xác không phải là Sát Thủ Vô Diện.
- Chỉ có mình cô nương nói vậy, còn ở Dương Châu thì ai cũng nói Sát Thủ Vô Diện bị hai cái gã song sinh họ Dục kia xé xác.
Nàng mỉm cười.
Kim Tiêu vuốt cằm, rồi hỏi nàng :
- Mà cô nương hỏi tại hạ về hai người đó làm gì. Nói về con người mà tại hạ chẳng biết, nhưng nếu cô nương muốn hỏi về thắng cảnh Dương Châu... tại hạ xin được làm người dẫn cô nương du lãm.
- Ngọc Lan chưa có ý du lãm thắng cảnh đẹp Dương Châu... mà đi tìm người.
Kim Tiêu nhăn mặt.
- Thế thì...
Ngọc Lan cướp lời Ngạn Kim Tiêu :
- Ngọc Lan muốn hỏi công tử một người nữa. Hy vọng người này công tử biết.
Kim Tiêu chớp mắt nhìn nàng.
- Cô nương muốn ai nữa?
- Ngọc Lan muốn tìm một người tên là Tống Thừa Ân...
Nàng vừa nói vừa toan rút cuộn giấy trải ra trước mặt Ngạn Kim Tiêu, nhưng chàng đã khoát tay :
- Hậy, cô nương không cần phải chăng chân họa của Tống Thừa Ân. Người này thì Ngạn Kim Tiêu biết rành như chỉ trong lòng bàn tay mình.
Chàng nhướng mày nói tiếp :
- Tống Thừa Ân là người của Cơ Mật viện đúng không?
Ngọc Lan gật đầu :
- Đúng.
- Thừa Ân mới vừa bị chuyện đau buồn, tân nương chưa kịp động phòng loan hưởng lạc thú xác thịt thì bị người ta giết phải không?
Ngọc Lan cau mày :
- Công tử biết rành như thế à?
Kim Tiêu gật đầu :
- Tại hạ nói biết là biết mà. Mà cô nương tìm Tống Thừa Ân để làm gì.
Sắc diện Ngọc Lan ửng hồng. Vẻ mặt biến đổi những nét ngượng ngùng e thẹn không qua được mắt Kim Tiêu.
Kim Tiêu giả lả nói :
- Tại hạ đã hiểu mục đích của cô nương đi tìm Tống Thừa Ân rồi.
Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói :
- Ngọc Lan muốn chia sẻ nỗi buồn đau với huynh ấy.
Kim Tiêu gật đầu :
- Tốt... xem ra Tống Thừa Ân huynh tốt phúc, tốt phần mới được một cô nương như cô nương đây đi tìm sẻ san nỗi đau. Hổng biết sau này tại hạ có được phúc phần như Tống Thừa Ân hay không?
Nàng chau mày :
- Thừa Ân huynh đang ở đâu?
Kim Tiêu chắc lưỡi, lắc đầu.
Ngọc Lan sa sầm mặt.
- Huynh biết rành về Tống Thừa Ân đại ca như vậy, đừng nói với Ngọc Lan rằng công tử không biết chỗ lưu ngụ của Tống Thừa Ân.
- Ai nói Ngạn Kim Tiêu không biết.
Kim Tiêu chắc lưỡi tỏ vẻ thương hại Ngọc Lan. Thái độ của Kim Tiêu khiến Ngọc Lan phải chau mày biểu thị sự không đồng tình của mình với Kim Tiêu.
Kim Tiêu nói :
- Tại hạ sợ Tống Thừa Ân không nhận sự chia sẻ của Ngọc Lan cô nương đâu.
- Tại sao?
Buông một tiếng thở dài, Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan.
- Tại hạ biết Ngọc Lan cô nương là người tốt muốn chia nỗi đau với Tống Thừa Ân.
Kim Tiêu khẽ lắc đầu rồi nói tiếp :
- Nhưng Tống Thừa Ân sẽ không tiếp nhận sự chia sẻ của cô nương bởi vì...
Ngọc Lan vồn vã cướp lời Kim Tiêu :
- Vì sao?
