Dương Đình Mỹ Diện quỳ trước bài vị của Dương Đình Tuyết Anh.

Đứng trước bệ thờ bài vị là Tống Thừa Ân. Nhưng giờ đây Tống Thừa Ân không còn là tục nhân mà đã là hòa thượng.

Tống Thừa Ân thắp ba nén nhang ghim lên bệ thờ rồi quay lại Mỹ Diện.

- A di đà Phật...

Mỹ Diện nhìn lên Thừa Ân.

Thừa Ân đặt tay vào tay nàng cây trâm giải bách độc.

- Đây là vật bất ly thân của Dương gia, bần tăng xin trả lại, thí chủ hãy luôn tâm niệm, đời người như phù du, người chết thì đã đi, còn người sống chỉ còn lại niềm thương cảm cùng với nỗi ưu phiền của kiếp nhân sinh phù phiếm. Hãy chăm sóc cho mộ phần của Dương Đình Tuyết Anh.

- Tống huynh.

- A di đà Phật... bần tăng là Thiện Ngã.

Thừa Ân ôm quyền :

- Cáo từ.

Nói rồi Thừa Ân dời bước tiến ra cửa đại sảnh Bách Hoa trang. Mỹ Diện nhìn theo từng bước chân của Thừa Ân. Mỗi bước chân của Tống Thừa Ân là một nhát búa nện vào tim nàng. Mỹ Diện gục mặt xuống nức nở khóc.

Nàng nhìn những giọt lệ rơi xuống sàn gạch lan nhanh thành những đốm hoen ố.

Mỹ Diện nhìn lên thì Thừa Ân đã mất dạng rồi.

Nàng gào lên :

- Thừa Ân.

Mỹ Diện chới với đổ gục xuống. Nàng bấu hai bàn tay xuống sàn gạch mà cảm nhận tất cả nỗi xót xa đang tràn tỏa ngập tâm thức mình. Mỹ Diện lắc đầu rồi từ từ buông thõng tứ chi. Nàng muốn ra đi theo tỷ tỷ của mình bởi vì không chịu đựng được nỗi tuyệt vọng này. Nhưng cái chết cũng chối bỏ nàng.

Mỹ Diện ngẩng lên với đôi mắt ướt đẫm.

- Tống Thừa Ân... Dương Đình Mỹ Diện sẽ sống như thế nào đây nếu không có huynh.

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play