Buông một tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
- Tống Thừa Ân đã bị khùng, ngơ ngơ, ngẩn ngẩn, người không ra người ngợm chẳng ra ngợm.
- Không thể như vậy được.
- Tại hạ nói thật đó... Thừa Ân vì cái đau không được động phòng loan với Dương Đình Tuyết Anh, nên đâm ra hỏa vọng lung tung rồi trở nên lú lẫn khùng điên, dị hợm khác người.
Ngọc Lan lắc đầu :
- Huynh ấy là một nam từ đại trượng phu... không thể như vậy được. Ngọc Lan không tin lời của công tử.
Kim Tiêu mỉm cười nhìn nàng.
- Nói vậy cô nương rành Tống Thừa Ân hơn Ngạn Kim Tiêu à?
Hừ nhạt, Ngạn Kim Tiêu nói :
- Nếu cô nương rành thì cứ đi tìm Tống Thừa Ân, còn như tin lời của tại hạ thì đêm nay hãy đến ghềnh đá "Vọng Tình" sẽ gặp được Tống Thừa Ân. Cô nương sẽ chứng nghiệm lời nói của tại hạ không sai mà lại rất đúng.
- Ghềnh Vọng Tình?
Kim Tiêu gật đầu :
- Canh tý đêm nay tại ghềnh Vọng Tình.
- Ngọc Lan sẽ đến.
Kim Tiêu giã lả cười rồi hỏi :
- Sao cô nương quan trọng Tống Thừa Ân như vậy?
Nàng nhíu mây nhìn Kim Tiêu..
- Chuyện riêng tư của Ngọc Lan, công tử biết để làm gì..
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Tại hạ tò mò.
- Nam nhân có ai tò mò như Ngạn công tử không?
- Tất nhiên là không rồi, nhưng tại hạ thấy có cái gì đó là lạ từ cô nương.
Kim Tiêu vuốt cằm, rồi xe dái tai.
- Xét cho cùng, Tống Thừa Ân huynh cùng đáng thương thật. Ngọc Lan cô nương phải thương thôi. Ai đời mở đã dâng đến miệng mèo chi cần xơi một miếng thế mà lại bị Sát Thủ Vô Diện cướp mất.
Buông một tiếng thở dài, Kim tiêu chắc lưỡi :
- Tội nghiệp... tội nghiệp... Tống Thừa Ân khùng là đúng rồi, không trách Tống Thừa Ân được, mà trách cái gã Sát Thủ Vô Diện kia làm chi cái điều trái khoái.
Kim Tiêu nói rồi nhìn Ngọc Lan.
Sắc diện của nàng đỏ bừng nóng hổi.
Nàng gắt giọng nói :
- Công tử nói thật là khó nghe. Không thể nào nghe được những lời nói của công tử.
- Lời thật thì khó nghe, nhưng đã là lời thật thì ai cũng phải chấp nhận cả. Cô nương nghĩ coi, tại hạ nói không đúng à. Nếu như cái gã Sát Thủ Vô Diện ôn dịch kia không biết tân nương Dương Đình Tuyết Anh của Tống Thừa Ân thì chuyện gì sẽ xảy ra trong phòng the của Thừa Ân huynh chứ.
- Hai người sẽ thành thân với nhau, nhứt bái thiên địa, nhị bái song đường rồi phu thê giao bái, sau đó là cái chuyện khó nói.
Ngọc Lan đỏ rần mặt.
- Ngọc Lan không nghe công từ nói nữa.
- Không nghe tại hạ nói nữa thì tại hạ cáo từ. Cô nương nhớ nhé... đúng canh tý đêm nay ghềnh Vọng Tình xem Tống Thừa Ân người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm chỉ vì nhớ thương nương tử của mình. Nếu như sau khi cô nương gặp Tống Thừa Ân rồi mà không chia sẻ gì được với huynh ấy thì có thể tìm tại hạ mà chia sẻ.
Nàng mím chặt hai cánh môi nhìn Ngạn Kim Tiêu.
Ngạn Kim Tiêu cười khẩy :
- Tại hạ cáo từ rất mong tái kiến với Ngọc Lan cô nương.
Nàng lườm Kim Tiêu.
Kim Tiêu ôm quyền xá :
- Sau này tại hạ cũng tìm một người nặng tình như Ngọc Lan cô nương đây.
Chàng nói rồi quay bước bỏ đi một mạch. Vừa đi Kim Tiêu vừa nghĩ :
- "Tống Thừa Ân coi bộ có số đào hoa phong nhã nên mới có được một người nặng tình đi tìm y. Nếu như cái số đào hoa phong nhã đó mà kết hợp với cái số sát thê... Tống Thừa Ân không chừng sẽ là Sát thủ lấy mạng giai nhân. Không chừng bởi cái số đào hoa mà Tống Thừa Ân trở thành đại địch với Sát Thủ Vô Diện."
Kim Tiêu ra khỏi trấn Dương Châu.
Chàng tìm đến một ngôi cổ miếu.
Nhìn lại sau lưng mình như đoán chắc không có người theo mình, Ngạn Kim Tiêu mới đẩy cửa bước vào ngôi cổ miếu thần hoàn.
Trong miếu đã có sẵn một bàn tiệc yến bày ngay dưới sàn gạch. Ngồi bên bàn cố miếu chẳng ai khác mà chính là Thần Thâu Bửu Chính Tư.
Sau khi đóng cửa cổ miếu rồi, Kim Tiêu mới chấp tay sau lưng nhìn lão Bửu. Hai người đối mặt nhìn nhau. Lão Bửu không nói lời nào. Kim tiêu cũng im lặng.
Cả hai như không muốn thốt ra lời mà chỉ trao đổi với với nhau bằng ánh mắt. Bất thình lình cả hai cùng phá lên cười khanh khách. Rồi cà hai cùng ngưng tiếng cười.
Kim tiêu bước thẳng đến bàn đại yến ngồi xuống dối diện với Bửu Chính Tư.
Nhìn lão Bửu Chính Tư, Kim Tiêu nói :
- Đừng nói gì cả trong lúc này. Đây là thời khắc thiêng liêng của một việc làm du nhất.
Lão Bửu nhìn Kim Tiêu từ tốn nói :
- Đó là việc gì?
Kim Tiêu cầm lấy một vò rượu đặt vào tay lão, rồi bưng vò rượu còn lại.
- Trời đánh còn tránh bữa ăn.
Chàng nhe răng cười, rồi dốc cả vò rượu tu luôn một ngụm dài. Lão Bửu bật cười rồi cũng bắt chước Ngạn Kim Tiêu dốc vò rượu lên miệng tu ừng ực.
Hai người chẳng ai nói lời nào, cứ thế vừa ăn vừa uống. Cá Kim Tiêu lẫn lão Thần Thâu Bửu Chính Tư tợ như hai gã cái bang trong cơn đói và khát chỉ biết ăn và uống tuyệt nhiên không thốt nửa lời.
Rượu trong vò không còn, thức ăn cùng không còn, Kim Tiêu lấy tờ giấy hồng đều chùi miệng, rồi đứng lên xoa bụng.
- Một bữa ăn ngon, uống ngon, rất tốt. Nếu người ta không còn biết thưởng thức miếng ăn ngon, không còn biết thưởng thức rượu ngon và uống nhiều. Tốt tốt... Chứng tỏ Ngạn công tử chưa đến số phải chết.
Lão Bửu nhin Kim Tiêu rồi từ từ đứng lên.
Kim Tiêu se cằm :
- Ăn no, uống nhiều rồi, đây là thời khắc nói. Nói cho đã cái lỗ miệng, nói. cho hạ hỏa bớt đi sự ấm ức trong lòng.
Vừa nói Ngạn Kim Tiêu vừa nhìn lão Bửu. Tiếp nhận ánh mắt của chàng, lão Bửu nheo mày với vẻ miễn cưỡng khi buộc phải tiếp nhận nó.
Kim Tiêu thở hắt ra rồi nói :
- Lão huynh ôn dịch muốn cắt đứt tình thì cắt, cớ gì phải hại người tri kỹ. Ngạn Kim Tiêu đang sống an lành vui vẻ tại Dương Châu. Không chỉ Kim Tiêu vui vẻ mà còn được hữu ích cho những người thất cơ lỡ vận. Nói đúng hơn là có ích cho những kẻ bần hàn, thế mà tự dưng lão huynh lại lôi Tống Thừa Ân lù lù đến đây, buộc Kim Tiêu phải nhúng tay ào cái chuyện trời ơi của gã.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Ngạn Kim Tiêu nói tiếp :
- Hẳn huynh rất hoan hỷ khì biết Ngạn Kim Tiêu giờ đã vị vướng vào tròng của Tống Thừa Ân. Cái gã Cơ Mật viện sứ đó là đệ nhất cao thủ đại nội, lại đang rắp tâm tìm Sát Thủ Vô Diện trả thù. Y đã cột chặt Ngạn Kim Tiêu vào gã rồi. Lão huynh ôn dịch đã đặt Ngạn Kim Tiêu vào tình thế trên là kiếm dưới là dao. Nếu giúp Tống Thừa Ân chắc chắc gã Sát Thủ Vô Diện kia có thể để yên cho Ngạn Kim Tiêu không. Ngược lại, nếu không giúp Tống Thừa An thì y cũng không để yên cho Ngạn Kim Tiêu. Y biết tỏng tòng tong Ngạn Kim Tiêu là Đạo soái của Dương Châu.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Lão huynh ôn dịch là tri kỷ của Ngạn Kim Tiêu mà lại làm khổ cho Kim Tiêu rồi. Hay mấy ả kỹ nữ ở Lạc Dương hớp hồn, hớp trí lão huynh khiến lão huynh mụ mẫm chẳng còn chút suy nghĩ gì mà làm bừa làm càn.
Kim Tiêu sà sầm mặt :
- Bây giờ lão huynh tính sao đây?
Lão Bửu nhìn Ngạn Kim Tiêu :
- Ngươi nói chưa hết.
- Còn gì để nói nữa chứ. Bây giờ Ngạn Kim Tiêu chẳng biết nói gì với lão huynh cả ngoại trừ một việc chỉ nghe lão huynh cái con khỉ gì mà lại đưa Ngạn Kim Tiêu vào tình thế khó xử thế này.
Lão Bửu nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Lão đệ nói hết chưa?
Kim Tiêu buông một câu cộc lốc :
- Hết...
Chàng giang rộng hai tay.
- Chẳng còn gì để nói.
- Giờ đến lượt lão huynh nói chứ?
Lão Bửu nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Ngạn Kim Tiêu muốn biết thân thế của mình chứ.
Đôi chân mày Kim Tiêu nhíu lại. Dung diện biến qua trạng thái khác vẻ trang trọng cực kỳ. Chàng ngập ngừng hỏi :
- Tại sao chuyện này có liên quan đến thân thế của tiểu đệ?
Kim Tiêu giả lả gượng cười :
- Ngạn Kim Tiêu quên, đến lượt lão huynh rồi.
Lão Bửu vuốt râu.
Lão nhìn Ngạn Kinh Tiêu, từ tốn nói :
- Sát Thủ Vô Diện theo lão huynh nghĩ có liên quan đến thân thế của tiểu đệ.
Kim Tiêu nhìn thẳng vào mắt lão Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.
- Nguyên nhân gì lão huynh khẳng định như vậy. Chẳng lẽ Sát Thủ Vô Diện là cha của Kim Tiêu.
Lão Bửu lắc đầu :
- Lão huynh không nói như vậy mà nói Sát Thủ Vô Diện có liên quan đến thân thế của lão đệ. Lão huynh tin điều đó bởi võ công của y.
Kim Tiêu chau mày.
- Võ công của Sát Thủ Vô Diện.
Bửu Chính Tư gật đầu :
- Trong giang hồ không một người nào khá dĩ gọi là đối thủ của Bách Kiếm trang Trang chủ Mạc Cự. Thậm chí người võ lâm tôn sùng ngưỡng mộ gắn cho lão Mạc ngoại hiệu là Sát Kiếm. Thế nhưng Sát Thủ Vô Diện vẫn lấy mạng Bách Kiếm Mạc Cự dễ như trở lòng bàn tay. Thậm chí y còn ngang nhiên đi qua tấm bờ tường rào kiên cố để vào đến biệt lầu ẩn thân của Mạc Cự để giết lão.
Kim Tiêu nhìn chăm chú lão Bửu.
- Cho dù võ công của Sát Thủ Vô Diện cao thâm khó lường, xuất quỷ nhập thần thì cũng chẳng có nguyên cớ gì để nói có liên quan đến thân thế của Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bửu lắc đầu :
- Chính võ công kỳ tuyệt cao siêu của Sát Thủ Vô Diện mà lão huynh nghĩ y nhất định có liên quan đến thân thế của lão đệ. Chỉ có điều lão huynh và lão đệ không biết Sát Thủ Vô Diện là ai.
Và lão Bửu vừa thộp lấy tay Ngạn Kim Tiêu :
- Lão đệ tin ta đi.
- Chẳng có gì để đáng tin vào lão huynh cả.
Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Thân thế của Ngạn Kim Tiêu là lãnh vực riêng chẳng lẽ liên quan đến võ công của Sát Thủ Vô Diện.
Lão Bửu kéo ống tay áo của Ngạn Kim Tiêu, chỉ vào lòng bàn tay chàng :
- Đệ xem cái gì trên lòng bàn tay mình.
- Dấu xâm lưỡi tầm sét.
- Chính dấu xâm này mà ta nghĩ Ngạn Kim Tiêu có liên hệ với Sát Thủ Vô Diện.
Không biết Sát Thủ Vô Diện đã dụng võ công gì nhưng ngay khi cả sư kiếm Mạc Cự cũng tán mạng. Chỉ cần Sát Thủ Vô Diện xuất đầu lộ diện, lão huynh biết y là ai. Từ y có thể tìm ra thân thế của đệ.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, rồi ôn nhu nói :
- Thật ra lão huynh muốn tiểu đệ giúp Tống Thừa Ân hay muốn truy nguyên thân thế của Ngạn Kim Tiêu.
- Nếu đệ muốn truy nguyên thân thế của mình, thì có thể rời Dương Châu cùng với lão huynh. Quyết định là của Ngạn Kim Tiêu.
Ngại Kim Tiêu nhìn lão Bửu :
- Nghe lão huynh nói những lời này Ngạn Kim Tiêu không muốn bỏ cuộc rồi. Làm sao mà rời bỏ Dương Châu đi với lão huynh được. Huống chi nếu Ngạn Kim Tiêu bỏ đi thì Tống Thừa Ân cũng đã biết Đạo Soái Dương Châu là ai. Nhất định Tống Thừa Ân không để cho Kim Tiêu những ngày thanh nhàn, nhàn nhã.
Kim Tiêu nhìn lão Bửu :
- Lão huynh, xem như tiểu đệ đã phóng lao rồi. Mà không, lão huynh phóng lao dùm Ngạn Kim Tiêu thì đúng hơn. Sau lưng Ngạn Kim Tiêu có lão huynh.
Ngạn Kim Tiêu mỉm cười với lão Bửu.
Bửu Chính Tư nhìn chàng :
- Ngươi không còn muộn phiền lão huynh của ngươi nữa chứ?
- Ngạn Kim Tiêu nào dám buồn phiền lão huynh.
- Có như vậy chứ.
- Ít ra Ngạn Kim Tiêu cũng biết được lão huynh còn nghĩ đến Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bửu cười gượng :
- Làm sao lão huynh không nghĩ đến tiểu đệ. Chúng ta đã nhận nhau là tri kỹ bất kể tuổi tác kia mà.
Kim Tiêu và lão Bửu cùng phá lên cười. Kim Tiêu nhìn lão Bửu :
- Lão huynh sẽ làm gì để buộc Sát Thủ Vô Diện xuất đầu lộ diện?
- Một miếng mồi ngon mà bất cứ con cá lớn nào cũng thèm khát.
Kim Tiêu chỉ vào ngực mình :
- Ngạn Kim Tiêu chính là miếng mồi ngon đó phải không?
- Ngoài Ngạn Kim Tiêu ra, lão huynh nghĩ chẳng còn gì khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT